Tô Thác Đao đã tiến vào yếu địa dưới rốn, cầm lấy, như vuốt như xoa, khiến vật kia cấp tốc run rẩy phất cờ, sau đó ngón tay trơn dính trượt ra sau tìm kiếm, ôn nhu xâm nhập, dục vọng trong mắt đã như ánh lửa nhảy múa, lại hỏi: “Nhớ ta không?”

——

Hôm nay trời trong gió mát, Võ Đang Ngọc Hư cung có quý khách ghé thăm.

Minh Đức chân nhân trời sinh lười biếng phóng khoáng, đang ngửa bụng nằm dài, nghe đại công tử Hà gia cố ý lên núi một chuyến, vội khoác áo bào xám, đứng dậy ra nghênh đón.

Hai người họ vốn là cố hữu vong niên, Minh Đức tuy xấu miệng, nhưng dám làm dám chịu, tính tình có chút bộc trực tự nhiên, Hà Trục Không lại thích ẩn dật, còn phong nhã tuyệt luân, tuy qua lại không quá mật thiết, nhưng mỗi lần gặp gỡ, vô luận phẩm trà đấu cờ hay đàm thiên luận địa, đều rất tận hứng vui vẻ.

Đợi nhìn thấy Hà Trục Không, Minh Đức không khỏi sửng sốt, buột miệng nói: “Đại công tử sao lại tiều tụy ra nông nỗi này?”

Vừa vào thu, gió se lạnh, Hà Trục Không cổ quàng khăn lông chồn tía, lông chồn vừa mướt vừa suôn, tương phản rõ rệt với khuôn mặt trắng bệch không chút hồng hào của hắn, thần sắc càng một mảnh tím tái ảm đạm.

Hà Trục Không nghe vậy chỉ thản nhiên cười, tay áo rộng thùng thình trải ra: “Đi đường vất vả mà thôi… Nhưng có thể đến thăm chân nhân, Trục Không vui còn không hết, có gian nan mấy cũng vinh hạnh.”

Hắn diện dung tàn tạ, nhưng khí chất vẫn đạm mạc xa xăm, như dây leo quả quyết vươn lên cao hơn nữa.

Minh Đức cũng không phải người dong dài, lại sớm biết trưởng tử Hà gia mệnh định sống không quá ba mươi, lập tức cười nói: “Vậy để lão đạo pha trà đãi bạn.”

Hà Trục Không nói: “Tại hạ cũng muốn cùng chân nhân thống khoái tâm tình, bất quá chuyện pha trà, hãy để ta trổ tài một phen.”

Hắn tùy thân mang theo quản gia thị tòng, thị tòng kia như ốc sên trên lưng cõng một đống đồ lớn, lúc này rất có bài có bản, lần lượt lấy ra ấm nhỏ bằng đồng tinh luyện, cối ngọc, thìa pha, ấm cổ tử sa (1), trản trà cùng lá trà đủ màu: “Công tử mời dùng.”

Hà Trục Không ngón tay gầy guộc lướt trên hộp đựng trà bằng gốm đen tinh xảo, thấp giọng nói: “Dương tiện tử doãn? Lan đình hoa ổ? Quân sơn ngân châm? Hay Lư sơn vân vụ?”

Minh Đức thần thái phi dương, nói: “Đương nhiên là Lư sơn vân vụ, lão đạo cực thích hương vị nồng nàn mà tươi mát ấy.”

Hà Trục Không mỉm cười: “Dương tiện tử doãn đi… Trà này ưu nhã, lại có vị thanh của lan huệ, ta thích.”

Dứt lời một mạch thổi lửa đun trà hãm trà, đôi má ánh lên chút huyết sắc, chút u uất trong mắt cũng theo đó chuyển thành thư thái.

Minh Đức không khỏi cười khổ, vị Hà công tử này bệnh nặng thể suy, nhưng hành sự tâm chí kiên định không cho người khác xen vào.

Đợi trà hãm xong, Hà Trục Không một tay nhấc ấm tử sa, một tay khẽ vén tay áo, rót trà vào trản, hắn tâm bình khí hòa, lực đạo nắm giữ cực có chừng mực, nước trà tràn ra, thành trản sứ xanh tuyệt không có bọt nước đọng, hoa trà mong manh mà tinh tế.

Minh Đức nhấp một ngụm, bất giác rung đùi đắc ý, tâm thần đều say sưa.

Hà Trục Không bệnh tật trầm kha, vốn không hợp uống trà, nhưng vì sở thích cùng nguyện vọng, cũng bất chấp không quan tâm, một mạch uống cạn Tử doãn trà, thoáng đăm chiêu, nói: “Trà này trong vắt biếc xanh, khiến người thanh tẩy lòng trần, nhưng trong lòng Trục Không, có một chuyện nặng nề kiềm nén mãi không phai nhạt.”

Minh Đức cười sang sảng: “Ngươi xưa nay không màng thị phi vô dục vô cầu, còn giống người xuất gia hơn cả lão đạo, lấy đâu ra vướng bận như thế?”

Hà Trục Không cười nhạt, ẩn chứa một chút mỉa mai cay đắng: “Hà gia đích xác không màng thị phi giang hồ… Nhưng chân nhân có nghĩ, giang hồ cũng có thiện ác? Có hắc bạch?”

Minh Đức nghiêm mặt nói: “Nếu không phân thiện ác hắc bạch, ta hà tất đứng giữa thiên địa này?”

“Có câu đó của chân nhân, tại hạ không uổng chuyến này…” Hà Trục Không chậm rãi buông trản trà: “Việc này liên quan đến một vị tăng nhân khổ mệnh của phật môn, còn liên quan đến Bắc Đẩu Minh Thất Tinh Hồ.”

Minh Đức chân nhân dù đã quen nhìn sóng gió, nghe vậy cũng không khỏi thất kinh: “Cái gì?”

Hà Trục Không cụp mắt nói: “Mấy tháng trước, một vị tăng hành cước (vân du bốn phương không có chỗ ở nhất định vì tìm kiếm danh sư hoặc vì tự mình tu trì) nhân đi ngang qua Hà gia, cố ý cầu kiến tại hạ, y nói ngoài Thiên Cơ Các, e rằng không ai trong bạch đạo có thể làm chủ rửa oan cho phương trượng của họ…”

Minh Đức đuôi mày nhảy dựng, ông ta có thẳng bụng thẳng ruột đến đâu, dù sao cũng từng trải giang hồ, đã nghe ra trong chuyện Hà Trục Không sắp kể, có huyền cơ khả nghi.

Hà Trục Không tự nói tiếp: “Phương trượng của họ chính là trụ trì Bảo Nguyệt tự Thương Vũ đại sư, Thương Vũ đại sư thuở thiếu thời lầm đường lạc lối, sau biết quay đầu quy y cửa phật, nhưng không ngờ chết dưới tay đệ tử do chính mình nuôi lớn, kẻ thủ ác… chính là Bắc Đẩu minh chủ Tống Vô Bạn.”

Thấy Minh Đức trợn mắt há mồm, trong lòng cười lạnh, không đợi ông ta mở miệng, lại nói: “Tống Vô Bạn vốn là con của phản đồ bạch đạo Tống Thiên Phong, còn lén lút tu tập Nhập Bát Tinh Kinh từ chỗ Thương Vũ đại sư, không giấu gì chân nhân… Cái chết của Tang gia Tang Hồng Chính, cũng do kẻ này gây ra.”

Minh Đức liên tục lắc đầu: “Bắc Đẩu Minh những năm gần đây, quả thật là một nhánh tân tú của bạch đạo, Tống Vô Bạn càng có khí khái đại hiệp, đại công tử nói thế… không phải lão đạo không tin, nhưng miệng đời mòn sắt lời đồn sát nhân, chúng ta không nên nghi oan cho người tốt.”

Hà Trục Không không nóng không vội, tựa hồ phản ứng của Minh Đức đều nằm trong dự liệu, chỉ lẳng lặng uống một thêm trản trà, đột nhiên từng chữ rành rọt nói: “Bạch đạo cần Bắc Đẩu Minh.”

Minh Đức toàn thân chấn động, lại thấy hắn mục quang bức người phong mang sắc bén: “Thất Tinh Hồ dần có thế quật khởi, bạch đạo cần Bắc Đẩu Minh làm mũi nhọn tiên phong, danh chính ngôn thuận trực tiếp đối đầu, chân nhân, ta nói có đúng không?”

Minh Đức cười khổ: “Đại công tử quả nhiên có mắt quan sát, lão đạo hổ thẹn, nhưng cũng thật sâu bất đắc dĩ.”

Hà Trục Không thần sắc mệt mỏi, nói: “Nhưng nếu bản thân đã là ác, thì có tư cách gì chế ác? Nếu lấy ác chế ác, thiện làm sao tồn tại? Uống rượu độc giải khát, há chẳng phải vạ tai?”

“Ta sinh mệnh không dài sống dở chết dở, tự nhiên thấu triệt hơn người thường, những chuyện ô uế khác trong giang hồ, ta cũng không rảnh để tâm, nhưng khinh sư diệt tổ sát hại người vô tội, còn ra vẻ đạo mạo mặt dày xưng danh… Ta thực sự gai mắt.”

Lúc nói đến sát hại người vô tội, lệ khí trong nhãn thần gần như hung ác, phất tay, thị tòng kia liền như diễn ảo thuật, lấy ra một hộp gỗ hình dẹt cực to, Hà Trục Không vươn tay mở nắp: “Những vật chứng này, chân nhân xem thử.”

Minh Đức vô lực, ghé đầu qua nhìn, chỉ thấy bên trong là một miếng kim tỏa phiến (2)vừa mỏng vừa nhỏ, thô sơ khắc hai chữ Vô Bạn, một mảnh tã lót vải bông thêu đầu hổ: “Thương Vũ đại sư tâm tư cẩn thận, những vật ấu thời của Tống Vô Bạn, đều bảo quản kỹ càng không sót thứ gì… Ngay cả khi đã vong mạng, cũng khiến Tống Vô Bạn tìm không ra.”

Hà Trục Không tường tận giải thích, trong lòng thầm nghĩ, Lý Thương Vũ năm xưa do một tay Thẩm Mặc Câu huấn luyện, tâm cơ nhỏ nhặt của Tống Vô Bạn, y nhất định đã sớm phát giác, thậm chí truyền Nhập Bát Tinh Kinh không trọn vẹn, e rằng cũng là có dụng ý khác, về phần tại sao lại chết dưới tay đồ đệ, đó là dụng tâm của tiền bối, hậu bối không cách nào lý giải.

Đáng tiếc Tống Vô Bạn chí lớn tài mọn, giết một người nhưng tàn dư cũng không dọn sạch sẽ, khó trách lần nào cũng bị người nắm thóp trong tay.

Minh Đức cau mày, chỉ vào một đoạn cánh tay khô quắt trong hộp: “Còn đây lại là vật chứng gì?”

“Vị tăng nhân lưu vong của Bảo Nguyệt tự sợ ta không tin, chặt tay thay lời thề…” Hà Trục Không chống cằm, ngữ khí có chút đạm mạc: “Y còn nói, nếu các vị không thể chủ trì công đạo cho Thương Vũ đại sư, y sẽ đứng trước tấm bia đá của Thiếu Lâm Tự hoặc bên hồ kiếm trên núi Võ Đang, moi tim móc phổi, bẻ xương chặt đầu.”

Minh Đức hoảng sợ: “Chuyện này… chuyện này không được a! Người xuất gia sao có thể tính khí bạo liệt như vậy!”

Thấy Hà Trục Không chỉ cười không đáp, không khỏi thở dài: “Đại công tử ý muốn thế nào, cứ trực tiếp nói với lão đạo.”

==================================================================

Hôm Việt Tê Kiến từ Thiên Cơ Các về Thất Tinh Hồ, mưa thu liên miên như tơ tằm đan dệt, Tô Thác Đao không hề bung ô, mái tóc hơi ướt, đứng yên trên tảng đá nổi bên hồ, trong mắt chan hòa vui sướng, ngời sáng mà nồng nhiệt.

Việt Tê Kiến không ngờ hắn cư nhiên đích thân đón mình, trong lòng ấm áp, môi cũng run run, chạy vội đến gần, hai người bốn mắt nhìn nhau thật sâu, không tự chủ được cùng bật cười, một dòng nước ấm thuần túy lan chảy giữa họ.

Cũng không biết qua bao lâu, Việt Tê Kiến cúi đầu, thấy hắn vẫn guốc gỗ chân trần, bèn ngồi xuống, đưa tay xoa mắt cá cùng bắp chân, lại ấn vài huyệt vị xem phản ứng của hắn.

Tô Thác Đao cũng ngồi xuống theo, cười nói: “Chân hết đau rồi.”

Dĩ vãng mỗi lần vết thương ở chân hắn phát tác, da thịt cháy bỏng như than lửa, hôm nay Việt Tê Kiến vừa sờ, chỉ cảm thấy ấm mà lành lạnh, không khỏi mừng ra mặt: “Dạ vị liên quả nhiên hữu hiệu với vết thương kinh mạch…”

Tô Thác Đao nhưng không đứng đắn, đột nhiên hôn một cái lên vành tai Việt Tê Kiến, mâu quang long lanh: “Nhớ ta không?”

Việt Tê Kiến cười tránh đi, bị bắt lấy cánh tay, lại một nụ hôn rơi trên mi mắt: “Không nói không thả ngươi!”

Hắn nhãn châu đen nhánh sâu thẳm, lúc chuyên chú nhìn chỉ cảm thấy tình thâm đến khó dò, rung động tận tâm can.

Việt Tê Kiến cố sức mím môi, liều chết không nói, thời khắc này, tình cảnh này, tương tư khắc cốt nhập thần như vậy, đơn giản mà khiến người lo được lo mất đến muốn thất thanh vỡ òa trong lệ.

Tô Thác Đao thấy ép hỏi không thành, cũng dứt khoát ngậm miệng, hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp áp đảo hắn lên tảng đá ướt sũng, gặm nhấm từng phân từng phân da thịt sau gáy, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lướt, một tay đã lần vào cổ áo hắn, xé toạc, một đường châm lửa từ ngực đến bụng.

Việt Tê Kiến trong đầu ầm một tiếng, mặt cũng sắp bốc cháy: “Ngươi muốn làm gì!”

Tô Thác Đao đã tiến vào yếu địa dưới rốn, cầm lấy, như vuốt như xoa, khiến vật kia cấp tốc run rẩy phất cờ, sau đó ngón tay trơn dính trượt ra sau tìm kiếm, ôn nhu xâm nhập, dục vọng trong mắt đã như ánh lửa nhảy múa, lại hỏi: “Nhớ ta không?”

Việt Tê Kiến bị dày vò cho nhãn thần tan rã, vô pháp nói lý với hắn, càng sợ hắn thật sự tuốt kiếm tại chỗ, đành phải khuất phục trước dâm uy: “Nhớ…”

Hô hấp rõ ràng đã dồn dập, nhưng vẫn dụng lực kiềm cổ tay hắn lại: “Đừng ở nơi này… Không nên!”

Tô Thác Đao há chịu để người khống chế? Khuỷu tay khẽ xoay, năm ngón như câu, xoát một tiếng bứt rách y sam hắn, lộ ra toàn bộ thân trên tới thắt lưng.

Việt Tê Kiến liền khẩn trương, giãy dụa cự tuyệt, thanh âm khàn khàn xen lẫn nức nở: “Tô Thác Đao, ngươi buông ta ra! Ta thực sự không thích như vậy!”

Tô Thác Đao động tác tức khắc dừng lại, tỉ mỉ quan sát thần sắc hắn, nháy mắt thẳng lưng ngồi dậy, vụng về trấn an: “Ta biết ngươi kiên quyết không chịu… Chỉ là trêu ngươi thôi.”

Việt Tê Kiến kinh hồn chợt định, ngạc nhiên nhìn hắn, không nói nên lời.

Tô Thác Đao đối với chuyện phong nguyệt ý thức xấu hổ ít ỏi đến không đáng kể, màn trời chiếu đất tuyệt không lấy làm lạ, huống chi lại ở Thất Tinh Hồ, đâu ai dám rình trộm xem xuân cung hí của cung chủ, đột ngột bỏ dở giữa chừng như vậy, nếu để đám người Hoàng Ngâm Xung biết, e rằng chỉ dẫn tới đủ loại lời đồn hoài nghi cung chủ liệt dương không ngóc đầu nổi.

Nhưng mình không thích, hắn liền tự khắc chế.

Vẫn ngỡ Tô Thác Đao vốn rất thú tính, kỳ thực không phải nói hắn là man tộc ăn tươi nuốt sống con người, mà là vô luận tập võ hay tình sự, hắn đều mang theo một loại chuyên chú cùng nhiệt tình gần như thuần túy, tùy ý mà phóng khoáng, không có chừng mực không chừa lối thoát, không cần nghĩ ngợi cũng không biết thu liễm, như thể không có ngày mai liều mạng tranh đoạt chiếm hữu, quả thực hệt như củi khô nhúng dầu, hễ bùng cháy liền là một phen hiến tế một hồi thịnh yến, không thiêu thành tro tàn thề tuyệt không bỏ qua.

Tùy hứng hành sự như vậy, hoàn toàn không thể dùng thông minh hoặc ngu xuẩn để hình dung, mà là một loại bản năng thú tính trong sinh mệnh, thậm chí ngay cả chuyện cố chấp thủ hộ Thất Tinh Hồ của hắn, cũng là một phần của loại thú tính này, Thất Tinh Hồ là lãnh địa được hắn đánh dấu, như hổ báo bảo vệ núi rừng của mình.

Loại thú tính này, Việt Tê Kiến vừa yêu vừa hận, chỉ muốn thay hắn hủy diệt cái lồng giam rừng núi kia, để từ nay về sau, lãnh địa mà hắn canh giữ, chính là mình, chỉ có mình.

Trong lúc xuất thần, Tô Thác Đao đã giúp hắn miễn cưỡng chỉnh trang lại y sam, kéo hắn đứng lên, hỏi: “Chuyến này ngươi đi Thiên Cơ Các, đàm phán với Hà Trục Không thế nào?”