Còn Hoàng Ngâm Xung đã âm thầm chú ý hài tử này suốt mấy năm nay, trong lòng đánh giá Tô Thác Đao như sau: lãnh tĩnh, kín đáo, nhất kích tất trúng, thiên tính lạnh nhạt, mệnh định là chủ Thất Tinh Hồ.

Về phần thông minh ra sao, thủ đoạn thế nào, đều không cần nhắc lại.

—–

Lúc này Tô Thác Đao thấy hắn thân thiết chu đáo với Hoàng Ngâm Xung, mỉm cười vỗ vỗ má hắn, tỏ ý khen ngợi.

Địa vị của Hoàng Ngâm Xung ở Thất Tinh Hồ không tầm thường, thân là đệ nhất đường chủ Ngoại tam đường, võ công sâu thâm khôn lường tinh thiện thuỷ chiến, kinh nghiệm tích lũy, trải qua ba đời cung chủ Thẩm Tô Trang, tinh anh của Ngoại tam đường hôm nay, hơn phân nửa xuất từ tay hắn, có thể nói là trụ cột hàng đầu của Thất Tinh Hồ.

Huống chi người này không chỉ trung thành đáng tin cậy, tính tình khôi hài háo sắc như mạng, với Sùng Quang cung chủ năm xưa cũng dám đem lòng tơ tưởng ý dâm, còn làm cả chuyện phong nguyệt, lấy danh nghĩa hào nhoáng là vì luyện khí hóa thần tu hành đắc đạo, mà Tô Thác Đao Diệp Chậm Ly, gần như do hắn tận mắt trông coi đến trưởng thành, bao nhiêu hung hiểm ngấm ngầm trong đó, hắn cũng bất động thanh sắc bảo vệ họ phần nào.

Cho nên khi Tô Thác Đao chấp chưởng Thất Tinh Hồ, giữa ba người đã mơ hồ có loại tín nhiệm thân cận không cần nói ra miệng.

Hoàng Ngâm Xung chớp chớp mắt, cười đến phong lưu không tiết chế: “Chậm Ly càng ngày càng hiểu chuyện, bất quá tại sao chính ngươi không đến Tu Di đường? Luận dung mạo, khắp Thất Tinh Hồ này, có ai có thể sánh bằng thủy yêu Diệp Chậm Ly?”

Diệp Chậm Ly năm trước theo Hoàng Ngâm Xung bắc tiến, ở Kim Giang đẩy lùi Bắc Đẩu minh, một thân giao y ngân bạch nhảy lên mũi thuyền, trong miệng ngậm lưỡi đao sắc dài cả thước, máu tươi vẫn còn tí tách nhỏ xuống từ mũi đao, tôn lên my mục như hoạ hắc phát ngọc nhan của hắn, đám người bạch đạo may mắn còn sống sót vừa nhìn chỉ cảm thấy ngũ tạng đều nứt ra, từ đó ác danh thủy yêu cứ thế lưu truyền.

Diệp Chậm Ly từ nhỏ đã miệng lưỡi, dựa vào người Tô Thác Đao, nhu thuận nói: “Ta chính là sợ Hoàng đường chủ thấy ta rồi nhất thời tâm hồn đều mê, không chừng còn có thể khám phá huyền nguyên đại quan cưỡi hạc về trời, tuy cũng là một hồi giai thoại, nhưng từ nay Tu Di đường vô chủ, cung chủ chắc chắn sẽ phạt ta.”

Hoàng Ngâm Xung không phụ kỳ vọng cười dâm nói: “Ngươi chê ta già, chịu không nổi mỹ nhân như ngươi đúng không? Ngươi còn nhỏ, không biết ưu điểm của lão nhân gia a.”

“Thượng mã phong chết tốt luôn chứ gì?”

Tô Thác Đao cười tủm tỉm nghe bọn họ một già một trẻ ti tiện đấu võ mồm, một bên ung dung đi về phía trước, vòng qua rừng trúc vách núi, chính là tẩm cư của cung chủ.

Nơi này do Thẩm Mặc Câu tự mình thiết kế, hắn đích thực là nhân tài hiếm có, mọi việc tạp vụ không gì không thông, phẩm vị càng cao nhã tuyệt tục, tẩm cư này ba gian trước đều được xây nương theo vách núi, kết cấu tinh diệu thiên nhiên, nhìn từ xa hoàn toàn ẩn trong hoa mộc, thạch môn vừa mở liền là một cõi trời khác tinh lệ xa hoa, vách đá rỗng thành hành lang uốn lượn, có hoa viên trúc lâm, lưu thủy thanh tuyền, có sỏi đủ màu rải trên dũng đạo dạng ruột dê quanh co khúc khuỷu thông tới ba gian tinh xá ở phía sau nối liền với mái đình nho nhỏ.

Đến trước thạch môn, Hoàng Ngâm Xung theo quy củ dừng bước, đang định cáo từ, chợt nghe Tô Thác Đao nhẹ giọng nói: “Về phần Già La chân khí, Hoàng đường chủ không cần lo lắng. Ta kỳ thực cảm thấy Sùng Quang cung chủ nói rất đúng, tâm pháp Tham Hải Nghi Thành phụ thuộc vào người luyện, chỉ cần nội công thuần hòa bình chính, không có Già La chân khí, chưa hẳn không có chân khí khác hợp dụng, ta thân là cung chủ, rồi cũng sẽ tìm được cho Thất Tinh Hồ, bổ sung vào tâm pháp Tham Hải Nghi Thành.”

Nói đến khinh miêu đạm tả, Hoàng Ngâm Xung trong lòng lại rùng mình, lập tức gật đầu mỉm cười: “Có cung chủ như ngươi… quả thật là phúc của Thất Tinh Hồ.”

Bản lĩnh của Tô Thác Đao, không ai hiểu rõ hơn Hoàng Ngâm Xung, vì vậy tuy có kinh nghiệm có năng lực, cũng chưa bao giờ dám vượt quá giới hạn.

Trang Sùng Quang mãi cho đến lúc bị chế ngự mới hoàn toàn tỉnh ngộ, bên người mình cư nhiên dưỡng độc xà mãnh thú đáng sợ như thế, nhưng đã bị một chưởng nhanh gọn dứt khoát đánh vỡ kinh mạch toàn thân phế hết võ công, từ đó vô pháp xoay chuyển tình thế hối hận đã muộn.

Lúc này Tô Thác Đao nếu đã nói muốn bổ sung tâm pháp Tham Hải Nghi Thành, bản tính hắn trước giờ nói là làm, làm thì sẽ làm cho bằng được, Ưu Bát thư các, sớm muộn cũng sẽ xuất hiện một quyển nội công tâm pháp đủ để địch lại Già La chân khí.

Nhìn thân ảnh Tô Thác Đao cùng Diệp Chậm Ly khuất sau thạch môn, Hoàng Ngâm Xung không khỏi có chút xuất thần.

Tô Thác Đao lúc nhỏ đã theo một đám hài tử bị thu vào Nội đường, Nội đường xưa nay là chiến địa tranh sủng giết người không thấy máu, kẻ có thể trổ hết tài năng trong mấy năm đó tự nhiên một bước lên trời, hoặc giả có thể được tổng quản nhìn trúng nạp bên người, trở thành tổng quản đời tiếp theo, thậm chí thành người được cung chủ lựa chọn, cho dù không có vận may đi trên mây này, Trảm Kinh Sở, Thư các, Y xá hay Ngoại tam đường cũng là điểm đến tốt đẹp, nhưng nếu chỉ biết khuất bóng giữa mọi người tầm thường mờ nhạt, hơn phân nửa sẽ bị đày làm thị tòng tiện nô thậm chí là lư đỉnh đồ vật, vậy thì chỉ còn kiếp số mạng như cỏ rác mặc người chà đạp.

Mà thời điểm đó tổng quản Trang Sùng Quang không hề đàn áp các loại phân tranh gà bay chó sủa này, chỉ thêm dầu vào lửa thêm tuyết trên sương lấy loạn trị loạn.

Thành thử chúng hài tử dưới một mái nhà, đều bát tiên quá hải thi triển thần thông, cho dù là cóc ghẻ cũng phải liều mạng hóa thành phượng hoàng, âm trong âm độc trong độc, cường hãn trong cường hãn biến thái trong biến thái. Nhưng Tô Thác Đao lại không nhiễm loại nào, không hiển sơn không lộ thủy, cái gì cũng không tranh không giành, tự nhiên không hề có điểm nào xuất chúng.

Bấy nhiêu thôi đã đủ khiến người coi thường, lại thêm khuôn mặt hắn bẩm sinh tinh xảo hoa mỹ tuyệt luân, Hoàng đường chủ từng trải xuân sắc vừa nhìn thấy liền như có tư lự: “Hài tử này khí chất toàn thân… có vài phần di phong của Thẩm Mặc Câu cung chủ năm xưa.”

Một câu vô tâm lại như ném một tảng đá lớn xuống mao xí, lập tức dấy lên quần tình kích động phẫn nộ mà phấn chấn, chúng bạn vừa ghen vừa hận, người người đều tranh nhau khinh bạc, nếu hôm nay ngươi chưa ức hiếp Tô Thác Đao, sẽ mất mặt đến không còn mặt mũi chào hỏi người khác, ngay cả con chó Cáp ba (giống chó Bắc Kinh) Diệp Chậm Ly nuôi, cũng vô cùng hăng hái đuổi cắn Tô Thác Đao.

Hai năm sau thu dọn chiến trường, một đám hài tử đã triệt tiêu phân nửa, có đứa phạm sai lầm bị vứt bỏ, có đứa bị hạ độc giết chết, có đứa luyện công tẩu hỏa nhập ma tàn phế, có đứa tỷ võ trọng thương không được chữa trị, nhưng trong những hài tử vì đủ mọi nguyên nhân mà bị loại này, không có Tô Thác Đao.

Hoàng Ngâm Xung vô ý phát hiện, Diệp Chậm Ly đã dần lộ phong mang đi ngang như cua, cư nhiên ngoan ngoãn ngồi trước mặt Tô Thác Đao, như chó con mở to cặp mắt ngân ngấn nước, nhìn hắn đầy khẩn trương trông mong.

Tô Thác Đao ngồi ngay ngắn trên tảng đá bên khóm Chi Túy hoa, cằm hơi hất lên, đưa tay dè dặt xoa đầu Diệp Chậm Ly, Diệp Chậm Ly lập tức cười ngọt ngào thành một đóa hoa, nhẹ nhàng nâng một tay của hắn, môi dán lên mu bàn tay kia, thần sắc vừa kính vừa yêu, vừa thân vừa sợ.

Hoàng Ngâm Xung chứng kiến một màn như nghi thức ấy, khẽ nhướn mày, lẳng lặng rời đi.

Lại qua một năm, Tô Thác Đao trở thành đệ tử đầu tiên của Trang Sùng Quang, được truyền Nhập Bát Tinh Kinh. Mãi cho đến thời điểm đó, Trang Sùng Quang mới phát hiện hài tử này thiên phú võ học cao kinh người.

Còn Hoàng Ngâm Xung đã âm thầm chú ý hài tử này suốt mấy năm nay, trong lòng đánh giá Tô Thác Đao như sau: lãnh tĩnh, kín đáo, nhất kích tất trúng, thiên tính lạnh nhạt, mệnh định là chủ Thất Tinh Hồ.

Về phần thông minh ra sao, thủ đoạn thế nào, đều không cần nhắc lại.

Lo lắng duy nhất, chính là các đời cung chủ luôn tình kiếp nan giải, chỉ mong Tô Thác Đao cả đời này không động tình.

Đi tới bên ngoài tinh xá, hoàng hôn dần buông, phía tây đã có tầng tầng mây đen đón mặt trời lặn, Tô Thác Đao đột nhiên dừng bước, nói: “Tối nay đại khái sẽ có mưa.”

Diệp Chậm Ly nhìn đàn én bay là đà trên hồ sen cách đó không xa, không khỏi nhíu mày, nói: “Trận mưa này hơn phân nửa sẽ không nhỏ… Thác Đao, chân ngươi có đau không?”

Tô Thác Đao gật đầu: “Quen rồi.”

Chỉ con đường lát sỏi dưới chân, nói: “Ngươi quỳ ở đây một đêm đi.”

Diệp Chậm Ly chấn kinh, nhưng lập tức vén áo quỳ xuống, hai gối cấn trên sỏi, không lộ nửa phần oán than đau đớn.

Tô Thác Đao dùng một ngón tay câu cằm hắn: “Biết tại sao phạt ngươi không?”

Diệp Chậm Ly cắn môi, có chút thấp thỏm bất an: “Cung chủ phạt ta, nhất định có nguyên nhân… Nhưng ta đoán không ra.”

Van cầu: “Khẩn xin cung chủ nói cho Chậm Ly biết, ta… ta cho dù tan xương nát thịt, cũng tuyệt không nguyện khiến ngươi có nửa phần thất vọng…”

Tô Thác Đao chăm chú nhìn hắn một lát, nhãn thần thâm thúy u lãnh: “Ta đang nghĩ, phải chăng ta đã quá chìu ngươi? Năm đó Sùng Quang cung chủ ngồi trên ghế tổng quản Nội đường, ngay cả một con ruồi bay vào Thất Tinh Hồ cũng biết là đực hay cái cánh dày hay mỏng, còn ngươi? Nội đường thập bát Thiên Sàm quân, chuyên lập để thám thính hành tung tin tức, ngươi đều để bọn họ nhảy vào lò luyện đan của Hoàng đường chủ, hay là làm cổ nhân cho Âm đường chủ?”

Dứt lời phất tay áo bỏ đi: “Cứ quỳ ở đó, sáng mai hãy gặp ta.”

Dầm mưa cả đêm, còn mang một bầu tâm sự, Diệp Chậm Ly sắc mặt thảm đạm, lúc hai chân giẫm lên tấm thảm mềm mại trong phòng, chỉ cảm thấy đầu gối đau đớn như bị kim châm, lảo đảo chật vật hầu như đứng không vững, Tô Thác Đao lách người bước qua, một phen đỡ lấy hắn, đạm đạm nói: “Biết sai chưa?”

Không ngờ Tô Thác Đao vẫn ôn nhu với mình như vậy, Diệp Chậm Ly mới đầu cả kinh, ngay sau đó liền mừng rỡ, miệng như dính mạch nha, cơ hồ tan chảy trên người hắn, lại như ma đã hoàn hồn, đôi mắt thu thủy lập tức tràn đầy lưu quang: “Ân, gần đây Chậm Ly xử trí sự vụ Nội đường, có khá nhiều sơ hở, xin cung chủ giáng tội!”

Tô Thác Đao nói: “Chuyện cũ bỏ qua, hơn nữa đã phạt ngươi rồi.”

Dứt lời tay áo thoắt động, một lọ dược nho nhỏ lăn vào trong tay Diệp Chậm Ly: “Thoa lên đầu gối, sẽ không đau nữa.”

Diệp Chậm Ly ôm lọ dược, cười đến hai mắt loan loan, nhưng không dám quên chính sự: “Cung chủ, Nội đường có phải đã thu vào một kẻ phá hoại?”

Tô Thác Đao nửa cười nửa giễu nói: “Không sai, Diệp tổng quản vẫn chưa đến mức ngốc hết thuốc chữa.”

Khoan thai thả hai bước, đột nhiên thu lại ý cười: “Cho ngươi thời gian mười ngày, biểu thân của Thần Châu Tang gia Việt Tê Kiến, đem tất cả sự tình về hắn thu thập thành sách, đặt trên bàn ta, có làm được không?”

Diệp Chậm Ly thần sắc kiên định, nói: “Rõ, nội trong mười ngày, xuất thân kinh lịch, võ công sở thích của Việt Tê Kiến, bao gồm cả mọi chuyện liên quan đến Việt gia, thuộc hạ sẽ không để sót bất cứ thứ gì!”

Tô Thác Đao cúi đầu hôn lên khóe môi hắn: “Lạnh thật.”

Mưa xuân suốt đêm vẫn còn kéo dài bất tận, nghe tiếng mưa rơi triền miên dày đặc như thế, đến ngón chân cũng nhột nhạt khó chịu mà co lại.

Tô Thác Đao ung dung tách đôi môi Diệp Chậm Ly, ngón tay cũng thâm nhập vào y sam lưu luyến vuốt ve.

Nụ hôn của hắn là mị dược cực phẩm, môi lưỡi là vô số lưỡi câu tinh xảo bôi đầy mật ngọt, chỉ một nụ hôn đã như một hồi hoan ái vui sướng lâm ly, dễ dàng khiến Diệp Chậm Ly phát ra tiếng rên khàn khàn điềm mỹ, thân thể băng lãnh dưới lớp áo ướt sũng nhẹ nhàng run rẩy như bắt lửa, khóe mắt cũng trỗi lên màu đào mong manh, hai tay quấn lấy cổ Tô Thác Đao, khẩn thiết đòi hỏi xâm phạm sâu hơn nữa.

Tô Thác Đao vừa hôn xong, liền tách khỏi đầu lưỡi mềm mại chào đón của Diệp Chậm Ly, một tay bấu ngay eo hắn, không chút ôn nhu áp ngược lên bàn, chậm rãi chỉnh lý cổ áo tán loạn của hắn.

Ngón tay như lông vũ lướt qua từng điểm da thịt xích lõa của Diệp Chậm Ly, nơi đầu ngón tay chạm vào, như thăm dò, càng như gặm nhấm, mơn trớn là thế, có cảm giác chỉ một khắc nữa sẽ bị hắn cường thế hỏa nhiệt tiến nhập xỏ xiên, Diệp Chậm Ly trong lúc lơ đãng đã tan chảy thành một vũng nước, nhạy cảm kinh người, không tự chủ được mi mắt ướt át, run rẩy nâng mông, nói: “Thác Đao, xin ngươi…”

Hắn một khi động tình, da thịt liền lộ vẻ sáng bóng non mềm mịn màng như kem, Tô Thác Đao yêu thích không rời tay, bèn trêu hắn: “Mạo như băng tuyết nhưng trời sinh nội mị… Thảo nào Hoàng Ngâm Xung luôn tâm tâm niệm niệm ngươi, sớm muộn cũng có ngày ta móc cặp mắt sắc mê mê của lão.”

Ngoài miệng khen như vậy, nhưng lại thắt chặt đai lưng hắn, ôm lấy phần eo đã căng thẳng như dây cung, quát khẽ: “Đứng ngay ngắn!”

Diệp Chậm Ly hai chân đã mềm nhũn căn bản đứng không vững, chỉ đành gục lên vai hắn, nghiến răng nghiến lợi, hệt như con mèo hoang bị cướp mồi, oán hận nói: “Ngươi lại không cho ta!”

Bờ môi Tô Thác Đao phất qua vành tai trong suốt như ngọc của hắn: “Nhẫn nại thêm chút nữa.”

Diệp Chậm Ly tai đỏ lên, thấp giọng nói: “Phải nhẫn tới khi nào?”

Tô Thác Đao mỉm cười nâng cằm hắn, nói: “Chờ ngươi căn cơ Nhập Bát Tinh Kinh tốt hơn, hoặc giả… có thể cố thủ tinh quan nguyên dương không mất dưới Dương Xuân song tu thuật của ta.”

Diệp Chậm Ly hai mắt sáng lên, như mừng như lo: “Ngươi muốn truyền ta Nhập Bát Tinh Kinh?”

Trong tổng quyết của tâm pháp Tham Hải Nghi Thành có nhắc tới, Nhập Bát Tinh Kinh tu vi tinh tiến, không thể rời thuật thái bổ, mà thái bổ chân nguyên ít nhiều gì cũng có chút pha tạp khác nhau, nếu muốn khiến chân khí dị thể hòa làm một với chân khí của mình, phải đặc biệt chú trọng căn cơ tinh thuần của bản thân, phương thức tốt nhất chính là lấy đan điền làm lư đỉnh, chân nguyên làm mồi lửa, như vậy mới có thể đem chân khí thái bổ được nung nấu tinh luyện, từ đó thủy nhũ giao hòa hoàn mỹ phối hợp.

Thành thử trước khi tu tập Nhập Bát Tinh Kinh, nếu để mất nguyên dương không giữ được tinh quan, cả đời này, Nhập Bát Tinh Kinh cũng chỉ có thể dừng lại ở con đường tà khí, vô pháp lên đỉnh cao đường hoàng, Trang Sùng Quang chính là điển hình, bằng không cũng không đến nỗi bị Tô Thác Đao nhất kích đắc thủ thân bại mà vong.

Năm đó Sùng Quang sau khi biết chuyện này, bởi vì thiên vị Diệp Chậm Ly, lập tức truyền lệnh Nội đường, tuyệt không cho bất luận kẻ nào động tới Diệp Chậm Ly dù chỉ một ngón tay, kẻ dám động chạm khinh nhục hủy tu vi căn cơ của hắn, đều không phân biệt là ai, khóa xương đòn giam vào thủy lao hắc thủy hồ.

Vì vậy Diệp Chậm Ly đã bị bức cho băng thanh ngọc khiết.

Sùng Quang không thích Tô Thác Đao, nhưng cũng biết người này có thể trọng dụng, mà còn là lựa chọn tuyệt nhất cho việc kế thừa hương hỏa Thất Tinh Hồ, bèn ấp ủ ý định mưu hại, truyền hắn Nhập Bát Tinh Kinh, đồng thời dạy cả Dương Xuân song tu thuật.

Kể từ đó, giống như một hồi quyết đấu kiêu thỏ song hùng, kiêu ưng mở lòng từ bi ném cho tiểu bạch thỏ một thanh đao đốn củi, bất luận hắn có biết dùng hay không, đao pháp thế nào, nói chung mình cũng không bị coi như thắng kẻ không võ, lúc hoan hảo nếu hắn không thủ được, để mất nguyên dương, mình cũng đầy đủ lý lẽ, cho dù Tô Tiểu Khuyết quay lại, cũng không thể trách mình tư tâm yêu ghét tùy hứng làm bừa.

Ai ngờ Tô Thác Đao thật đúng là một nhân vật âm ngoan, lớp da thỏ trắng vừa trút bỏ, phòng thủ trong lòng từng điểm thanh minh, thuật âm dương thái bổ tiến cảnh thần tốc, đến khi phong nguyệt trong trướng lụa đỏ, còn sống chết không nhận độc thủ ám toán này của Trang Sùng Quang.

Diệp Chậm Ly biết rõ mọi gian nan của hắn ngày trước, không khỏi trăm mối tư vị như hải triều dâng lên, thành ra lại không nói nên lời, chỉ chăm chú nhìn hắn không chớp mắt.

Giữa cung chủ và tổng quản Thất Tinh Hồ thường có quan hệ thể xác, hễ từng có thân thể thân mật cam tâm tình nguyện, vô luận yêu hay không, trong lòng cũng sẽ dành chút ôn nhu cho nhau.

Mà ở Thất Tinh Hồ, thậm chí là giang hồ sóng quỷ mây quyệt, chút ôn nhu kia, thường có khả năng xoay chuyển càn khôn đảo ngược tình thế.

Tô Thác Đao vì muốn võ học của Diệp Chậm Ly không còn tồn tại trói buộc hay họa ngầm, mà ba lần bốn lượt khước từ chuyện hoan hảo giao hợp giữa hai người, Diệp Chậm Ly chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp như chườm nước nóng, còn tràn ngập một loại mãn nguyện vui sướng khó tả, nhất thời lại có chút bồn chồn bất an lo được lo mất, kiềm lòng không đặng đã quỳ một gối xuống: “Thác Đao, lúc nhỏ có lần ngươi ấn ta vào trong nước khiến ta thiếu chút nữa chết ngạt, ta đã âm thầm tự nói với mình, Diệp Chậm Ly cả đời này, đều phải một lòng đồng tâm hiệp lực với ngươi, ngươi… ngươi không cần đối xử ta quá tốt…”

Tô Thác Đao nói: “Chúng ta là thân nhân, A Ly, ta không tốt với ngươi, còn có thể tốt với ai nữa?”