Diệp Chậm Ly gật đầu thọ giáo, nói: “Chân nhân chí lý, Võ Đang kiếm thuật so với Côn Luân kiếm, đích thực thua kém một bậc, cho dù bổn tọa dốc toàn lực, cũng vô pháp xoay chuyển.”

Cúi đầu lẩm bẩm: “Biết trước như vậy thà dùng Thiếu Lâm Đạt Ma kiếm, hoặc là Nga Mi kiếm? Tóm lại gì cũng được miễn đừng là Tê Hà kiếm, thứ đó là Tống Thiên Phong chuyên dùng để đâm sau lưng sư huynh đệ đồng môn.”

——

Bên kia Minh Đức chân nhân dù đang bận rộn, vẫn không quên dựng mày giáo huấn chúng đệ tử: “Đám tiểu tạp mao các ngươi, nhìn Thê Vân Tung của tiểu tử kia xem, tiêu sái phiêu dật biết bao nhiêu? Hành vân lưu thủy biết bao nhiêu? Đây chính là khinh công của Võ Đang chúng ta, các ngươi thi triển ra… so với hắn, trông có giống rùa bò không? Có giống không?”

Tô Thác Đao mũi chân điểm đất, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt chuôi đao, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

Đấu đến đây, người khác nhìn không ra, nhưng Tô Thác Đao đã quá rõ, Diệp Chậm Ly thua rồi, Yến Đại Xuyên một tay Côn Luân kiếm hỏa hậu lão luyện, tinh thuần đến nửa điểm thừa cặn cũng không có, nội lực càng vững chãi như bức tường trong đầm trúc, cho dù Diệp Chậm Ly nghỉ ngơi dưỡng sức tái chiến, cũng khó khăn lắm mới có thể thủ hòa.

Thương Hoành Địch thấp giọng khẩn cầu: “Cung chủ, cho công tử lui đi, Hoành Địch nguyện tỷ thí với Yến chưởng môn.”

Tô Thác Đao quá hiểu tính tình của Diệp Chậm Ly, thà chết tại chỗ cũng tuyệt không chịu thua, bởi vậy chỉ hơi trầm ngâm, nói: “Đừng vội.”

Diệp Chậm Ly sợ nhất là đau, hổ khẩu tuy là thương nhỏ, cũng đã nhịn không được đau đến ứa ra một lớp lệ mong manh, cắn răng nghiến ra một kiếm quyết, Hoành Giang Phi Độ, Bảo Tàn Thủ Khuyết, hai chiêu đạp bộ công lên, kiếm quang như nước, miên man bất tuyệt, Yến Đại Xuyên nhưng trong lòng đại định, đã dò đúng nhược điểm của hắn, không chút hoang mang, một chiêu Họa Địa Vi Lao thủ đến một giọt nước cũng không lọt, chỉ đợi đấu độ dai nội lực với hắn.

Diệp Chậm Ly âm thầm oán hận, biết thêm năm mươi chiêu nữa, mình có kéo dài cũng sẽ bị lão đạo sĩ râu vàng này làm kiệt sức, đang định dùng Thương Lãng kiếm pháp ngoan độc quỷ dị liều mạng mạo hiểm cầu thắng, đột nhiên nghe Tô Thác Đao truyền âm vào tai: “Linh Tê Hỗ Chỉ… Chiêu thức chưa tận lập tức chuyển thành Kim Châm Độ Kiếp.”

Linh Tê Hỗ Chỉ do một vị tiền bối của Chung Nam kiếm phái sáng tạo, người này từng có một kình địch tử thù, bao năm khổ chiến vẫn không thể thắng, bèn vắt óc đẽo gọt ra chiêu Linh Tê Hỗ Chỉ này, tự đả thương mình trước rồi đả thương người, hung hiểm âm độc bậc nhất, nếu phân thốn không nắm vững, chỉ cần sai một ly, liền là ngọc thạch câu phần đồng quy vu tận.

Diệp Chậm Ly không chút nghĩ ngợi, quay ngược chuôi kiếm, ngón giữa bấm hướng ba phân giữa cổ tay, ngón trỏ vươn ra, mượn lực ở ngón áp út, Sấu Ngọc kiếm dài ba thước chĩa thẳng ngay ngực mình, định đâm vào.

Hoa Khước Tà kinh hô một tiếng, sắc mặt trắng bệch, Thương Hoành Địch thân hình chấn động, đang chuẩn bị vọt ra cứu người, nhưng Tô Thác Đao đã trước một bước bắt lấy huyệt Khúc Trì của hắn, nhất thời nửa thân tê dại không thể nhúc nhích.

Yến Đại Xuyên thân ở trong cuộc, càng sững sờ kinh nghi gấp mấy lần người bên ngoài, trong lòng biết nhân vật tà phái hành sự khó lường, tuy hoài nghi Diệp Chậm Ly ẩn tàng gian kế, nhưng cũng lo hắn thật sự không chấp nhận được thất bại, cuồng nộ tự sát tại chỗ.

Trong khi tâm niệm biến chuyển, Sấu Ngọc kiếm đã tới cổ áo Diệp Chậm Ly, thế đi vẫn không hề chậm lại, Yến Đại Xuyên không dám do dự nữa, phi thân tiến lên, hoành kiếm ngăn trở, giữa lúc hai lưỡi kiếm tương giao, Yến Đại Xuyên chiêu thức đã hết đà, Diệp Chậm Ly mũi kiếm đột nhiên trượt xuống, lập tức xoay khuỷu tay trầm cổ tay, kiếm phong vạch xéo ra ngoài, biến chiêu hồn nhiên như một, chuyển thành Kim Châm Độ Kiếp.

Vút một tiếng, Sấu Ngọc kiếm nhẹ nhàng như phượng bay, chuẩn xác đâm vào kẽ hở dưới nách áo Yến Đại Xuyên, lúc này Diệp Chậm Ly chỉ cần vung lưỡi kiếm, lật tay rút về, phi thường dễ dàng, liền có thể khoét một lỗ ngay giữa ngực và sườn của Yến Đại Xuyên, kéo theo một xâu tâm can tỳ phế, còn có thể tiện bề tháo luôn một cánh tay.

Thắng bại trong chớp mắt, mạnh yếu trong khoảnh khắc, Yến Đại Xuyên chỉ vì không nhẫn tâm, nhưng tự đặt mình lên thớt, anh danh nửa đời xuôi theo nước chảy đã đành, nếu bản thân trọng thương không trị, con đường sau này của nhất mạch Côn Luân, có lẽ cũng sẽ mỗi bước mỗi gian nan, không khỏi cười khổ nhắm mắt hạ kiếm.

Diệp Chậm Ly động tác thoáng ngưng trệ, nhưng lại nghiêng trường kiếm, áp xuống mới thu về, xoát xoát mấy tiếng, chỉ cắt rách chỗ y sam dưới nách phải của Yến Đại Xuyên.

Trận này kỳ biến chợt sinh, mọi người nhất thời đều có chút phản ứng không kịp, duy chỉ Đường Nhất Tinh, y thân là bậc thầy ám khí kiệt xuất nhất đương đại, mục quang tự nhiên nhạy bén cực kỳ, lại không thích kiếm thuật, không hề đặt toàn tâm toàn ý vào hai người đang đối chiến, cho nên rõ ràng thấy được Tô Thác Đao mấp máy cánh môi, Diệp Chậm Ly mới có một chiêu lưỡng bại câu vong ngay sau đó.

Đường Nhất Tinh ngón tay khẽ đáp lên túi da hươu bên hông, lơ đãng nhớ tới vị cố nhân kia, y đã qua tuổi ba mươi, mặt nước từ Nhạn Đãng Long Tưu thầm lặng chảy về, vén lên tầng ký ức chôn sâu như Mạn Thiên Hoa Vũ.

Lúc nhìn lại Diệp Chậm Ly, trong mắt Đường Nhất Tinh mơ hồ hiện vẻ ôn nhu mà ưu thương. 【chú】

Yến Đại Xuyên thoát chết trong gang tấc, tâm tình cũng không biết là tư vị gì, nửa ngày nói: “Ngươi…”

Diệp Chậm Ly khinh sam như tuyết, dung sắc càng thanh thuần thiên nhiên hơn cả tuyết băng, cười nhạt khom người nói: “Thất lễ! Đa tạ Yến chưởng môn khoan dung, vãn bối đắc tội.”

Nói đến khách khí, nhưng ngữ nghĩa xác thực: Bổn tọa thắng rồi, lão đạo sĩ ông nên xuống đi.

Minh Đức chân nhân có chút bất bình, cao giọng nói: “Tiểu ma đầu! Chiêu vừa rồi của ngươi, không phải kiếm pháp Võ Đang.”

Diệp Chậm Ly vô tội chớp chớp mắt, nói: “Chân nhân tuệ nhãn, nửa chiêu đó vốn là bổn tọa dùng lầm, dù sao cũng chưa từng thật sự bái nhập môn hạ Võ Đang… Cũng may Kim Châm Độ Kiếp ngay sau đó không sai, coi như biết sai mà sửa, mong tiền bối lượng thứ.”

Minh Đức tức giận đến mặt đỏ như cà: “Ngươi vốn không phải đối thủ của Yến đạo huynh…”

Diệp Chậm Ly gật đầu thọ giáo, nói: “Chân nhân chí lý, Võ Đang kiếm thuật so với Côn Luân kiếm, đích thực thua kém một bậc, cho dù bổn tọa dốc toàn lực, cũng vô pháp xoay chuyển.”

Cúi đầu lẩm bẩm: “Biết trước như vậy thà dùng Thiếu Lâm Đạt Ma kiếm, hoặc là Nga Mi kiếm? Tóm lại gì cũng được miễn đừng là Tê Hà kiếm, thứ đó là Tống Thiên Phong chuyên dùng để đâm sau lưng sư huynh đệ đồng môn.”

Đường cong đôi môi hắn như cánh cung xinh đẹp nhất, mà lời nói ra so với mũi tên độc bén nhọn nhất còn dễ xuyên tim hơn, mà còn là liên châu tiễn, một lượt xuyên thủng mấy người.

Hoa Khước Tà nhìn nhìn sắc mặt Tống Vô Bạn, trong lòng lo lắng: “Hắn cái gì cũng tốt… chỉ là hay đắc tội người khác.”

Yến Đại Xuyên đã hoàn hồn lại, ông ta tuy vóc người thấp bé, nhưng xử sự độ lượng, cười ha hả nói với Minh Đức: “Đạo huynh, ta thua chính là thua, Diệp tiểu huynh đệ chưa đả thương ta, đã thủ hạ lưu tình.”

Tra kiếm vào vỏ, lại nói: “Diệp tổng quản, bần đạo thân là chưởng môn còn bại trận, tự nhiên không cần phái thêm đệ tử lên… Trận này, Thất Tinh Hồ thắng.”

Diệp Chậm Ly thập phần hài lòng về lão đạo sĩ râu vàng, lại thêm bản tính thiếu gia trời sinh, lập tức nói: “Hoành Địch, mau mang một đạo bào mới đến cho Yến tiền bối!”

Thương Hoành Địch cũng dị thường mẫn cán, ở nhà xuất hành chuẩn bị đầy đủ, xuống đài lượn một vòng, không quá mười lần hít thở, liền ôm một bộ đạo bào mới tinh trở về, kèm theo mũ cửu lương và ngũ nhạc quan, thậm chí có cả giày thập phương (*) tất cao gối, không thiếu thứ gì.

Yến Đại Xuyên sửng sốt nửa ngày mới nhận lấy, quan sát Diệp Chậm Ly, than thở: “Dụng kiếm quý ở chữ thành… Ngươi thiên tư hơn người, tuổi còn trẻ kiếm thuật đã đại tiến, hành sự tuy có vài phần tà khí, nhưng chung quy vẫn là một hài tử tâm địa không quá xấu xa… Tự lo liệu vậy.”

Lời vừa dứt, Tô Thác Đao nhịn không được liếc nhìn, ngay cả Thương Hoành Địch cũng kìm lòng không đặng cả người phát lãnh, công tử là một… hài tử tâm địa không quá xấu xa? Trời biết khuôn mặt tác nghiệt này của công tử nhà mình còn có thể gạt người lừa tình đến cảnh giới nào nữa!

Nhưng Hoa Khước Tà gật đầu không thôi, mười hai vạn phần đồng ý.

Đến chưởng môn Côn Luân cũng bại không còn gì để nói như vậy, nhất thời những tiếng chế nhạo tiểu ma đầu yêu nhân tà phái vân vân đều nhỏ đi rất nhiều, khu vực của Thất Tinh Hồ càng thêm thưa khách không sơn vắng vẻ, Diệp Chậm Ly tay áo phấp phới, phong tư phiêu dật du nhiên, nhưng trận vừa rồi, thắng thật hiểm mà chiến cũng thật khổ, đã sớm bức ra phần dư lực cuối cùng, lúc này Sấu Ngọc kiếm trong tay cũng cảm thấy nặng trịch, mâu quang đảo quanh, thấy Tô Thác Đao gật đầu, lại mỉm cười vẫy tay với mình.

Diệp Chậm Ly trái tim nhảy nhót, đang định lui ra trở về bên cạnh hắn, chợt nghe Minh Đức quát to: “Đợi đã!”

Minh Đức chân nhân như bị ai rót một bụng đầy tương ớt, mông cọ cọ trên ghế không ngừng, nhấc lên rồi thả xuống, mục quang sáng quắc, nhìn chằm chằm Diệp Chậm Ly.

Nhậm Tẫn Vọng nghe huyền ca biết nhã ý: “Tiền bối nếu muốn đích thân chỉ điểm đôi chút, cũng không phải không thể.”

Minh Đức hai hàng mày giãn ra, lại nhăn nhó nói: “Đây… đây là tranh thất tịch, e rằng không thích hợp lắm?”

Nhậm Tẫn Vọng mỉm cười: “Hoài Long Sơn luận võ, không có quy định không cho nguyên bản tứ tịch hạ trường, hơn nữa, Thất Tinh Hồ… dù sao cũng có chút bất đồng với chính đạo, nếu lọt vào mắt xanh của tiền bối, qua được ải của Võ Đang rồi nhập thất tịch, có lẽ càng khiến người tâm phục khẩu phục.”

Hàng mày ngắn ngủn như đậu tằm của Minh Đức nhất thời thống khoái dựng lên: “Nhậm sơn chủ quả có kiến giải! Nếu đã như thế…”

Đường Nhất Tinh đột nhiên đạm đạm ngắt lời: “Chân nhân nếu muốn giáo huấn Diệp Chậm Ly, cũng xin tự trọng thân phận dừng tay kịp lúc, bằng không ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nghỉ ngơi dưỡng sức áp bức đánh lâu mỏi mệt, truyền ra e rằng rất khó nghe.”

Đây đại khái là câu nói dài nhất dụng tâm nhất mà y phát biểu kể từ khi lên Hoài Long Sơn.

Minh Đức chỉ lo nóng lòng hạ trường thử Võ Đang kiếm, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉnh chu lại dây tơ bên hông, một bên gật đầu một bên sải bước đi tới hướng Diệp Chậm Ly.

Nhậm Tẫn Vọng mục quang chớp động, có chút nghiền ngẫm.

Tô Thác Đao truyền âm gấp gáp: “A Ly, mau lui ra!”

Diệp Chậm Ly nhưng không tuân mệnh, hàng my dài rũ xuống, khóe môi mỏng mà tinh xảo cong lên, nụ cười như đóa hoa mềm mại thuần khiết, hoành kiếm trước ngực, đề khí nói: “Tiền bối mời ban chiêu.”

Đã trêu tới Võ Đang, vậy kẻ thắng phải là Thất Tinh Hồ, Minh Đức thân là đệ nhất kiếm thuật tôn sư đương đại, chính là kình địch đáng gờm, mình cho dù chiến tới khắc cuối cùng, cũng phải để Tô Thác Đao nhân cơ hội này nhìn ra tinh túy ngọn nguồn trong kiếm pháp của Minh Đức.

Minh Đức Tùng Văn cổ kiếm vừa rời vỏ, liền không rườm rà, một chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ, tuy nhẹ mà mạnh, ý cảnh bất tuyệt, chỉ bằng một kiếm này, đã tạo nên tình cảnh gian hiểm vô lực nhất trong suốt mười ba trận qua của Diệp Chậm Ly.

Diệp Chậm Ly phiêu thân thoái lui, Minh Đức liền tiếp một chiêu Yến Tử Trác Nê, từng bước bức cận, kiếm quang phun ra nuốt vào, Diệp Chậm Ly thoái không thể thoái, lập tức kiếm giao tay trái, đáp trả bằng một chiêu Nguy Lâu Bách Xích, chiêu này xuất từ Tinh Biến kiếm thuật, hư chiêu mượn lực, là bộ kiếm pháp không dựa vào nội lực nhất.

Nhưng kiếm thế vừa triển khai, cổ tay cư nhiên không đưa ra được, tứ chi bách hài bủn rủn bất kham, đan điền nội tức như ngủ đông, cố sức điều hoà thổ nạp, nhưng vẫn vô pháp khu sử vận chuyển.

Trong đầu lóe lên một ý niệm: “Chân khí hao hết rồi!”

Hắn lúc này hư nhược còn yếu hơn người thường, nhưng có vết xe đổ trước đó của Yến Đại Xuyên, Minh Đức không dám khinh suất, chỉ sợ hắn lại giờ trò quỷ chuyển bại thành thắng, một chiêu Thanh Long Thủ Thủy, mũi kiếm vẽ nên một vòng cung tinh diệu, kiếm khí đã cập thể.

——-

Tác giả đàm đạo: Chương này cũng được chứ? Đấu đẹp mắt a!

Lúc nhìn lại Diệp Chậm Ly, trong mắt Đường Nhất Tinh mơ hồ hiện vẻ ôn nhu mà ưu thương.【 chú 】

Giải thích một tí!

Chuyện này, phải quay lại Nhất đao xuân sắc phần phiên ngoại.

Đường Nhất Tinh là nhị ca của Đường Nhất Dã, là bậc thầy ám khí, năm đó ở Hoài Long Sơn trong khi Bích Khuyết đồng lứa bắt đầu phải lòng nhau, hắn cũng quen biết Lý Thương Vũ. Chính văn không nhắc tới, chủ yếu câu chuyện của hai người họ diễn ra trong phiên ngoại Phúc Ngã Hoa Thường —— Các bạn không cần phải mua (đương nhiên nếu mua tôi càng phải nhiệt tình bày tỏ lòng cảm tạ!), tôi trực tiếp kể sơ cho các bạn hiểu cũng được.

Năm Lý Thương Vũ mười tám xuân xanh, có một đêm, hắn tắm dưới thác nước Nhạn Đãng Long Tưu, thuận tiện chờ lão tình nhân Thẩm Mặc Câu của hắn, Đường Nhất Tinh vốn là một tên ngốc, hắn muốn đi Bạch Lộc Sơn thăm tiểu đệ đệ (tuyệt không phải tiểu đệ đệ cúi đầu liền có thể thấy, vị nào hiểu sai mời viết kiểm điểm!), ai ngờ lạc đường lạc tới núi Nhạn Đãng, tình cờ bắt gặp mỹ nhân chỉ để lộ mặt trên mặt nước, tên này thị lực kém, tưởng người ta là một cô nương, Lý Thương Vũ mất hứng, mặc lại y phục, lên bờ định làm thịt hắn, sau đó thấy hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác, thôi cũng bỏ qua, nói là quên đi, lão nương, à không, lão tử không giết ngươi, sau đó ôn nhu hàn huyên, còn cho hắn ăn (tội nghiệp Một Sao lạc đường đói bụng suốt ba ngày), mời hắn uống rượu nồng, vẽ cho hắn địa đồ để xuống núi.

Đường Một Sao kích động đến nguy, từ đó trong lòng tương tư một mỹ nhân.

Về sau, Lý Thương Vũ giết sư phụ sư huynh, bị Thiếu Lâm bắt nhốt, Một Sao lặng lẽ đi thăm, cho hắn uống rượu, hỏi: Đằng ấy có còn nhớ con nai ngơ ngác lạc đường bên bờ hồ Đại Minh chăng? 【cuồng hãn 】

Mỹ nhân biểu thị ngươi thích ta thì thả ta đi, Một Sao nói, chỉ cần ngươi nhận sai ta sẽ nói giúp cho ngươi vân vân và vũ vũ 【 đại ý, tôi cũng đã quên rồi = =】 Lý Thương Vũ nói tình cảm của ngươi với ta mà nói chỉ là lẩu dê ăn xong rồi tiêu, người ta yêu là Mặc Câu! Ta chỉ thích hắn, làm thiêu thân lao đầu vào lửa ta cũng sảng, ta cũng vui vẻ! Ta vui đến muốn hát hán tử bộ mã uy vũ hùng tráng luôn! Ngươi hiểu chưa? Đồ ngiu!

Đường Một Sao đành phủ y phục của mình thêm cho hắn, ủ dột ra về, thế nhưng trong lòng vẫn ghi khắc hình bóng mỹ nhân, sau lại vì hắn sáng tạo một thủ pháp ám khí mới gọi là Mạn Thiên Hoa Vũ Phúc Ngã Hoa Thường.

Sau đó nữa Đường Một Sao đi Thất Tinh Hồ bàn hợp đồng, hỏi Sùng Quang Lý Thương Vũ nơi mô? Ta muốn uống rượu với hắn! Sùng Qang nói ai du ngươi còn lo yêu nhân đó làm gì, Một Sao liền nóng máy, mắng ngươi mới yêu ngươi mới yêu! Hắn mới không yêu hắn mới không yêu!

Nói chung sổ sách nợ nần lung tung, dây mơ rễ má kể không hết, đại khái là như vậy, thấy A Ly nên nhớ về Lý Thương Vũ.

Tôi kể xong rồi đó… Cuồng hãn, có ai cho một cái khăn tay cảm tạ!