Mạnh Tự Tại ngồi xếp bằng dưới sàn, nhấc một cái ấm đồng nho nhỏ, chậm rãi châm một chung trà: “Thác Đao, lúc ta chưa gặp ngươi, đích thực tuyệt không có nửa phần hảo cảm với ngươi. Bởi vì ngươi cô phụ tín nhiệm của Tiểu Khuyết… Hắn thất vọng về ngươi đến cực độ, ngay cả liếc cũng không muốn liếc ngươi một cái.”
Chăm chú nhìn Tô Thác Đao, trong mắt tinh quang chợt lóe: “Tuy ta xử thế uyển chuyển, nhưng cũng không thích hạng người ti tiện gian tà, năm ấy ngươi còn chưa tới mười tuổi… Kể từ đó Sùng Quang mới xem ngươi là tâm phúc, đúng không?”
Tô Thác Đao sắc da vốn đã như đôi sương thế tuyết, nghe vậy càng trắng thêm vài phần, im lặng trong chốc lát, mới lạnh lùng nói: “Chuyện Tô Tiểu Khuyết đến Việt gia trước kia, là ta mật báo cho Sùng Quang… Vậy thì đã sao?”
Sự tình này đã phủ bụi nhiều năm, vốn ngỡ rằng không ai biết đến, nhưng vừa nhắc lại, liền như ác mộng quay về, thời gian thần kỳ co giãn, chỉ chớp mắt đã biến thành hài đồng nơm nớp lo sợ kia, trong lòng ngoài thống khổ kinh hoàng, còn có một loại phẫn nộ khôn kể.
Thì ra đây là gian tà ti tiện, là lòng lang dạ thú, là cố tình bày mưu… Mạnh Tự Tại làm sao biết được, lúc mình nhìn theo bóng lưng Tô Tiểu Khuyết dưới hồ quang sơn sắc không chút lưu luyến từ từ rời xa, liền là một cõi tịch tĩnh ảm đạm mờ mịt vô thố.
Ông ta càng không biết Thất Tinh Hồ những năm đó nguy ngập trùng trùng sắp sụp đổ thế nào, Tô Tiểu Khuyết vừa bỏ đi, Trang Sùng Quang liền điên dại, hận không thể đem toàn bộ Thất Tinh Hồ ra báo thù, đường chủ hương chủ cẩn thận đến đâu cũng vẫn động chút là phạm lỗi, chỉ trong vài tháng giết liền mười mấy người, tinh anh điêu linh hơn phân nửa, ở bên ngoài càng đại khai sát giới chuốc nợ máu chất chồng, tiếng ác đã lên đến đỉnh điểm trong trăm năm qua.
Võ lâm thánh địa Bạch Lộc sơn chủ tự nhiên cũng không biết, nếu Thất Tinh Hồ sụp đổ diệt vong, mấy trăm đệ tử trong cung còn có thể về đâu? E rằng đến chừng đó ngay cả heo cừu chờ làm thịt cũng không bằng.
Tô Thác Đao khi ấy, chỉ ôm một ảo tưởng cực giản đơn cực ấu trĩ, có lẽ Sùng Quang chạy đi, khuyên được Tô Tiểu Khuyết trở về, quay lại Thất Tinh Hồ, chấp chưởng đại cục, thì mình cũng không cần phải thời thời khắc khắc canh chừng ánh mắt tràn ngập ác ý của Sùng Quang.
Mạnh Tự Tại mặc hắn trầm tư, thật lâu sau mới ôn hòa hỏi: “Thác Đao, tại sao phải làm như vậy?”
Tô Thác Đao hờ hững nói: “Để lên ngôi cung chủ Thất Tinh Hồ… Tô Tiểu Khuyết đã không còn hữu dụng với ta, ta chỉ có thể bán hành tung cho Trang Sùng Quang, làm chó theo đuôi hắn, sau đó giết hắn đoạt vị.”
Một phen nói đến thiên kinh địa nghĩa, không thể thuần thục trôi chảy hơn.
Mạnh Tự Tại trong mục quang có chút châm chước thiện ái: “Nhưng ngươi đao ý chính trực, khí độ cao hoa vô biên đường hoàng.”
Tô Thác Đao mâu quang thâm thúy nhưng bình tĩnh không gợn sóng: “Thế thì sao?”
Mạnh Tự Tại cũng không cố chấp với chuyện này nữa, nói: “Thác Đao có biết nguyên do lần này ta hẹn ngươi đến không?”
Tô Thác Đao khóe môi mỏng thoáng câu lên: “Không biết, nhưng vẫn không thể không cảm khái Bạch Lộc Sơn đã dần suy thoái… Niếp Thập Tam năm xưa quang minh chính đại dạy dỗ ra một giáo chủ Xích Tôn Phong, giang hồ người người đều nhắm mắt ngậm miệng, hôm nay Mạnh sơn chủ muốn gặp vãn bối, lại phải tư hội đêm khuya tránh tai mắt thế nhân.”
Mạnh Tự Tại cười than thở: “Ta cố ý muốn gặp ngươi, cũng chính vì chuyện ngày một suy thoái này.”
Thần sắc chuyển sang ngưng trọng, đôi mắt hẹp lại, trầm giọng nói: “Tô cung chủ, Bạch Lộc Sơn cùng Thất Tinh Hồ đính một ước định ba mươi năm, thế nào?”
Tô Thác Đao nói: “Thất Tinh Hồ và Bạch Lộc Sơn xưa nay nước sông không phạm nước giếng, cần gì minh ước.”
Mạnh Tự Tại lắc đầu: “Nhưng cũng phân biệt rõ ràng, ý nguyện của ta chính là… ba mươi năm bí mật trông coi hỗ trợ.”
Tô Thác Đao tùy ý nói: “Tại sao phải là ba mươi năm? Minh ước trăm năm há chẳng tốt hơn?”
Mạnh Tự Tại thấp giọng cười: “Ba mươi năm đã đủ… Một môn phái, nếu có ba mươi năm tĩnh dưỡng trầm tích, mà vẫn không cho ra được một bậc tôn sư, dẫn dắt môn nhân quay lại đỉnh vinh quang, tức là đã đến thời điểm suy bại… Đại thế hoang phế kẻ nối nghiệp bất tài, tới lúc đó cho dù còn một minh ước, cũng chẳng còn tư cách kết minh, không phải sao?”
Đảo mắt nhìn xoáy vào Tô Thác Đao, ngữ khí ôn hòa, nhưng cũng điềm nhiên lãnh tĩnh điểm trúng chỗ yếu: “Thất Tinh Hồ cũng vậy.”
Tô Thác Đao tự minh bạch thâm ý trong lời của Mạnh Tự Tại, Thất Tinh Hồ từ sau khi Trang Sùng Quang tiếp chưởng, nguyên khí đại thương, những trụ cột đắc lực, ngoài mỗi Hoàng Ngâm Xung, thảy đều khiếm khuyết, lúc này Bạch Lộc Sơn tung ra minh ước huynh đệ ba mươi năm, tất nên đập tay hòa hợp không nói hai lời, Mạnh Quang tiếp án Lương Hồng Kim Liên táp đầu A Khánh (*), nhào tới ôm nhau như keo sơn.
Tô Thác Đao một tay nắm chuôi đao trong tay áo, đuôi mày phong mang kiên quyết, nói: “Thất Tinh Hồ có bổn tọa.”
Tiếu văn nơi khóe miệng Mạnh Tự Tại có chút dung túng thưởng thức, kinh qua trăm sự thế gian thao thao nhân tài, không khỏi cảm khái: “Đúng là tuổi trẻ khí thịnh… Không sai, Thác Đao là kỳ tài võ học có thiên phú nhất nhì mà ta từng gặp trong mấy chục năm nay.”
Rũ my xuất thần một lát, thở dài: “Tuy không bằng Niếp Thập Tam, nhưng so với Tạ Thiên Bích năm đó, cũng không thua kém nhiều… Hài tử Tô Tiểu Khuyết, quả nhiên có vài phần nhãn quang, đáng tiếc…”
“Đáng tiếc ngươi không phải đệ tử Bạch Lộc Sơn, bằng không lão hủ hà tất sầu đến đêm khuya không ngủ, dày mặt già nua cầu ước ba mươi năm? Bất quá Thác Đao, tình thế luôn mạnh hơn đạo lý con người, ngươi có lẽ vẫn chưa hiểu, võ công Nhậm Tẫn Vọng cho dù luyện thêm một trăm năm nữa cũng không bằng ngươi, nhưng Bạch Lộc Sơn chỉ lo trong, đại hội Hoài Long Sơn sang năm, mối nguy giặc ngoài của Thất Tinh Hồ e rằng sẽ khiến ngươi phải phân thân ứng phó.”
Tô Thác Đao lẳng lặng lắng nghe, chỉ nói: “Tiền bối, Thất Tinh Hồ còn có Diệp Chậm Ly.”
Nhân lão thành tinh, nhân tinh lão thành yêu tinh, Mạnh Tự Tại đã sớm luyện đến cảnh giới nhìn một chiếc lá đã biết vào thu: “Xem ra vị Diệp tổng quản này cực hiểu quyền mưu nhân sự… Thác Đao tinh nghiên võ công, còn hắn quản lý giáo vụ?”
Tô Thác Đao gật đầu, trong mắt có quang mang thâm trầm như vực sâu không tương xứng với tuổi: “Tiền bối cảm thấy, người chấp chưởng một tông phái, đức tính quan trọng nhất là gì?”
Một câu hỏi đến đơn giản, Mạnh Tự Tại nhưng lại ngẩn ngơ.
Mạnh Tự Tại cả đời hầu như chưa từng phạm sai lầm, thông minh khoan hòa, cần mẫn viên dung, Bạch Lộc Sơn như một cỗ xe ngựa tinh công xảo chế được giữ gìn ổn thỏa, chạy trên đường lớn bằng phẳng hay ngõ nhỏ gập ghềnh, đều trôi chảy thuận lợi toàn vô chướng ngại.
Hiện tại mình đánh xe sắp đến cuối đường, vừa định thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hốt hoảng phát hiện, người nối nghiệp không biết nên chọn thế nào, đưa mắt nhìn chúng đệ tử đông đảo, dường như không ai có thể gánh vác trọng trách.
Tô Thác Đao mỉm cười: “Từng có truyền thuyết giang hồ, Niếp Thập Tam là linh hồn của Bạch Lộc Sơn, Mạnh tiền bối lại là cốt cách huyết nhục, tiền bối lấy Nhậm Tẫn Vọng kế nhiệm, hiển nhiên cho rằng tôn chủ một phái quan trọng nhất chính là tâm cơ xử sự cùng khí độ nhãn quang… Chẳng hay vãn bối đoán có đúng không?”
Mạnh Tự Tại thấp giọng nói: “Đúng mà không đúng… Ta chỉ là giảm tiêu chí, không thể làm gì hơn mà thôi.”
“Ta vạn sự hanh thông hơn nửa đời người, vốn nhận định võ công tu vi chỉ cần không có trở ngại là được… Nhưng Niếp Thập Tam vừa ra đi, ta mới biết mình sai rồi.”
Tô Thác Đao cực kỳ đồng ý, không tự chủ được từ tốn nói: “Quá chú trọng quyền mưu trị thuật, liền như nhập ma chướng, loạn tai che mắt, vô pháp thoát ra, đúng không? Như Niếp Thập Tam, nào có tâm cơ quyền mưu gì? Nhưng lấy giản chế phồn lấy bất biến ứng vạn biến, thân thủ đứng đầu thiên hạ, cho dù là một bang phái quyền mưu sâu xa nhất, người trong giang hồ, thứ giúp an thân lập mệnh căn bản vẫn là võ công, như binh đao đường đường chính chính, áp xuống như trời long đất lở, ai có thể địch lại? Ai có thể phản kháng?”
Mạnh Tự Tại thần sắc biến ảo, vừa kinh vừa mộ, nửa ngày nói: “Không bị quyền mưu trói buộc, tất có đại thành… Nhưng ngươi thật sự có thể buông tay tin tưởng Diệp Chậm Ly?”
Tô Thác Đao nói: “Lúc ta đối địch, có thể đưa lưng về phía hắn, lúc ta thọ thương, có thể yên tâm ngủ bên cạnh hắn.”
Mạnh Tự Tại gật đầu, khuôn mặt đột nhiên hiện rõ già nua suy nhược: “Ngày Thất Tinh Hồ trở lại đỉnh cao sắp tới rồi… Minh ước ba mươi năm, là lão hủ đơn phương tình nguyện.”
Tô Thác Đao nhấc ấm trà lên, rót cho Mạnh Tự Tại, nói: “Không.”
Trực tiếp nói: “Những gì tiền bối vừa đề cập, câu nào cũng trúng đích, hai phái minh ước, Thất Tinh Hồ cầu còn không được, bất quá nếu tiền bối đã chủ động, mong rằng nên biểu đạt chút thành ý.”
Mạnh Tự Tại gánh nặng trong lòng liền được giải khai, nhịn không được bật cười: “Ngươi cũng là tôn chủ một phái, hà tất gấp gáp như vậy, trở mặt cường đạo rõ ràng?”
Tô Thác Đao không hề đỏ mặt: “Tiền bối sẽ cho ta thứ gì?”
Mạnh Tự Tại khẽ mỉm cười, đứng dậy từ ngăn tủ trước giường lấy ra một cái tráp gỗ, phách một tiếng mở toang, lớp lụa trắng dưới đáy tráp như tản mát hào quang mông lung, một quyển đồ sách nằm yên trên đó: “Già La chân khí…”
Mạnh Tự Tại đã định liệu trước: “Có lẽ Thác Đao sẽ hài lòng.”
Há chỉ là hài lòng? Chỗ thành ý này đã thành tới tâm khảm, so với áo bông vào ngày đông rét buốt còn muốn ân cần ấm áp hơn vài phần, Tô Thác Đao vươn tay cầm đồ sách kia, đốt tay dưới lớp da mỏng manh gồ lên, có vẻ hơi quá dụng lực, đột nhiên hỏi: “Tô Tiểu Khuyết sau khi mất tích, từng quay về Bạch Lộc Sơn?”
Mạnh Tự Tại nhấp một hớp trà, trong ngữ khí đã có ý vị thưởng rượu hàn huyên: “Hắn từ nhỏ ở đây lớn lên, có vài chuyện tự nhiên sẽ thẳng thắn phó thác Mạnh thúc thúc này… Tỷ như hắn đã sớm muốn giao chức vị cung chủ cho ngươi, lại tỷ như sau khi Việt gia bị thảm sát, hắn quyết ý không bao giờ quay về Thất Tinh Hồ gặp ngươi nữa.”
Tô Thác Đao trong mắt như có hỏa hoa bắn ra: “Tốt lắm, nói cho ta biết thân thế của Việt Tê Kiến.”
Tô Tiểu Khuyết tuyệt đối không vô duyên vô cớ đến Việt gia Giang Nam, càng không thể không có lý do gì trước khi đi cố ý báo cho mình biết.
Mạnh Tự Tại nhẹ giọng nói: “Việt Tê Kiến là hậu nhân của Minh Thiền Nữ, Nhất Vĩ tâm pháp của Việt gia kỳ thực chính là nửa bộ Nhập Bát Tinh Kinh thất lạc của Thất Tinh Hồ.”
Mọi bí mật đều có manh mối để tra ra, nhưng sau khi tra ra toàn bộ manh mối, lại như tay cầm một mảnh băng cứng bị vỡ, máu tươi đầm đìa, một thân hàn lãnh sắc bén.
Giữa màn đêm thâm trầm yên ắng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng côn trùng chưa ngủ đông kêu thật khẽ.
Mãi đến khi trà trong chung nguội lạnh, Tô Thác Đao mới thở hắt một hơi: “Thì ra là thế.”
Mạnh Tự Tại thở dài: “Tiểu Khuyết không hề vứt bỏ Thất Tinh Hồ, Việt gia là con đường sống hắn để lại cho ngươi… Nhưng mầm hy vọng này, thiếu chút nữa đã bị ngươi tự tay bóp chết. Về phần nhân mạng ở Việt gia, Việt Tê Kiến hôm nay lẻ loi cô độc, tuy tội nghiệt do Sùng Quang và ngươi gây ra, Tiểu Khuyết cũng coi như là người gieo họa, lương tâm khó an.”
Tô Thác Đao nói: “Đa tạ tiền bối đã cho biết việc này, Thất Tinh Hồ vĩnh cảm đại ân.”
Khoan thai trả lại quyển Già La chân khí, nói: “Điển tịch của Bạch Lộc Sơn, Tô Thác Đao không tham.”
Mạnh Tự Tại trong lòng hiểu rõ, liền hỏi: “Còn Nhất Vĩ tâm pháp?”
Tô Thác Đao thản nhiên nói: “Đó vốn là thứ thuộc về Thất Tinh Hồ, nên vật hồi nguyên chủ.”
Mạnh Tự Tại xưa nay làm đại sự lo đại cục, nhưng cũng là một lão nhân râu tóc bạc phơ, nhất thời mềm lòng thở dài: “Việt Tê Kiến vô tội.”
Tô Thác Đao nhìn chằm chằm nước trà trong chung, chỉ thấy trong vắt thâm thúy, u nhã ôn nhu, cõi lòng bất giác nhẹ nhàng gợn sóng như nước trà, như thể nhìn vào đôi mắt của Việt Tê Kiến.
Trầm mặc một lát, lại nói: “Tiền bối, ta lên Bạch Lộc Sơn trong đêm, nơi đây hùng kỳ tráng lệ chỉ được ngắm ba phần, đã cảm thấy là thắng cảnh nhân gian. Người nguyện ý vì nơi này cống hiến cả đời, chết không hối hận, có đúng không?”
Mạnh Tự Tại như có sở ngộ, nói: “Đương nhiên.”
Tô Thác Đao mỉm cười nói: “Thất Tinh Hồ càng đẹp hơn… U cốc bích hồ, thảo mộc nồng hoa, lúc trời trong dương quang như gấm, mưa xuống thấm y mà không ẩm, gió lướt qua, se lạnh như bông tuyết bay vào mặt, đôi khi có sương mù, huyền ảo như tiên sơn.”
“Tiền bối, Thất Tinh Hồ chính là nhà của ta. Tô Thác Đao tuy là người trong tà phái, nhưng cũng có nơi để mình dốc toàn lực không tiếc hết thảy phải bảo vệ bằng mọi giá.”
Cảm nhận của Mạnh Tự Tại về hắn lúc này cực kỳ phức tạp, nhưng lại an nhiên sinh ra vài phần thân thiết quen thuộc: “Đợi ngươi đến tuổi ta, có lẽ sẽ hiểu được, càng là mưu cầu đến không từ thủ đoạn, càng là duyên mộc cầu ngư toản hỏa cầu băng… Ác hoa vĩnh viễn không kết ra thiện quả.”
Tô Thác Đao nói: “Ta không thích hãm hại gạ gẫm, nhưng đã làm rồi thì tuyệt không hối hận.”
Mạnh Tự Tại lắc đầu thở dài: “Có thể làm chuyện xấu mà quyết đoán ung dung không thẹn với lòng như vậy… Thác Đao, ngươi có điểm giống một người.”
Tô Thác Đao biết vị lão giả bề ngoài thoạt nhìn rất giống một cây tùng khô hết phân nửa này, đã kinh lịch chứng kiến
giang hồ lúc quỷ quyệt nhất gió to sóng lớn nhất trong mấy chục năm qua, người lão gặp qua chuyện lão gặp được, đủ để làm sư làm tôn, lập tức nổi hứng thú, hỏi: “Ai?”
——
(*) Tích nàng Mạnh Quang lấy Lương Hồng, Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh, ý chỉ hai bên gặp đúng thời cơ lập tức quấn lấy nhau như minh ước giữa Bạch Lộc Sơn và Thất Tinh Hồ.