Sát Trận

Chương 6: Âm hồn bất tán

coi chương này thực sự cảm nhận được câu: Đuổi cùng giết tận là như thế nào

mức độ bám dính phải hơn keo 502 ~ bội phục vô cùng)

—-

Tiêu Đông thực sự bùng nổ, hắn ở trò chơi không có hảo hữu, hộp thư liên hệ cũng chỉ dùng để liên lạc mua bán, mật ngữ tuy vẫn có hạn chế, nhưng hộ thư thì không, hành động của Bất tử chiến hồn thật sự ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của hắn. Tiêu Đông liền điện lên tổng đài trách cứ, phải mất nửa giờ mới có thể gọi được, vị tiểu thư nhận điện thoại khiếu nại phi thường thân thiết trả lời: Nếu đối phương không phải có những lời lẽ thô tục, sẽ không vi phạm điều khoản của trò chơi, chính vì thế không thể tiến hành xử phạt hay hạn chế tin tức. Sau đó vẫn là đề nghị Tiêu Đông che chăn đối phương.

“Chúc ngài tận hưởng trò chơi.”

“Tận hưởng cái rắm.” Tiêu Đông treo điện thoại, quay lại trò chơi bắt đầu xóa đống thư tín của Bất tử chiến hồn, giờ không chỉ một mà toàn bộ công hội thay nhau ra trận. Tiêu Đông vốn đã muốn đóng kín hảo hữu, lúc này lại càng thiết lập chế độ tự động cự tuyệt. Tuy nhiên, các bưu kiện nặc danh lại liên tiếp được gửi tới, đan xen với tin tức mời từ công hội, khiến cho hắn không thể theo dõi được bất kì tin tức nào khác.

Sau một hồi không chịu nổi, Tiêu Đông vẫn là hạ tuyến, đi ngủ.

Giấc ngủ này cũng loạn thất bát tao, khiến hắn khi tỉnh lại đầu đau như búa bổ, so với thức đêm còn mệt hơn. Lúc tỉnh dậy cũng đã đến ngày Chủ nhật, lão mụ mấy hôm trước đã nói sẽ cùng mấy tỉ muội đi du lịch, chỉ lưu lại tờ giấy nhắn nhủ cho Tiêu Đông.

Sau khi ăn bánh bao còn từ bữa sáng thay cho bữa trưa, Tiêu Đông lê dép trở về phòng, suy nghĩ nửa ngày vẫn là thượng tuyến, mở máy tính.

Tiến vào trò chơi, hộp thư sớm chật ních, biểu hiện trạng thái không thể tiếp nhận thêm. Bất tử chiến hồn quả nhiên nói được làm được, tận hết sức lực theo hắn quấy rối, hơn nữa rất nhiều tin tức gây rối còn ngụy trang thành: “Tuân giới” “Thương lượng giá” “Có thể hay không tiện nghi điểm”… linh tinh đủ loại tiêu đề, nội dung nghìn bài như một là: “Hoan nghênh gia nhập sát trận công hội”. Đối phương rõ ràng đã dò được sạp hàng của hắn, khiến cho hắn không biết tìn nào là tin buôn bán thật, tin nào không, đành mở từng cái ra xem.

Suốt một buổi, chuyện gì cũng không thể làm. Tiêu Đông phát hỏa, mật cho Bất tử chiến hồn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Có phiền hay không.”

Bất tử chiến hồn cũng nhanh chóng trở về một cái: “Không có phiền hay không, ta có rất nhiều ưu điểm và cũng không sợ phiền.”

“Ngươi còn có ưu điểm.”

“Ta ưu điểm rất nhiều, tỷ như có tiền.”

“Có tiền rất giỏi sao?”

“Không a, ta là nói của ưu điểm cá nhân ta. Hy vọng ngươi có thể lý giải, ta không phải muốn làm gì, ta là cầu người tài, muốn thu cao thủ đến công hội của chúng ta.”

“Ta không nghĩ gia nhập công hội.”

“Đến công hội ta lập tức cho ngươi một bộ toàn tử thành phẩm săn bắn giả trang bị. Thế nào, có phải hay không bị ta cảm động?”

“Lăn.”

Tiêu Đông ẩn đi các kênh, mắt không thấy tâm không phiền, tiếp theo liền chạy tới sở bán đấu giá đem toàn bộ vật phẩm ném vào kho hàng, đóng kín hết thảy các nơi phát ra tin tức xong, chuyên tâm hạ bản sao.

Hạ Vân Dương liên tiếp phát mấy cái mật ngữ đều không thấy phản ứng, gởi thư tín lại được thông báo là: Đối phương cự tuyệt tiếp thu. Đổi mấy cái hào khác, kết quả cũng là giống nhau. Hạ Vân Dương quay đầu đối Ngũ Võ nói: “Cao thủ bế quan tu luyện.”

“Là ngươi dồn người ta đến đường cùng.”

“Ta dù sao cũng có thể tính lợi dụ, không tính là cưỡng bức.”

“Ngươi làm gì hắn?”

“Ta nói cho hắn một bộ thành phẩm tử trang.”

“Hắn phản ứng sao?”

“Hắn kêu ta lăn.”

Ngũ Võ cười nhạo nói: “Thấy chưa, thế này mới gọi là cao thủ. Đừng tưởng cứ có tiền thì ai cũng có thể thu phục, cao thủ đều là “Phú quý bất năng ***, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất đích.” (tạm hiểu: cao thủ thực sự là người không bị tiền bạc cám dỗ, dù nghèo cũng không chịu khuất phục)

“Vậy ngươi cũng không bị cám dỗ?”

“Ta làm công cho ngươi đã bao năm, ngươi nói ta có hay không? Ngươi nếu muốn cho ta một thân tử trang, kêu ta làm gì cũng được.”

“Cho nên ngươi không thể là cao thủ.” Hạ Vân Dương khinh thường nói, chán chết trong trò chơi đổi tới đổi lui, bỗng nhiên lại tự nhủ nói, “Tưởng có biện pháp kéo người tài đến.”

Ngũ Võ lắc đầu: “Ngươi làm gì nhất định muốn kéo hắn tiến vào, cao thủ thích độc lai độc vãng, không cần cố ép buộc hắn.”

“Người này rất thú vị. Ta mặc kệ người khác thế nào, bản thân ta là muốn hắn, nhìn thấy nhân tài phải mượn sức, không thể dễ dàng phóng tay. Huống chi hắn không chỉ có kĩ thuật, lại còn không dễ dàng bị cám dỗ, thực sự rất khó có được.”

“Phải phải, trinh tiết liệt nữ nha. Ta có thể lý giải.” Ngũ Võ đóng máy tính nói, “Ta đi về trước, hôm nay sinh nhật lão ba ta, sớm về nhà bồi hắn uống chén tiểu và ăn một bữa cơm.”

“Ngươi sao không nói sớm, ta cũng không chủ nhật liền gọi ngươi lại đây. Bá phụ sinh nhật muốn thứ gì… ” Hạ Vân Dương bắt hạ tóc nói, “… Muốn đưa hạ lễ, ta và ngươi cùng đi đi.”

“Đi có thể, đừng loạn tặng đồ. Năm trước đưa bộ xe, đem ba mẹ ta sợ tới mức đều không biết làm sao cho tốt. Ngươi liền đi ăn một bữa cơm đi.”

“Kia cũng được, ta cho ngươi thêm tiền lương vào tháng sau.”

Sau mấy giờ hạ phụ bản, Tiêu Đông thấy danh sách cừu nhân – Bất tử chiến hồn đã hạ tiến, đối với hắn đây thật là một tin tốt, cuối cùng cũng có thể ra khỏi thành.

Tiêu Đông chơi đùa cũng không ít trò nhưng đây vẫn là lần đầu bị một người làm cho tức chết, hại hắn không dám ra khỏi thành.

Tiêu Đông liền trở lại với công việc cũ, tìm giết hồng danh kiếm tiền. Sau cũng giết được hai con mồi nhỏ nhưng không thu hoạch được gì nhiều. Tiêu Đông không khỏi có chút nản lòng, thật vất vả đuổi theo một pháp sư có thực lực, cũng bởi vì quên mở ra âm thanh, không nghe được ngâm xướng chú ngữ, suýt chút nữa bị phản sát.

Mọi chuyện đều không thuận ý, Tiêu Đông nhàm chán tại dã ngoại đánh quái, thăng được một cấp xong liền dùng quyển trục hồi thành. Lão mụ phải một tuần sau mới trở về, Tiêu Đông đành phải dựa vào mì ăn liền để sống.

Bên này đáng thương hề hề úp mì, bên kia Hạ Vân Dương tại nhà của Ngũ Võ, trên bàn cơm chuyện trò vui vẻ đến bất diệc nhạc hồ. Hạ Vân Dương và Ngũ Võ cùng trường nhiều năm, lúc không có tiền thường xuyên tới nơi này ăn ké cơm, hắn cùng cha mẹ Ngũ Võ quan hệ rất tốt, nói chuyện đến cũng đặc biệt thân cận. Nghe Hạ Vân Dương khoe con trai rất có khả năng, hai vị tự nhiên cao hứng, trên bàn cơm một mảnh tiếng hoan hô tiếu ngữ. Hạ Vân Dương ở trước mặt trưởng bối khiêm tốn hơn rất nhiều, không dám miệng đầy “Có tiền”, biểu hiện rất lễ phép.

“Ngươi sau này đừng nữa đến đây a.” Sau khi ăn xong, Ngũ Võ lúc tiễn Hạ Vân Dương ra khỏi cửa buồn bực nói.

“Có ý gì?”

“Ngươi vừa đến bọn họ liền lấy ngươi ra so sánh với ta, đến một lần mẹ ta có thể nói suốt nửa tháng.”

“Biết, sau này ta nửa tháng nhất định đến một lần.”

Ngũ Võ thở dài nói:“Ta cuối cùng lý giải tại sao cao thủ thống khổ, dù là ai gặp gỡ ngươi ai không có kết cục hay ho.”

Hạ Vân Dương cười, phất phất tay đi.

Suốt một tuần sau đó, Tiêu Đông ban ngày ở cty ăn cơm, buổi tối lười biếng úp mì tôm chống đỡ. Lão mụ dù đã gọi điện dặn dò phải ra ngoài ăn, hắn miệng đáp ứng, sau khi treo điện thoại lại tiếp tục úp mì.

Trò chơi vẫn như cũ, Tiêu Đông cứ lén lút mở xem 1 số tin là ngay lập tức có tin tức khác nhảy vào. Đối với những người kiên trì bền bỉ, Tiêu Đông trừ bỏ bội phục, còn lại cũng là tâm lý muốn chửi đổng.

Thời điểm Bất tử chiến hồn thượng tuyến với hắn cũng sát nhau đến 99%, thật là trốn không thoát. Có khi Tiêu Đông thức rất muộn để login, không biết bị ai hồi báo, Bất tử chiến hồn ngay hôm sau cũng gia nhập đội ngũ thức đêm.

“Không có chỗ để trốn.” – Đây là suy nghĩ duy nhất của Tiêu Đông.

Điều khiến hắn phát điên hơn là trang bị dự trự tại kho hàng càng ngày càng giảm giá trị, vốn mỗi bộ có thể thu về mấy ngàn kim tệ, nhưng giờ rớt giá không nổi một nửa. Rút cục hắn trốn không nổi ma trảo của Bất tử chiến hồn, tại bãi đất trống bên cạnh sạp hàng của hắn có một quầy hàng tên gọi “So bên cạnh tiện nghi”. Quả thật tất cả đồ so với hắn đều tốt hơn, giá cả cũng chỉ = 1/3, bán như thế chẳng những không kiếm được tiền mà còn phải bù tiền, và chủ quán không còn ai xa lạ chính là Bất tử chiến hồn.

Tiêu Đông trừ bỏ cười khổ, thật sự không biết nên dùng cái biểu tình gì.

Hắn mật Bất tử chiến hồn: “Không cần làm loạn ta nữa được không?”

Bất tử chiến hồn nhanh như chớp hồi đáp:“Ta bày quán a, cùng ngươi có cái gì quan hệ?”

“Ngươi bán như thế không phải cố tình quấy rầy ta sao?”

“Ta kho hàng sắp đầy, bán phá giá giải phóng đồ, liên can gì đến ngươi.”

“Vậy ngươi có thể hay không ngồi xa một chút, đừng ngồi bên cạnh ta.”

“Ta có tiền, ta thích đâu liền ngồi đó.”

“Tính ta giết lầm ngươi, ta đem toàn bộ tiền hoàn trả cho ngươi là được.”

“Ta có tiền, không cần ngươi đưa.”

“Vậy ngươi nói làm sao giải quyết?”

“Vào công hội của ta.”

“Ngươi cả ngày như vậy có mệt hay không.”

“Không mệt.”

“Có tiền đi tìm người khác không được sao.”

“Dù sao ta chính là có tiền, ngươi quản được sao?”

“Có mấy cái tiền dơ bẩn có gì giỏi.”

“Ta có tiền, ta có tiền, ta có tiền, ta có tiền, ta có tiền, ta chính là có tiền!”

“Mẹ kiếp, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tiền.” Tiêu Đông đem bàn phím đều đánh loạn.

“Rất nhiều tiền.”

Bất tử chiến hồn đánh biểu tình mỉm cười, Tiêu Đông triệt để không còn gì để nói.