Editor : Quân

Trong phòng khách tụ tập rất đông, người người hình thái bất đồng. Có người ngồi không yên, có người xoay vòng vòng, có người lại xoa tay thở dài, có người kiễng chân ngóng đợi … Tóm lại, trừ bỏ mỗ nhân vừa vào đã an tọa uống trà ra thì những người còn lại đều mang vẻ mặt kích động, bất an.

“Này” Nhỏ giọng gọi Diêm Sâm, ta có chút oán trách : “Xin chàng đừng có trưng cái mặt an nhiên tự tại đó ra nữa được không, trong kia đang có phụ nữ sắp sinh con nha ! ”

“Ta đâu có an nhiên tự tại. ” Hắn cười tủm tỉm nhìn ta.

“…” Đúng là quá chán ! “Còn nói không có ! Chàng nhìn người khác xem, rồi nhìn lại mình đi, rốt cuộc là ai bộ dạng nhàn nhã hả ? ”

Ung dung buông cái chén xuống, Diêm Sâm thu lại ý cười, nghiêm trang đáp : “Nếu sốt ruột có thể giải quyết được vấn đề hay có thể thay người trong kia chịu bớt thống khổ, ta đây sốt ruột một chút cũng không sao. ”

“…”

“Huống chi, ” Duỗi cánh tay ra ôm lấy ta, lúm đồng tiền mê người hiện trên hai má. “Hiện tại người sắp sinh đứa nhỏ cũng không phải nương tử, ta gấp làm cái gì ? ”

“… Tránh ra ! ” Ta luống cuống tay chân đẩy hắn ra, khóe mắt liếc nhìn mọi người xung quanh nào thì quay đầu, nào thì xoay mặt, ai cũng ra vẻ như ‘Ta chưa nhìn thấy gì hết ‘.

Ánh mắt hung hăng giết chết người nào đó đang cười rất thoải mái ở bên cạnh : Đều là do cái tên không đứng đắn này !

“Sinh rồi ! Sinh rồi ! ”

Đột nhiên một giọng nữ vui sướng vang lên, toàn bộ mọi người đều tập trung nhìn qua hướng đó, thì ra là sai sử nha đầu bên người Bạch Tinh. Trong nháy mắt, đám người vọt lên, đặc biệt là Ngọc nương cùng Bạch tỷ phu dẫn đầu cả đám.

“Nam hay nữ ? ”

“Nàng có khỏe không ? ”

“Mẫu tử bình an cả chứ ? ”

“…”

“…”

Bô bô, bô bô …

Nha đầu kia vất vả lắm mới tìm lại được thanh âm của mình trước cả tràng truy vấn.

“Phu nhân sinh một thiếu gia, mẫu tử đều bình an. ”

Đại sảnh lập tức nổi lên tiếng thở phào nhẹ nhõm liên hồi. Ta cũng vỗ vỗ ngực thầm cảm thấy may mắn một phen, xoay người lại vui vẻ nói với Diêm Sâm : “Gia đã nghe chưa, Bạch Tinh tỷ sinh con trai đấy ! ”

“Ừ, nghe được. ” Hắn mỉm cười với ta : “Nàng rất vui sao ? ”

“Đương nhiên rồi, rốt cuộc cũng có tiểu hài tử để chơi đùa … A, ta đi nhìn Tinh tỷ một chút đã. ” Ta vội vàng đuổi theo Ngọc nương chạy ra ngoài cửa.

“Oa, đáng yêu quá …”

Tiếp nhận đứa nhỏ đang được quấn trong tã lót, ta thấy mới mẻ không thôi. Thì ra trẻ con vừa sinh ra chính là như vậy sao ? Khuôn mặt nhỏ nhắn có nhiều nếp nhăn, hai mắt nhắm chặt, da dẻ đỏ hồng, còn thường thường táp lưỡi, thật sự là …. Rất đáng yêu !

“Gia, người xem, nó có đáng yêu không này ? ” Nhẹ nhàng vỗ tiểu bảo bối, ta nói với Diêm Sâm.

Hắn dịu dàng cười : “Chậm một chút, đừng có ôm đứa nhỏ nhà người ta đi bừa bãi thế. ” Đưa tay chỉnh lại tã lót. “Cha và bà nội của nó đâu, sao lại để nàng ôm ? ”

“Mẫu thân là lớn nhất, đương nhiên họ phải đi xem lão bà cùng nữ nhi rồi ! ”

“Bọn họ cứ yên tâm giao cho nàng ? ”

Bất mãn bĩu môi. “Chàng có ý gì ? ”

Nhìn ra được cái miệng của hắn trong chốc lát có co rúm. “Không có ý gì cả. ”

“…” Liếc mắt một cái, ta không để ý tới hắn nữa, ôm đứa nhỏ vào trong đình ngồi xuống.

“Nàng rất thích đứa nhỏ. ” Đây là khẳng định mà không phải nghi vấn.

“Ừm ! ” Thích nhất là mấy đứa bé bé, đáng yêu vô cùng. Ta nhịn không được mà hôn lên cái mặt của tiểu bảo bối nằm trong ngực vài cái.

“Thật không công bằng ! Nương tử, nàng chưa bao giờ làm vậy với vi phu …” Diêm Sâm bày ra vẻ mặt ủy khuất.

“Làm trò ! ” Đi ăn dấm chua với đứa nhỏ mới sinh, hắn sợ dọa người ta không đủ hay sao chứ.

“… Nếu không thì thế này đi nương tử, ” Trầm mặc một lát, tay hắn đột nhiên nâng lên, ôm lấy cả ta cùng đứa bé, miệng ghé vào tai ta thì thào : “Chúng ta cũng sinh một đứa, như vậy dù nàng có muốn thân thế nào đi nữa, vi phu ta cũng sẽ không cảm thấy buồn bực … thấy sao ? ”

Ánh mắt xem thường lại lần nữa được quăng ra“Không. ”

“Nương tử, nàng thật lãnh đạm. ”

“Làm phiền ngươi trước buông tay ra được không ? ” Cái tên này, không phải nói cổ nhân đều có vẻ hàm súc sao ? Hắn thế nào lại thích động tay động chân với ta trước quần chúng như vậy ?

“Không ! ”

Chỉ biết hắn sẽ đáp như vậy mà ! Mặt nhăn mày nhíu, nghe hắn trả lời thì thà nghe quỷ ca hát còn tốt hơn.

“Nhóc con Sở Huyền. ” Người phía sau nỉ non, thanh âm khàn khàn làm ta không khỏi ngẩn ra. “Thật hạnh phúc …”

Gì cơ ?

“Nàng có cảm thấy vậy không ? ” Hai tay càng siết chặt, đem ta cùng đứa nhỏ vùi trong vòng ôm ấm áp. “Chúng ta thế này rất giống một nhà ba người. ”

Ta thế nào lại quên chứ …

Diêm Sâm từ nhỏ đã không được hưởng hạnh phúc gia đình, vẫn luôn nhận sự nhục mạ kỳ thị của thân nhân để sống qua ngày. Ta tuy rằng ở chung với hắn nhưng thái độ đối với hắn cũng thật ác liệt, hơn nữa lại chưa bao giờ hòa nhã. Cho dù là giả thành thân thì hẳn cũng không nên như vậy đi ?

Huống chi hắn đối với ta cũng không tồi …

Sau lần ngắm trăng đêm đó, ta đã hoàn toàn mở rộng tâm tưởng. Rời đi là việc muốn tránh cũng không được, thay vì mỗi ngày sầu mi khổ kiểm vì chuyện không biết khi nào vận mệnh sẽ đến, chẳng thà vui vẻ sống mỗi ngày, để mình cùng những người mình thích khoái hoạt tươi cười còn tốt hơn. Vậy nên ta cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa, ta ở đây qua được ngày nào hay ngày ấy, tội gì phải làm khổ chính mình ?

Vì thế ta gật đầu như sắp làm ra một quyết định quan trọng –

Từ nay về sau, ta sẽ dùng hết khả năng để đối tốt với Diêm Sâm, ít nhất thì cũng để cho hắn cảm nhận được sự ấm áp khi có một gia đình.

“Tiểu muội ? ”

“Đại ca ? ” Ta nghi hoặc nháy mắt mấy cái : “Sao huynh lại ở đây ? ”

“Muội …” Vẻ mặt Sở Hoa Phong nói cho ta biết hắn rất muốn gõ vào đầu ta, nhưng trước khi động thủ thật vẫn cố nén nhịn. “Là muội bảo huynh ra đây chứ ai ? ”

“Ồ, muội bảo huynh ra đây ? ” Lấy tay chỉ vào mình, tư duy của ta vẫn chưa hoàn toàn chuyển từ chuyện của Diêm Sâm sang chuyện này. “Bảo huynh ra làm gì ? ”

“Ta đang muốn hỏi muội đây. Từ lúc ngồi xuống đến giờ muội cứ ngẩn người mãi, hoàn toàn chẳng để ý gì đến đại ca ta đây, nghĩ đến mê mẩn rồi tự mình gật đầu lại than thở … Muội gọi ta đến là để nhìn muội mộng tưởng hão huyền sao ? ”

“Không không không …” Rốt cuộc nhớ ra mục đích ban đầu của mình, ta cuống quít xua tay cộng thêm nụ cười làm lành. “Muội gọi huynh tới đương nhiên là có chuyện quan trọng. ”

“Chuyện quan trọng ? Chuyện gì ? ”

“Ghé tai lại đây …”