Lưu Vĩnh Thuỵ nhìn chằm chằm vào ông nội của mình.

Vì sao ông vẫn chưa tỉnh lại? Anh có hơi lo lắng, nhưng vẫn kiên định tin tưởng Tuệ Nhi.

Cảnh sát trưởng nhìn tình hình cau mày nói.

- Anh Lưu, tình trạng của ông nội anh trông có vẻ không khả quan cho lắm, anh nên đưa ông ấy đến bệnh viện thì hơn.

Người ngoài nhìn vào ai cũng cho rằng Lưu Vĩnh Thuỵ và Tuệ Nhi đang đùa giỡn với mạng sống của một ông lão.

Anh ta cũng nghĩ vậy.

- Nếu như có chuyện xảy ra, cô Lâm đây sẽ không thể thoát tội.

- Không cần.

Lưu Vĩnh Thụy lạnh lùng từ chối.

Cảnh sát trưởng muốn tiếp tục thuyết phục anh, nhưng sau đó đột nhiên nhìn thấy Lưu Vĩnh Thuỵ giơ tay về phía mình.

Anh ta hét lớn.

- Anh Lưu, anh muốn tấn công cảnh sát sao?

Nhóm cảnh sát ngay lập tức bao vây anh.

"Cách"

Một tia sáng bạc lạnh lẽo lóe lên, cảnh sát trưởng cảm thấy thắt lưng mình nhẹ bẫng.

Lúc này anh ta mới nhận ra chiếc còng ở thắt lưng đã bị Lưu Vĩnh Thụy giật đi trong nháy mắt.

- Anh...làm sao có thể nhanh như vậy?

Cảnh sát trưởng đã vô cùng sốc.

Lưu Vĩnh Thụy nhẹ nhàng còng tay một tay mình và một tay cảnh sát trưởng lại, rồi nghiêm giọng nói.

- Đây là người thân của tôi.

Tôi biết mình phải làm gì.

Bây giờ tôi không thể chạy trốn.

Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ tự theo các anh về đồn.

Cảnh sát trưởng sững sờ một lúc.

Một giây sau, liền nghe thấy Lưu Vĩnh Thụy có chút uy hiếp cảnh cáo.

- Nhưng hiện tại không được ai quấy rầy Tuệ Nhi.

Nếu không, nhà họ Lưu sẽ không buông tha cho bất kỳ ai, kể cả cảnh sát.

Khí thế mạnh mẽ của anh khiến cho những con người ở đây cảm nhận được một sự áp bức vô hình.

Không gian ngay lập tức rơi vào im lặng.

Lời cảnh báo của anh như nhát dao chí mạng.

Đó là điểm cực hạn của anh.

Nếu ai dám vượt qua, khẳng định sẽ không được sống yên ổn.

Diệp Chi đứng ở cửa lớn nghiến răng thầm nghĩ.

"Con khốn Tuệ Nhi không biết đã dùng thủ đoạn đê tiện nào mà có thể khiến cho Lưu Vĩnh Thuỵ bảo vệ cô ta đến như vậy"

Trong lòng Diệp Chi nổi lên một cơn ghen ghét tột độ.

Cô ta không thể thua như thế được.

Tuệ Nhi xưa nay không biết gì về y thuật, không biết lại học lỏm ở đâu ba cái tài mọn đâm kim vào huyệt đạo.

Bây giờ ở đây lại dám thể hiện mình trước mặt mọi người, đâm kim trên đầu lão già kia.

Nếu như lão già đó thật sự tỉnh lại thì cô ta sẽ xoay chuyển được tình thế, địa vị càng thêm vững chắc ở Lưu gia, Tô gia cũng sẽ lâm vào thế yếu.

Không được...!không thể để điều đó xảy ra.

Phải nghĩ cách ngăn cô ta lại.

Diệp Chi bên ngoài lớn tiếng nói vọng vào trong, thuyết phục Lưu Vĩnh Thuỵ.

- Anh Vĩnh Thuỵ, anh đừng bảo vệ Tuệ Nhi nữa.

Dù ông nội không đồng ý cho hai người ở bên nhau thì anh cũng không thể trơ mắt nhìn Tuệ Nhi hãm hại ông nội như thế chứ.

Anh Vĩnh Thuỵ, trong lòng anh thực sự ông nội không quan trọng bằng người phụ nữ kia sao?

Lời nói của Diệp Chi như một quả bom, lập tức khiến tất cả phóng viên náo động.

Những thông tin về đời tư của những người trong giới thượng lưu luôn là những chủ đề được săn lùng.

Mà thông tin của người trong Lưu gia thì lại càng hot.

Ngày thường sẽ rất khó lấy được, hôm nay lại được phơi bày ra ngay trước mắt.

Chính vì thế tất cả các phương tiện truyền thông lập tức lia máy ảnh của họ, chớp lấy từng khoảnh khắc đang diễn ra, máy ghi âm hoạt động liên tục, ánh mắt người nào người nấy tràn đầy sự phấn khích.

Bọn họ tuyệt đối không thể bỏ qua tin tức quan trọng này.

Nhận thấy lời nói của mình đã đẩy Tuệ Nhi và Lưu Vĩnh Thuỵ đến trước mũi thuyền, trên mặt Diệp Chi lộ vẻ đắc ý nói tiếp.

- Anh Vĩnh Thuỵ, đừng để vẻ bề ngoài của Tuệ Nhi mê hoặc nữa.

Hãy bảo cô ta dừng lại đi.

Xin anh...!hãy cứu lấy ông nội.

Cô ta rưng rưng nước mắt, giả vờ như đang vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Lưu lão gia.

- Anh Vĩnh Thuỵ, nếu anh không muốn lấy em theo nguyện vọng của ông nội, thì cũng xin anh đừng coi thường mạng sống của ông như vậy.

Ông là người thân duy nhất còn lại trên đời này của anh mà.

Đừng mù quáng tin lời Tuệ Nhi nữa....anh Vĩnh Thuỵ...

Các phóng viên bên ngoài nhìn bộ dáng thương tâm của Diệp Chi như vậy, thì cũng không thể cầm lòng được.

Có người nói.

- Lòng hiếu thảo của một người cháu không bằng tình yêu với một cô gái.

Giữa tình yêu và tình thân, không ngờ Lưu tổng lại chọn tình yêu mà tàn nhẫn với chính ông nội của mình.

- Anh ta quá lạnh lùng với người thân của mình, quả thật quá đáng sợ.

- Anh hùng bao đời nay vẫn khó qua được ải mỹ nhân.

Lưu tổng thực sự đã bị sắc đẹp mê hoặc.

Tương lai của Lưu thị thật đáng lo ngại.

Những câu lên án càng ngày càng bị dẫn dắt đi xa...

Sau khi chắc chắn rằng tình trạng của Lưu lão gia đã ổn định.

Tuệ Nhi như trút bỏ được gánh nặng trong lòng bấy lâu nay, cô thu tay về khoanh tay trước ngực, nhếch mép cười với Diệp Chi đang đóng kịch ngoài cửa.

- Vào thời điểm mấu chốt cho sự sống còn của Lưu lão gia, cô lại đứng ngoài ăn nói luyên thuyên, làm phiền quá trình điều trị.

Tôi thật nghi ngờ, có phải là cô đang nóng lòng muốn có chuyện chẳng lành xảy ra với Lưu lão gia không?

Diệp Chi bị vạch trần thì nghiến răng nghiến lợi chống chế.

- Cô đừng có mà vu khống cho tôi.

Tôi chỉ là đang lo lắng...

- Lo lắng? Cô lo về điều gì thế? Cô sợ tôi có thể cứu Lưu lão gia khỏi nguy hiểm sao?

Tuệ Nhi bắt đầu chĩa mũi nhọn vào Diệp Chi.

- Lưu lão gia là ông nội của Vĩnh Thuỵ.

Anh ấy chắc chắn là người lo lắng nhất, muốn ông tỉnh lại nhất chứ không phải là cô.

Một người ngoài như cô từ nãy đến giờ không giúp được gì thì thôi, còn liên tục cản trở người khác cứu người.

Đó là lo lắng sao?

Từng lời nói của Tuệ Nhi vô cùng sắc bén, đánh trúng vào điểm yếu của Diệp Chi khiến cô ta cứng họng không nói được gì.

Lưu Vĩnh Thụy cảm nhận được hơi thở của ông nội đã dần ổn định, cuối cùng anh cũng được thả lỏng.

Bờ môi khẽ cong lên, anh cảm thấy dáng vẻ cao ngạo của Tuệ Nhi đặc biệt vừa mắt.

Diệp Chi nghiến răng hét lên:

- Tuệ Nhi, cô đừng ăn nói hàm hồ.

Cô không hề biết gì về y học.

Ngay cả bác sĩ giỏi nhất thành phố cũng không thể làm gì được.

Cô dựa vào đâu mà khẳng định có thể cứu được ông nội.

Tuệ Nhi nhướng mày khiêu khích.

- Cô có dám cược với tôi một ván không?

Cô cong môi thành một nụ cười, giơ hai ngón tay ra nói.

- Hai mươi phút.

Nếu Lưu lão gia không tỉnh lại, tôi sẽ theo cảnh sát về đồn.

Diệp Chi nghe vậy, chưa kịp vui mừng thì Tuệ Nhi lại tiếp tục nói thêm vào.

- Nhưng nếu ông ấy tỉnh lại.

Tôi muốn cô trước mặt tất cả mọi người ở đây.....quỳ xuống xin lỗi tôi.

Một câu nói khiến Diệp Chi trong lòng hoang mang tột độ.

Tuệ Nhi tiếp tục gây áp lực.

- Sao nào? Có dám đánh cược không?