Ánh mặt trời dần ngã về phía tây, Phong vẫn không nghỉ chân mà tiếp tục dùng kinh công bay đến Thiên Sơn.

Từ lúc biết Dương Lam Tuyết đang ở đâu, y đã dùng vận kinh công ở mức tối đa đi đến gặp cô. Suốt cả quãng đường, y dường như chỉ dường chân một khắc để mua ít nước uống.

Mặc cho nguyên khí trong người y chỉ còn lại một nữa, y vẫn không muốn nghỉ ngơi. Vì nghỉ một khắc sẽ xa cô thêm một khắc, dừng một giờ sẽ xa cô thêm một giờ.

Lồng ngực của y co thắt lên từng hồi, tâm trí lúc nào cũng nhớ đến từng hành động của cô, y không còn khống chế được cảm xúc khi có chuyện liên quan đến cô.

Phong Thần nói, đó là do y đã động tâm với cô, cảm giác đó là yêu. Nhưng y không được phép như thế. Y là vua của một nước, nếu điểm này để một trung thần biết được thì chẳng có gì, nhưng để một gian thần biết sẽ vô vàn những nguy hiểm cho y và cho người đó.

Khẽ thở dài, đúng là chỉ có một mình Dương Lam Tuyết nàng mới khiến cho y lâm vào cảnh này.

Lúc Phong Minh đứng trước cửa rừng chết, bầu trời đã tối hẳn. Nếu trí nhớ của y tốt thì rẽ phải năm mươi bước thì sẽ có hang động dẫn đến Thiên Sơn mà không phải trải qua thiên la địa võng đã được bố trí ở chân núi.

Đếm đủ năm mươi bước, y ngưng mắt nhìn vào trong một hang động lớn trước mặt, từng đợt gió lùa vào trong tạo ra nhưng thanh âm quỷ dị. Không chút do dự, y nhanh chóng chạy vào bên trong.

Hanh động này hết sức khác thường. Các hang động đều trải qua trăm nghìn năm mới tạo thành, bên trong có vô số ngã rẽ. Còn cái hang này, chỉ có độc nhất một đường thẳng. Y đã vào thật sâu rồi mà chưa thấy một ngã rẽ nào.

Khoảng ba canh giờ sau, y nhìn thấy lối ra. Hiện tại là nửa đêm, trăng tròn sao sáng cùng với dòng suối gần hang động tạo nên khung cảnh nên thơ. Nhưng y không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp này, y còn phải tìm cô.

Đi về phía trước được một lúc, Phong Minh nghe được tiếng bước chán nên nhanh chóng ẩn mình sau gốc cây rồi dấu thật kĩ hơi thở của mình.

Từ đằng xa, có hai nữ nhân đi lại. Một người lên tiếng:" Haizzz... Nhu nhi, muội nói xem, đại sư tỷ về là phúc hay họa a?"

Nữ nhân tên Nhu nhi khẽ cười rồi nói:" Tất nhiên là phúc rồi! Đại và nhị sư huynh đều đi tiêu dao thiên hạ cả rồi. Đại sư tỷ vốn đã gả đi rồi... Phải rồi, sao tỷ ấy lại quay về nhỉ!?? Thuận nhi, tỷ có biết không?"

Thuận nhi cốc nhẹ lên đầu Nhu nhi một cái:" Muội thật ngốc! Đại sư tỷ là gả cho vua của Nam Phong quốc, hậu cung ba ngàn đã vậy, làm gì có chuyện một hoàng đế cao cao tại thượng lại thích một người phóng khoáng như sư tỷ chứ?! Người như hắn chỉ thích mỗi mẫu đơn mềm yếu thôi! Hiểu chưa?"

Nhu nhi gật đầu ra vẻ đã hiểu. Phong Minh không đứng yên được nữa, xuất hiện trước mặt các nàng, thanh âm lạnh lẽo thoát ra khỏi đôi môi mỏng:" Nàng ta đang ở đâu?"

Sự xuất hiện của y làm các nàng run lên. Nhu nhi cố đè sợ hãi xuống, lên tiếng:" Ngươi là ai? Với lại, "nàng" trong miệng ngươi là nói ai hả?"

Y không mấy kiên nhẫn, phun ra ba chữ:" Dương Lam Tuyết!" Thuận nhi lên tiếng:" Ngươi... ngươi tại sao... lại muốn tìm đại sư tỷ?"

"Là tỷ phu hoàng đế chỉ thích mẫu đơn mềm yếu trong lời của các ngươi đây!" Y cố nén giận:" Tuyết Tuyết đâu?"

Thuận nhi khẽ nuốt nước miếng một cái, mở miệng:" Đại sư tỷ ở "Thiên Sơn môn". Bọn ta... à không bọn muội dẫn huynh đến đó."

Các nàng lập tức vận kinh công ở mức nhanh nhất có thể quay về.

Thiên Sơn môn...

Nhu nhi kẽ dùng nguyên khí đánh vào cửa. Cửa lớn từ từ mở ra, Phong Minh liền hỏi:" Tuyết Tuyết ở đâu?!" Nhu nhi chỉ về đằng trước nói:" Trong "thư phòng" của sư thúc đằng kia!"

Nhu nhi vừa dứt lời, hắn liền phóng nhanh đi.

Hết rùi đừng đòi hỏi! T7 hoặc Chủ nhật có chương mới nhé! ( つ^3^)つ