Ăn trưa xong Dương Thạc quyết định không đến công ty mà ở nhà xem hành động kì lạ của Kì Băng hôm nay, quản gia Kim cũng có nói Kì Băng đã tốt hơn nhiều nên anh hãy ở bên cạnh cô nếu muốn có được trái tim cô.

Kì Băng vẫn chung thủy với mảnh vườn dưới gốc cây sau biệt thự, cô ngồi đó hết làm việc với laptop rồi quay sang đọc mấy cuốn sách trong phòng của Dương Thạc. Mà anh thì ngồi cạnh cô xem cô đọc sách, anh cảm nhận được trái tim cô cần bù đắp lỗ hỏng của thời gian và anh sẽ làm việc đó.

Kì Băng quay sang thấy Dương Thạc cứ chăm chăm nhìn mình liền bò lại dựa vào vai anh, Dương Thạc có vài giây bối rối và không tin nhưng rồi cũng ôm lấy cô.

- Muốn nghe chuyện về tôi không?

- Chuyện của em có hay không?

-..........

- Tôi đùa thôi em kể đi tôi lúc nào cũng lắng nghe

- Gia đình tôi lúc sống ở Trung Quốc rất vui, cả nhà cứ mỗi buổi chiều lại ra ngoài chơi, tối thì cùng ngồi đọc sách rất vui vẻ và ấm cúng. Rồi một hôm tôi ở nhà một mình chờ hoài vẫn không thấy ba mẹ về nên tồi nằm ngủ ở phòng khách. Đến khuya ông nội đến nhà và dẫn tôi sang Mỹ, tôi nhiều lần hỏi ba mẹ tôi đâu sao không đến, ông nội cứ dối tôi là họ đang đi công việc ở một nơi rất xa. Mãi đến ngày ông nội tôi nằm viện vì tim yếu thì tôi mới biết ba mẹ đã rời xa tôi về một nơi tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy họ lần nào nữa và đêm đó ông nội tôi cũng mất

Vừa nói cô vừa chui rút vào lòng ngực Dương Thạc để mong tìm cho mình một nơi nương tựa thực vững chãi, Dương Thạc cũng ngạc nhiên khi cô kể về việc đau thương ấy mà không rơi một giọt nước mắt nào.

- Cuối tháng 9 năm đó ba mẹ của Hàn Nhuận đưa tôi về sống chung với họ nhưng tôi chỉ ở nhà có một mình, đến tận tối cả nhà họ mới từ ngoài trở về. Vài tuần sau đó tôi mới được đưa đến tổ chức, lúc đó tôi mới hiểu nguyên nhân họ không ở nhà, tôi và Hàn Nhuận cùng lớn lên bên nhau đến năm 15 tuổi lại phải làm nhiệm vụ bảo vệ anh. Anh biết không nếu một ngày tôi tìm được cái chết của ba mẹ tôi sẽ có thể chấm dứt cuộc đời vì nhiệm vụ mà hy sinh này rồi.

- Em tin sẽ có ngày đó sao?

- Tôi là sát thủ nên tôi tin tôi sẽ tìm ra sự thật!

Lúc này tâm trạng Dương Thạc đang rối bời vì không biết phải nói thế nào cho nhóc con bướng bỉnh này nghe, cô nóng tính như vậy chắc hẳn sau khi biết được sự thật sẽ phát điên lên. Thôi cứ để thế đi đến lúc thích hợp anh sẽ giải bày cho cô hiểu.

Quay sang đã thấy cô ngủ thiếp đi anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp lúc ngủ của cô, vì khi cô ngủ không hiện lên một tia lạnh lùng nào khiến nam nhân nhìn là muốn yêu ngay.

Anh bế cố lên phòng để cô ngủ rồi quay ra ngoài, Dương Thạc đến phòng đọc sách làm việc, quản gia Kim mang cà phê lên cho anh thấy anh không làm việc mà ngã lưng ra nhắm mắt suy nghĩ gì đó.

- Câu chủ có vẻ lo lắng cho cô Kì Băng quá nhiều rồi!

- Sao tôi không lo được kia chứ? Bà nghĩ xem Kì Băng mà biết chuyện thì tôi còn làm được gì cho cô ấy đây?

- Cậu chủ đừng lo mọi chuyện đã có kết cuộc hết rồi, đằng nào cô Kì Băng cũng sẽ biết, chỉ là nhanh hay chậm thôi!

- Tôi muốn đích thân nói cho cô ấy biết nhưng làm sao có thể mở miệng nói ba tôi giết cả ba mẹ cô ấy chứ!

Bịch.....bịch.....bịch.....Rầm

- Thôi chết cậu chủ hình như là tiếng cửa phòng của cậu

- Không xong rồi

Kì Băng nghe được đoạn nói chuyện liền chạy về phòng đóng sầm cửa lại, chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Ngôi nhà thứ hai của cô đang chứa chấp tội lỗi, chứa chấp bí mật lâu nay cô muốn biết.

Cô đang cố bảo vệ người đã giết ba mẹ mình, không không không thể như vậy được. Từng mảnh kí ức của cô đang dần rạng nức, những kì ức cô có về nơi này quá nhiều.

- Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

- Băng à! Mở cửa cho tôi, em phải nghe tôi giải thích chứ Băng!

- Cút cút hết đi! Một lũ xảo trá, một lũ giết người các ngươi biến đi cho tôi.

- Rầm rầm rầm...... Em giết tôi cũng được, hận tôi cũng được nhưng mong em đừng tự làm khổ bản thân mình như vậy mà Băng!

- Biến đi tôi không muốn nghe các người nói nữa.