Sau một hồi nghe biện minh, cuối cùng đồng tử của người đàn ông đeo mặt nạ giãn ra, hắn ta hừ lạnh một cái, hai chân vắt chéo gác lên thành bài.

"Mạt Sơ Khai, trình độ của chú dạo này xuống cấp thậm tệ."

Nghe người đàn ông đeo mặt lạ nói, Mạt Sợ Khai càng thêm phần sợ hãi hơn.

Hắn ta không ngừng đập đầu xuống đất, miệng lải nhải liên tục.

"Kim chủ, xin thứ lỗi! Hãy cho tôi một cơ hôi.

Tôi tuyệt đối không để cho bọn chúng vượt mặt thêm lần nữa."

Hoắc Từ Hiên đứng bên ngoài, không muốn đàn em của mình phải gánh tội.

Dù sao suốt mười mấy năm qua, Mạt Sơ Khai là người mà gã ta tin tưởng và giao phó nhiệm vụ nhiều nhất.

Gã ta coi trọng hắn như một cánh tay trái đắc lực của mình, bây giờ bị mất đi một tay, có khác gì cuộc đời của gã chênh vênh giữa ranh giới sự sống và cái chết.

Người đàn ông đeo mặt lạ không nói gì thêm, sau một hồi im lặng, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói.

"Điều tra về tên đó chưa?"

Hoắc Từ Hiên lấy ra một sấp tài liệu, sau đó đưa đến trước mặt của người đàn ông.

"Đây toàn bộ tư liệu tôi đã cho người điều tra.

Mười năm trước hắn ta chỉ là một tên lính quèn trong quân đội, tên Mặc Vô Song.

Sau khi bị người ta vu oán giá hoạ, hắn ta đã bị đổi ra khỏi quân đội, cộng thêm việc vợ hắn bị cưỡng bức đến chết nên hắn mới dấn thân vào tổ chức xã hội đen để trả thù cho vợ mình.

Sau khi trả thù xong, hắn ta vẫn tiếp tục hoạt động trong tổ chức, nhưng vào một tuần trước hắn tự nhiên rút khỏi tổ chức.

Tôi đoán hắn ta đang lên kế hoạch để đối đầu với chúng ta."

Người đàn ông nhìn qua tư liệu một lượt, nhận ra điểm bất thường trên tài liệu, quay sang hỏi.

"Hắn ta chỉ là một tên lính quèn, tại sao có thể liên qua đến nhà họ Ảnh được?"

Hoắc Từ Hiên trầm tư, gật đầu sau những phán đoán của mình, nói: "Tôi đã từng nghĩ đến việc này.

Rõ ràng hắn xuất thân từ binh lính, tại sao hắn lại quan tâm đến vụ hoả hoạn của nhà họ Ảnh.

Hoặc có thể hắn là họ hàng xa của tên Ảnh Huyết Ân?"

Người đàn ông lắc đầu, ném tập tài liệu về phía Hoắc Từ Hiên.

"Điều đó không hề xảy ra, hắn ta không liên quan gì đến nhà họ Ảnh.

Trừ trường hợp hắn đang làm theo mệnh lệnh của tên cầm đầu."

Hoắc Từ Hiên nghĩ bụng cảm thấy cũng có lý, gã ta hỏi lại: "Nhưng tên cầm đầu có khả năng là ai cơ chứ? Hơn năm mươi mạng sống nhà họ Ảnh đã bị chúng ta tiêu diệt rồi."

"Ông không còn nhớ mười năm trước sau khi vụ hoả hoạn đó xảy ra, hàng nghìn băng phái đã quan tâm đến, rất nhiều tay cầm đầu sai người tìm kiếm tung tích của kẻ hành hung nhưng không thành.

Giả thiết đặt ra ở đây chỉ có khả năng là người anh em song sinh của Ảnh Huyết Ân."

Hoắc Từ Hiên ngạc nhiên muốn rơi chiếc cằm xuống đất, giọng lắp bắp: "Cái gì? Lão già đó còn có một người anh em sinh đôi?"

"Ông nội tôi từng là bạn thân của Ảnh Huyết Ân nên biết rõ từng chi tiết trong gia đình lão ta.

Nhưng có đều em trai của lão ta, Ảnh Huyết Thục đã không còn tồn tại nữa, ông nội tôi nghi lão Thục đang cầm đầu một băng đảng nào đó."

Nói xong, người đàn ông quay sang hất tay ra hiệu mấy cô em rót rượu ra ngoài, sau đó tiếp tục bàn bạc sự việc.

Bàn bạc một lúc, một người mặc quần áo lôi thôi bước vào, tự giác quỳ xuống dưới đất cùng tên Mạt Sơ Khai.

Hoắc Từ Hiên lườm một cái, giận dữ quát lớn: "Đồ ăn hại, chúng mày còn vác mặt đến đây?"

Người vừa đến không biết điều gì đang xảy ra, sau khi nghe được tiếng quát thì mới phản ứng lại, giọng run rẩy nói.

"Ngài...!ngài Hoắc...!đã mang xác Tề Tam về rồi."

Hoắc Từ Hiên đanh mặt lại: "Giới truyền thông thế nào rồi?"

Hoắc Từ Hiên không ngờ được, mới trong tháng này bao nhiêu việc lớn đều xảy ra với gã.

Việc giá cổ phiếu đột ngột giảm đã khiến cho gã đau đầu dứt tóc, đến giờ lại bị bại lộ về vụ hoả hoạn năm xưa.

Đã thế tối nay giới truyền thông lại đưa tin, có một vụ án mạng xảy ra gầm cầu, cơ quan công an lại tiếp tục lãnh vụ án.

Phải khó khăn lắm người của gã ta mới đánh lạc hướng của bọn họ, đưa thân xác đã bị cứng ngắc của đàn em về đây an toàn.

Tên vừa đến tên là Tề Nhị.

Hắn ta cũng không vượt qua khỏi cú sốc này.

Toàn thân vẫn còn ướt sũng như chuột lột.

"Vẫn đang chờ người đè bẹp xuống.

Nhưng mà Tề Tam chết là do bị tiêm chất độc vào người.

Tuy bị hành hạ đến không nhận ra diện mạo, nhưng anh em chúng tôi vẫn nhận được ra.

Bàn tay phải của Tề Tam chỉ có bốn ngón, cộng thêm chiếc nhẫn định vị cho nên chúng tôi vừa đến xác nhận thì đám pháp y cùng với cảnh sát vây quanh.

Khó khắn lắm mới đưa được Tề Tam về đây."

Người đàn ông đeo mặt lạ rơi vào trầm tư, sau một hồi mới lên tiếng.

"Tiến hành khám nghiệm tử thi xem chất độc trên người Tề Tam là gì, đồng thời kiểm tra trong con ngươi có lưu lại màn ảnh của người gây hoạ hay không."

Tề Nhị lên tiếng, nói: "Hai bên mắt đã bị người ta móc.

Trên trán còn lưu lại chiếc lông vũ.

Chất độc đã cướp đi tính mạng của Tề Tam là Aconite."

Nghe đến đây tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hoắc Từ Hiên đương nhiên biết, Aconite là một loại chất độc không hề nhẹ.

Chất độc này chỉ để lại một dấu hiệu duy nhất khi khám nghiệm tử thi, đó là ngạt, vì nó gây loạn nhịp tim dẫn đến ngạt thở.

"Lông vũ? Aconite?" Hoắc Từ Hiên lẩm bẩm, tâm trạng thất thần mà suy nghĩ.

"Huyết Ảnh?"

Cả Hoắc Từ Hiên cùng với người đàn ông đeo mặt lạ đồng thanh, ai nấy không giấu nổi sự kinh ngạc này.