Sát Thần

Chương 143: Bất Tử đảo

"Luân Hồi Võ Hồn "

Trần Phong biến sắc, kinh ngạc quát một tiếng, sững sờ nhìn Hạ Tâm Nghiên hóa thành một luồng thanh quang, dần dần biến mất ngoài bầu trời.

Sắc mặt Đông Phương Hạp, Cổ Kiếm Ca bỗng âm trầm lại, lông mày Trác Nghiên Tình nhíu chặt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có vẻ hơi đau đầu.

"Kiếm Ca không phải ngươi nói nha đầu kia lai lịch không rõ ràng sao?" Đông Phương Hạp lạnh lùng nghiêm mặt. Trừng mắt nhìn Cổ Kiếm Ca, "Bây giờ thì khéo rồi, dĩ nhiên là nha đầu của Hạ gia, nàng nếu chết ở chỗ này nha đầu, bây giờ còn sống rời đi, Hạ gia khẳng định sẽ khởi binh vấn tội."

Trần Phong hít sâu một hơi, vẻ mặt sợ hãi, "Hạ gia cũng đành, nhưng Dương gia kia ..."

Nhắc tới đến Dương gia, một đám người bốn thế lực lớn sắc mặt xanh mét, vẻ mặt rất khó coi.

"Ương ngạnh và ngoan độc của Dương gia, trong lòng các ngươi đều hiểu rõ. Ở Vô Tận hải, không ai trêu chọc bọn hắn, những tên điên đó đều ở chung quanh khiêu khích làm loạn, nếu ai không cẩn thận chọc người của bọn họ, để bọn họ tìm được cái cớ, động một tí là diệt toàn gia, chó gà không tha, việc này Dương gia thật sự là ra mặt. Bốn nha chúng ta sợ phải chảy thiệt nhiều máu."

Trần Phong thở dài nói.

Lúc trước đối xử với hai người Thạch Nham, Trần Phong vênh váo tự đắc, điệu bộ không coi người trong thiên hạ để vào mắt. Hôm nay nhắc tới Dương gia, lại than ôi thở dài không ngớt, giống như chọc phải yêu ma quỷ quái, lập tức biến thành cháu ngoan.

"Dương gia và Hạ gia tuy là minh hữu, nhưng mà Dương gia mới là chủ đạo, bình thường sẽ không quản chuyện Hạ gia ..." Trác Nguyên Tình trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Vì sao nàng nói Dương gia cũng sẽ ra tay?

Theo đạo lý, trừ phi Hạ gia có đại sự xảy ra, bằng không, Dương gia là sẽ không quản chuyện của Hạ gia.

"
Tiểu tử kia ... " Đông Phương Hạp hít một ngụm khí lạnh. Đột nhiên nói: "Tiểu tử kia sẽ không phải người Dương gia chứ?"

"
A!" Lời này vừa nói ra, mọi người đều la hoảng lên, sắc mặt xanh mét.

"
Hắn thật sự là người Dương gia. Sao bên cạnh không có cao thủ bảo hộ? Một thế hệ thanh niên xuất chúng của Dương gia, mỗi một người đều kiêu ngạo hung hăng, vốn không biết ẩn nhẫn là cái gì. Tiểu tử kia nếu là người Dương gia, chúng ta đối với hắn như vậy, hắn tuyệt sẽ không an phận như vậy, tất nhiên sẽ dùng linh hồn truyền ra tin tức, đáp lại với chúng ta." Trần Phong lắc lắc đầu.

Một thế hệ thanh niên cao thủ của Dương gia, đều tinh thông linh hồn Truyền tấn thuật, mặc dù là một mình bên ngoài, bình thường cũng rất ít có người của thế lực khác, dám can đảm hạ sát thủ với thanh niên cao thủ của Dương gia.

Bởi vì, một khi thanh niên Dương gia phát hiện bất lợi, sẽ lập tức dùng linh hồn thuật, đưa tình hình của mình truyền đi. Thật sự là có chuyện không hay xảy ra, người Dương gia tất nhiên sẽ biết là ai động thủ, Dương gia ở Vô Tận hải nổi tiếng có thù tất báo, nếu như binh sĩ bọn họ bị ai giết. Thế lực kia tuyệt đối sẽ bị chém tận giết tuyệt. Toàn bộ tông phái đều xoá tên ở Vô Tận hải.

Bởi vậy, thanh niên Dương gia mặc dù một mình ra ngoài hành động, nếu không thể trước khi linh hồn hắn truyền tin giây giết hắn, cho dù là thế lực đối địch Dương gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ rước lấy sự trả thù vô cùng vô tận của Dương gia.

"Hy vọng hắn không phải người Dương gia, nếu không bốn nhà chúng ta thật sự phải chuẩn bị một hồi huyết chiến." Trác Nghiên Tình thản nhiên thở dài.

"
Hắn bị Huyền Băng Hàn Diễm kéo vào huyệt động, sợ là sẽ bị Huyền Băng Hàn Diễm đoạt xá, đối tượng Huyền Băng Hàn Diễm chiếm được đoạt xá, tất nhiên sẽ ở mạch đất hoàn thành đoạt xá. Lúc đoạt xá, hàn lực của Huyền Băng Hàn Diễm sẽ giảm xuống rất nhiều, đây là thời cơ xuống tay tốt nhất."

Đông Phương Hạp cau mày. Trầm ngâm trong chốc lát, lại nói: "
Chúng ta có thể thử một chút." Mọi người chậm rãi gật đầu. Không bao lâu, đám người tới huyệt động nhìn cửa động đóng băng, người của bốn thế lực lớn tập trung lực lượng, muốn mở ra huyệt động. Các loại công kích dồn dập bắn đến, toàn bộ rơi xuống nhưng cửa huyệt động kiên cố như sắt đá, bất luận người của bốn thế lực lớn dùng sức thế nào, đều khó có thể đánh vỡ cửa huyệt động.

Qua ba ngày, hàn khí trên Môn La đảo dần dần khuếch tán, Môn La đảo bị đóng băng, băng nham chậm rãi tan rã.

Nửa tháng sau, rốt cuộc Môn La đảo không nhìn thấy sông băng nữa, băng hàn khí lượn lờ ở trên đảo đã biến mất vô tung vô ảnh, nhưng ngược bị vài ngọn núi lửa chết bị áp chế, lại rục rịch, phun trào ra nham thạch nóng chảy."

Huyền Băng Hàn Diễm không còn ở Môn La đảo." Trần Phong ở giữa bầu trời, tĩnh tâm cảm nhận một lát, lắc đầu thở dài: "Nó chiếm được vật dẫn, khẳng định sẽ theo đáy biển rời đi, chuẩn bị mịch địa hoàn thành đoạt xá. Nó rời khỏi, hàn khí của Môn La đảo cũng biến mất theo, hôm nay cho dù là viện thủ đến đây, sợ là cũng rất khó tìm được Huyền Băng Hàn Diễm."

"
Hình thái sinh mệnh của Thiên hỏa khác với chúng ta, chỉ cần che dấu khí tức, cho dù là Thần cảnh cường giả ở gần đó, cũng khó dùng thần thức nhận ra được, xem ra lần này thật sự là đến vô ích, còn trêu chọc Hạ gia và Dương gia, vận khí thật tệ ài." Đông Phương Hạp cười khổ, chắp tay nói: "Chúng ta đi trước, các ngươi nếu là có lòng, hãy tiếp tục tìm kiếm đi."

"
Chúng ta cũng phải rời khỏi đây." Người của bốn thế lực lớn, sau khi phát hiện hàn khí trên Môn La đảo biến mất, biết Huyền Băng Hàn Diễm nhất định đã sớm ly khai, tự biết khó tìm được lại Huyền Băng Hàn Diễm, bọn họ cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, đều rời khỏi Môn La đảo.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Nửa năm sau.

Bất Tử đảo, Già La hải vực, Vô Tận hải.

Già La hải vực là một trong ngũ đại hải vực của Vô Tận hải, trong đó có ngàn vạn hòn đảo lớn nhỏ, một hòn đảo lớn nhất nổi tiếng nhất, đó là Bất Tử đảo.

Tổng đảo của Dương gia.

Bất Tử đảo là một kỳ địa.

Trên đảo, sừng sững mấy trăm ngọn núi lớn nhỏ, mỗi một ngọn núi đều có linh khí bức người, ẩn chứa các loại thiên tài địa bảo. Bất Tử đảo không có phàm nhân, tất cả đều là Võ Giả của Dương gia. Phía trên mỗi một ngọn núi, đều có Võ Giả của Dương gia ở đó, cấm chế trên đảo lớn nhỏ trên trăm, bên ngoài cũng có thị vệ tuần trachẳng phân biệt ngày đêm.

Trừ phi là người Dương gia, hoặc là minh hữu quan hệ thân thiết với Dương gia, người ngoài rất khó bước vào Bất Tử đảo, Bất Tử đảo có thể nói là thánh địa của Già La hải vực, Già La hải vực hơn mười loại thế lực Võ Giả, mỗi cách một đoạn thời gian, đều phải đến Bất Tử đảo giao nộp vật tư. Thủ lãnh thế lực khắp nơi, đều phải báo cáo tình hình bên trong lãnh địa của mình. Nếu nói Già La hải vực là một quốc gia. Hơn mười thế lực Võ Giả là chư hầu một phương, Bất Tử đảo là hoàng thành của Già La hải vực. Dương gia là chúa tể của Già La hải vực.

Mặc dù là Thiên Tà Động Thiên và Hạ gia ở Già La hải vực hùng bá một phương, nhưng ở trong cảm nhận mọi người, Dương gia mới là bá chủ của Già La hải vực, bao gồm người của Thiên Tà Động Thiên và Hạ gia, cũng đều đồng ý cách nói này.

Bởi vì có sự tồn tại của Dương gia, Võ Giả của Già La hải vực hành tẩu ở các đại hải vực, đều đi thẳng lưng, lúc nói đến Già La hải vực của mình, Võ Giả thuộc nhánh nhỏ của Dương gia, đều sẽ có chút tự hào.

Dương gia ở hải vực khác, uy danh hiếu chiến ương ngạnh truyền xa, mấy trăm năm qua, Dương gia bởi vì khai thác ranh giới của Già La hải vực, Nam chinh Bắc chiến, đè ép mấy đại hải vực gần đó khổ không nói nổi, hình như cũng chưa bao giờ sẽ dừng lại. Ở trong vô số trận chiến đấu, người Dương gia đảm đương nhân vật tiên phong, mỗi một trận chiến, mọi người Dương gia xung phong đi đầu, huyết chiến tứ phương.

Bất luận là Viên La hải vực ở hướng Tây Bắc, hay là Hắc Thủy hải vực phía Đông Bắc hướng, đều là đối tượng người Dương gia chinh chiến, ngay cả Thương Khung hải vực phía Đông Nam. Cũng thường xuyên là đối tượng Dương gia khiêu khích. Mấy trăm năm qua, Dương gia có thể nói là gây thù khắp nơi, nhưng vẫn sừng sững không ngã, ngược lại ranh giới càng ngày càng rộng lớn, thế lực gia tộc cũng càng ngày càng mạnh.

Thực lực Dương gia hùng hậu, có thể thấy được rất ít. Một ngày nọ, ở một góc của Bất Tử đảo, một con thuyền nhỏ chậm rãi lướt đến. Trên thuyền, một nữ nhân thân hình yểu điệu uyển chuyển, mang mạng che, con mắt sáng ngời ẩn chứa vẻ đau thương, chậm rãi đứng lên."Vù!"

Bầu trời ở góc đảo đó, chợt lóe sáng một chút, một thân ảnh hắc giáp, đột nhiên từ phía trên khối cự thạch xuất hiện ra, người này mang trọng giáp, cầm trong tay hắc thương, ánh mắt sắc bén nói: "
Người tới là ai?"

"
Hạ gia Hạ Tâm Nghiên."

Nữ nhân khẽ thu thu lại đau thương trong lòng, giọng nói lạnh nhạt nói: "
Có tin tức liên quan đến Tu La vương Tiêu Hàn Y, cần đến nói một chút."

"
Ngươi chờ một chút." Thị vệ hắc giáp kia nhíu mày, lấy ra một cái kèn màu đen, tiếng kèn thổi nhẹ thông báo. Không bao lâu, sắc mặt thị vệ hắc giáp kia hơi đổi, nói: "Mạc đại nhân muốn gặp ngươi."

Hạ Tâm Nghiên gật đầu, "
Mạc đại nhân và Tiêu đại nhân kề vai chiến đấu nhiều năm, ta cũng phải nói rõ tình hình cho Mạc đại nhân."

"
Mời." Rhị vệ hắc giáp nâng tay, trong hư không hiện lên một luồng điện quang, nham thạch rất dày ở góc này tách ra một đường nhỏ.

Hạ Tâm Nghiên cúi đầu, đi thuyền xuyên qua đường nhỏ kia, bước vào Bất Tử đảo. Một tòa đỉnh núi cao mấy ngàn trượng. Một trung niên nho sinh khuôn mặt tiều tụy, cau mày nhìn về phía chân trời, trong tay vuốt một khúc thú cốt sâm bạch, như có chút suy tư. Trên đỉnh núi, chỉ có một gian cỏ tranh xấu xí, trước phòng có một trận pháp hình bầu dục kỳ dị.

Từng vòng dị quang màu bạc, từ bên trong trận pháp kỳ dị lóe ra.

Không bao lâu, một luồng hào quang rực rỡ xẹt qua, thân ảnh Hạ Tâm Nghiên, xuất hiện bên trong trận pháp.

Mạc Đoạn Hồn thủ lĩnh Tam đại Tu La vương, vẫn ngẩng đầu nhìn trời, cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Nha đầu, nghe nói ngươi có tin tức tin tức của lão Tiêu?"

"
Ra mặt Mặc đại nhân." Hạ Tâm Nghiên khom mình hành lễ, bình tĩnh nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cảnh ngộ bọn họ gặp ở hai vực kia. Theo miêu tả của Hạ Tâm Nghiên, lông mày Mạc Đoạn Hồn nhăn lại thật chặt, đợi cho Hạ Tâm Nghiên nói xong. Mới lắc đầu thở dài ba tiếng, "Nham thiếu gia đâu, vì sao ta không thấy hắn?"

"
Thạch Nham cũng đã xảy ra chuyện."

Hạ Tâm Nghiên cắn chặt răng, kiên trì nói. "
Đã xảy ra chuyện?"

Mạc Đoạn Hồn nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng, "
Sao lại thế?"

"
Bốn thế lực Linh Bảo Động Thiên, Thiên Trì Thánh Địa, Đông Phương gia, Cổ gia, bức bách chúng ta tiến vào huyệt động của Huyền Băng Hàn Diễm, Thạch Nham bị Huyền Băng Hàn Diễm đoạt xá, bị kéo vào huyệt động, tung tích không rõ..." Hạ Tâm Nghiên cúi đầu, hai mắt lờ mờ có hơi nước, giọng nói cũng có hơi chút nghẹn ngào. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

"
Linh Bảo Động Thiên, Thiên Trì Thánh Địa, Đông Phương gia, Cổ gia..."

Mạc Đoạn Hồn gật đầu, thản nhiên nói: "
Ta sẽ bẩm báo gia chủ, đây là chuyện Dương gia, Hạ gia các ngươi không cần tham dự, nơi này có một viên Bổ Thiên Đan, ngươi giữ đi."

"
Mạc đại nhân, Thạch Nham cùng ta vượt qua khó khăn, cho dù là Hạ gia không tham dự, cá nhân ta cũng hy vọng có thể ra chút sức lực."

Hạ Tâm Nghiên tiếp nhận Bổ Thiên Đan, cắn răng nói.

Mạc Đoạn Hồn có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, mới chậm rãi gật đầu, "
Tùy ngươi."