Lam Thần cảm giác như rơi vào khoảng không vô định, mọi thứ dường như không tồn tại.

Bỗng nhiên, một tia sáng bay thẳng vào đầu.

Bất chợt, không gian sáng lên, Lam Thần thấy được khung cảnh hoàng cung, một giọng nói trầm ấm vang lên:

-Ta đã lấy được Kim Quy Linh Quang Thần Cơ thưa vua cha!

Lam Thần ngạc nhiên, quan sát xung quanh mới nhận ra, bản thân đang là Kim Quy Linh Quang Thần Cơ.

-Tốt, Tể tướng, chuẩn bị tinh nhuệ quân, tấn công Việt Vương Thành.

Phân phó xong, Triệu Đà cho các quan lui, một mình ngồi trên ngai, hắn vừa vuốt ve Kim Quy Linh Quang Thần Cơ vừa nói:

-Thần khí đã về tay ta, không sớm thì muộn Việt Vương cũng sẽ quỳ dưới chân ta mà thôi.

-Ngươi cười vui quá nhỉ.

-Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên.

Lúc này, Triệu Đà vội buông Thần khí xuống, quỳ dười đất, nói:

-Cung nghênh Tả Ma Sứ.

Người đàn ông mặc toàn đồ đen, hai tay đeo găng bạc cùng ủng bạc.

Đặc biệt, trên trán của hắn nhô ra một chiếc sừng dài.

-Đứng lên,ngươi đã là vương thì không cần đa lễ như vậy.

Thế nào, làm được đến đâu rồi?

Lúc này, Triệu Đà đứng dậy, cung kính đáp:

-Dưới sự giúp sức của Tả Ma Sứ thì ta đã thành công trong việc gây bất hòa nội bộ của Việt Vương Thành, Cao Lỗ Thần Sư đã ra đi.

Nhưng có một điều không ngờ tới là hắn lại biến mất.

-Hắn biến mất?

-Đúng.

Dường như sau khi rời khỏi Việt Vương Thành, hắn đã nhận ra bị theo dõi.

Sau khi đi vào rừng cây, hắn đột ngột biến mất.

-Thôi, chỉ là một tên rèn mà thôi, cũng không quan trọng.

Bố cục mà Bất Diệt Ma Tôn bày ra phải được thực hiện.

-Đúng thưa đại nhân.

Lần này chắc chắn sẽ hồi sinh được Ma Thần đại nhân.-

-Được rồi, cất Kim Quy Linh Quang Thần Cơ đi, khi chiến đấu mới được mang ra.

Hình ảnh dần mờ nhạt đi

Lam Thần tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, Thường Quân đang ngồi ngủ gần đó.

Phát hiện Lam Thần đã tỉnh, Thường Quân hỏi:

-Ngươi có sao không?

-Ta không sao, chỉ hơi đau đầu tí.

Mà chúng ta đang ở đâu?

-Phòng cho khách nhân của Bạch gia chúng ta.

Sau khi rời bí cảnh, Dược lão đầu giúp ta kiếm được Nha Thiên Tán rồi.

Mà Cửu Kiếp này, ngươi được truyền thừa của Việt Vương à?

-Cũng có thể coi là vậy.

-Được rồi, ngươi tỉnh rồi thì đi gặp cha ta đi.

-Được.

-Lam Thần gật đầu, rồi quay sang hỏi hệ thống:

-"Hệ thống ngươi đâu?"

-Đinh! Bổn hệ thống đang trong quá trình nâng cấp, xin hãy đợi.

Kí chủ vẫn có thể sử dụng hầu hết các chức năng ngoại trừ mua bán,...!Trước đó đã hoàn thành nhiệm vụ Hộ tống Bạch Thường Quân, kí chủ tùy thời có thể dung hợp Rinnegan.

Kinh nghiệm và vàng đã nhận, kí chủ đảng cấp Kết Đan kỳ Tứ trọng.

-Rồi, dung hợp Rinnegan, mà khoan nếu ta dung hợp thì có mất Mangekyou Sharingan không?

-Đinh! Kí chủ có thể lựa chọn dung hợp hai mắt hoặc mỗi bên một mắt.

-Mỗi bên một mắt đi, ta thấy thế đẹp hơn.

-Đinh! Đang dung hợp.

Một bên mắt Lam Thần đột nhiên nóng bừng lên, đồng tử co lại.

Lam Thần nhịn đau vài giây.

Nhanh chóng, cơn đau biến mất tiếp theo sau đó là một sự thoải mái không ngờ.

Lam Thần thở dài ra một hơi rồi nhanh chóng bình tĩnh.

Thường Quân nghe thấy thở dài, hỏi:

-Sao? Lo lắng hả.

-Không chỉ là ta thấy hơi mệt.

Chúng ta đi thôi.

-Được.

========================================

Lam Thần một lần nữa trở lại đại sảnh nơi mà các vị trưởng lão Bạch gia tại.

Vẫn như mọi khi, Bạch Gia Long vẫn ngồi chỗ gia chủ.

Gia Long trầm ngâm một lúc mới cất giọng nói:

-Phải công nhận ngươi rất mạnh, mạnh hơn ta nghĩ.

Ta có một câu hỏi.

-Ngài cứ việc hỏi, nếu vãn bối biết sẽ trả lời.

-Lam Thần thản nhiên đáp

-Tại sao ngươi có thể gia tăng cảnh giới nhanh vậy?

"Nghi ngờ ta thuộc Ma tông ư" Nghĩ vậy, Lam Thần liền đáp:

-Sư phụ ta dạy ta một công pháp tên Hỗn Nguyên Chiến Thần Quyết, khi chiến đấu sẽ gia tăng tốc độ thu nhập linh khí khi chiến đấu.

Đồng thời sau khi chiến đấu thì sẽ dùng linh lực uẩn dưỡng cơ thể.

-Vậy ư? Ta có một đề nghị được không?

-Đề nghị?

-Đúng, đó là trở thành Bạch gia đệ tử.

-Bạch gia đệ tử?

-Ngươi có thể hưởng ưu đãi của tông gia đệ tử, những người khác mới bắt đầu thì bắt đầu từ phân gia cơ.

-Tất cả ưu đãi của Tông gia?

-Bao gồm quyền hạn, tư nguyên, võ kĩ, vũ khí, kĩ thuật, đan dược, đều có thể cung cấp.

Lam Thần suy nghĩ một hồi rồi nói:

-Ta không đồng ý.

-Tại sao?

Lam Thân nghe vậy chỉ cười nhạt:

-Ta không thích ở lâu một chỗ.

Nghe vậy, Gia Long cười phá lên một tràng dài, rồi nói:

-Gya...ha...ha...ha...ha! Không ngờ ngươi lại đưa ra câu trả lời thú vị như vậy, được lắm.

Bỗng nhiên, từ bên ngoài có người hớt hải chạy vào.

Lam Thần nhìn là nhận ra ngay đó là Bạch Lan Diên, kẻ đã thất bại bởi vài đòn đơn giản.

-Gia chủ, có người của Hạ gia đến xin gặp mặt.

-Chuyện gì?

-Họ nói về việc là muốn gia nhập bên chúng ta thì phải.

Lam Thần nghe vậy lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, có vẻ Hạ Thiên và Nguyên Tân thuyết phục thành công các vị trưởng bối.

Lam Thần bèn nói:

-Không còn việc gì nữa thì ta cáo từ.

-Đợi đã, cầm lấy.

-Gia Long ném ra một cái túi trữ vật.

Lam Thần bắt lấy, cúi đầu rời đi.

===================================================

-Tiếp theo đi đâu đây ta, hay trở về đi nhỉ còn độ hơn một tuần nữa, mình cũng đã có cơ bản của Thạch Vương Chi Hộ, nên giờ cũng nên luyện tập thêm.

Lam Thần kiểm tra túi trữ vật, có kha khá Linh thạch cùng đan dược.

Đến Liệp yêu cộng hội, Lam Thần quyết định nhận nhiệm vụ hộ tống thương đoàn nào đó để quay về Lam Ngân thành.

Chuyến đi lần này tốn vỏn vẹn một tháng vì liên tục ghé qua các thành trì.

Nhưng đổi lại Lam Thần lại vớ được khá nhiều Linh Thạch sau vụ này.

-Cảm ơn Tử Thần đại nhân hỗ trợ chúng tôi, mông lần sau có thể hợp tác.

-Người đại diện nói:

-Được! -Lam Thần gật đầu rồi nhanh chóng biến mất, quay lại về căn nhà tranh tồi tàn.

Nhưng Lam Thần khá bất ngờ vì hầu như nó vẫn sạch sẽ đến không ngờ.

Lam Thần bước vào, liền thấy Lam Hoa đang đứng trước cửa cầm cây chổi quét dọn.

-Lam Thần! -Lam Hoa giật mình, ngại ngùng nói: -Ngươi...!ngươi đã về.

Lam Thần cười, nhớ lại "Nha đầu này thích xoa đầu thì phải" liền tiến lại, nhẹ nhàng nói:

-Nha đầu ngốc, đâu cần phải vậy.

Lam Hoa giận dỗi nói:

-Ngươi có biết ta lo cho nhà ngươi như thế nào không hả? Ngươi biến mất gần 2 tháng, ngươi có biết là ta lo lắng lắm không? Với lại ta không còn trẻ con, đừng xoa đầu ta nữa!

-Thôi nào chẳng phải ta vẫn còn đây ư?- Lam Thần cười, nói tiếp: -Thôi, đừng giận, ta có món quà.

Lam Thần lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một thanh tiêu bạch ngọc rất đẹp, đầu thanh tiêu còn có một dải lụa màu đỏ.

Thục Phán thấy vậy, bất ngờ:

-Huyền Thiên Bạch Tiêu, Huyền giai thất phẩm, khá tốt.

Ngươi cũng có mắt lựa chọn đấy nhỉ.

Bỏ qua câu nói châm chọc, Lam Thần nói:

-Ta nghĩ cây tiêu này hợp với ngươi.

-Oa, thật đẹp, đây là?

-Huyền Thiên Bạch Tiêu, ta nghĩ nó rất hợp với ngươi.

-Hừ chỉ được thế là giỏi.

-Lam Hoa ngượng ngùng quay mặt chạy đi.

Thấy vậy, Lam Thần lắc đầu rồi quay vào nhà.

Nhìn quanh nhà một lượt, Lam Thần ngồi trên chiếc giường đơn chợt cảm thấy trống vắng, dường như thời gian dài sinh hoạt có bằng hữu luôn xung quanh đã quen, giờ lại cảm thấy cô đơn, trống vắng.

Lam Thần thở dài:

-Thôi giờ luyện tập vậy.

-Có cần ta giúp không? -Thục Phán bất ngờ lên tiếng.

-Ngài có thể giúp kiểu gì?

-Ồ, ta có thể tại tâm trí ngươi bày bố huyễn cảnh, ngươi có thể tu luyện thực chiến trong đấy, mỗi lần ngươi chết sẽ trở về thực tại.

Nhưng không được chết quá nhiều, nếu không sẽ nguy hiểm cho bản thân ngươi.

-Được rồi, ngài bắt đầu luôn được không?

-Ồ tốt! Vậy bắt đầu luôn.

Lam Thần chợt thấy tối tăm mặt mũi, đã rơi vào mộng ảo!!!