Kỳ thực Cố Quân từng thấy Ô Nhĩ Cốt phát tác, chỉ là khi đó y còn chưa hay biết gì, vừa vặn Trường Canh cũng không bị nghiêm trọng lắm, liền nhầm là tẩu hỏa nhập ma, vẫn chưa bao giờ gặp tình cảnh này.

Trường Canh cuộn tròn người lại, cơ toàn thân căng lên cứng như sắt, không bao lâu liền run rẩy dữ dội, giống như chịu đựng đau đớn tột cùng, hơn nữa sức mạnh kinh người, Cố Quân vậy mà tuột tay không đè được y.

Trường Canh vùng thoát khỏi tay Cố Quân, mười ngón như ưng trảo, tự cào cấu mình, Cố Quân dĩ nhiên không thể nhìn y tự hại mình, dùng tay ngăn tay y, quát khẽ: “Trường Canh!”

Tiếng Cố Quân tựa hồ mang đến cho Trường Canh một chút tỉnh táo, song cũng chỉ làm y tạm dừng chốc lát mà thôi.

Cây đèn măng-sông treo ở đầu giường bị hỏng ngay thời khắc mấu chốt sau khi kêu “cót két” rốt cuộc lại chậm rãi sáng lên, ánh sáng mờ nhạt mà bất ổn, chợt sáng chợt tối chiếu rọi đôi mắt như máu của Trường Canh.

Cố Quân giật nảy mình – chỉ thấy sắc mặt và môi Trường Canh đều trắng bệch, giống như huyết sắc toàn thân đều bị nhốt vào đôi mắt ấy, mà trong đôi mắt vốn bình thường lại mơ hồ hiện ra trùng đồng. (Trùng đồng tức mắt có hai đồng tử)

Thật giống một pho tượng tà thần trong truyền thuyết.

Lúc nghe từ miệng Trần cô nương về “Ô Nhĩ Cốt”, Cố Quân chỉ cảm thấy đau lòng, một số chỗ không thể tưởng tượng kỳ thực cũng không tin lắm, tận đến lúc này, một cơn ớn lạnh mới từ từ bò lên cột sống, đôi mắt vô bi vô hỉ, huyết khí cuồn cuộn của Trường Canh lại khiến tướng quân thân kinh bách chiến này đột nhiên lạnh hết cả người.

Hai người nhìn nhau, Cố Quân đột nhiên có ảo giác như đụng trúng dã thú ngoài đồng hoang. Y nhất thời không dám dời tầm mắt, chậm rãi xòe bàn tay trống không, thử giơ tới Trường Canh, Trường Canh không tránh, thậm chí chớp mắt bàn tay ấm áp ấy dán lên má còn hơi cúi đầu, thần sắc hờ hững cọ tay Cố Quân.

Cố Quân kinh hồn táng đảm hỏi nhỏ: “Còn biết ta là ai không?”

Trường Canh hạ hàng mi dày hơn người Trung Nguyên, gọi khẽ một tiếng: “… Tử Hi.”

Còn nhận ra người quen thì tốt rồi. Cố Quân không lưu ý sự khác thường trong giọng nói ấy, thở phào nhẹ nhõm, nhưng y yên tâm quá sớm, không đợi y thở phào xong, đột nhiên Trường Canh bất ngờ giơ một tay muốn bóp cổ y: “Không cho ngươi đi!”

Cố Quân: “…”

Yết hầu là yếu hại của cơ thể, Cố Quân ngửa ra sau theo bản năng, đè lên bàn tay lạnh lẽo ấy, Trường Canh thuận thế nắm cổ tay đối phương mà vặn mạnh, Cố Quân đành phải búng vào gân tê ở khuỷu tay y, trong không gian cực hẹp, hai người giao thủ mấy chiêu, kẻ điên kia vốn võ nghệ cao cường, lúc này sức mạnh vô cùng như có tà thần phụ thể, làm ẩu làm càn, Cố Quân lại sợ ném chuột vỡ đồ, sợ không cẩn thận làm y bị thương, toát hết mồ hôi hột, hổn hển mắng: “Con mẹ nó ta vừa mới trở về, chạy đi đâu hả?”

Trường Canh phút chốc khựng lại, tay Cố Quân ở cạnh gáy y theo đó dừng lại, mu bàn tay vỗ nhẹ cằm y: “Tỉnh lại!”

Có thể là cái vỗ nhẹ này không đủ sức, chẳng những không đánh thức người, Trường Canh bỗng nheo đôi mắt như nhỏ máu, như một chú báo con bị chọc giận, quay đầu lại cắn tay Cố Quân một phát.

Cố Quân: “…”

Sớm biết vậy đã tát cho một phát rồi!

Cố Quân hét khẽ một tiếng, khóe mắt giật mạnh. Y đời này từng bị chém, bị nổ, nhưng bị người ta hận không thể ăn sống nuốt tươi mà cắn một phát thì vẫn là lần đầu tiên, thật muốn vung tay vả rụng mấy cái răng của tên điên đó cho rồi.

Song tay y khựng lại đó rất lâu, cuối cùng vẫn không hạ thủ được. Giây lát sau, Cố Quân chậm rãi thả lỏng cơ trên tay, bóp nhẹ gáy Trường Canh, vừa rùng mình vừa thấp giọng nói: “Lột da rút gân ăn thịt – hai ta thù sâu cỡ nào, ngươi hận ta đến vậy sao?”

Câu này không biết đụng trúng dây thần kinh nào của Trường Canh, y khẽ chớp mắt, sau đó hai hàng lệ chợt rơi xuống.

Trường Canh cũng chẳng lên tiếng, chỉ vừa ngậm tay Cố Quân, vừa im lặng rơi lệ, những giọt lệ ấy tựa hồ hòa tan huyết quang đáng sợ trong mắt y, rất lâu, khớp hàm Trường Canh vậy mà hơi lỏng ra, Cố Quân thử rút cánh tay đầm đìa máu tươi của mình, nhìn thoáng qua, thấp giọng mắng: “Đồ khốn cầm tinh con chó!”

Nhưng mắng thì mắng, y vẫn kéo người ta vào lòng, dùng tay lau dòng lệ nơi khóe mắt Trường Canh, vỗ về nhè nhẹ tấm lưng ấy.

Trường Canh nằm trên ngực y, qua non nửa canh giờ nữa, mới từ từ khôi phục thần trí, thoát khỏi sự hỗn độn một cách khó khăn, cả người như vừa thức tỉnh khỏi một giấc mộng dài, mù mờ một lúc lâu, những ký ức lộn xộn đó mới dần dần quay về.

Nhớ ra mình vừa làm gì, lông tơ Trường Canh dựng hết lên, y vốn nhũn như một vũng bùn, đột nhiên lại cứng đờ, Cố Quân liền biết y đã bình thường lại rồi.

“Tỉnh rồi?” Cố Quân ra vẻ bình tĩnh nâng vai y lên, cựa nhẹ bả vai cứng đờ, giơ tay hỏi, “Mấy đây?”

Trường Canh lòng như tơ vò, căn bản chẳng dám nhìn y, cúi đầu thấy tay Cố Quân đã tự kết vảy, sắc mặt càng khó coi hơn, hai tay nâng lên, môi run rẩy không nói nên lời.

“À, chó cắn thôi.” Cố Quân chẳng hề để ý mà nhìn thoáng qua, sau đó lại sỉ nhục, “Răng con chó này đều ghê.”

Trường Canh hơi lảo đảo bò dậy, tìm mảnh lụa và nước sạch, cúi đầu chà lau vết thương cho y, cả người như vừa bị giày vò, ba hồn bảy phách bay mất, thê thảm không tả nổi.

Song với loại nam nhân trời sinh ham muốn bảo vệ quá thừa như Cố Quân, nếu không luận tình cảm, chỉ xét từ những gì mắt nhìn thấy, đại khái “yếu ớt” là có thể lay động y nhất, sắc đẹp còn phải xếp sau, ánh mắt y lập tức dịu hẳn, năm ngón tay dịu dàng vuốt lại mái tóc ban nãy bị Trường Canh lăn xù lên.

“Mùa thu năm ngoái, ta và Quý Bình đi đến Trung Nguyên, trên đường gặp một bọn thổ phỉ thừa nước đục thả câu lấy ‘khởi nghĩa’ làm danh,” Cố Quân dùng ngữ khí còn dịu dàng hơn động tác trên tay, chậm rãi nói, “Chúng ta liên hợp Thái lão dẹp đám gây họa này, bắt phỉ thủ. Phỉ thủ kia tự xưng là ‘Hỏa Long’, người chồng chất sẹo, còn từng bị lửa thiêu. Trong quá trình thẩm vấn, chúng ta lục soát được một thanh đao của nữ nhân man tộc trên người hắn… Là của Hồ Cách Nhĩ.”

Trường Canh run tay, mảnh lụa rơi xuống, thần sắc đờ đẫn cúi đầu nhặt, lại bị Cố Quân nắm lấy tay.

Cố Quân: “Ngươi nhỏ như thế mà cũng có thể nhớ được sao?”

Tay Trường Canh lạnh ngắt như người chết vậy.

Cố Quân thở dài: “Kỳ thực Trần cô nương đã nói hết với ta, về cái…”

Trường Canh ngắt lời: “Đừng nói nữa!”

Cố Quân nghe lời ngậm miệng không nói nữa, im lặng ở bên cạnh nhìn y.

Trường Canh ngồi đờ ra chốc lát, động tác trong tay đột nhiên lưu loát hẳn, thuần thục xử lý vết cắn này, sau đó bất ngờ đứng dậy, đưa lưng lại Cố Quân mà nói: “Phủ Nhạn vương xây xong đã nhiều năm mà vẫn không có ai quản, không nên lắm. Ta… Ta sáng sớm mai sẽ quay về Sở quân cơ, chờ đợt này bận rộn xong sẽ dọn sang…”

Sắc mặt Cố Quân sầm xuống.

Trường Canh không đầu không đuôi nói đến đây, đột nhiên dừng lại. Y không khỏi nhớ tới thái độ khiến y thụ sủng nhược kinh của Cố Quân đợt cuối năm khi đi Tây Bắc khao quân – Tức là Cố Quân chỉ là biết chân tướng về Ô Nhĩ Cốt? Chỉ là thương hại y thôi?

Nói đến tựa hồ bất chấp lý lẽ, Trường Canh có thể không kiêng dè gì mà bày vết thương cũ ra trước mặt Lý Phong, song ngay cả một tẹo manh mối cũng che kín không muốn để Cố Quân nhìn thấy. Ai ngờ y tự cho là bịt kín như bưng, phong thanh lại vẫn luồn qua kẽ tay, Trường Canh cắn chặt răng, cảm thấy trong miệng vẫn còn huyết khí khi nổi điên.

Tanh mà ngọt.

Từ sau khi nhận được bản tấu Cố Quân chuẩn bị về kinh báo cáo, mấy hôm nay y ngày đêm đều đang chờ đợi, mỗi thời mỗi khắc đều ngóng thời gian trôi, song vất vả lắm mới chờ được người về, Trường Canh lại hận không thể lập tức chạy khỏi tầm mắt Cố Quân.

Trong đầu y hò hét om sòm, y vô thức muốn chạy trốn, quay lưng muốn lao ra ngoài.

Cố Quân: “Đứng lại, ngươi muốn đi đâu?”

Trường Canh ngây ngây ngơ ngơ, không để ý đến y.

Cố Quân chợt quát khẽ một tiếng: “Lý Mân!”

Từ nhỏ đến lớn, Cố Quân chưa từng nặng lời với y, càng hiếm khi nổi giận. Song Cố Quân ở trong quân trước nay nói một không hai, quyền uy cực cao, một tiếng quát hỏi hơi nén giận như vậy, mơ hồ có tiếng kim thạch sát phạt uy nghiêm, Trường Canh giật mình, dừng chân theo bản năng.

Cố Quân mặt trầm như nước ngồi bên giường: “Lăn về đây cho ta.”

Trường Canh ngỡ ngàng nói: “Ta…”

“Hôm nay nếu ngươi ra khỏi cánh cửa này,” Cố Quân lạnh lùng nói, “Thì ta đánh gãy chân ngươi, Hoàng thượng cũng không thể cứu nổi ngươi, quay lại, đừng để ta nói đến lần thứ ba!”

Trường Canh: “…”

Đây là người đầu tiên dám nói muốn đánh gãy chân y từ sau khi Nhạn vương thống lĩnh Sở quân cơ, Trường Canh sững ra vì cơn giận bất thình lình này, nhất thời thực sự không dám đi ra ngoài, lấy hết dũng khí quay đầu lại nhìn Cố Quân một cái, bao nhiêu tủi hờn và thống khổ khó mà nói ra miệng toàn bộ trào lên ngực.

… Chỉ là nước mắt trên mặt còn đó, song người đã quá tỉnh táo, thật sự khóc không nổi nữa.

Cố Quân quả tình không chịu nổi ánh mắt kiểu này, đành phải như thỏa hiệp mà đứng dậy, bước tới ôm Trường Canh từ sau lưng, nửa bắt buộc mà ném y lên giường, kéo tấm chăn đã lạnh đắp cho y: “Tại sao ngần ấy năm qua chưa từng nói với ta?”

Trường Canh hít một hơi thật sâu, khẽ đáp: “… Sợ.”

Sợ cái gì?

Cố Quân hơi sửng sốt, lập tức một tay nâng mặt Trường Canh lên: “Sợ ai? Ta à?”

Trường Canh nhìn thật sâu vào mắt y, ánh nhìn này làm Cố Quân hiểu được thế nào là “do yêu mà sợ”.

Cố Quân vốn muốn hỏi “Sợ gì ta? Sợ ta ghét ngươi? Nghi ngờ ngươi à?”, nhưng lời ra đến môi lại nuốt xuống, nhất thời chẳng biết nói gì, liền ra tay luôn, túm cổ áo Trường Canh lên mà hôn ngấu nghiến, hô hấp của Trường Canh đột nhiên nặng nề hẳn.

Cố Quân chống tay cạnh tai y, hơi nhướng mày: “Bây giờ còn sợ không?”

Trường Canh: “…”

Cố Quân từ trên cao nhìn xuống y, trong lòng bỗng nhiên nóng lên, liếm môi, định dứt khoát lưu manh đến cùng, thò tay vào vạt áo xộc xệch của Trường Canh.

Nào ngờ đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa gây mất hứng, một tên đáng ghét họ Hoắc không biết tốt xấu gọi: “Vương gia, sắp đến giờ rồi, phải chuẩn bị vào triều thôi, có cần thay quần áo không ạ?”

Cố Quân: “…”

Thì ra là giày vò một phen, bất giác trời đã tờ mờ sáng rồi.

Hoắc Đan gõ cửa một lúc chẳng thấy ai đáp, cho rằng Trường Canh mệt quá không nghe thấy, đang định gõ tiếp thì cửa lại bỗng nhiên mở ra từ bên trong. Hoắc thống lĩnh nhìn thấy người đi ra thì giật nảy mình, kinh hãi nói: “Hầu, Hầu gia!”

Cố soái hành vi ngày càng kỳ quỷ nhà họ trở về từ khi nào? Một gia tướng cũng chưa kinh động, y vào bằng cách nào vậy?

Nhảy qua tường à?!

Trường Canh trong phòng hơi xấu hổ, vừa chỉnh lại dáng vẻ thê thảm vừa đáp: “Giờ ta sẽ…”

Cố Quân không thèm phân bua ngắt lời: “Đi cáo ốm cho Vương gia, hôm nay y không đi đâu.”

Hoắc Đan lấy làm kinh hãi, vội hỏi: “Thế… có truyền Thái y không ạ?”

“Thái y? Thái y rặt một lũ thùng cơm.” Cố Quân tức giận ném lại một câu như vậy, quay người vào cửa, phân phó, “Không có việc gì thì đừng đến quấy rầy, mau đi đi.”

Hoắc Đan: “…”

Trường Canh bị cấm túc bất đắc dĩ nhìn Cố Quân tự chủ trương: “Ta không bệnh.”

“Ngươi không bệnh, chẳng lẽ ta bệnh?” Cố Quân lục ra một ít an thần hương, bỏ vào hương án bên kia mà đốt lên, chuyện đến bây giờ, cũng không cần che che giấu giấu cái gì nữa, “Đây là Trần cô nương nhờ ta mang về cho ngươi.”

Một mùi thơm thấm vào ruột gan lan ra khắp phòng, Trường Canh khẽ ngửi một chút: “Trần cô nương đổi phương thuốc rồi?”

Cố Quân xoa xoa dấu răng trên tay: “Chuyên trị tên nhóc điên cắn người.”

An thần hương mau chóng có tác dụng, tràn vào phế phủ, làm toàn thân uể oải, chẳng còn tẹo lực khí và lệ khí nào, Trường Canh kiệt sức dựa đầu giường, thả mặc tầm mắt, ngơ ngác nhìn Cố Quân. Y thần sắc tiều tụy, tóc tai bù xù, ánh mắt mơ màng luôn đảo quanh mình, có chút ốm đau bệnh tật, chẳng mảy may nhận ra có “răng sắt lợi đồng”.

Trường Canh lẩm bẩm: “Tử Hi, ta ôm ngươi một cái được không?”

Cố Quân bụng nghĩ: “Bám thấy sợ.”

Sau đó vẫn đi tới ngồi bên, mặc cho y không chịu bỏ qua mà dựa sát lại, ôm thắt lưng mình.

“Cáo ốm đi.” Một lúc lâu, Cố Quân đột nhiên nói, “Không phải đã có Sở quân cơ rồi à? Giang Hàn Thạch cũng coi như có khả năng, chỉ là trước kia thiếu vài phần kỳ ngộ, lần này bất ngờ được đề bạt, chắc hẳn có thể thi thố một phen. Tử lưu kim Tây Vực tiến cống cũng đã gần đến kinh, chúng ta có thể thoải mái nghỉ ngơi dưỡng sức một hai năm. Người man không làm việc, chúng ta kéo dài được, Gia Lai Huỳnh Hoặc thì không thể, chiến cục phương Bắc thời gian dài tất có biến hóa, chỉ còn lại vùng Giang Nam… Người Tây Dương dù sao cũng ngàn vạn dặm vượt biển mà đến, hao tốn rất nhiều của cải, cường long cũng không áp được địa đầu xà, chúng ta chung quy có ưu thế hơn họ chứ?”

Trường Canh nằm trong lòng y, hơi hé mắt, cảm giác ngón tay đầy những nốt chai của Cố Quân vô thức qua lại chỗ cổ y, khiến da đầu y vừa ngứa ngáy vừa tê dại từng cơn.

“Cải cách lại trị mới bắt đầu,” Cố Quân thấp giọng nói, “Việc này tuy do một tay ngươi khởi xướng, nhưng ta thấy quần thần không phản đối lắm, cơ bản đều là thái độ ngầm đồng ý, nếu lúc này ngươi rút lui, về sau được hay phế, công hay tội đều ở trên đầu người khác, chúng ta không tranh công, cũng vị tất có lỗi… Mặc kệ những việc đó, thoải mái về nhà tĩnh dưỡng vài năm, được không?”

Thiên ngôn vạn ngữ của Thẩm Dịch, chỉ có câu “Tương lai làm sao kết thúc” kia là Cố Quân nghe lọt.

Cố gia nhiều thế hệ phong hầu, lại là hoàng thân quốc thích, quyền quý lên xuống, quan trường chìm nổi y thấy rất nhiều rồi, kết cục của quyền thần hãn tướng trong lòng y nắm rõ, dù là thiên hoàng quý trụ, quá nổi bật, có thể tránh né người đương quyền và xuân thu bút ngày sau tính nợ không?

“Rút không được nữa,” Một lúc lâu, Trường Canh mới nói nhỏ, “Đao thứ nhất trong việc cải cách lại trị đã ra, tương đương với cạo xương trừ độc cho người ta, da thịt đã rạch rồi… lúc này nửa đường bỏ cuộc, là để y da tróc thịt bong mà đợi, hay khâu lại lần nữa?”

Cải cách lại trị chỉ là bước đầu tiên, nếu chỉ coi nó là thủ đoạn để thúc đẩy phong hỏa phiếu, mới tới bước này đã dừng lại, tương lai hậu chiến… thậm chí không kịp đợi đến hậu chiến, trong triều tất sinh ra cục diện người người tranh đoạt phong hỏa phiếu, đến lúc đó chẳng những tham hủ sẽ thành phong trào, giả như không có người minh bạch coi chừng, e rằng phong hỏa phiếu cuối cùng cũng rơi vào kết cục không đáng một đồng, Đại Lương sợ là chết nhanh hơn.

Cố Quân siết chặt vòng tay ôm y, khi Trường Canh mở mắt lần nữa, huyết sắc và trùng đồng trong mắt đã rút đi, y đột nhiên nghiêng người, hơi vụng về đè người ngày nhớ đêm mong trên tấm chăn gấm mềm và mỏng: “Tử Hi, ngươi có biết Ô Nhĩ Cốt là gì không?”

Cố Quân thoáng sững ra.

“Ô Nhĩ Cốt là một loại tà thần, cũng là một loại nguyền rủa cổ xưa nhất của người man, khi cả tộc họ bị diệt, sẽ lưu lại một đôi hài tử, luyện thành Ô Nhĩ Cốt, người luyện chế như vậy có sức mạnh cử thế vô song, tất mang đến tinh phong huyết vũ, cừu nhân mạnh cỡ nào cũng có thể kết liễu.” Trường Canh nằm trên người y, trong lúc nói chuyện ngực hơi rung nhẹ, mà giọng vẫn ôn hòa y nguyên, chỉ là có chút khàn khàn khó nói ra, “Hồ Cách Nhĩ trước khi chết rủa rằng, ‘tận đến cuối cuộc đời, trong lòng ta đều chỉ có căm hận, bạo ngược, hoài nghi, nhất định phải tàn ác hiếu sát, nơi đi qua phủ kín tinh phong huyết vũ, định trước là sẽ kéo theo mọi người cùng không được chết yên lành, không ai yêu ta, cũng không ai thật lòng với ta.”

Cố Quân hơi rùng mình, trước kia y luôn cảm thấy Trường Canh thời thiếu niên suy nghĩ quá nhiều quá nặng, bên trong che giấu vô số quanh quanh co co, không tài nào hiểu nổi, lại không biết rằng sau vô số quanh co, vậy mà đè một câu nói tru tâm như thế.

“Nhưng có người yêu ta, cũng có người thật lòng với ta… phải không? Vừa rồi là ngươi gọi ta về.” Trường Canh thì thào, “Bà ta chưa một ngày nào cho ta sự dịu dàng, ta cũng sẽ tuyệt đối không như ý bà ta, ngươi tin ta chứ? Tử Hi, chỉ cần ngươi nói một chữ, núi đao biển lửa ta cũng có thể xông pha.”