Mấy ngày sau, tin tức chư quốc Tây Vực cầu hòa truyền vào kinh thành, Sở quân cơ sau khi tấu thỉnh Hoàng đế Long An, khẩn cấp bàn bạc một ngày, phúc đáp An Định hầu, cần bảo đảm hai việc: Thứ nhất, khiến phản tặc trong dăm ba năm không còn sức cựa mình, tránh để lúc đối phó người Tây Dương bên này lại mâu thuẫn nội bộ; thứ hai, đòi tử lưu kim, càng nhiều càng tốt, nỗi nguy của quốc khố tạm tháo gỡ, song tử lưu kim Đại Lương vẫn chưa bớt gay go, vòng vây tứ cảnh sở dĩ ra tay từ phía Tây, Huyền Thiết doanh ở đây là một mặt, mặt khác cũng là để giải quyết vấn đề tử lưu kim bằng tốc độ nhanh nhất.

Sự vụ lớn nhỏ khác do An Định hầu tự mình xem xét làm chủ.

Sau đó Nhạn thân vương liền tiến cung gặp thánh, báo cáo ngắn gọn chiến sự giai đoạn này và thành quả của phong hỏa phiếu cho Lý Phong.

Lý Phong bấm tay tính toán, cơ hồ chấn kinh vì hiệu quả của phong hỏa phiếu, không nhịn được hỏi: “Sao lại nhiều như vậy?”

“Cũng không có gì lạ cả, các đại nhân trong triều lo nỗi lo của Thánh thượng, vô số người nguyện ý hiến hết gia sản, thời khắc sống còn há có đạo lý bo bo giữ mình? Ít nhiều đều dốc chút sức.” Trường Canh trước tiên thong thả nịnh nọt, lại nói, “Về phần dân gian – có câu thương nhân hạ tắc tư bì, đông tắc tư hi, hạn tắc tư châu, thủy tắc tư xa, dĩ đãi phạp dã’, kẻ có thể thành cự cổ một phương, đại để đều không phải tiểu thương chỉ biết mưu cầu khoản lợi tí tẹo trước mắt.” (Thương nhân mùa hạ mua da, mùa đông mua tơ lụa, ngày hạn mua thuyền, lụt thì mua xe, để chờ lúc thiếu còn bán ra kiếm lời)

Lý Phong trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Thế theo ý ngươi, họ định mưu cầu gì từ chỗ trẫm?”

Trường Canh không cần nghĩ ngợi chậm rãi nói: “Thương nhân gia tài bạc triệu, nhưng cũng cần dãi nắng dầm mưa, xét từ mức độ nào đó, thì chẳng hơn gì nông gia xem sắc mặt ông trời mà kiếm ăn – đôi khi triều đình hạ một pháp lệnh, có thể khiến gia tài bạc triệu táng gia bại sản, hoặc là trên đường hành thương gặp phải cường đạo, tính mạng bản thân lẫn gia đình đều khó giữ – hiện giờ quốc nạn ập xuống, chúng cự cổ thương hội do Đỗ Vạn Toàn giàu nhất Giang Nam làm đầu đứng ra, một mặt vì báo quốc, mặt khác, chẳng phải muốn tìm hoàng huynh làm chỗ dựa sao?”

Lý Phong nghe nhiều lời xu nịnh rồi, không dễ dàng bị lay chuyển như vậy, thần sắc thản nhiên nhìn Nhạn thân vương thoại lý hữu thoại.

Trường Canh cũng không làm trò nhiều, lại rèn sắt nhân khi còn nóng: “Trước mắt chính là lúc cần tiền, triều đình còn định phát hành đợt phong hỏa phiếu thứ hai, hoàng huynh xem… phải chăng nên cho những người đầu lĩnh thương hội này chút lợi thích đáng, hòng cổ vũ càng nhiều người dốc túi tương trợ?”

Lý Phong không lên tiếng, dùng ánh mắt khác thường ngắm nghía Trường Canh.

Đôi khi thứ “chân tâm thật ý” này là có tác dụng trong thời gian hạn định, quá hạn không chờ, thí dụ như khi kinh thành bị bao vây, Hoàng đế Long An đầy bầu bi phẫn và áy náy, hận không thể đâm đầu chết ở lăng tiên đế, quyết định truyền ngôi cho Trường Canh là chân tâm thật ý. Hoặc như trước mắt thế cục dần ổn, góc độ hắn nhìn Trường Canh theo thời gian chậm rãi lệch đi, cũng lệch hết sức chân tâm thật ý.

Nhạn vương Lý Mân mới ngoài hai mươi, ở gia đình bình thường, chẳng qua là một mao đầu tiểu tử vừa bắt đầu học cáng đáng việc nhà, mà y trong nửa năm ngắn ngủi một tay làm dịu nguy cục của Đại Lương, lúc này đứng trong Tây noãn các, chi lan ngọc thụ, trầm ổn hữu độ, khiến người ta… đố kỵ không tả được.

Thử nghĩ một cửu ngũ chi tôn, mới đăng cơ vài năm, đã trước sau gặp hai cuộc phản loạn, còn gây ra kỳ văn dị sự “Bắc đại doanh nổi loạn” trò cười lớn nhất thiên hạ này, thậm chí cuối cùng bị gót sắt ngoại tộc chấm mút non sông, dân chúng trôi giạt khắp nơi… Mà hết thảy sau khi đi qua điểm thấp nhất, bắt đầu từ khi Nhạn thân vương vào triều nắm giữ Sở quân cơ đều từ từ tốt hơn – trong lòng Lý Phong sẽ có cảm giác thế nào?

Trăm năm sau sử gia nên đánh giá đoạn lịch sử này như thế nào?

Lý Phong thật sự không muốn biết chút nào.

Quan trọng nhất là, hắn còn trẻ như vậy.

Trong lòng Lý Phong vắt ngang sự phiền muộn, thái độ cũng lãnh đạm theo, không nhẹ không nặng nói: “Trong thiên hạ ở đâu không phải vương thổ, họ đã là con dân Đại Lương, vì nước vì dân, dù táng gia bại sản, chẳng lẽ không phải việc thuộc bổn phận? Muốn trẫm cho lợi ích gì – chẳng thành mua quan bán tước à? Còn ra thể thống gì nữa!”

Trường Canh cực giỏi sát ngôn quan sắc, hơi tiếp xúc với ánh mắt Lý Phong, lập tức biết sự lạnh nhạt không lý do này của Hoàng đế là vì điều gì, tuy trong lòng cười khẩy, trên mặt lại lộ ra vẻ kinh hãi và khó hiểu không giống giả vờ: “Hoàng…”

Lý Phong bực bội ngắt lời: “Được rồi! Việc ngợi khen thương nhân dân gian thâm minh đại nghĩa, lát nữa bảo Hộ bộ và Lễ bộ cùng tìm ra chừng mực, một vừa hai phải là được, không thể vinh sủng quá mức.”

Trường Canh bày ra sắc mặt “rầu rĩ không vui”, một lúc lâu mới “Vâng” một cách không tình nguyện.

Lý Phong nhìn y một cái, đột nhiên như cố ý như vô tình nhắc tới: “Lại bộ Thượng thư Vệ Sơ tuổi tác đã cao, đêm qua vừa vặn trời mưa, sáng nay vội vã vào triều, bất cẩn vấp ngã ngay trong nhà, bị gãy chân, trẫm đã phái Thái y tới khám, xem chừng sợ là không ổn, Vệ gia đã trình bản tấu cáo lão lên trẫm… Cứ như vậy, chức Lại bộ Thượng thư e là phải để trống, A Mân ngươi thống lĩnh Sở quân cơ, có ai để tiến cử không?”

Đây là một câu thử không mấy cao minh, nhưng không cao minh không có nghĩa là không hiệu quả.

Đối với người trời sinh đa nghi như Lý Phong mà nói, vô luận Trường Canh thuận nước đẩy thuyền kéo người phe mình thượng vị, hay đáp quá cẩn thận, đều không phải là điều Lý Phong hi vọng nhìn thấy, cách trước chứng minh y có dã tâm quá lớn, cách sau chứng minh y toan tính quá nhiều.

Trường Canh thoạt đầu sửng sốt, sau đó theo bản năng buột miệng hỏi: “Cái gì? Vệ đại nhân đã xảy ra chuyện?”

Dáng vẻ ấy lại như là thật sự hoàn toàn không hay biết gì.

Buột miệng nói xong câu này, Trường Canh dường như “mới định thần lại”, phát giác mình đáp một nẻo, liền nhíu mày suy tư rất lâu, sứt đầu mẻ trán thở dài nói với Hoàng đế Long An: “Việc này… Hoàng huynh thứ tội, gần đây thần mỗi ngày chạy quanh chút bạc này, thật sự cũng chẳng còn thời gian để ý việc khác, tấu của Lại bộ có thể còn chưa kịp xem. Việc này… Chức Thượng thư rất quan trọng, thần nhất thời cũng chưa nghĩ ra ai…”

Lý Phong hoài nghi y đang thoái thác: “Không sao, ngươi cứ việc nói.”

Trường Canh đưa tay nhấn nhấn ấn đường nhíu lại, dừng một chút, đáp: “Như vậy, chi bằng hoàng huynh công khai khảo bình trong triều, tìm người có tài?”

Lý Phong: “…”

Đáp án này thật sự bất ngờ, Lý Phong giật nảy mình với cách làm khác hẳn lẽ thường của Nhạn vương, cơ hồ bị y dẫn đi, buột miệng hỏi: “Khảo như thế nào?”

“Thí dụ như lý lịch làm quan, có chính tích gì, nhiều năm qua công lao bao nhiêu vân vân, đều có ghi chép lại,” Trường Canh hơi dừng, lại đổi giọng tiếp tục, “Còn có thể thêm tiêu chuẩn như người này có đảm đương, biết đại nghĩa hay không, tỷ như phải chăng từng mua phong hỏa phiếu – nói đến đây, thần đệ lại nhớ ra việc này, để về sau phong hỏa phiếu thi hành được thuận lợi, hoàng huynh có đưa nắm giữ bao nhiêu phong hỏa phiếu vào tiêu chuẩn khảo bình không? Như thế không tính là mua quan bán tước chứ?”

Lý Phong: “…”

Nói cả buổi lại bị tiểu tử này kéo về đây, Lý Phong cảm thấy nếu lúc này nạy cái đầu tuấn tú của Nhạn vương ra, óc bên trong chắc hẳn đều kết thành hình nguyên bảo rồi.

Hoàng đế Long An dở khóc dở cười: “Ngươi… nói chuyện thật vô liêm sỉ!”

Trường Canh lần này lại không thuận thế tiếp tục, thấp giọng cáo tội, mặt mày có chút sầu lo không che được.

Sau dăm ba câu đối thoại râu ông nọ cắm cằm bà kia, nghi ngờ phiền muộn trong lòng Lý Phong trái lại tan quá nửa, cũng nhận ra tâm tư Nhạn thân vương thực sự không ở Lại bộ.

“Vô luận thế nào,” Lý Phong nghĩ, “Hắn cũng coi như đã cúc cung tận tụy.”

Vừa nghĩ thế, thần sắc Lý Phong hơi dịu đi, phất tay bảo Trường Canh: “Thôi, ngươi đi về trước đi, để trẫm nghĩ thêm.”

Trường Canh đáp một tiếng, hành lễ cáo lui, trong lòng biết cửa này xem như đã qua.

Song ngay khi y sắp sửa rời khỏi Tây noãn các, Lý Phong bỗng gọi giật lại.

“Từ từ đã A Mân, còn một việc,” Lý Phong vẻ mặt ôn hòa dùng ngữ khí nói chuyện trong nhà mà bảo, “Hiện giờ ngươi cũng không còn nhỏ nữa, luôn một mình độc lai độc vãng cũng thật khó coi, chung quy nên thành gia lập nghiệp rồi.”

Tim Trường Canh đập thót.

Lý Phong thân thiết nói: “Đích tôn nữ của Phương đại học sĩ tuổi vừa mười bảy, đang chờ trong khuê phòng, ta nghe nói nàng này sớm có hiền danh, cô nương dòng dõi thư hương, giáo dưỡng chắc hẳn cũng tốt, xuất thân cũng không làm nhục ngươi, có thể nói là giai ngẫu. Đại tẩu ngươi nghe chuyện, rất muốn giúp ngươi lo liệu một chút, ta lắm miệng hỏi một câu, nếu ngươi vừa ý, hoàng huynh làm chủ cho ngươi, thấy thế nào?”

Cuộc hôn nhân này chẳng những tốt, còn là quá tốt – đại học sĩ Phương Hồng tuy đã trí sĩ nhiều năm, nhưng cốt cán trong triều có quá nửa muốn bái ông ta làm sư, dưới gối có ba con trai, đều rất có tiền đồ, còn có một vị vừa tiếp nhiệm Hộ bộ Thượng thư, từ thời Nguyên Hòa, thế gia môn phiệt đã ẩn ẩn lấy Phương gia làm đầu.

Nhưng sắc mặt Trường Canh nháy mắt trở nên rất khó coi.

Lý Phong nhướng mày, hỏi: “Sao thế?”

Trường Canh vén vạt áo quỳ xuống, mặt căng thẳng, nhưng không lên tiếng.

Lý Phong ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

Trường Canh không nói một lời, chỉ im lặng quỳ.

Lý Phong dù thân thiết thế nào cũng là Hoàng đế, thấy y như vậy, sắc mặt cũng xấu đi: “Không ưa thì cứ nói, ngươi đường đường là Thân vương, còn ai có thể bức hôn ngươi hay sao? Trưng cái vẻ đó cho ai coi hả?”

“Thần đệ không muốn,” Trường Canh hành đại lễ, giọng cũng khác đi, “Trưởng tẩu như mẹ, hoàng hậu nương nương có lòng yêu quý bị thần đệ cô phụ, hoàng huynh cứ trị tội thần đi.”

Lý Phong nhíu mày: “Vì sao? Ngươi nghe nói cô nương kia có gì không tốt, hay trong lòng có người khác rồi? Ở đây không có người ngoài, không cần kiêng dè ai, cứ việc nói thẳng đi.”

Trường Canh liếc một vòng Tây noãn các, cố chấp không chịu lên tiếng, vành mắt hơi đỏ.

Lý Phong dĩ nhiên không phải vì tìm một đám tốt cho Nhạn vương, hắn cũng sẽ tuyệt đối không nhìn Phương gia và Nhạn vương thành một nhà, hư tình giả ý nhắc tới, kỳ thực là ban nãy vẫn chưa thử xong, không ngờ sẽ kích khởi cảm xúc mạnh như vậy của Nhạn vương, lập tức sinh ra vài phần tò mò, phất tay kêu nội thị lui ra ngoài điện chờ chỉ.

Trong Tây noãn các chỉ còn lại hai huynh đệ, Lý Phong nói: “Giờ đã nói được chưa?”

Trường Canh thi lễ mọp xuống, không lên tiếng, lại chậm rãi cởi cổ triều phục trước.

Lý Phong giật mình đứng bật dậy: “Đây…”

Trên ngực Nhạn vương trẻ tuổi chi chít những vết sẹo lâu năm, ghê người nhất chính là một chỗ bị phỏng, rất gần cổ họng, một đường nhỏ như là bị que cời lửa quất vậy.

“Xin hoàng huynh thứ cho thần đệ tội thất nghi.” Trường Canh thấp giọng nói, hơi run rẩy không dễ phát hiện.

Lý Phong sau sự kinh hãi lập tức ngộ ra, ngây người một lúc lâu, mới hạ giọng mềm mỏng hỏi: “Là nữ nhân man tộc năm đó sao?”

Trường Canh sắc mặt tái nhợt, chậm rãi gom quần áo lại.

Ngón tay kéo cung ở trên thành một mũi tên bắn chết tặc thủ Đông Doanh run rẩy dữ dội, y hạ mắt thấp giọng nói: “Tuy do lỗi một người mà ghét hết thiên hạ là hành vi của hạng nhu nhược, nhưng…”

Y cắn răng, không tự chủ được dừng lại, vái sát đất: “Phương gia cô nương lan tâm huệ chất, nên có một chỗ dựa suốt đời, thần đệ tính tình cổ quái, thật sự không thích người khác tới gần, hôn sự gì đó… sau này xin hoàng huynh đừng nhắc lại.”

Lý Phong ngạc nhiên: “Nói gì thế, đường đường Thân vương, há có đạo lý cả đời không thành thân?”

Trường Canh mặt không biểu cảm nói: “Vậy không bằng Hoàng thượng cứ lấy lại vương tước của thần, cho thần lang bạt giang hồ với những dã tăng nhân kia đi?”

Lý Phong: “…”

Nhạn vương thoạt nhìn là trời quang trăng sáng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thực tế cũng hay giận dỗi, hơn nữa lên cơn cũng không nổi giận đùng đùng đập bát đập đĩa, chỉ một câu “ta ném gánh không làm nữa, thích tìm ai thì tìm”.

Lý Phong chán nản, chẳng có cách nào với y, lập tức phát hỏa một trận, đuổi Nhạn vương cút đi, Nhạn vương không nói hai lời cút luôn.

Nội thị tinh ý chạy chậm đuổi theo, hấp tấp hỏi: “Vương gia, quay về Sở quân cơ ạ?”

Nhạn vương mươi bữa nửa tháng chưa chắc về nhà một chuyến, cơ hồ ở ngay Sở quân cơ.

Nhưng Trường Canh dừng một chút, ánh mắt hơi mờ mịt rời rạc, đứng ngây ra tại chỗ, nội thị không dám quấy rầy, đành phải đứng bên cạnh không hó hé gì.

“… Không,” Trường Canh thấp giọng nói, “Về nhà.”

Những vết thương xưa cũ trên người Trường Canh, ngay cả Cố Quân cũng chưa từng thấy, y vẫn cho rằng đó sẽ như một đoạn tháng năm không thể chạm vào, nhưng không ngờ giờ này ngày này, lại thành công cụ để y kéo dài với Lý Phong.

Xe ngựa lộc cộc đi qua con đường đá rộng lớn trống trải chốn kinh thành, Trường Canh nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra.

Có một ngày những điều này đều sẽ trở nên không thể vãn hồi.

Có một ngày y sẽ không từ thủ đoạn hơn cả hiện giờ.

Thế nhưng y luôn cảm thấy trong lòng mình không hề khó chịu, bởi vì mỗi một bước đều do y tự mình đi, đã sớm nghĩ kỹ rồi, không có gì để hối hận cả.

Đi một mạch về phủ An Định hầu vắng tanh, y không kinh động đến ai, chẳng ăn cái gì, đi thẳng tới gian phòng ngủ vô cùng sạch sẽ đơn giản của Cố Quân mà nằm xuống, nhắm mắt lại, giống như trên chăn cũng còn mùi thuốc thoang thoảng.

Hơn nửa tháng sau, sau vô số cãi vã tranh luận trên triều đường, Hoàng đế Long An cuối cùng bác bỏ đề nghị hoang đường của Nhạn vương về việc “bách tính mua phong hỏa phiếu theo kim ngạch lớn nhỏ mà gia quan tiến tước”, chỉ hứa hẹn với thương hội, tương lai chờ thế cục ổn định, sẽ mở thương lộ do quân đội hộ vệ, để họ khỏi bị đạo tặc phỉ đồ quấy nhiễu, lúc này người từng mua phong hỏa phiếu có thể trực tiếp bằng phiếu này đạt được tư cách nhập hội, không cần nộp bất cứ phí dụng gì.

Lại hơn một tháng nữa, một pháp lệnh chấn kinh triều dã được thực thi từ trên xuống dưới – coi phong hỏa phiếu là chỉ tiêu trọng yếu trong việc khảo hạch văn thần lại trị.

Một lưỡi đao lúc này mọi người đều chưa nhìn thấy, chậm rãi lộ ra hình dáng.

Pháp lệnh này vừa ban ra, thế gian đều giật mình – triều đình Đại Lương không hề bạc đãi quan lại, bổng lộc không thấp, nhưng qua lại xã giao trên quan trường, tiêu tốn cũng nhiều, đặc biệt vào thời tiên đế Nguyên Hòa, quốc lực dưới sự khuếch trương thiết huyết của Vũ Hoàng đế từng có vài năm cường thịnh hơn bao giờ hết, xa mỹ phô trương đã loáng thoáng có vẻ thành phong trào, lúc này lại cổ vũ quan viên vì tiền đồ mà mua phong hỏa phiếu, dựa vào bổng lộc quốc gia thì được mấy đồng?

Tương lai há chẳng phải là cổ vũ tham ô lừa đảo?

Chẳng qua mấy hôm, biên cương cũng nghe thấy phong thanh.

“Tử Hi!” Thẩm Dịch ném dây cương cho thân binh, xông thẳng vào soái trướng, đang định nói chuyện, lại thấy Cố Quân đeo kính lưu ly bạch kim trên mũi, liền biết y lại không uống thuốc, đành phải nuốt đoạn sau vào – gần đây không biết Cố Quân bị làm sao, mà chỉ cần không gặp người ngoài, thì ngày càng không chịu uống thuốc, giống như định làm một kẻ mắt mù tai điếc cõi lòng bình thản vậy.

Thẩm Dịch vừa giơ tay lên.

Cố Quân liền nói: “Không cần, ngươi cứ nói đi, ta cũng muốn luyện thần ngữ.”

Thẩm Dịch thở dài: “… Có nghe chuyện cải cách lại trị chưa?”

Cố Quân biết đọc thần ngữ, song mấy năm nay vẫn ỷ lại dược vật, người bên cạnh lại đều vì quan tâm y mà dùng thủ ngữ, khiến y không thạo lắm, cần từ từ quen dần, phải mất một lúc y mới hiểu Thẩm Dịch đang chỉ chuyện gì, từ từ nhíu mày, chậm rãi gật đầu.

“Nhạn vương điện hạ rốt cuộc muốn làm gì? Làm thế không sợ sau này người ta nói y là hạng tham quan nịnh thần à? Cho dù có thể giải mối nguy nhất thời, về sau làm thế nào? Danh môn vọng tộc có của cải thì thôi, hàn môn sĩ tử thiên hạ không chọc nát cột sống y sao? Ngươi nói y độc chưởng Sở quân cơ, vốn đã cây to đón gió dễ bị đố kỵ, ta thật là…”

Thẩm Dịch rất đỗi sầu lo, vừa sầu lo thì mồm mép thành gà con mổ gạo, nói liến thoắng, làm Cố Quân hoa cả mắt – quá nửa không “nghe” hiểu, song câu cuối cùng thì hiểu.

Thẩm Dịch: “Tương lai y định kết thúc như thế nào?”

Cố Quân trầm mặc.

Thẩm Dịch: “Tử Hi, nói gì đi chứ!”

“Không thể đánh nữa.” Cố Quân hỏi một đằng đáp một nẻo.

Thẩm Dịch: “…”

Y nặng nề thở dài một hơi, hoài nghi Cố Quân vừa rồi căn bản không “nghe” thấy y lải nhải những gì, nghĩ bụng: “Luyện thần ngữ, luyện cái rắm, luyện da miệng ta thì có.”

Thẩm Dịch đang định đổi cách nói chuyện, Cố Quân đã tiếp tục: “Lúc trước ta có phần quá nôn nóng tiến bừa, bị người ta nổ một phát cũng là đáng đời, may mà bên này hữu kinh vô hiểm; song mấy hôm nay ta suy nghĩ rất nhiều… Gia Lai Huỳnh Hoặc không phải đám bỏ đi phía Tây, bên ấy chỉ sợ phải đánh mấy trận ác liệt, chúng ta hiện tại chỉ sợ không có của cải để một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm – cần bàn bạc kỹ hơn.”

Thẩm Dịch sửng sốt: “Ngươi định…”

“Bên phía ta liên lụy triều đình quay mòng mòng,” Cố Quân thấp giọng nói, “Nên nghỉ ngơi dưỡng sức rồi.”