Ban đêm tại Hoàng cung của yêu tộc,cũng đã bảy ngày trôi qua từ ngày đại thắng đó nhưng không ai cảm thấy vui mừng cả toàn bộ yêu tộc bây giờ chỉ có cảm nhận được sự tang thương,u buồn mà thôi,mắt hắn tràn đầy sự u buồn, tóc của hắn bây giờ cũng bị hắn cắt ngắn đi, nó bây giờ cũng không còn màu đen nữa mà đã biến thành màu trắng,hắn ngồi bên cạnh một quan tài màu vàng hoàng kim, tỏa ra bá khí cực độ, bên trong chính là phụ hoàng hắn,Ngao ứng long.

“hàiii... đến lúc rồi...”

Hắn đứng dậy mở nắp quan tài ra, một lần nữa hắn thấy khuôn mặt nghiêm nghị nhưng vẫn nở một nụ cười như có như không của cha mình, trong tay vẫn cầm chắc thanh ''yêu đế kiếm'' quen thuộc, nhìn như ông chỉ đơn giản nằm ngủ một giấc ngủ sâu nhưng đã không còn một tý sinh cơ nào.

“...brừm..”

Trong tay hắn xuất hiện thanh” cửu long kích” đánh tráo với thanh “Yêu đế kiếm” trong tay của Ngao ứng long thì thân thể của ông bắt đầu vỡ ra hòa vào thanh kích,nó cũng bắt đầu thuế biến, từ 1m80 xuống còn 1m7, trên thân kích chín con rồng cũng chỉ còn một con nhưng nó lại có một đôi cánh,

“..Grào... bái kiến chủ nhân...”

Cây kích bắt đầu trôi nổi lên, một đầu rồng màu vàng hiện ra,nhìn hắn uy nghiêm cùng vài phần đau thương sen lẫn nói.

“Ta không phải chủ nhân của ngươi... ngươi hãy chọn cho mình một chủ nhân khác... nhiệm vụ của ta đã xong rồi... Nhân hoàng... ngày chết của ngươi cũng đến rồi...”

Hắn lắc đầu cười khổ nói sau đó lại tràn ngập sát khí rống giận,cha hắn tuy chỉ có thực lực viên mãn Phi thăng cảnh nhưng không có khả năng bị Ma tôn nhanh chóng giết như vậy.

Chỉ có một nguyên nhân, Nhân hoàng đâm sau lưng , kết quả thì có lẽ ai cũng biết, Ngao ứng long dùng hết sức lực cuối cùng, một kiếm đánh trọng thương cả hai người, hắn nghe xong thì như tức điên lên, nếu không ai ngăn cản hắn thì hắn đã xông đến chỗ Nhân hoàng, chém hắn tại trận rồi

Nếu Nhân hoàng không đâm sau lưng Phụ hoàng hắn thì Phụ hoàng hắn và Hồ nguyệt nhi cũng không chết,tóc hắn cũng sẽ không biến thành màu trắng như bây giờ, màu mắt cũng không biến thành màu xám như bây giờ, tuy hắn nợ Nhân tộc rất nhiều nhưng muốn hắn tha mạng cho Nhân hoàng là điều không thể, Hắn muốn nhân tộc lựa chọn, một là mạng của nhân hoàng, hai Yêu tộc cùng Nhân tộc sẽ trở mặt thành thù.

“ Bái kiến Cung chủ đại nhân... mọi việc đã chuẩn bị xong... có thể đi ngay bây giờ...”

Một bóng đen xuất hiện bên cạnh hắn, cúi đầu nói.

“đi thông báo cho bọn họ đến đây... nó nhận ai làm chủ thì đó sẽ là yêu đế tương lai... ta đi trước... à tên của nó là Ứng long kích...”

Hắn vỗ vai vị hắc y nhân sau đó thì dùng ''phi lôi thần chi thuật'' biến mất, để hắc y nhân và Khí linh của “ ứng long kích “ nhìn nhau cười khổ.

Tại nhân tộc, hoàng tộc của nhân tộc bảy ngày nay đều lâm vào cảnh trước sau lo lắng sau khi nghe thông báo uy hiếp mà hắn đã gửi tới,Nhân hoàng khuôn mặt anh tuấn mà nghiêm nghị bình tĩnh ngồi trên Long hỷ, bên cạnh là Arima, bên dưới là một số lão tướng,không ngừng rì rầm bàn tán ,bảy ngày nay tất cả đều mất ăn mất ngủ từ khi nghe lời đe dọa của hắn.

“Đủ rồi... không cần nói gì nữa... lỗi lầm của ta thì một mình ta sẽ gánh... bây giờ hắn chắc cũng đang trên đường đi đến đây rồi... nhân tộc nhờ hoàng đệ rồi...”

Nhân hoàng ở một nụ cười nhìn mấy vị lão tướng sau đó dừng lại trên người Arima, giọng mang đầy sự vui vẻ nói,sau đó bước xuống Long hỷ hướng bên ngoài muốn bay đi thì một nhân ảnh màu đỏ đã đứng đó nhìn hắn đằng đằng sát khí nói:

“ Sao vậy muốn trốn sao?...”

“Long tử.. ta có nói với người là ta sẽ trốn sao?... “

Nhân hoàng nhìn hắn cười nói.

“Hừ... sao ? mạng của ngươi hay... mạng của bọn hắn...”

Main lãnh khốc vô tình nhìn Nhân hoàng lạnh giọng nói,hắn hận không nhanh chóng xé xác Nhân hoàng ra ngay lập tức.

“Mạng của ta?... Mạng ta đây nhưng tự đến mà lấy... “

Nhân hoàng nói xong thì trong tay hắn xuất hiện một thanh “ nhân hoàng kiếm” màu trắng, vọt về phía hắn.

“...vậy sao?... vậy thì... ngươi sẽ chết rất thảm...”

Hắn cũng không cử động, mười hai thanh huyết kiếm hiện ra, sau đó thì Nhân hoàng ngay lập tức bị phanh thây thành trăm ngàn mảnh, quỷ dị là không có bất kỳ giọt máu nào rơi xuống cả,một cái bóng vàng bên trong hiện lên hướng ngược lại muốn tẩu thoát

“muốn chạy đi đâu?... Hả?...”

Hắn vung tay mình ra một long trảo trảo lấy một cái bóng vàng đang định tẩu thoát đến bên cạnh hắn, lạnh giọng hỏi.

“Xin ... xin ngươi tha cho ta... ta cầu xin ngươi tha cho ta...”

Cái bóng hèn mọn cúi đầu cầu xin hắn.

“Tha?... cho người?... Vậy ngươi tự nhận mình là Tiểu nhân , là ngụy quân tử đi...”

Hắn nghe vậy thì môi nhếch lên một chút,vẫn giọng nói lạnh lùng nói,

“Ta là tiểu nhân... ta là đại tiểu nhân... là ngụy quân tử...”

Cái bóng vàng lại cúi đầu hét lớn nói,

“Ờ tốt... xong rồi ngươi có thể đi chết được rồi...”

Hắn nụ cười lập tức tắt ngấm, một trảo nắm chặt lại đem cái bóng cho đánh nát vụn, thôn phệ thể của hắn đã mở ra nên hấp thụ linh hồn lực không còn chút gì,cái thân xác của nhân hoàng đã bị mười hai thanh kiếm của hắn chém thành thịt vụn từ lâu rồi, đắc tội với hắn sẽ chết rất thảm.

“Đến lượt các ngươi... đi theo hắn luôn đi... Muốn đi theo không?... nếu ai không muốn thì có lẽ cầu xin thì ta sẽ tha cho đấy...”

Hắn nhìn vào bên trong cười nói,xem ra hắn đang bắt đầu bị ''Băng huyết nghiệp thiết'' kiểm soát lấy tâm trí của mình.

“Cái gì... ngươi...”

Tất cả nhìn hắn kinh hoảng khi nghe hắn nói vậy, nếu hắn muốn giết tất cả người ở đây không phải là không thể nếu như muốn nói đối với thực lực của hắn bây giờ rất dễ dàng,hắn bây giờ giống Ngao ứng long đều có thực lực Viên mãn phi thăng cảnh.

“... đùa chút thôi... Ta đùa đấy.. Arima.. nhờ ngươi đưa cái này cho rokuro và benio...”

Hắn lập tức thoát ra khỏi trạng thái bị kiểm soát bay xuống đi đến trước mặt Arima đặt vào tay hắn hai giới chỉ một cái màu đỏ một cái màu lam, sau đó lại dùng ''phi lôi thần chi thuật'' rời đi, đi đâu thì chắc ai cũng biết, tất nhiên là Man hoang thú địa phía Nam, nơi hắn làm nhiệm vụ B3 của mình, hắn cần ổn định lại tu vi của mình, chuẩn bị Phi thăng.

Quay lại với main, hắn vẫn đang dung hợp “Long tâm” của mình, sau lưng bắt đầu chia làm hai phần một là mười hai cánh Huyết Long, bên còn lại thì đang hình thành một nhân hình màu đen cao đến năm mét trên trán có một mặt trời màu trắng, có đến mười hai cánh tay cùng mười hai thanh kiếm sau lưng giống như một đôi cánh.

“ Hợp....”

Hắn rống lên , chắp lấy tay lại, sau lưng hai “Ấn ký” bắt đầu dung hợp lại, nhân hình thì bắt đầu thu nhỏ lại còn hai mét, mười hai cánh tay chỉ còn hai , mười hai thanh kiếm sau lưng cũng chỉ còn hai, một vàng một đỏ,con Huyết Long từ năm mét chỉ còn một mét,ngũ trảo và một đôi cánh, con huyết long trườn lên quấn lấy nhân hình , cảnh này khá giống với Mộc long thuật kết hợp với Mộc nhân thuật của Hashirama vậy.

“Phù... thành công rồi...”

Ấn ký dung hợp như vậy xong thì cũng nhanh chóng biến mất, lúc này hắn mới mở mắt ra thở dài nói,mắt hắn bây giờ một bên màu vàng , một bên màu đỏ nhưng sau đó lại biến thành màu xám u buồn.

“Thành cái đầu con... mới được một nửa thôi... coi chừng thiên kiếp kéo tới rồi kìa... phải biết nắm lấy cơ hội mượn lúc này mà phi thăng...”

Atula hiện lên, nhìn trên trời đang có lôi kiếp hình thành, lần này nó rộng đến gần 1 km,màu đỏ yêu dị quen thuộc lúc hắn độ kiếp.

“hahaha... Hồ nguyệt nhi... ta sẽ cứu được nàng... Long hoàng kiếm , Sát long kiếm hai người cùng ta đi tiếp con đường của mình nào...”

Hắn vuốt ve thanh Trọng đang bắt đầu thuế biến không còn vẻ gỉ sét cổ lão nữa mà sắc bén và bá khí từ nó bắt đầu tỏa ra thanh kiếm bắt đầu tỉnh lại khí tức nóng bỏng bắt đầu mạnh lên,nóng như lửa thì tay còn lại xuất hiện thêm một thanh kiếm màu đỏ,thành này vừa xuất hiện thì nhiệt độ lại giảm xuống lạnh như băng sau lưng hắn theo đó xuất hiện hai con rồng một vàng một đỏ,cả hai giơ răng múa vuốt như muốn đánh nhau nhưng khi nghe hắn nói thì lập tức bình tĩnh lại.

Hắn cũng không cần dùng “Ứng long chân thân” mà vẫn có thể phi hành,hắn bay thẳng lên nhưng không bay vào lôi kiếp như mấy lần trước mà chỉ mở ra thôn phệ thể,lập tức không còn một tia lôi kiếp nào có thể đánh xuống mặt đất,toàn bộ đều hướng hắn đánh tới.

“Hahaha... yếu quá... quá yếu... mạnh hơn nửa đi lão Thiên... hahaha...”

Hắn cũng bắt đầu dùng đến “Ứng long chân thân” nhưng vẫn cười nói như thường,hai con rồng sau lưng cũng như vậy nhe răng múa vuốt như muốn trêu đùa lôi kiếp,

“Brừm... bành...”

Lôi kiếp như bị trêu chọc, những cột lôi kiếp to như cột đình bắt đầu đánh xuống như mưa, hơn nữa càng ngày càng lớn hơn, càng ngày càng dày đặc, thậm chí có cả lôi điện màu vàng đánh xuống.

“Đến lúc rồi... Grào... Lôi kiếp không cần tới ngươi nữa rồi... có thể biến mất cho ta...”

Ba mươi phút trôi qua,Hắn lập tức hóa thành một con rồng phương Tây cao đến mười mét , đôi cánh sau lưng dài đến hai mươi mét che kín cả một vùng trời, hai thanh kiếm trong tay hắn cũng biến hóa thành hai thanh kiếm dài mười lăm mét,hắn bay thẳng vào Lôi kiếp,

Lôi kiếp sau khi hắn bay vào thì nhanh chóng thu hẹp lại:1Km... 500m... 250m... 150m... 50m... 20m... biến mất, Cả người hắn tràn ngập lôi điện, hai kiếm trong tay bắt đầu nồng đậm lên,hai mắt dán chặt vào hư không song kiếm vung tới hắn hét lên:

“ Song trọng- Nhất kiếm diệt sinh linh...”

Một vàng một đỏ kiếm khí hình bán nguyệt hình thành một dấu cộng bay đi,uy thế khiếp người,kiếm khí bay cực kỳ nhanh bắt đầu cùng hư không va chạm, nhưng chỉ có thể làm nó nứt ra một chút, quỷ dị là nó cũng không liền lại, mà từ từ làn tràn ra,

“hư không xé nát-- toái...”

Hắn vận dụng lực cánh tay đem hư không xé rát ,nghe thôi rợn cả tóc gái, Hắn sau đó nhẹ nhàng nhìn lại thế giới này lần cuối sau đó bước vào hư không biến mất không thấy gì nữa.

Mà khe hở tại Hắn bước vào trong nháy mắt tựu biến mất, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện, tất nhiên hắn phi thăng cũng có một số vị cường giả bí mật quan sát nhìn thấy, bọn họ biết Long tử của yêu tộc đã Phi thăng thành công,Từ đó, hắn bất giác đã cho mọi người một ước mơ, một ước mơđược phi thăng như hắn.

Bên ngoài hư không, hắn đang giáp mặt với năm vị cường giả mặc thanh y ,ai nhìn hắn cũng như muốn giết chết hắn vậy ,không nói cũng biết là đám người mà Thiên tộc phái tới giết hắn, nhưng không ai trong năm dám dám vọng động cả,tất nhiên hắn cũng không điên mà chờ đợi lập tức chớp lấy thời cơ một kiếm hạ xuống đem một vị thiên tộc đánh chết tại chỗ ,thấy vậy bốn người cũng liều mạng xông lên,

Trận vây công 1 vs 4 bắt đầu.

“Yếu vậy sao?... máu các ngươi tốt hơn máu man thú rất nhiều đấy...”

Hắn lợi dụng thân thể to lớn tiếp tục một kiếm chém chết một tên thiên tộc, hấp thụ toàn bộ máu huyết, sau đó mới nhìn ba vị còn lại cười nói, lại một kiếm chém xuống lại một vị Thiên tộc,

“Khốn kiếp... nhanh liều mạng đánh hắn vào Không gian thông đạo... nhanh...”

Một vị thiên tộc tức giận vận hết Linh lực cùng hai vị khác đánh về phía hắn,

“Không gian thông đạo?... cái gì?... các người đi chết đi...”

Hắn vừa tránh né công kích thì như bị vướng vào cái gì đó,nó như hút hắn vào bên trong, hắn điên tiết song kiếm đánh ra, đem ba vị thiên tộc một chỗ đánh chết, còn hắn thì bị cái” không gian thông đạo” hút vào, biến mất giữa không gian vô cùng vô tận của vũ trụ.