Nhìn Địch Thanh rất là hoang mang, Quách Tuân giải thích nói:
- Chúng ta làm sao ra khỏi xem ra tuy thần kỳ, nhưng số mạng đã ấn định. Đệ còn nhớ không, lúc trước sau khi Triệu Minh tới Hương Ba Lạp, từng ở núi Tam Nguy thấy được một thác nước.
Địch Thanh đương nhiên biết chuyện này, nói:
- Nhưng sau đó Triệu Minh thoát ra, thác nước đó cũng khô liền.
Bỗng nhiên hai mắt sáng lên, Địch Thanh khó có thể tin nói:
- Chẳng lẽ chúng ta theo thác nước đó mà vọt ra?
Mắt Quách Tuân lộ ra ý khen ngợi, nói:
- Đúng vậy, có thể ông trời có mắt, không muốn để chúng ta chết. Thác nước dưới lòng đất đó lại thông tới dưới Hương Ba Lạp, lần này vì đám người Triệu Minh vào Hương Ba Lạp gây nên đoạn tuyệt, nhưng trong có đường nước. Lần này Hương Ba Lạp kịch biến, không ngờ lại kích phát nguồn nước tích tụ dưới lòng đất. Mạch nước dưới dưới lòng đất tích tụ đã lâu, phun ra ngoài, lại đẩy mấy người chúng ta ra. Nhưng đệ vẫn bảo vệ Phi Tuyết, bị chút trọng thương, ta và Phi Tuyết ngược lại vô sự.
Trong lòng nghĩ rằng, tuy nói như vậy, nhưng nếu không phải Phi Tuyết tìm được hang động đá vôi dưới lòng đất đó, ba người nói không chừng đã biệt tử bên trong.
Địch Thanh không kìm được thở phào nhẹ nhõm, khẽ thở dài, nói:
- Hay, rất hay.
Quách Tuân và Phi Tuyết vô sự hắn rất là vui, nhưng ưu thương trong lòng hắn, ai có thể biết được? Hắn ra ngoài rồi, lại có thể làm sao?
Nhìn lên trời cao, thấy mây trắng khoảng không nhởn nhơ, trong thần sắc Địch Thanh có chút vui mừng của sống sót sau tai nạn.
Quách Tuân nhìn Phi Tuyết, từ từ nói:
- Địch Thanh, tại sao đệ không hỏi bọn ta đang làm gì ở đây?
Địch Thanh trong lòng khẽ động, đột nhiên nhớ tới cái hộp dẹp trong hang đá vôi, giơ tay luồn vào ngực móc ra, đã không thấy nữa, không khỏi sắc mặt hơi thay đổi.
Quách Tuân chìa tay, lấy ra cái hộp dẹp dẹp đó nói:
- Ở đây, Phi Tuyết nói rồi, muốn phát huy tác dụng của cái hộp này, thì phải nhất định vào Hương Ba Lạp!
Địch Thanh lúc này mới nhớ tới, dựa theo cách nói của Phi Tuyết, muốn cứu Dương Vũ Thường, thì phải dựa vào cái hộp này, cái hộp này, chắc là nữ thần cho. Nhưng rốt cuộc làm thế nào để cứu, hắn vẫn không biết gì cả, nhìn qua Phi Tuyết, ý mang lời hỏi, Phi Tuyết chỉ nói:
- Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách làm thế nào vào lại.
Địch Thanh nhớ tới lúc bị nước lớn đẩy ra, vẫn còn nằm ác mộng, cuối cùng không có nói ra. Trong lòng thầm nghĩ, muốn vào Hương Ba Lạp, nhất định từ đường nước này vào, đào ngược đi vào là ổn thỏa nhất, nghĩ tới đây, hỏi:
- Trong này chắc là núi Tam Nguy hả?
Thấy mọi người đều gật đầu, Địch Thanh lấy làm lạ nói:
- Vậy làm sao chúng ta có thể nghênh ngang ở chỗ này, quân Hạ đang canh giữ đâu, đi đâu rồi?
Trên mặt mọi người đều lộ ra phần cổ quái, Quách Tuân mỉm cười nói:
- Cái này à, để Diệp bộ đầu nói rồi.
Diệp Tri Thu bên cạnh cười nói:
- Rốt cuộc huynh cho ta nói mấy câu rồi sao? Kỳ thực chuyện này theo Quách huynh nói, cũng rất đơn giản.
Địch Thanh nghe Diệp Tri Thu nói rõ điểm chính, mới biết ngọn nguồn của sự tình.
Diệp Tri Thu ở ngoài cửa động canh giữ, đúng lúc gặp Tào Dật đến tìm thảo dược, hai người gặp nhau, đều là bất ngờ. Tào Dật ngẫu nhiên trị khỏi bệnh của mình, nhưng không vội về Biện Kinh, được biết gần đây lại có cửa vào Hương Ba Lạp, không khỏi muốn vào xem, lại bị Diệp Tri Thu ngăn cản.
Lúc hai người chờ bên ngoài, đột nhiên đất rung núi chuyển, mặt đất lân cận đều đổ sụp xuống, ngay sau đó nhìn thấy một đường ánh sáng màu đỏ từ dưới đất xông ra, vút vào mây xanh.
Nếu không phải Diệp Tri Thu thân thủ nhanh nhẹn, hai người nói không chừng đều bị chôn trong đất.
Diệp Tri Thu thấy mặt đất đổ sụp, không khỏi kinh hãi, muốn tìm lại cái khe đó, sớm đã bị đất che lấp. Diệp Tri Thu nhìn tình hình, biết dựa vào năng lực một mình hoàn toàn không thể đào ra con đường, vội vàng đi tìm Triệu Minh. Hàn Tiếu cuối cùng cũng đuổi đến, cùng Triệu Minh nghe chuyện này rồi, cũng sốt ruột không kìm nổi. Quân Hạ thấy tình trạng quái dị này đều là lòng người hoang mang, Hàn Tiếu mai phục ở trong Phượng Minh bộ trong quân Hạ rải truyền tin tức, nói Nguyên Hạo chết rồi, trong này thần linh tức giận, còn có chuyện khác thường xảy ra.
Quân Hạ vốn là tin Phật, không khỏi kinh hoảng, lại nghe thấy Nguyên Hạo chết, không ngờ lập tức giải tán.
Địch Thanh nghe đến đây, trong lòng nghĩ:
- Kỳ thực Nguyên Hạo chết, nước Hạ đại loạn, chính là cơ hội chinh phạt nước Hạ. Nhưng triều Tống hoàn toàn không có lòng thống trị thiên hạ, an vui hưởng lạc, chỉ sợ không lâu sau, thì sẽ thừa dịp này thương nghị với nước Hạ. Nếu có chiến sự, bọn họ còn có thể dùng ta. Nếu không có chiến sự, Địch Thanh ta ở trong mắt họ, đáng là cái gì? Chỉ sợ những văn thần đó bị ta đắc tội, liền nghĩ cách làm thế nào hạ gục ta rồi.
Vừa nghĩ tới đây, ý hào hứng đã rã rời.
Quách Tuân nghe Diệp Tri Thu nói xong, đưa ra cách trở vào Hương Ba Lạp, giống như Địch Thanh nghĩ đúng là độc nhất vô nhị. Nhưng y đưa ra cái vấn đề Địch Thanh không có ngờ tới:
- Theo Diệp Tri Thu nói, con đường ánh sáng đó cũng không lớn lắm, so với quả cầu của thung lũng Phi Long năm đó phải nhỏ hơn nhiều. Phi Tuyết nói, hai vị thần tiên đi rồi, nhưng cảnh vật Hương Ba Lạp có thể vẫn còn, cô muốn vào trong xem.
Địch Thanh sau khi nghe xong, tâm tư khẽ động, ngược lại cảm thấy không cần vội tuyệt vọng, nói:
- Lý tuy là như vậy, nhưng muốn đào mở đường, tuyệt không phải thời gian mấy ngày.
Tào Dật bên cạnh hô:
- Dù sao chúng ta cũng không có việc gì để làm, mấy ngày đào không vào, thì đào mấy năm, ta không tin không vào được.
Địch Thanh lấy làm lạ, thầm nghĩ Quách đại ca, Phi Tuyết, Diệp bộ đầu vì Địch Thanh ta muốn vào lại Hương Ba Lạp, không ngại cực khổ, ta rất là cảm kích. Nhưng ân tình này của bọn họ, hắn không phải nói một lời tạ ơn đơn giản như vậy. Ngài đường đường một quốc cữu, nếu khỏi bệnh rồi, không quay về Biện Kinh hưởng phú, theo chúng tôi làm gì chứ?
Tào Dật tựa hồ nhận ra tâm tư của Địch Thanh, ưỡn mặt cười nói:
- Kỳ thực ta đại nạn không chết, ngược lại cảm thấy vinh hoa phú quý gì đều là hư không, trở về có thể thế nào? Chỗ này có thần tiên từng ở qua, nếu ta có thể vào, không chùng có thể thành tiên, đó không phải tốt hơn nhiều so với làm quốc cữu sao?
Y thần tình đầy là ý khẩn thiết, giống như rất sợ Địch Thanh đuổi y đi.
Diệp Tri Thu bên cạnh thấy vậy, nói đùa:
- Bọn ta phàm phu tục tử thế này, không có cách nghĩ như ngài. Nhưng theo ta biết, người xưa thành tiên quả thật không ít, có những người già như Lý Huyền, Lã Động Tân, Trương Quả, cộng thêm Tào quốc cữu ngài, cũng có khả năng lớn đó. Nếu ngài thành tiên rồi, phải nhớ bọn ta đó.
Tào Dật cười to nói:
- Nhất định, nhất định, còn không nhanh khởi công.
Y ngược lại còn nóng vội hơn ai, lập tức làm gương cho binh sĩ vào động, tìm kiếm Hương Ba Lạp dưới lòng đất, nhìn thấy cảnh Quỷ phủ thần công dưới đất, mọi người đều ngao ngán.
Nhưng muốn một lần nữa đào vào tới chỗ Hương Ba Lạp, lại không thể làm mặt trên đổ sụp xuống, quả thật như lời Địch Thanh nói, rất phí thời gian, nhưng mọi người cũng không sợ phiền hà, cẩn thận đào móc về hướng Hương Ba Lạp.
Hôm nay, tiết trời đã lạnh, đám người Địch Thanh ra khỏi con đường nước mới thở một hơi. Hàn Tiếu tới rồi, hóa ra đào móc xem ra dễ dàng, dính đến phương diện quả thật quá nhiều. Hàn Tiếu khoảng thời gian này, lại đi Tây Bắc tìm người biết thuật thổ mộc đến.
Địch Thanh thấy Hàn Tiếu dẫn mấy người đến, trong lòng hơi vui, thầm nghĩ đám huynh đệ này đối với Địch Thanh ta thật sự như người thân rồi.
Hàn Tiếu tới trước mặt Địch Thanh, cũng không nói chuyện đào đất trước, chân mày chau lại nói:
- Địch tướng quân, lại có chiến sự rồi.
Địch Thanh ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Chiến sự ở đâu? Là Khiết Đan nam hạ hả?
Trong mấy ngày này, hắn tuy ở Sa Châu nhưng cũng biết không ít tin tức. Cuối cùng nước Hạ truyền ra tin Nguyên Hạo chết, nhưng nói là bị Thái tử Trữ Lệnh Ca gây thương tích, Nguyên Hạo trọng thương không khỏi bệnh, lúc này mới chết. Trữ Lệnh Ca bị Một Tàng Ngoa Bàng lấy tội phản loạn truy sát, sau đó lập con trai của Một Tàng thị Lưỡng Phúc làm đế. Lưỡng Phúc cũng là con của Nguyên Hạo, nhưng chỉ một tuổi, do đó đại quyền nước Hạ rõ ràng rơi vào tay Một Tàng Ngoa Bàng.
Mọi người biết kết quả này, trong lòng rất khác dị, chưa từng nghĩ sau trận chiến kinh thiên ở điện Thiên Hòa, nước Hạ lại bị tên tiểu nhân đó giành được.
Phía Khiết Đan, Da Luật Hỉ Tôn vẫn không có trở về, đương nhiên là đã chết ở Hương Ba Lạp. Da Luật Hỉ Tôn dã tâm bừng bừng, nhưng sau khi Da Luật Tông Chân đăng cơ đế vị, nhốt mẹ đẻ, biết Nguyên Hạo đã chết, tựa hồ không có hưng trí tái đấu. Nghe nói y ở trong kinh cả ngài uống rượu mua vui, hình như cũng không có ý niệm thống trị thiên hạ gì.
Nguyên Hạo vừa chết, thiên hạ bình yên trở lại.
Lúc này, ở đâu có chiến sự? Cho dù là có lưu dân làm loạn, chắc cũng sẽ không làm Hàn Tiếu khẩn trương như vậy mới đúng.
Hàn Tiếu nói:
- Là ở Lĩnh Nam có quân làm loạn, nghe nói bọn chúng quân phong rất mạnh, đã khắc chế Ung Châu trọng trấn của tây lộ Quảng Nam Đại Tống, bao vây Quảng Châu ở đông lộ của Quảng Nam. Đại Tống liên tiếp bại, bây giờ mỗi ngày Lĩnh Nam đều có tin quân Tống bại trận đầu hàng, bá tính Lĩnh Nam khổ sở rồi.
Địch Thanh biết đám quân này. Lúc trở về kinh lần trước, nghe nói người này yêu cầu nội phụ Đại Tống, xin triều đình khai chiến với Ấp La. Kết quả Lã Di Giản đề nghị cho bọn chút ít lương thảo, bảo bọn chúng tự giải quyết vấn đề với Ấp La, không ngờ tên cầm đầu không những đánh bại Ấp La, xem ra còn muốn xâm phạm biên giới Đại Tống.
Mà quân Tống Lĩnh Nam lâu chưa khai chiến, xem ra thế nào cũng không đánh trận nổi.
Lúc này Quách Tuân, Diệp Tri Thu cũng đi qua, Diệp Tri Thu nghe vậy, khổ sở nói:
- Không biết triều Tống lần này muốn phái ai lãnh quân tác chiến đây?
Hàn Tiếu nói:
- Nghe nói đã phái ra mấy nhóm nhân mã, nhưng đều thất bại quay về. Quách Quỳ tiểu tướng quân bị gọi về Biện Kinh, chỉ sợ Thánh Thượng muốn ngài ấy lĩnh quân.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau khi Nguyên Hạo chết, Quách Quỳ trấn thủ Tây Bắc chống cự Tây Hạ, đã ngầm có phong độ của đại tướng. Nhưng dẫu sao kinh nghiệm còn ít, không ngờ triều Tống không có tướng, lại muốn bắt đầu dùng Quách Quỳ?
Địch Thanh thầm nghĩ:
- Triều Tống chỉ cầu yên vui không có ý thiên hạ thống nhất. Ta cho rằng sau khi Nguyên Hạo chết, Địch Thanh ta cũng không cần trở về lãnh quân, cùng Quách đại ca ở lại Sa Châu đi Hương Ba Lạp trước, xem có thể cứu lại Vũ Thường không rồi hãy nói. Nhưng Quách Quỳ là em trai của Quách đại ca, ta cũng vẫn xem nó là đệ đệ ruột. Đệ ấy kinh nghiệm còn thiếu, nếu bị chiếm đóng ở Lưỡng Quảng, ta làm thế nào ăn nói với Quách đại ca đây?
Quách Tuân không nói lời nào, chậm rãi ngồi vào một bên, ngẩng đầu nhìn trời, chân mày chau lại.
Mọi người trầm lặng không nói, Hàn Tiếu cũng không nói thêm.
Một lúc sau, Diệp Tri Thu cười, đi tới vỗ vai của Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, ngươi đi về xem thử đi. Đào đất ngươi không bằng Triệu Minh, phá án ngươi kém hơn ta, nói lòng cầu tiên; ngươi không bằng Tào quốc cữu, nhưng nếu nói lãnh quân; bọn ta đều không bằng ngươi. Ngươi là Địch Thanh, bất luận thế nào, ta nghĩ... ngươi đều nên trở về xem xem.
Ngươi là Địch Thanh!
Chỉ có bốn từ đơn giản này, không cần nói nhiều, nhưng trong đó không biết hàm chứa bao nhiêu dụng ý phức tạp.
Địch Thanh nhìn Quách Tuân, Quách Tuân đã quay đầu lại, đứng dậy đi tới trước người hắn, cười nói:
- Địch Thanh, đệ quay về xem thử đi, chuyện ở đây, giao cho bọn ta thì được rồi. Đúng rồi, một lát muốn viết bức thư, muốn giao cho tiểu Quách, đệ giúp ta giao cho nó nhé.
Nói rồi khẽ thở dài nói:
- Trời lạnh rồi, đệ tự mình bảo trọng!
Lúc này Thương Sơn như ngọc bích.
Trên mặt Quách Tuân cũng mang ý ưu buồn, sau khi nói xong, xoay người đi về hướng con đường nước, bóng lưng mang vẻ cô độc nói không ra.