-Ngươi sai rồi.
A Lý đột nhiên giận dữ hét:
-Không phải người nào cũng nghĩ như ngươi. Ngươi đem bọn ta đến đây, có phải muốn uy hiếp một việc?
Cậu tuy tuổi nhỏ, nhưng có thể nhìn thấu.
Trong nụ cười của Một Tàng Ngộ Đạo có vài phần lãnh ý, cuối cùng gật đầu nói:
-Ngươi nói vừa đúng, vừa không đúng, tính mạng của hai người cuối cùng của tộc Vệ Mộ các ngươi không quan trọng như các ngươi nghĩ.
Chuyển qua nhìn Địch Thanh nói:
-Địch tướng quân,
Ngột Tốt nói rồi, Thiên Đô điện ngày mai rất náo nhiệt, hắn mời Địch tướng quân ngày mai quang lâm, đứng trước mặt nhiều người, nói quyết định của ngươi. Sự sống chết của hai người này, đương nhiên do tướng quân quyết định.
Nói xong, Một Tàng Ngộ Đạo xoay người muốn đi, A Lý lại bi thương cười đáp:
-Ngươi sai rồi…
Cậu đột nhiên đứng dậy, bỗng dưng phẫn nộ hét lên một tiếng, dập đầu vào bức tường đá xanh.
Địch Thanh trên mặt biến sắc, giơ tay kéo lại, “a” một tiếng:
-Đừng!
Nếu là thân thủ trước đây của hắn, muốn kéo A Lý về sẽ không tốn bao nhiêu sức, nhưng hắn đi đường cũng suy yếu, sao có thể kéo được A Lý đang quyết liệt thế chứ?
“Bang” một tiếng lớn, Địch Thanh lảo đảo đuổi đến, A Lý đã mềm nhũn ngã xuống, trên trán đầy máu tươi.
Địch Thanh ôm lấy A Lý, khản giọng nói:
-A Lý, sao đệ ngốc như vậy?
Vệ Mộ Sơn Thanh ở bên bị doạ đến đờ đẫn, nhất thời không thể động đậy.
Rốt cuộc Một Tàng Ngộ Đạo cũng dừng bước chân lại, dường như có vài phần ngập ngừng, cuối cùng vẫn sải bước rời đi. Mã Chinh dường như cũng bị xúc động bởi hành động quyết liệt của A Lý, nhìn Địch Thanh một cái, không còn bộ dạng ngang tàng như trước nữa, cũng rời đi với Một Tàng Ngộ Đạo.
Mặt A Lý mặt đầy máu, gắng gượng mở mắt nhìn Địch Thanh, khó nhọc nói:
-Địch tướng quân, chúng ta xin lỗi ngài.
Địch Thanh ôm lấy A Li thở dài:
-Đệ ngốc ạ, đệ có gì xin lỗi ta chứ? Tất cả điều này có liên quan gì đến đệ chứ?
Hắn kéo vạt áo xuống, muốn băng bó lại vết thương cho A Lý, cái đập đầu vừa nãy làm A Lý bị thương không nhẹ, nhưng vẫn còn cứu được.
A Lý nắm lấy tay Địch Thanh, khàn giọng nói:
-Địch tướng quân, ngài đừng cầm máu cho đệ, để đệ chết đi, đệ sẽ dễ chịu hơn một chút. Đệ không cha không mẹ, mấy ca ca cũng chết rồi, đến nay, còn liên luỵ đến ân nhân là ngài, đệ sống trên đời, còn có ý nghĩa gì?
Vệ Mộ Sơn Thanh nghe vậy, trên mặt sớm đã đầy nước mắt, giây phút này lòng càng như chết. A Lý nói không sai, tộc Vệ Mộ đều đã bị Nguyên Hạo giết hết hầu như không còn, đến nay, đại ca cũng chết rồi. Nhưng đại ca trước lúc chết, còn hãm hại Địch Thanh, bọn họ giờ cũng bị nhốt vào đại lao, làm gì còn đường sống chứ?
Địch Thanh chậm rãi nắm lấy tay A Lý, nhìn trên mặt đứa trẻ vị thành niên đó, có sự thăng trầm khó có thể làm phai mờ, nhẹ giọng nói:
-Đê vẫn còn người thân. Người thân của đệ, chính là ta!
A Lý ngẩn ra rồi đột ngột lớn tiếng khóc, đầu ngã vào lòng Địch Thanh.
Cậu sớm đã có ý niệm muốn chết không muốn tiếp tục liên luỵ Địch Thanh, nhưng nghe câu nói này của Địch Thanh, làm sao có thể cầm được sự áy náy và kích động trong lòng?
Tuy không phải cậu hại Địch Thanh, nhưng cậu lại cảm thấy hổ thẹn thay chotộc Vệ Mộ tộc.
Địch Thanh nhẹ vỗ vai A Lý, thấp giọng nói:
-Các ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không chết như vậy.
Vệ Mộ Sơn Thanh nghe thấy Địch Thanh nói như vậy, ngược lại càng tuyệt vọng. Việc đã đến nước này, nếu Địch Thanh không đầu hàng Nguyên Hạo, bọn họ còn hy vọng gì chứ?
Nhưng Địch Thanh tuyệt đối sẽ không đầu hàng, mà bọn họ cũng sẽ không vì sống mà hàng, vậy đến bây giờ, chẳng phải chỉ còn đường chết?
Tiếng “lạch cạch” vang lên, cửa sắt nhà lao đột ngột mở ra, có một cơn gió lạnh thổi qua, dập tắt mấy ngọn đèn dầu. Cơn gió đó thổi đến, mang theo vài phần lạnh lẽo.
Có tia sáng bạc của ánh trăng chiếu vào, hành lang phản phức màu sắc ảm đạm.
Nơi cửa lao, đang đứng một người, làm cho mọi người nhìn không rõ mặt. Người đó đứng ở đó, không phát ra tiếng động, giống như một oan hồn.
Vệ Mộ Sơn Thanh nhìn qua, giật mình, lạnh run? Người đến là ai? Tại sao không có ngục tốt cản lại?
Thấy người đó từng bước tiến đến, bước đi cực kì thong thả…cử chỉ cực kì cổ quái.
Vệ Mộ Sơn Thanh nhìn người đi đến cảm thấy kì lạ, dường như muốn la lớn. Người đến rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là linh hồn chết oan của Vệ Mộ Sơn Phong, chết không cam lòng, giờ mới tìm đến Địch Thanh nói rằng y bất đắc dĩ?
Sau khi Trương Diệu Ca ra khỏi nhà lao, đôi mày thanh tú chau lại.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng phía trên ngọn liễu trong cung, phiền muộn như cũ, nàng đứng dưới tàng cây một hồi lâu, có gió lồng lộng trong tay ống áo, dường như tràn ngập ưu sầu. Nhìn về hướng Thiên Đô điện, trông thấy trong đó ánh đèn vẫn rực rỡ, Trương Diệu Ca do dự giây lát, cuối cùng vẫn đi qua đó.
Bên trong điện to lớn, những ngọn đuốc chiếu sáng đại điện hệt như đang ban ngày.
Dưới ánh đuốc rực rỡ đó, chỉ có một người đang ngồi, vẫn mũ đen áo trắng như cũ, bộ cung tên to lớn, tinh xảo như cũ. Cây hiên viên cung kia, Định Đỉnh tên đó hầu như chưa bao giờ xa cách y, nhưng ngoại trừ cung tên, nhưng lại thiếu người bên cạnh y.
Ngoài điện vẫn có mười sáu kim giáp hộ vệ canh giữ như cũ, nhưng trong toà điện rộng thênh thang, chỉ có một mình Nguyên Hạo.
Dưới ngọn đuốc, bóng người lay động, dường như cũng biểu lộ sự cô độc vô biên.
Y có thể có đại quyền trong tay, có thể nắm quyền sinh sát trong tay, nhưng cái y từ bỏ càng nhiều hơn. Giây phút trông thấy Trương Diệu Ca, trong mắt Nguyên Hạo đột nhiên xẹt qua vài tia thần thái.
Nhưng cho dù chút thần thái đó, cũng từ từ biến mất…
Trương Diệu Ca đi đến trước điện, mười sáu kim giáp hộ vệ trông thấy, cũng không ngăn cản. Không có ai khi không được phép của Nguyên Hạo mà có thể đến bên cạnh y, cho dù là thái tử cũng không ngoại lệ. Nhưng Nguyên Hạo đã từng có lệnh, Trương Diệu Ca có thể bất cứ lúc nào đến tìm y, không được ngăn cản.
Trương Diệu Ca đi đến trước Nguyên Hạo, chậm rãi ngồi xuống.
Nguyên Hạo khẽ thở dài, buồn vô cớ nói:
-Đan Đan nói không sai, ta có thể nắm trong tay sinh tử của người khác, nhưng không thể thao túng tình cảm của người khác. Ta không thể ngăn cản Đan Đan yêu Địch Thanh, cũng như không thể ép Địch Thanh thích Đan Đan.
Y không có hỏi Trương Diệu Ca kết quả, bởi vì y đã nhìn thấy kết quả qua biểu lộ của Trương Diệu Ca.
Ánh mắt Trương Diệu Ca lưu chuyển, nhìn gương mặt đầy cá tính đó:
-Vậy ngươi quyết định thế nào?
Ánh mắt nàng nhìn vào người phía trước, cảm thấy như gần như xa.
Nàng rất muốn nói, ngươi đừng để ý đến tình cảm của bọn họ, có lúc gặp nhau thật sự không bằng hoài niệm. Có những người cho dù luôn gặp nhau, nhưng có lúc lại không hiểu được người bên cạn mình, không thao túng được tâm tư người đó..
Nhưng nàng rốt cục không có nói gì, nhìn Nguyên Hạo trầm mặc, lại đáp:
-Tại sao không nói chân tướng cho Địch Thanh? Hắn là người trọng tình cảm, nếu như biết chân tướng….
Nói chưa hết lời, Nguyên Hạo đã khoát tay ngắt, từng chữ nói:
-Đan Đan không cần thương hại, muội ấy cần là chân tình!
Ngọn đuốc chiếu sáng rực, trong mắt Trương Diệu Ca lộ ra tia bi thương, nhưng đồng ý lời Nguyên Hạo. Đan Đan là cô gái nhỏ quật cường, kiêu ngạo, muội ấy quả thật sẽ không cần tình cảm bố thí. Sau một lúc lâu, nàng mới đáp:
-Vậy Đan Đan có biết ngươi vì muội ấy làm tất cả?
Nguyên Hạo đáp:
-Mấy ngày trước, ta để Địch Thanh gặp Đan Đan, sau đó Đan Đan….tinh thần tốt hơn một chút. Ta không có nói tất cả cho muội ấy, nhưng ta nghĩ…muội ấy biết hết.
Trong mắt lộ ra ý đau khổ hiếm có, Nguyên Hạo nheo mắt lại, nhìn ánh đuốc đang nhảy mua, giống như đang nhìn năm tháng trôi qua khó đuổi theo đó:
-Bây giờ là ta giả vờ không biết muội ấy biết.
Câu nói này rất đơn giản, nhưng lại vô cùng phức tạp, trong ngữ khí, còn hàm chứa sự đau khổ và bi thương sâu sắc.
Ánh mắt Trương Diệu Ca rơi trên người Nguyên Hạo, một hồi lâu mới nói:
-Đan Đan có đại ca như ngươi, sẽ không cảm thấy tiếc nuối, ngươi làm đã đủ tốt rồi.
Nguyên Hạo đột nhiên đấm một quyền lên bàn “rầm” một tiếng, cái bàn đó sập xuống.
Y đột nhiên đứng lên, quyền đó tuy mạnh, nhưng vẫn như cũ, không cách nào trút hết ưu thương trong lòng y:
-Ta làm chưa đủ, năm đó ta vẫn cho rằng, ta có thể thay đổi muội ấy, nhưng ta hiện tại mới phát hiện, ta sai lầm vô cùng. Muội muội này của ta, người muội muội vì ta mà bỏ đi!
Đột nhiên nhìn về phía Trương Diệu Ca, Nguyên Hạo trong mắt tràn đầy chí lớn, đã có ánh sáng như pha lê loé lên, cổ họng y khàn xuống, nhìn Trương Diệu Ca khàn giọng nói:
-Đời này của ta, thiếu muội ấy quá nhiều, nay muội ấy đã không còn sống được mấy ngày, nếu ta đã biết tâm ý của muội ấy, không thể để muội ấy ra đi trong tiếc nuối. Bất luận thế nào, ta muốn Địch Thanh ngày mai nhất định phải cưới muội ấy, nhất định!
Sau khi y nói xong, hai quyền nắm chặt, ngẩng đầu nhìn chân trời phía ngoài điện, thần sắt sắc lạnh, điều hiu.
Trên trời có trăng, ánh trăng hoa lệ.
Người đó đi trên hành lang, nhịp độ chậm rải, mang theo động tác hơi cứng ngắc. Dưới ánh trăng hoa lệ, xuyên qua cửa sổ nhà lao, tạo thành chiếc bòng dài.
Vệ Mộ Sơn Thanh không biết đó là người hay là quỷ, không ngừng lùi về phía sau, ép đến bên bức tường. Địch Thanh nhìn thân ảnh đó, trên mặt từ từ lộ ra vẻ kì dị.
Người đó cuối cùng đi đến trước chấn song, giây phút nhìn về hướng Địch Thanh, chậm rãi nói:
-Địch Thanh, huynh có ở đó không?
Địch Thanh càng lấy làm lạ, tạm thời giao A Lý cho Vệ Mộ Sơn Thanh, đứng lên đáp:
-Đan Đan công chúa, sao ngươi lại đến?
Người đến lại là Đan Đan. Rõ ràng nàng ấy đã hẹn với Địch Thanh rồi mà, phải mấy ngày sau mới gặp, ban đầu nàng không chịu gặp Địch Thanh, tại sao giờ lại chủ động đến nhà lao tìm Địch Thanh?
Trong nhà lao không có đèn, bóng tối bao phủ, Địch Thanh chỉ có thể lờ mờ trông thấy bóng dáng của Đan Đan, dựa vào trực giác biết rằng đó là Đan Đan.
Đan Đan vẫn là vận bộ y phục màu tím, nhưng sắc mặt nàng dường như trắng hơn, môi đỏ hơn. Nàng hôm nay trang điểm hơi đậm. Đan Đan không trả lời vấn đề của Địch Thanh, đột nhiên cười, trong nhà lao, nhìn thấy cảm thấy quyến rũ hơn nhiều:
-Huynh hôm nay….vẫn khoẻ chứ?
Địch Thanh chậm rãi tiến lên một, nhìn vào cặp mắt của Đan Đan, trông thấy trong ánh mắt của nàng dường như có vài phần mênh mang, trong lòng không biết tại sao cảm thấy sợ hãi. Đan Đan thay đổi rồi, thay đổi quá nhiều, quá nhiều. Cô gái nhỏ trước kia tràn ngập sự quật cường, tinh quái, hình như đã trở nên trầm lặng rất nhiều.
- Ngươi …vẫn khoẻ chứ?
Địch Thanh hỏi ngược lại.
Nghe trong khẩu khí của Địch Thanh tràn đầy ý dò hỏi, Đan Đan cười, cười một cách rất vui vẻ:
-Ta đương nhiên rất khoẻ. Địch Thanh, sao huynh không cẩn thận như vậy, lại bị đại ca của ta bắt được?
Nếu người khác nói như vậy, Địch Thanh quá nửa sẽ cho là châm chọc, nhưng nghe Đan Đan nói, giống như nói chuyện thông thường với bạn bè, Đan Đan không phải cố ý. Hắn không có trả lời, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước lay lắc lắc..