Màn đêm đã gần buông xuống, trăng non chưa lên cao, trong sơn lĩnh bóng đen trùng trùng, thế địch phía nam dày nhất, có hơn trăm người! Địch Thanh mới chạy ra mấy trượng, thì có người khẽ quát, trường thương đâm mạnh, đơn đao nghiêng nhọn, xuất chiêu tàn nhẫn.
Giữa đất trời đột nhiên sáng ngời, có đao ngang dọc, chỉ nghe hai tiếng đau đớn, đầu người bay lên.
Địch Thanh xuất đao, một đao thì chém hai địch thủ.
Nhưng đối thủ lại không rút lui, người trước chưa ngã, phía sau có người phẫn nộ quát một tiếng, búa luân phiên đập tới, Địch Thanh chỉ là hạ thấp người, đơn đao đã lại chém ra.
Người đó kêu thảm một tiếng “ầm” vang lớn, búa rớt xuống đất, người đã chia làm hai. Một đao của Địch Thanh từ dưới háng y bổ qua, phanh ngực ra, chém người đó thành hai nữa.
Nhưng chính lúc này, lại có hơn mười người xông tới.
Địch Thanh tuy dẫn theo quân sĩ Tử phẫn, nhưng người tới chỗ này chỉ mười mấy người, lại thấy đối thủ như điên cuồng, không khỏi kinh hãi. Rồi đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng người rên, Địch Thanh nghiêng qua, thấy là Hàn Tiếu.
Người ở đây, chỉ có Hàn Tiếu không biết võ công. Hàn Tiếu tuy nỗ lực đuổi kịp Địch Thanh, nhưng chỉ trong chốc lát, đã bị chém một đao, địch thủ không nương tay, đơn đao của một người giơ lên, thì muốn chém xuống.
Lúc này Hàn Tiếu đau nhức nhối, không kìm được kêu rên. Lúc này thấy đơn đao giơ lên, thấy xung quanh đầu người chuyển động, vừa cắn răng, lại không hề tránh né.
Y không muốn trở thành gánh nặng của mọi người.
Đơn đao đã rơi, máu tươi vẩy ra, một ngươi bay qua, một vòng chỉ bạc trong tay đã đâm vào giữa cổ của sát thủ, người ra tay tương cứu, chính là Lý Đinh.
Chỉ vào thời gian lúc này, đối phương đã chết mười sáu người, nhưng sĩ Phẫn tử, chỉ ngã năm người, sát thủ đến đột kích, lại đều là võ nghệ cao siêu, không giống người thường.
Địch Thanh trong chốc lác, đã quyết định, tháo Quách Quỳ ra giao cho Lý Đinh, khẽ quát:
- Mang Quách Quỳ đi, ta đến cản phía sau.
Đang lúc nói, Địch Thanh giơ tay nắm lấy Hàn Tiếu, ném ra, còn người hắn như rồng đi, lại xông tới trước nhất.
Chỗ Sơn Lĩnh, có điện giật trời cao, Địch Thanh người chuyên tâm, đơn đao triển khai, như sấm sét lóe lên, ánh đao đó chất đầy nghìn vạn sát cơ, huyết khí như khoái ý, hoành đao bổ ra.
Có xương cốt chân tay, có máu tươi như suối, chỉ trong chốc lát, phía trước đã là một khoảng trống, vắng vẻ.
Địch Thân thần võ, nháy mắt đã giết ra một con đường máu, thuận tiện đón được Hàn Tiếu vẫn đang trong không trung.
Mọi người thấy thế, ào ào theo, có thích khách vội đuổi tới không bỏ, Địch Thanh ý chỉ người bên cạnh chăm sóc Hàn Tiếu, phi người nhảy lên, tới sau cùng của quân sĩ Tử Phẫn, một đao bay lên, đã đuổi người trước nhất, chém thành hai nữa.
Máu tươi cuồng phun, tung tóe ra không trung, đám thích khách thấy Địch Thanh uy mãnh như vậy, trong lòng hoảng sợ, không nhịn được lui lại sau một bước. Địch Thanh huýt một tiếng ngắn, lại ý chỉ đám người Lý Đinh đi trước, hắn đến chém phía sau.
Mọi người đều biết bản lĩnh của Địch Thanh, nếu muốn thoát, không phải chuyện khó. Tuy không muốn Địch Thanh một mình chiến đấu, nhưng trước mắt phải cứu Quách Quỳ trước.
Đám quân sĩ Tử phẫn chạy như điên tới, có hai thích khách vẫn đuổi theo, thì thấy trăng sáng như ban ngày, máu tươi trước đất, Địch Thanh xuất đao vừa chém hai thích khách, thì cảm thấy bên cạnh có người bay tới.
Địch Thanh nhìn cũng không nhìn, trở tay một đao, nhưng ánh sáng trường đao vừa hiện, lại bị hai ngón ta của một người kẹp lấy, ngón tay như hái hoa bãy lá, không mang chút hơi thở trần gian.
Ngón tay hái hoa, Già Diệp Vương.
Xuất thủ là Già Diệp Vương của Long bộ cửu vương.
Long bộ cửu vương, mạnh nhất bát bộ, Niêm Hoa Già Diệp, thế sự vô thường.
Ánh đao vừa mới thu lại, đột nhiên sáng mạnh, trong tiếng hét lớn của Địch Thanh, có huyết quang vừa hiện. Già Diệp Vương phiêu nhiên lùi lại phía sau, trên mặt xưa nay bình thản cũng có ý thống khổ, máu chỗ cổ tay trái y như chảy ra như suối.
Giữa không trung có đơn thủ độc vũ, đó là một cánh tay của Già Diệp Vương.
Đao ngang dọc, hoành hành nghìn quân, vẫn là hoa lá hồng trần có thể bó buộc. Già Diệp Vương tuy tạm thời ép chế đơn đao của Địch Thanh, nhưng trong nháy mắt bị Địch Thanh phá giải, chém đứt tay phải, chỉ là Địch Thanh toàn lực vận đao, trong đầu đột nhiên một trận mê muội, toàn thân hơi lay động.
Trong lúc đó, có ba thương hai đao song giản cùng một côn đánh tới.
Địch Thanh trong lòng kinh hãi khó hiểu, đột nhiện phát hiện trước mắt mờ đục, tay chân nhũn ra, nhất thời trời đất rung chuyển. Nhưng lúc đó hắn vẫn có thế xuất đao chống lại, chỉ nghe “leng keng” vang một trận không ngừng.
Đao thương cùng bay, côn đánh rơi bảy người đột kích, đã có sáu người bay lên trời ngã xuống đất, một người đầu bay lên, nhưng Địch Thanh cảm thấy mê muội càng mạnh hơn, bóng người trước mắt lắc lư, lại không nhận ra người nào.
Sao hắn có triệu chứng như vậy?
Giữa lúc Địch Thanh kinh hãi, thì cảm thấy một lực lớn đập vào giữa lưng, kêu lên một tiếng đau đớn, người bay lên, trước mắt biến thành màu đen, đầu óc Địch Thanh ầm ầm vang lớn, đã rơi vào bóng tối vô biên vô hạn.
Tiếng xe lộc cộc, tiếng ngựa rền vang, cả đêm không nghỉ.
Trong hôn mê, Địch Thanh chỉ cảm thấy thân thể không ngừng xóc nảy, như nằm trên một chiếc thuyền nhỏ lẻ loi trên biển.
Lần này, hắn biết mình đã hôn mê rất lâu rồi, nhưng hắn thật khó khăn để tỉnh dậy. Có lẽ, hắn muốn ngủ vùi đi, bởi vì giấc mộng thật đẹp.
Trong mộng, không có rồng cũng không có rắn, cũng không có sấm chớp, núi lửa, chỉ có sự trầm ngưng vô cùng, làm cho lòng người thật yên tĩnh.
Chuyện trước đây đã coi như giấc mộng nhưng hắn cũng chưa từng được yên, chỉ có lúc này đây, hắn mới thật sự có được sự yên bình.
Cảm thấy cơ thể chấn động một cái, giây phút yên bình hiếm có bị phá vỡ, có một âm thanh từ trong không trung truyền đến:
- Tại sao huynh vẫn chưa đến?
Ai tìm hắn? Muốn hắn đi đâu? Giọng nói của hai từ “đến đây” lúc trước sao nay lại trở nên thúc giục như vậy? Thanh âm của người nói không hề phẳng lặng, trong đó lạinhư có sự lo lắng.
Địch Thanh trong mộng như tự hỏi, như đã tỉnh táo. Đột nhiên, không gian tối om bị phá vỡ, trước mắt sáng chói, hắn đến một căn phòng bằng đá kì lạ, bên trong căn phòng đó trống trải, rộng lớn một cách kì quái, chỉ có bốn bức tường. Trên tường khảm đầy bạch ngọc, hắn cảm thấy thật mờ mịt, không nhịn được hỏi:
- Đây là đâu?
Hắn mở miệng, nhưng không có âm thanh. Hắn quả thật có hỏi, đây thật sự là một cảm giác rất kì quái.
Bức tường bạch ngọc phía trước, đột ngột xuất hiện một quyển sách màu vàng. Quyển sách đó rất lớn, kích thước như một bức tường.
Là kim thư!
Kim thư huyết minh!
Trang sách tự động mở ra, có một tướng quân một tay chống cây trường thương, thân mặc giáp trụ đang quỳ trước bức tượng phật không có mặt, trầm giọng:
- Uống máu ăn thề, thề với trời khởi lập liên minh, nếu có lòng gian dối, giang sơn sẽ thành hư vô!
Âm thanh đó trầm thấp, có lực, bất cứ ai cũng có thể nhận thấy sự thành khẩn, quyết tâm trong giọng nói đó. Là Đoàn Tư Bình – là Đại Lí vương, long mã thần thương Đoàn Tư Bình. Địch Thanh cảm thấy là ông ta, nhưng không nhìn rõ bóng dáng của ông ta.
Bóng dáng đó…hình như có một chút quen thuộc.
Hắn đã gặp qua Đoàn Tư Bình rồi sao? Hình như không có.
Hình ảnh bỗng thay đổi, có khói báo động bốc lên, tiếng leng keng của lưỡi mác, vô số người giao chiến, chém giết. Ngựa tung hoành ngang dọc, thần thương như điện, xé toạc bầu trời, mũi thương hạ xuống, một vũ khúc máu tươi, mạng người như cỏ rác, có người vui thích đến điên cuồng, có người rơi nước mắt, có người độc vũ, có người ca vang.
Địch Thanh chỉ trông thấy bóng lưng của Đoàn Tư Bình, bóng lưng thấy thật quen thuộc mà mang đầy sự sắc bén.
Trong khói lửa, toà thành bị phá, muôn người hân hoan hô lớn, bóng lưng sắc bén đó bị bao vây ở trên đài cao, rất gần…lại rất xa. Gần – làm cho người ta cảm giác được sự nhiệt tình trong tiếng cuồng hô của muôn người, xa – làm cho người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt.