Phi Tuyết di chuyển mấy bước tới trước tầm mắt của Địch Thanh, hai tay đưa chiếc mặt nạ tới trước ngực Địch Thanh nói:
-Chiếc mặt nạ này tuy không thể bán nhưng có thể tặng cho ngươi.
Địch Thanh ngẩn người nhìn thấy hai mắt của cô gái đó rất chân thành, cuối cùng đưa hai tay ra nhận lấy, trầm giọng nói:
-Cảm ơn ngươi!
Phi Tuyết tươi cười như làn khói nhẹ, khiến cho người khác nhìn thấy nụ cười của nàng, đôi mắt của nàng thì sẽ không để ý tới khuôn mặt của nàng.
-Ta bảo ông nội ta làm cho chiếc mặt nạ này là để tặng cho một người, không ngờ người đó lại là ngươi.
Địch Thanh thấy kỳ lạ không hiểu Phi Tuyết nói vậy là có ý gì.
Phi Tuyết chăm chú nhìn Địch Thanh, đột nhiên nói:
-Nếu ta muốn nhờ ngươi làm một việc, vậy ngươi có đồng ý không?
Địch Thanh cau mày nói:
-Vậy còn phải xem là việc gì đã, nếu ta có thể làm được ta sẽ cố gắng hết sức.
Hắn cũng không muốn lấy không chiếc mặt nạ mà Phi Tuyết yêu thích.
Hai tròng mắt của Phi Tuyết đột nhiên sầm xuống, sâu thẳm, nàng nhìn Địch Thanh rất lâu, cuối cùng lắc đầu nói:
-Ngươi sẽ không đồng ý với ta đâu, vì ngươi sắp phải đi đánh trận rồi.
Địch Thanh ngơ ngẩn không biết trả lời ra sao, càng không hiểu tại sao Phi Tuyết lại có thể khẳng định là hắn không đồng ý.
-Nhưng ta nhất định sẽ khiến ngươi đồng ý, vì ngươi và ta giống nhau …
Phi Tuyết không nói gì them nữa, ánh mắt kiên định, vẻ mặt nghiêm nghị.
Địch Thanh không kìm được, hỏi:
-Tại sao cô nương không nói muốn ta làm cho việc gì?
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ:
“Ta sao có điểm nào giống cô được chứ?”
Phi Tuyết thở dài nói:
-Nếu ngươi không đồng ý, ngươi sẽ khó chịu, ta cũng sẽ khó chịu, nếu đã như vậy thì sao ta phải nói ra?
Nàng lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, quay về chỗ cũ ngồi xuống không nhìn Địch Thanh lấy một cái.
Ông lão cũng lắc đầu, giống như là hết cách với cô cháu gái này vậy.
Đầu ngón tay của Địch Thanh chạm vào chiếc mặt nạ đồng xanh kia, cảm giác có gì đó lạnh lẽo, lại nhìn sang Phi Tuyết một cái, thấy nàng ngồi ôm đùi trên chiếc ghế dài, ánh mắt nhìn ảm đạm về phía chân trời, giống như không muốn nói thêm gì nữa.
Địch Thanh chỉ cảm thấy Phi Tuyết rất kỳ lạ nhưng phải quan tâm tới tình hình chuẩn bị của quân sĩ ra sao nên hướng sang ông lão thợ rèn cáo từ, mang theo chiếc mặt nạ chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc Địch Thanh đi ra khỏi lò rèn thì cảm thấy Phi Tuyết lại nhìn sang, cố nén không quay đầu lại.
Không gian mùa thu tĩnh mịch, chim nhạn bay về.
Khi Địch Thanh rời khỏi thì chỉ nghe bên tai tiếng cô gái đó lẩm bẩm nói:
-“Tinh vệ cắp cành nhỏ, Muốn đem lấp biển xanh. Hình Thiên múa búa múa khiên, chí lớn luôn luôn còn. Tuy cùng vật nhưng khác loài, Một sớm hoá đi chẳng chút hối tiếc...”
Không hiểu sao trong lòng hắn có chút đau xót, có một cảm giác khó nói thành lời, giống như không muốn ly biệt, lại giống như đang mất đi một thứ gì đó vô cùng quý giá.
Cảm giác đó vô cùng mãnh liệt.
Mặt trời đỏ rực ló dạng phía đông, sông lớn trải dài uốn lượn như suối tóc của một cô gái.
Vào buổi sáng cuối thu, những giọt sương còn đọng lên những phiến lá, mặc dù cảnh vật xung quanh có chút hiu quạnh, nhưng cũng bừng bừng sức sống. Địch Thanh lúc này đang đứng bên bờ nhìn dòng sông uốn lượn, ánh mặt trời rọi lên những con sóng lăn tăn trên sông làm ánh lên những tia sáng lấp lánh, khiến trên mặt sông giống như được rải lên một màu vàng nhạt lung linh.
Địch Thanh lợi dụng bóng đêm hành quân thần tốc, đồng thời hắn đi theo đường tắt nên hiện tại hắn đã tiến vào quân Bảo An.
Phía trước chính là Lạc Thủy, xung quanh quân Bảo An có bóng dáng thiết kỵ của người Đảng Hạng. Nói như vậy, từ thời điểm tiến vào quân Bảo An thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chiến đấu ác liệt.
Địch Thanh nhìn Lạc Thủy tráng lệ, quay lại nhìn đám binh sĩ đã có phần mệt mỏi, liền nói:
-Tất cả nghỉ ngơi một canh giờ!
Nhưng trong lòng hắn lúc này lại nhớ đến những hình ảnh khi gặp Phi Tuyết.
Lúc đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, nhưng đúng là Phi Tuyết nói không sai, bất kể cái gì cũng không thể ngăn cản hắn mang quân Tân Trại đi theo quân Bảo An.
Có đôi khi, có một số việc cần phải có một số người thực hiện.
Quân Tân Trại nghe được mệnh lệnh của Địch Thanh, ai nấy liền thở phào nhẹ nhõm, binh sĩ phụ trách hậu cần lập tức chôn nồi nấu cơm dọc theo bờ sông Lạc Thủy. Có người không kìm nổi lập tức dùng nước sông mát mẻ rửa sạch bụi bẩn trên mặt, thích thú cảm nhận sự mát lạnh do nước sông mang lại.
Địch Thanh suy nghĩ miên man, hắn đến tột cùng đã bỏ lỡ cái gì đây? Cô gái Phi Tuyết này cũng rất kỳ quái, nàng cuối cùng là muốn hắn làm chuyện gì đây? Hắn nghĩ mãi cũng không ra.
Lúc hắn đang trầm tư thì Cát Chấn Viễn từ đằng xa thúc ngựa chạy đến nói:
-Khởi bẩm Chỉ Huy Sứ, phía tây bắc tạm thời chưa thấy tung tích địch. Thuộc hạ đã phái khoái mã Cam Phong – kỵ thủ nhanh nhất của Tân Trại đem theo mấy người quan sát động tĩnh cách đây hai mươi dăm.
Địch Thanh gật đầu nói:
-Tốt, ngươi có vẻ mệt rồi, hãy về nghỉ ngơi trước đi.
Trong quá trình hành quân, Địch Thanh đã bắt đầu hiểu biết mỗi người trong đội quân của mình.
Tính cả Địch Thanh, lần này Tân Trại tổng cộng phái ra hai trăm mười ba người, đến trợ giúp sơn trại của quân Bảo An. Địch Thanh đem hai trăm mười ba người này chia làm năm đội bao gồm: đội kỵ binh, đội đột kích, đội cung tiễn, đội trinh sát, và đội cung cấp. Mỗi đội nhiều nhất khoảng năm sáu mươi người, ít nhất là đội cung cấp thì khoảng hơn mười người.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ ngũ tạng.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Địch Thanh lĩnh quân, nhưng hắn rất coi trọng tính mạng của mỗi người, thế nên bất cứ đi đến đâu hắn đều cho người điều tra tỉ mỉ nơi đó trước, tránh cho mọi người gặp phải mai phục của đối phương mà chết không có chỗ chôn.
Bởi vậy nên Địch Thanh mới phái Cát Chấn Viên dẫn theo vài người trong đội, cưỡi những con ngựa nhanh nhất phụ trách trinh thám trước khi hắn dẫn quân tới. Đồng thời, hắn lại đem trường thương thủ, đao phủ thủ, câu liêm thủ cùng hợp thành đội đột kích, đội này do Liêu Phong, Tư Mã Bất Quần chỉ huy. Còn Phó đô đầu Lỗ Đại Hải mặc dù mắt không lớn nhưng thuật bắn cung lại rất cao siêu, nên hắn cho vị này phụ trách cung tiễn thủ, Thiết Phi Hùng thì dẫn người đi phía sau để đề phòng.
Vùng Tây Bắc có rất ít ngựa, hơn nữa Tân Trại lại là một sơn trại nhỏ, thế nên ngựa lại càng hiếm. Tôn Tiết hao tâm tổn sức vì Địch Thanh mới tập hợp được hơn năm mươi con ngựa. Địch Thanh đem toàn bộ số ngựa này tạo thành một đội kỵ binh nho nhỏ.
Số người của đội kỵ binh này không nhiều lắm, nhưng đối với tổng số hơn hai trăm người mà nói, thì đã là một đội ngũ không thể coi thường.
Đội kỵ binh này do chính Địch Thanh tự mình chỉ huy.
Mọi người thấy Địch Thanh chỉ đạo gọn gàng ngăn nắp, không nóng không vội, lại càng thêm tin tưởng vài phần. Bọn họ hoàn toàn không biết, đây là lần đầu tiên Địch Thanh lãnh binh tác chiến, hắn có thể làm được như vậy cũng là do hằng ngày bỏ công tìm hiểu, hơn nữa còn từ miệng của Quách Tuân lãnh hội được một phần.
Địch Thanh rất trấn tĩnh, hắn làm ra vẻ mình rất thông thạo việc chỉ huy này. Hắn biết mình chính là trụ cột của quân Tân Trại, hắn tuyệt đối không thể lộ ra sự sợ hãi, càng không thể mất đi sự bình tĩnh.
Hắn có trách nhiệm đem những người này bình an trở về Tân Trại.
Cát Chấn Viễn lúc này đã xuống ngựa, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đang dùng hai tay vớt nước sông rửa bụi bẩn trên mặt, Cát Chấn Viễn đột nhiên nói:
-Từ đây đi về phía tây bắc năm mươi dặm chính là trại Đức Tĩnh, Chỉ Huy Sứ…nghe ý tứ của ngài thì cấp trên để chúng ta tùy cơ ứng biến hỗ trợ cho trại Đức Tĩnh và trấn Lâm Viên. Ngài hiện giờ đi tới Lạc Thủy, chẳng lẽ ngài tính hỗ trợ trại Đức Tĩnh trước sao?
Địch Thanh nhìn về phía những ngọn núi đằng xa, hỏi:
-Tướng trấn thủ trại Đức Tĩnh là ai?
Cát Chấn Viện lập tức trả lời:
-Là Lưu Hoài Trung. Theo tại hạ được biết thì hắn vốn là người Đảng Hạng.
Địch Thanh nhướng mày, có điều hắn cũng không trả lời Cát Chấn Viễn ngay mà chỉ ậm ừ trong miệng, trong lòng lại nghĩ vì sao Cát Chấn Viễn cố ý nhắc nhở hắn Lưu Hoài Trung là người Đảng Hạng? Chẳng lẽ Lưu Hoài Trung không đáng tin? Địch Thanh biết, hiện nay những tướng lãnh trấn thủ biên cương Đại Tống thật ra đa số đều là người Đảng Hạng. Ngay cả thống lĩnh mười tám lộ Khương binh của trại Kim Minh, Thiết Bích Tướng Công Lý Sĩ Bân, cũng vốn là người Đảng Hạng.