Lý Dụng Hòa ở bên nói:
- Thần không tán thành đề nghị của Vương Khuê. Nơi này cách lăng tẩm tiên đế không xa. Đi vào trong đó thì sẽ tốt hơn ở đây rất nhiều.
Vương Khuê phản bác:
- Theo như thần thấy. Cung Hiếu Nghĩa này bây giờ đã là nguy cơ trùng trùng. Ai mà biết được ở lăng tẩm đó sẽ không có kẻ địch lẫn vào? Hơn nữa kẻ địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, ai có thể đảm bảo dọc đường chúng ta đến lăng tẩm không xảy ra vấn đề gì?
Triệu Trinh nghe đến mức đau đầu, hỏi Địch Thanh:
- Ngươi nói xem nên làm thế nào?
Địch Thanh do dự nói:
- Thần lại đồng ý với ý kiến của Vương Khuê.
Triệu Trinh bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi. Trẫm sẽ ở lại đây.
Vương Khuê thấy Triệu Trinh đồng ý đề nghị của mình, trong lòng an tâm một chút, mời Triệu Trinh dựa vào tường viện để ngồi. Hơn mười thị vệ làm thành vòng tròn vây quanh Triệu Trinh. Như thế thì dù có mấy trăm binh mã tiến đến, trong lúc cấp thiết, chỉ sợ cũng không phá được vòng hộ vệ của mọi người.
Vương Khuê thấy thần sắc mọi người hoặc là hoảng sợ, hoặc là mờ mịt thì biết được rằng mọi người đột nhiên gặp phải tình huống như thế này, nhất thời chưa biết ứng biến thế nào. Từ đủ loại dấu hiệu như việc cung Hiếu Nghĩa cháy, Tiền Duy Tế không thấy đâu, bốn thị vệ bị giết, Trị Quốc Thiên Vương đến ám sát mà phán đoán, kẻ địch đã tính toán một cách tỉ mỉ cả rồi. Tuy Trị Quốc Thiên Vương đã đi rồi nhưng đêm nay khó tránh một cuộc chiến ác liệt. Huống chi bên trong doanh trận của ta lại còn có một Lý Dụng Hòa lén lén lút lút như thế nữa. Cục diện như thế chỉ sợ có rất nhiều người sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai. Vương Khuê nghĩ đến đây bèn nhìn sang Địch Thanh.
Địch Thanh cũng là lòng đầy tâm sự, nhìn lại Vương Khuê. Hai người bốn mắt gặp nhau, chậm rãi gật đầu. Dù chưa nói câu nào nhưng lòng đã cùng quyết tâm. Lúc này chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới có thể bảo hộ sự an nguy của Triệu Trinh.
Lúc này ánh trăng đã lên cao, bóng cây sum suê, trong trẻo nhưng lạnh lùng treo trên biển lửa, trong sự xán lạn là cô đơn. Trải qua canh giờ này, chỉ nghe thấy xa xa có một tiếng ầm vang lớn. Hóa ra cung Hiếu Nghĩa không chịu nổi lửa lớn, chủ điện cũng sập xuống luôn. Một cột khói đặc phóng lên cao, kéo dài không tắt. Thế lửa nung đỏ nhuốm đỏ bầu trời, giống như ráng chiều đỏ trước lúc mặt trời lặn vậy.
Lại một tuần trà (tầm nửa canh giờ) nữa trôi qua, chỉ nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp từ phía xa xa như sấm rền. Ngay sau đó là tiếng ngựa hí dài, tiếng chân bước vang lên, trong bóng đêm có người đi nhanh về phía các thị vệ. Lý Giản ở bên ngoài vòng bảo vệ quát lên:
- Ai đó?
Mọi người nghe thấy tiếng bước chân dày đặc thì biết có rất nhiều người đến, không khỏi kinh sợ.
Có người trả lời:
- Vị đại ca này là thị vệ tiền điện đúng không? Ty chức là Lã Đương Dương huyện úy huyện Củng, phụng thủ dụ (chỉ thị viết tay) của Trương huyện lệnh đến để hộ giá. Trương Huyện lệnh biết cung Hiếu Nghĩa có biến đã phái chúng ta nhanh chóng đến trước, Trương Huyện lệnh sẽ cùng với nhiều người nữa đi theo sau. Cung Hiếu Nghĩa cháy, thần cứu viện chậm trễ xin Thánh thượng thứ tội!
Lý Giản tiếp nhận thủ dụ, nhìn thấy có tới mấy chục người đến thì trong lòng mừng thầm, nói:
- Các ngươi cứ chờ ở đây đã.
Nói xong liền quay người đi đến trước mặt Vương Khuê, nói lại sự việc. Kỳ thật Vương Khuê sớm đã nghe được, cẩn thận kiểm tra thủ dụ, xác định không có gì sai liền nói với Triệu Trinh:
- Thánh thượng, huyện Củng đến cứu viện, còn sớm hơn thần dự liệu tới mấy canh giờ.
Triệu Trinh thấy viện trợ đến thì mừng rỡ nói:
- Mau bảo bọn họ đến. Trẫm sẽ có thưởng cho bọn họ.
Lý Giản nhận lệnh đến gặp Lã Đương Dương. Vương Khuê nói với Địch Thanh:
- Địch Thanh, huynh đi xem mấy người đến từ huyện đó đi, xem có thể lấy ra trong đó mấy người đi hộ giá được không.
Trong suy nghĩ của Vương Khuê, một huyện nho nhỏ thì cũng chẳng có mấy nhân tài, nhưng hiện tại trước mắt thì chỉ có thể tìm những người lớn nhất trong những người lùn mà thôi. Địch Thanh gật đầu, bước đi ra ngoài. Lý Giản cũng đã dẫn Lã Đương Dương đến.
Lã Đương Dương thoạt nhìn là người khôn khéo lanh lợi, trên mặt gã có một cái nốt ruồi rất to, bên cạnh gãcó hai trợ thủ, đều ăn mặc kiểu quan sai.
Lúc Địch Thanh đi lướt qua Lã Đương Dương, trong lòng chợt động, nhưng liếc thấy Lã Đương Dương và hai thủ hạ của gã, thấy thần sắc của ba người đó đều điềm tĩnh, không thấy có vấn đề gì.
Trong lòng Địch Thanh luôn cảm thấy có điều lạ thường nhưng bước chân không dừng mà đã đến trước mặt những quan sai đó, rồi đột nhiên trong lòng kinh hoàng...
Lã Đương Dương đã đi vào vòng trong các thị vệ, tiến lên một bước, cùng với hai trợ thủ quỳ xuống nói:
- Thần khấu kiến Thánh thượng.
Vương Khuê thấy Lã Đương Dương tiến lên một bước thì theo bản năng che trước người Triệu Trinh. Triệu Trinh âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ Vương Khuê này có tâm hộ giá là tốt, nhưng nhiều lúc dường như là cẩn thận quá. Anh ta nhẹ nhàng nói:
- Miễn lễ bình thân.
Lã Đương Dương thấy Vương Khuê ngăn ở trước người như thế thì ngẩng đầu cười nói:
- Đại nhân cẩn thận như vậy chẳng lẽ sợ ta tập kích hay sao?
Vương Khuê thấy gã cười chân thành, trán lại đầy mồ hôi, chắc là đã vội tới trong đêm đến hộ giá thì không khỏi hổ thẹn với sự hoài nghi của mình, lui hai bước, nói tránh:
- Trương Huyện lệnh khi nào sẽ tới?
Lã Đương Dương nói
- Cung Hiếu Nghĩa cháy, sau khi Trương Huyện lệnh biết được thì vô cùng lo lắng. Bởi vậy mới bảo ty chức đến trước hộ giá. Trương Huyện lệnh gần đây bị cảm phong hàn, cố gắng dậy thì cũng phải có người đỡ tay. Nhưng thần nghĩ trước khi trời sáng chắc ông ấy có thể đến được.
Vương Khuê cảm giác có gì đó không đúng nhưng nhất thời lại không nghĩ ra rõ ràng được nên thuận miệng nói:
- Vậy ngươi dẫn theo bao nhiêu người...
Nói còn chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng Địch Thanh từ xa xa vang đến:
- Cẩn thận, có kẻ lừa dối!
Vương Khuê giật mình, nhìn thấy một tia âm tàn trong mắt Lã Đương Dương thì không chút nghĩ ngợi, rút kiếm đâm thẳng vào cổ họng Lã Đương Dương.
Một kiếm Vương Khuê đâm ra, đã hiểu được không đúng chỗ nào. Tên Lã Đương Dương thật sự rất trấn tĩnh! Theo lý mà nói thì một huyện úy bình thường sẽ không được nhìn thấy Hoàng đế bao giờ. Trước mặt đấng Thiên tử thì sẽ không thể bình tĩnh như vậy được, huống chi hai thủ hạ của Lã Đương Dương cũng lại trấn tĩnh quá mức!
Vương Khuê xuất kiếm có ý thăm dò. Chỉ cần đối phương có ý xấu thì tất phải đề phòng. Qủa nhiên Lã Đương Dương rút kiếm, một kiếm đã ngăn trường kiếm của Vương Khuê. Một tiếng keng vang lên, đốm lửa văng khắp nơi sáng như ngân tinh. Trong mắt Lã Đương Dương hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cũng ngạc nhiên vì sự phản ứng nhanh chóng của Vương Khuê.
Vương Khuê lập tức nói:
- Hộ giá!
Y vươn người chặn phía trước Triệu Trinh. Nhưng trường kiếm của Lã Đương Dương như rắn, đã uốn lượn đâm tới khiến Vương Khuê không thể không lui.
Nhưng Vương Khuê không lùi! Phía sau y chính là Triệu Trinh. Triệu Trinh tay trói gà không chặt, nếu như y lui một cái không cẩn thận sẽ đặt Triệu Trinh vào chỗ nguy hiểm. Vương Khuê không do dự nữa, thân người đón lấy mũi kiếm vọt tới.
Lã Đương Dương vừa mừng vừa sợ, trường kiếm đâm nhanh nhưng lại không đâm vào cơ thể Vương Khuê. Lúc trường kiếm đâm vào thịt, Vương Khuê nhô khuỷu tay ra đánh thật mạnh vào mặt Lã Đương Dương. Trong thời khắc mấu chốt, Vương Khuê đã ra đòn, dùng vết thương nhẹ để có được cơ hội.
Lã Đương Dương chỉ cảm thấy một lực lớn tác động lên, cả người bay ra ngoài, mặt mũi mơ hồ trước mắt đầy sao. Vương Khuê cũng không đuổi theo, vừa vung tay lên, trường kiếm vung ra, xuyên thẳng vào ngực Lã Đương Dương trong không trung.
Máu tươi bắn ra, trong trời đêm cực kỳ đẹp. Vương Khuê giết chết Lã Đương Dương, nhưng trong lòng lại càng căng thẳng. Bởi vì khi Lã Đương Dương cuốn lấy y thì hai trợ thủ mà gã mang theo đã tả hữu thoát ra, chạy xẹt qua Vương Khuê, đánh về phía Triệu Trinh. Vương Khuê giết được Lã Đương Dương, nhưng lại không kịp ngăn hai tên thích khách còn lại.
May mắn còn có người bên cạnh! Trương Ngọc cũng xem như trải qua trăm trận chiến. Trong thời khắc sinh tử, đã phản ứng lại ngay, bổ nhào một cái liền nắm lấy mắt cá chân của thích khách. Tên đó ở trên không trung, chỉ cảm thấy có một lực mạnh mẽ truyền từ dưới chân lên, vội vàng không kịp chuẩn bị,kêu lên một tiếng ngã bịch một cái xuống đất.
Cứ coi là có Trương Ngọc thì cũng chỉ có thể vồ bắt được một người. Nhưng vẫn còn một tên thích khách khác nữa!
Một thích khách khác rung cánh tay lên, đã tung ra đường sắc bén bắn thẳng vào Triệu Trinh đang kinh sợ há hốc mồm.
Vương Khuê căng thẳng, muốn gọi Thánh thượng mau tránh đi nhưng cổ họng đã câm, hai mắt đỏ thẫm, âm thanh vì thế một tiếng cũng không nói ra được. Mắt thấy tia sắc bén kia sẽ bắn vào cơ thể Triệu Trinh thì liền vẹo người đánh tới, chắn trước người Triệu Trinh. Ba tia sắc bén đó cuối cùng không vào người.
Người nhào lên đó chính là Lý Dụng Hòa. Lý Dụng Hòa đã không cần giải thích gì, chỉ cần bằng màn bổ nhào đó, Vương Khuê biết đã trách nhầm Lý Dụng Hòa.
Lý Dụng Hòa ngăn trở ám khí của thích khách. Người ở trên không trung, gập cánh tay, hai tia ám khí đã bị đánh bật trở lại. Y là Tán Trực nên bên người lúc nào cũng mang theo cơ nỏ!
Thích khách kia vốn tưởng rằng đã đạt được rồi, không kịp vội mừng thì thấy ám khí đánh trước mặt. Y cố dốc sức tránh về phía bên, hai ám khí xoẹt qua chạm người. Thích khách đã quyết định tháo chạy!
Lã Đương Dương đã chết, các đồng bọn cũng đang bị đối phó. Y đánh một đòn không trúng, đã không còn có cơ hội xuất thủ nào nữa rồi. Mũi chân thích khách chạm đất, lại tung người lên đánh ra bên ngoài. Nhưng còn chưa kịp tháo chạy thì một mũi tên bắn tới trúng ngực của y. Y lắc mạnh hai cái, cúi đầu nhìn thì chỉ thấy trên ngực bị đâm một tên, y ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Thị vệ Võ Anh ra tay đúng lúc bắn chết thích khách. Võ Anh bình thường trầm mặc ít lời nhưng trong thời khắc mấu chốt thì cũng không nương tay.
Trong lòng Vương Khuê nhẹ nhõm, thấy Trương Ngọc đang đánh nhau với thích khách cuối cùng, thân hình vừa nhảy lên liền đã đến bên tên thích khách kia. Tên thích khách kia bị Trương Ngọc cuốn lấy thân mình, cảm giác gió táp ập đến sau đầu gió táp nhanh như tên bắn, mới né tránh, thì liền đã nghe thấy một tiếng “phịch” lớn, hai mắt lồi ra, đương nhiên là mất mạng.
Vương Khuê một cước đá vào làm gãy cổ thích khách!
Lúc này phương xa có tiếng kêu thảm thiết không nguôi, không ngờ lại là tiếng của thị vệ.Vương Khuê lo lắng cho tình hình của Địch Thanh, hét lên:
- Các ngươi bảo hộ Thánh thượng! Nếu có người đến gần thì giết luôn không tha!
Bên hông y còn có vết máu nhưng cũng không thèm nhìn, cả người tung lên phóng về hướng Địch Thanh, Lý Giản.
Lúc vừa đến gần, dù Vương Khuê can đảm nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm trước mắt cũng không khỏi rùng mình một cái. Trong giờ phút này y chỉ cảm thấy không phải ở nhân gian mà như rơi vào tầng mười tám địa ngục. Những nha dịch mà Lã Đương Dương mang đến đã trở nên như chó điên vậy, gặp người liền vồ. Có mấy người thị vệ không kịp đề phòng liền bị những người đó ôm cổ cắn họng.
Vương Khuê chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay rét run, thấy Địch Thanh bỗng nhiên nhảy vào trong đám người, trường đao vung lên, chém vào một tên nha dịch, đoạt lại một thị vệ. Vương Khuê không khỏi âm thầm khen ngợi, Địch Thanh này ngày thường láu cá nhưng những lúc thực sự thì có thể trọng dụng được.
Địch Thanh cũng là có chút bất đắc dĩ. Với cảnh tượng như thế này, hắn dường như đã từng quen. Cảnh tượng này cũng dữ dội giống với cảnh tượng ở thung lũng Phi Long năm đó?
Địch Thanh nghe theo sự dặn dò của Vương Khuê đến đó xem xét nhân sự nha dịch, nhưng vừa mới đến trước mặt mọi người thì đã cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì trong bóng đêm những người đó đứng như tượng gỗ, ánh mắt mờ mịt. Lập tức Địch Thanh cảm thấy như đã nhìn thấy tình cảnh này rồi. Hắn liền nhớ ra ngày những người dân bị mất tâm thần của thung lũng Phi Long cũng có bộ dạng y hệt như vậy.
Ngay lập tức Địch Thanh ra lời cảnh báo, nhưng hắn vừa mới hét lên thì trong đám người có người nói:
- Di Lặc ra đời, tân Phật độ kiếp. Giết người thiện nghiệp, lập địa thành Phật!
Trong lòng Địch Thanh run lên, quay đầu nhìn lại. Năm đó thung lũng Phi Long cũng là vì mười sáu chữ này, mới dẫn đến một đại họa khôn cùng. Địch Thanh thật không thể ngờ được rằng, hôm nay, giờ phút này lại nghe thấy những lời này!
Đêm đen như mực, có một đôi mắt sáng trong. Trong đôi mắt sáng đó mang theo một sự tà ác vô tận. Từ trong đáy lòng Địch Thanh có một tiếng gào thét, hắn đã nhận ra người đó là ai.
Người nọ rõ ràng chính là Đa Văn Thiên Vương -người khiến hắn nhiều năm đau khổ!