Quách Quỳ bưng thức ăn nóng đến, lên tiếng:
- Đại ca! Huynh ăn chút gì đi?
Quách Tuân nhìn thấy cơm nước cũng chẳng có lòng dạ nào mà nuốt.
- Tiểu Quỳ! Đệ giúp huynh đi xem xem Địch Thanh ra sao rồi.
Gã không có can đảm vào phòng hỏi thăm sức khoẻ Địch Thanh.
Quách Quỳ liền bưng thức ăn đi vào phòng, vốn định khuyên bảo Địch Vân vài câu nhưng thấy được đôi mắt Địch Vân đầy tuyệt vọng thì tất cả những lời muốn nói đều nuốt vào trong.
Địch Vân vẫn chưa phát hiện Quách Quỳ đến đây, toàn bộ tâm tư và tinh thần của hắn đều tập trung vào đệ đệ của mình.
Đã nhiều ngày rồi, Địch Thanh chưa tỉnh lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt, dường như đang hấp hối.
Địch Vân nắm chặt bàn tay đệ đệ, như đang nắm chút hy vọng sống mong manh. Hắn đã nói liên tục hai ngày hai đêm không nghỉ. Hai tròng mắt hằn đầy tơ máu, đôi môi của hắn sớm đã nứt nẻ bật máu, cổ họng cũng khô khốc, hơi động một tý thôi là đau đớn giống như bị đao cắt. Nhưng con đau đó có đáng gì so với nỗi đau từ con tim nằm trong lồng ngực hắn.
- Đệ đệ! Đừng ngủ nữa, đại ca sẽ rất tức giận đấy...
Nói xong câu này, Địch Vân kìm được để cho nước mắt tuôn như mưa, nức nở nói:
- Đệ đệ! Đệ còn nhớ không? Mỗi lần đệ phạm lỗi đều không dám nói cho đại ca biết. Đệ không sợ huynh đánh vào đít mà chỉ sợ huynh thất vọng. Mỗi lần đại ca nói sẽ tức giận, đệ đều hiểu ra mà sửa sai. Ở trong lòng đại ca, đệ đáng giá ngàn vàng không gì có thể đánh đổi được. Khi huynh nghe được lời đệ nói với Ngưu Tráng rằng 'Ở trong lòng của đệ, đại ca cũng là một vị đại ca vạn vàng khó cầu.' Đệ có biết, lúc huynh nghe được câu nói đó thì sung sướng đến thế nào không?
Mấy giọt nước mắt rơi tí tách trên mặt Địch Thanh, Địch Vân lại nói:
- Đệ đệ! Đệ không được ngủ. Lần này đại ca thực sự rất tức giận. Không ... sau này đại ca sẽ không bao giờ ... nổi giận với đệ nữa. Chỉ cần đệ tỉnh lại thôi, có được không?
Năm ngón tay siết chặt lấy tay Địch Thanh, Địch Vân đang cười giống như khóc.
- Đệ đệ! Đệ còn nhớ lúc hấp hối mẹ đã nói gì không? Người nói là muốn huynh đệ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, chăm sóc cho nhau. Người nói: "Thế gian này gặp được nhau đã là duyên phận, là anh em lại càng có duyên. Duyên phận phải được quý trọng, thù hận chẳng qua chỉ là chốc lát. Người cũng nói đã không còn hận kẻ trước kia đã đánh phụ thân bị thương, không mong huynh đệ chúng ta báo thù rửa hận, chỉ mong hai chúng ta sống vui vẻ. Dù thế nào đi nữa được sống chính là điều tốt nhất!” Khi đó huynh còn trẻ không hiểu được gì, nhưng bây giờ huynh đã hiểu tấm lòng của mẫu thân. Người chẳng mong gì cả, không cần chúng ta làm tể tướng hay đỗ trạng nguyên, người chỉ mong chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc thì đã mãn nguyện lắm rồi. Đệ đệ, huynh chỉ mong đệ đừng chết. Đại ca không cần gì hơn nữa.
Nước mắt gã giàn giụa, thấy Địch Thanh vẫn ngủ say không tỉnh thì không kiềm chế được nỗi đau trong lòng, đột nhiên nhào tới úp mặt vào ngực Địch Thanh, cố sức lay lay hắn mà nói:
- Đệ đệ! Huynh van đệ. Đệ đừng bỏ đại ca lại. Cầu xin đệ, đừng bỏ đại ca một mình!
Địch Vân vùi đầu vào ngực Địch Thanh, gào khóc. Quách Tuân nghe được tiếng khóc trong phòng vọng ra, nghĩ rằng Địch Thanh đã chết thì vô cùng đau đớn mà phun ra một một ngụm máu tươi lớn.
Chẳng biết đã khóc được bao lâu, đột nhiên Địch Vân cảm giác có người đang xoa đầu mình thì cứ tưởng rằng Quách Quỳ đang an ủi liền lên tiếng đầy đau thương:
- Quách tiểu đệ...
Không ngờ, y lại nghe Quách Quỳ thốt lên kinh ngạc:
- Địch Thanh hắn...
Địch Vân ngẩng đầu nhìn đệ đệ, chỉ thấy Địch Thanh đang mở mắt nhìn mình, một tay vừa mới từ đỉnh đầu gã hạ xuống.
Địch Vân thấy đệ đệ tỉnh lại, vừa bi thương vừa mừng rỡ mà ngây người.
Trong mắt Địch Thanh tràn đầy nước mắt, thì thào:
- Đại ca! Đệ sẽ không bỏ đại ca đâu, không bao giờ!
Giọng nói của hắn tuy rất yếu ớt nhưng rất chân thật.
Địch Vân vui mừng thiếu chút nữa ngất đi, hai cánh môi hé ra nhưng một chữ cũng nói không nên lời. Gã đã nói ba ngày hai đêm, tới lúc này mới đã cảm thấy đôi môi đau nhức, nhưng sự đau đớn đó làm sao có thể so với niềm vui trong lòng?
Quách Quỳ chính mắt nhìn thấy nước mắt Địch Thanh theo khóe mắt chảy xuống, tận mắt nhìn thấy Địch Thanh mở mắt vươn tay ra xoa đầu Địch Vân thì chỉ kịp kêu lên một tiếng sợ hãi mà đứng yên. Tới khi nghe Địch Thanh nói mấy câu, nó mới cảm thấy vui mừng vô hạn, liền xoay người xông ra ngoài kêu to:
- Đại ca, Địch Thanh tỉnh rồi, Địch Thanh tỉnh rồi!
Vương Duy Nhất phấn chấn, bước nhanh vào trong gian phòng. Vết máu nơi khóe miệng Quách Tuân vẫn còn chưa khô, nghe nói như thế thì chưa dám tin, run giọng nói:
- Thật sao?
Quách Quỳ ôm cổ Quách Tuân, liên tục gật đầu nói:
- Thật mà! Hắn mở mắt ra rồi, hắn đã nói được.
Cậu bé vô cùng hưng phấn, ôm chặt cổ đại ca. Có lẽ chỉ có hôm nay nó mới thực sự cảm thấy tình huynh đệ sâu đậm đến thế nào.
Cuối cùng, Vương Duy Nhất bước ra cười với Quách Tuân, nói:
- Địch Thanh sống lại rồi.
Lúc này, Quách Tuân mới chịu tin, thân hình lảo đảo quỳ xuống đất. Quách Quỳ hốt hoảng kêu lên:
- Đại ca! Huynh làm sao vậy?
Quách Tuân ngẩng đầu tạ ơn ông trời, rồi dập đầu lạy mặt đất. Khuôn mặt gã lấm lem đất cát, vui sướng đến phát khóc.