Lưu thái hậu cười lạnh lùng nói:
- Diêm Văn Ứng! Ngươi có thể tự quyết định thay ta từ khi nào rồi?
Diêm Văn Ứng cuống quýt quỳ xuống nói:
- Thần không dám. Thần chỉ nghĩ vì thái hậu. Thái hậu không thích, thần đi báo với Bát vương gia được rồi.
Lão vừa mới lui xuống, Lưu thái hậu đã thay đổi chủ ý, nói:
- Triệu Bát vương gia vào! Các ngươi lui ra.
Lúc Bát vương gia tiến vào, hai mắt đỏ hoe, vẻ ngoài hốc hác. Tất cả những nét cao quý, thanh khiết của ông đều đã biến mất không còn. Nhìn ông như chỉ còn là một người cha muốn tìm kiếm cách chữa trị tính mạng con gái mình.
Bát vương gia vừa đến trước ỷ của Lưu thái hậu, liền quỳ xuống đất nói:
- Thái hậu, thần cầu xin người!
Lưu thái hậu lạnh lùng nói:
- Triệu Nguyên Nghiễm! Ngoài từ này ra, khanh không có lời khác sao?
Bát vương gia lẩm bẩm nói:
- Thần cầu xin người. Cầu xin người cứu nó.
Lưu thái hậu nói một cách chậm rãi:
- Chuyện vào huyền cung là chuyện trọng đại. Ngươi thử nói ngay trước mặt triều thần, xen có ai tán đồng với ngươi? Xem ai dám ủng hộ ngươi!
- Thần chỉ xin người.
Bát vương gia rơi lệ nói:
- Con gái thần như vậy. Người! Lẽ nào người thật sự nhẫn tâm nhìn nó rơi xa?
- Ta có gì không đành lòng?
Lưu thái hậu lạnh nhạt nói, giọng nói ẩn chứa một sự tàn nhẫn.
Bát vương gia đột nhiên bùng nổ, đứng phắt dậykêu lên:
- Người không nên quên rằng nó cũng là con gái của người!
Lưu thái hậu giật mình kinh hãi, quát:
- Triệu Nguyên Nghiễm! Khanh thật sự điên rồi sao?
Bát vương gia lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Thần điên cái quái gì? Thần chưa từng điên. Cho dù thần điên, cũng là bị người ép điên. Nga nhi….
- Câm miệng! Ngươi không có tư cách gọi tên của ta?
Lưu thái hậu kêu lên.
Nụ cười của Bát vương gia trở nên lạnh lùng, trở nên cay độc châm chọc:
- Ta không có tư cách gọi tên của Thái hậu. Nhưng ta có tư cách sinh con gái với người, tên là Vũ Thường!
Ai cũng không ngờ được, Bát vương gia luôn kính cẩn mà lại nói ra lời thô tục như vậy. Chẳng lẽ là vì trong cung chỉ có hai người bọn họnên Bát vương gia mới không kiêng nể gì cả?
Ông như nhịn quá lâu rồi. Hơi thở của Lưu thái hậu trở nên nặng nhọc, trầm mặc rất lâu mới nói:
- Triệu Nguyên Nghiễm! Khanh thật sự cho rằng, ta sẽ không giết khanh sao?
Bát vương gia không đếm xỉa đến, ngược lại bình tĩnh:
- Người giết ta cũng tốt, không giết ta cũng thế. Chẳng lẽ bây giờ so với chết ta tốt hơn hay sao? Lưu Nga! Ta luôn luôn tỏ ra sợ bà, nhưng bà thật sự cho rằng ta sợ bà chứ?
Lưu thái hậu không nói, nhưng nét mặt cực kỳ phẫn nộ.
Bát vương gia lẩm bẩm nói:
- Ta không sợ bà. Ta chỉ sợ bà làm chuyện bất lợi với con gái của chúng ta. Vũ Thường vừa ra đời, ta không được gặp nó. Mỗi lần nghĩ đến điều đó ta đều phát điên. Ta biết bà đang tra tấn ta. Bà không để cho ta chết một cách vui vẻ, mà ta sẽ phải chết một cách đau đớn. Thật sự trong giấc mộng ta còn muốn gặp bà một lần.
Giọng nói của Bát vương gia cực kỳ thê lương:
- Năm đó tam ca tin thần, tìm ta cùng suy nghĩ. Huynh ấy đối với ta thật sự rất tốt, rất nhiều việc đều nói với ta. Huynh ấy rơi nước mắt nói với ta sự thần kỳ của ngũ long. Thậm chí tìm mọi cách để lấy hai cỗ quan tài thủy tinh từ Ba Tư xa xôi về lại còn chia cho ta một cái. Huynh ấy đối với ta thật sự rất tốt.
Bát vương gia là vương tử thứ tám của Thái tông. Còn Triệu Hằng là con trai thứ ba. Vì vậy Bát vương gia luôn gọi Triệu Hằng là tam ca.
- Vậy àh, ông ấy đối với ông thật tốt, cho nên ngay cả người phụ nữ của ông ấy cũng chia sẻ với ông.
Lưu thái hậu lạnh nhạt nói.
Bát vương gia khàn giọng nói:
- Không phải như thế! Là bà dụ dỗ ta, ta biết lúc đó bà rất cô đơn.
- Ông im miệng đi!
Lưu thái hậu lạnh lùng nói.
Bát vương gia kêu lên:
- Ta chết cũng không sợ thì còn sợ gì? Ta biết bà thật sự muốn ta nói. Bà nhắc nhở ta chính là muốn tra tấn ta. Cũng muốn hành hạ chính mình! Ta thật sự ngốc, ngốc nghếch tin lời của bà. Năm đó Lưu Mỹ chết rồi, tam ca đang cầu thần nên bà rất cô quạnh vắng vẻ. Cho nên bà nhân lúc ta ở trong cung, cố ý dụ dỗ ta.
Lưu thái hậu thở rất nặng nề, nhưng không nói gì nữa.
- Ta thật sự ngốc, ngốc tưởng rằng bà thật sự thích ta. Cho nên ta liền mới ngấm ngầm sau lưng tam ca, cùng người quấn lấy nhau. Sau này cuối cùng ta cũng hiểu được, bà ở với ta, không phải vì thích ta, mà là muốn một đứa con trai. Hì hì, bà vì vị trí của hậu cung, thật sự thủ đoạn nào cũng dám dùng. Bà bảo ta nói lời hay trước mặt tam ca, bảo ra trước mặt triều thần ủng hộ cho bà. Thậm chí còn lợi dụng ta, nhưng từ đầu tới cuối bà căn bản không hề để ý tới ta.
Lưu thái hậu lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, ta coi ông như một con chó. Một con chó đực mà thôi.
Không ai có thể ngờ được, Lưu thái hậu cao quý lại nói ra những lời này.
Bát vương gia cũng không hề bất ngờ. Ông cười. cười ngặt nghẽo, nước mắt rơi xuống:
- Ta là chó đực, vậy bà là gì? Bà là chó cái sao? Bà vốn là một kỹ nữ, có lẽ ngay cả kỹ nữ cũng không bằng. Kỹ nữ vì tiền cái gì cũng dám bán, bà vì quyền lực cái gì cũng không buông tha. Trước tiên bà bỏ anh trai kia lấy tam ca, sau đó lại dụ dỗ ta, sau này thấy ta không có giá trị lợi dụng, liền quẳng ta đi. Lý Thuận Dung sinh được thiên tử. Bà sinh được Vũ Thường. Bà vì vị trí của Hoàng hậu, không ngờ nhẫn tâm bỏ Vũ Thường, coi Triệu Trinh mới là do bà sinh ra. Tam ca không nói gì vì huynh ấy cũng thật lòng yêu bà, hy vọng duy nhất của huynh ấy chính là con trai ruột của huynh ấy có thể đăng cơ. Nhưng ngươi lại muốn cùng với Triệu Doãn Thăng tính kế để cho đứa con trai mà bà đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm. Đáng tiếc, tam ca hiển linh khiến cho bà sợ rồi. Bà không sợ tam ca đang sống nhưng bà lại sợ tam ca đã chết rồi. Lưu Nga! Đến khi già bà cũng biết sợ. Cả đời này của bà, rốt cuộc vì cái gì? Chẳng lẽ chính là vì cái ngôi vị Hoàng đế đó sao? Nhưng bà được gì?
Lưu thái hậu hết sức bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói:
- Ta không chiếm được thì ông cũng đừng mong đến nó. Ta bỏ con gái của ông thì sao?
Bát vương gia khàn giọng nói:
- Đến tận bây giờ bà còn nói Vũ Thường chỉ là con gái của tôi? Lẽ nào nó không phải là con gái của bà? Uổng cho ta đưa cho bà cái giọt lệ đó. Lúc đó ta thật sự bị mù rồi.
- Ông không bị mù, chẳng qua ông chỉ có cái đắc chí của ngụy quân tử mà thôi.
Lưu thái hậu nói một cách vô tình:
- Thật ra trong lòng ông cũng không phục tam ca nhưng ngoài mặt thì làm như tôn kính. Ông đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư của ông. Ông nịnh bợ ta, khóc vì ta. Giả dụ ta bị dụ dỗ, chẳng phải là ông cũng hy vọng sau khi tam ca của ông quy tiên, ông có thể từ tôi, có được ngon ngọt. Thậm chí cũng ngồi trên ngai vàng mấy ngày. Hì hì, ta lại không để ông ngồi ngai vàng, ông có thể làm gì được ta? Ta bảo cung nữ dẫn con gái ra khỏi cung, đánh vỡ tích lệ, để một nửa khối tích lệ trên người con gái. Còn một nửa cho ông xem. Sau đó liền vứt xuống lăng Vĩnh Định. Ông tưởng rằng ta thật sự muốn để ông tìm được nó sao? Ông thật sự cho rằng ta và ông còn có tình cảm hay sao? Ha ha, ông nhầm rồi, chẳng qua là tôi muốn để ông cả bị tra tấn đời này mà thôi.
- Dương Vũ Thường là con gái của bà, chẳng lẽ bà không có chút yêu mến nào sao? Nó chỉ còn lại một ít cơ hội sống cuối cùng Vậy mà bà còn muốn bóp chết nó? Rốt cuộc bà còn có phải là người không?
Bát vương gia nói.
Lưu thái hậu cười cười, chậm rãi nói:
- Ông thật sự có tình cảm đối với con gái sao? Vậy tôi cho ông cơ hội. Tôi có thể theo ý ông đưa Dương Vũ Thường vào trong huyền cung, đợi các người tìm được Hương Ba Lạp.
Bát vương gia ngơ ngẩn, một lúc sau mới nói:
- Bà cần điều kiện gì?
Ông thật sự hiểu quá rõ người phụ nữ trước mặt này nên không dám tin rằng Lưu thái hậu sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy.
- Tôi không có điều kiện. Tôi đáp ứng ông vô điều kiện.
Trong nụ cười của Lưu thái hậu có một sự ác nghiệt:
- Tôi không tin con gái ông có thể có kỳ tích. Nhưng tôi có thể cho ông hy vọng. Vì tôi rất muốn nhìn ông chờ đợi trong tuyệt vọng. Tôi có bí mật, bí mật về Hương Ba Lạp. Nhưng tôi sẽ không nói cho ông. Nếu ông biết được bí mật này, tôi chỉ sợ ông sẽ đập đầu vào tường mà chết.
Dứt lời, ba ta cười ha ha chẳng nào kẻ điên.
Bát vương gia nghe thấy thế thì run người. Nét mặt tràn ngập sự kinh hãi bi ai. Đêm khuya đã buông xuống, ngọn đèn đã được đốt, trăng sáng trên đầu nhưng nước mắt lại chảy vào trong.