Bát vương gia đau lòng tột đỉnh, chỉ biết gật đầu, chẳng nói thêm lời nào.
Triệu Trinh nhìn Địch Thanh một cái, trầm ngâm một hồi, chậm rãi đi đến bên cạnh Địch Thanh, nhìn hắn một lúc lâu.
Sắc mặt Địch Thanh đờ đẫn, cũng không vái chào, cũng không nói năng. Giờ đây hắn chỉ nghỉ đến chuyện, Hương Ba Lạp rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ lời Bát vương gia nói là sự thật? Thái hậu có thể cứu sống Vũ Thường ư?
Triệu Trinh thấy Địch Thanh vô lễ, cũng không khiển trách, dùng tay vỗ nhè nhẹ lên vai của hắn, nói:
- Địch Thanh, sau này ngươi có chuyện gì, cứ nói với trẫm là được.
Y nói xong câu nói này, xoay người rời đi.
Đợi khi ra khỏi cung, Triệu Trinh thở phào một cái, vẻ mặt tuy còn nghiêm trang, nhưng trong ánh mắt không hiểu vì sao, có phần lạ lùng cổ quái.
Diêm Văn Ứng vội vàng đi tới, nói nhỏ:
- Thánh Thượng, Khâu bộ đầu cầu kiến.
Khâu Minh Hào vốn là người của thái hậu, từ sau khi trong cung bốc cháy, mãi vẫn không thấy xuất hiện, thậm chí còn không tới trước hoàng nghi môn. Theo bản thân gã nói, lúc gã rời khỏi thái hậu để đi tìm Triệu Trinh, bị thích khách đánh ngất xỉu. Sau này mới tỉnh lại, ngoại trừ Diêp Tri Thu ra, căn bản là không ai để tâm đến chuyện này.
Trong cung có biến động kinh người, sóng lớn cuồn cuộn, ai mà để ý đến một bộ đầu chứ?
Lúc này Khâu Minh Hào tìm Triệu Trinh có chuyện gì nhỉ? Triệu Trinh lại không thấy kì lạ, chỉ hỏi là:
- Ừ, để y chờ ở cung Đại Hưng, nhớ lấy, đừng để người bên cạnh biết được việc này.
Diêm Văn Ứng gật đầu, nhanh như chớp lui xuống. Triệu Trinh nhìn sang xung quanh, lúc này mới thông thả nói:
- Khởi giá cung Đại Hưng.
Triệu Trinh đến cung Đại Hưng, thần sắc bình thản. Cung vua bị lửa thiêu rụi, y tạm thời dời sang ở tại cung Thừa Thiên, cùng lại lại đổi tên cung Thừa Thiên thành cung Đại Hưng.
Vào trong cung, Triệu Trinh cho người trái phải lui xuống, nói với bức bình phong:
- Ra đây đi.
Sau lưng bức bình phong có một người bước ra, sắc mặt như sắt, thần sắc cung kính, rõ ràng chính là danh bổ trong kinh Khâu Minh Hào. Khâu Minh Hào vừa bước ra khỏi bức bình phong, lập tức quỳ ngay xuống đất nói:
- Thần khấu kiến Thánh thượng.
Lúc gã quỳ xuống, động tác không được nhanh nhẹn, sắc mặt dường như có vẻ đau khổ.
Triệu Trinh cũng chẳng lưu ý, trong mắt toát lên vẻ tán thưởng, chậm rãi nói:
- Đứng lên đi.
Đợi sau khi Khâu Minh Hào đứng dậy, Triệu Trinh khẽ thở dài, hài lòng nói:
- Khâu Minh Hào, ngươi làm tốt lắm.
Câu nói này của Triệu Trinh, quả thật kỳ lạ vô cùng, y vốn chẳng có nửa phần qua lại với Khâu Minh Hào, y là thiên tử, Khâu Minh Hào là bộ đầu, lại là người của thái hậu, Khâu Minh Hào cũng chẳng làm bất kỳ việc gì cho Triệu Trinh cả.
Khâu Minh Hào làm tốt chuyện gì ? Không ai biết cả, nhưng xem ra, Triệu Trinh không những quen thuộc với Khâu Minh Hào, có quan hệ qua lại với gã, hơn nữa còn rất tín nhiệm gã.
Khâu Minh Hào cũng chẳng có nửa phần thất kinh nào, gã chau mày buông tay lại, thái độ cung kính nói:
- Thần được tiên đế tín nhiệm, vì Thánh thượng vào dầu sôi lửa bỏng, muôn lần chết không chối từ!
Triệu Trinh gật gật đầu, sắc mặt ưu tư, hình như hoài niệm điều gì đó. Không biết bao lâu sau, y cuối cùng cũng mở miệng, vừa mở môi đã nói một câu long trời lở đất.
- Ngươi không nên bắn mũi tên đó vào thái hậu.
Lời nói như tên nhọn, đã nói ra, thì không thể thu lại được. Triệu Trinh nói xong, trong mắt xẹt qua tia thâm độc. Có lẽ mãi đến giờ phút này đây, con người mang nỗi uất ức và bàng hoàng đó, còn xen lẫn chút yếu đuối nữa, mới trở thành một cửu ngũ chí tôn thật sự.
Uy nghiêm vô cùng!
Triệu Trinh không ngờ là Khâu Minh lại bắn thái hậu một mũi tên. Lời này bất luận bị ai nghe thấy đều khó có thể tin được.
Vì sao Khâu Minh phải bắn chết thái hậu? Làm sao Triệu Trinh biết được việc của Khâu Minh? Nếu Triệu Trinh khẳng định rằng Khâu Minh có lòng làm hại thái hậu thì vì sao vẫn giữ gã lại bên cạnh mình? Triệu Trinh còn biết thêm điều gì nữa? Nhìn vị Thiên tử như có nỗi đau thương căm giận, áp lực lẫn khiếp đảm kia rốt cuộc đang nghĩ gì?
Rõ ràng Khâu Minh thấy được sự nghi ngờ của Triệu Trinh nên quỳ xuống nói:
- Thần đáng chết! Xin hoàng thượng thứ tội!
Gã không có lời giải thích nào, chỉ biết giữ tấm lòng trung thành vô hạn cùng nỗi kinh sợ của mình.
Nếu như có người thứ ba tại đây thì chắc chắn sẽ biết là Khâu Minh trung thành với người nào.
Triệu Trinh nhìn chằm chằm Khâu Minh đang quỳ gối, khẽ thở dài:
- Trẫm không trách ngươi. Trẫm biết là ngươi muốn tốt cho trẫm. Nhưng ngươi đã quá nóng vội rồi. Thái hậu… cuối cùng vẫn là mẫu thân của trẫm. Cho dù bọn Triệu Doãn Thăng đồng ý vì thái hậu mà bất lợi với trẫm, thì trẫm cũng không mong muốn có người nào làm hại gì đến thái hậu.
Khâu Minh chỉ đáp:
- Thần hiểu rõ. Là thần tự chủ trương, tội đáng muôn chết.
Giọng điệu Triệu Trinh chậm lại, thấp giọng hỏi:
- Mấy ngày nay trẫm không có việc gì quan trọng, tạm thời ngươi không cần đến gặp trẫm. Hôm nay ngươi vào cung làm gì?
Khâu Minh nói:
- Bẩm hoàng thượng, hai ngày nay Diệp Tri Thu vẫn còn tra cứu vụ án tử trong cung. Chỉ sợ là hắn đã phát hiện ra được điều gì.
Triệu Trinh bỗng nhiên đứng lên, thất thanh nói:
- Hắn tra được cái gì?
Khâu Minh nói:
- Diệp Tri Thu này có tính cố chấp, hơn nữa rất có bản lĩnh điều tra án. Một chuyện cách đây mấy năm ở thung lũng Phi Long cũng bị hắn tra ra chân tướng. Chuyện xảy ra trong cung này chỉ sợ là hắn sẽ sớm muộn tra ra được.
Rõ ràng là Khâu Minh không nói rõ nhưng trong giọng điệu của gã đã có ý đề nghị, trong mắt cũng có sát khí. Đương nhiên, sát khí của gã không nhằm vào Triệu Trinh.
Triệu Trinh chậm rãi ngồi xuống, lẩm bẩm.
- Nếu như hắn không cố chấp điều tra thì trẫm cũng không thể nào vạch trần ra được âm mưu Phật Di Lặc của Triệu Doãn Thăng. Dù sao thì Diệp Tri Thu đó cũng là người có công.
- Nhưng… hoàng thượng, chẳng lẽ người không sợ hắn điều tra ra sự việc khác trong cung sao?
Rõ ràng lời nói của Khâu Minh có phần kỳ lạ. Chức trách của bộ đầu là đi bắt người, đương nhiên là phải điều tra vụ án đến cùng. Nhưng dường như Khâu Minh rất sợ Diệp Tri Thu điều tra ra được. Vậy tại sao gã phải sợ?
Triệu Trinh nghe vậy liền có phần cảnh giác. Sau một hồi lâu mới nói:
- Ý ngươi là gì?
Khâu Minh cúi đầu nói:
- Hôm nay hắn đã đi tìm Nhâm Thức Cốt.
Triệu Trinh nhíu mày:
- Sau đó thì sao?
Không ngờ khi nghe cái tên “Nhâm Thức Cốt” mà Triệu Trinh không hề kinh ngạc, lại tỏ vẻ hiển nhiên biết người này. Nhâm Thức Cốt chỉ là một kẻ khám nghiệm tử thi thấp hèn, Triệu Trinh là thiên tử cao quý, có lý do gì mà biết tên này?
Khâu Minh nói:
- Nhâm Thức Cốt chết rồi. Chẳng những Nhâm Thức Cốt chết mà hai Ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) lúc đó đã khám nghiệm tử thi cho một hòa thần trong cung cũng đều chết hết, là mỉm cười mà chết.
Triệu Trinh không hề ngạc nhiên, ngược lại thở phào một cái, nói:
- Hãy an táng cho bọn chúng cho tốt, động viên con cháu bọn chúng.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Triệu Trinh lại hỏi:
- La Sùng Huân ở đâu ?
La Sùng Huân cấu kết với Triệu Doãn Thăng, tự phóng hỏa trong cấm cung, có thể nói là tội ác tày trời. Nhưng sau vụ lửa cháy thì không thấy bóng dáng của La Sùng Huân đâu. Rất nhiều người nói rằng y đã chạy tội rồi.
Khâu Minh nói:
- La Sùng Huân hắn… sẽ không xuất hiện nữa.
Bộ dạng khi Khâu Minh khẳng định điều này vô cùng kỳ lạ. Làm sao gã lại cho rằng La Sùng Huân sẽ không xuất hiện nữa?
Nhưng Triệu Trinh không thấy kỳ lạ, chỉ gật đầu nói:
- Tốt. Tự thân La Sùng Huân có tội, chớ để liên lụy đến người khác.
Khâu Minh nói:
- Thánh thượng là người khoan hồng. Tuy nhiên về phía Diệp Tri Thu kia phải làm thế nào bây giờ?
- Rốt cuộc hắn đã điều tra ra được gì?
Thần sắc Triệu Trinh có chút do dự.
Khâu Minh thở dài nói:
- Bẩm hoàng thượng, thần chỉ có thể nói, nếu mặc cho hắn điều tra thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết hết. Đương nhiên chắc hoàng thượng không muốn như vậy? Theo như thần thấy…
Gã chỉ giơ tay làm hiệu, không nói thêm gì nữa.
Triệu Trinh còn chưa kịp quyết định thì đã có người vào bẩm báo:
- Bẩm hoàng thượng, Diệp Tri Thu cầu kiến!
Từ sau khi Triệu Trinh rời đi thì thần sắc Lưu thái hậu vẫn còn có chút hoảng hốt. Thời khắc Triệu Trinh xoay người bỏ đi, Lưu thái hậu mới phát hiện ra rằng cậu con trai ngoan ngoãn trước kia đã trưởng thành, cũng có chủ kiến của mình rồi. Còn bà đã già rồi, rất nhiều chuyện đã lực bất tòng tâm khi xử lý.
Chưa nghĩ ngợi gì nhiều thì Bát vương gia ở bên cạnh đã la lên:
- Thái hậu, thần cầu xin người!
Diệp Tri Thu lập tức nói:
- Tên hung thủ này khẳng định phải thỏa mãn mấy điều kiện sau.
Triệu Trinh hỏi ngay:
- Hắn phải thỏa mãn những điều kiện gì?
Diệp Tri Thu trầm ngâm một lát rồi mới nói:
- Đầu tiên, hắn phải nhờ chuyện này mà có được lợi ích. Nếu không vì lợi ích thì những chuyện như vậy bây giờ càng ngày càng ít người làm.
Triệu Trinh mỉm cười, trong mắt hiện lên chút lo lắng, gật đầu nói:
- Diệp Tri Thu, trẫm biết ngươi vẫn trung thành và tận tâm. Trẫm… rất thưởng thức ngươi.
Diệp Tri Thu cười cười, nhưng trong nụ cười có mang theo chút tiêu điều:
- Tiếp theo, người này nhất định phải có điều kiện đi lại trong cung. Nói ví dụ như thần đi. Thần phải ở trong cung tra án vì thế có thể tùy ý đi lại.
Rồi hắn hướng mắt nhìn vào trong tấm bình phong, chậm rãi nói:
- Đương nhiên, người điều tra án tuyệt đối không chỉ có một mình thần…
Hắn dường như muốn ám chỉ điều gì nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Triệu Trinh gật đầu, không nói thêm lời nào.