Triệu Trinh lại cười, nói:
- Tiếp tục tới xem những căn phòng khác.
Triệu Trinh lúc trước có phần yếu đuối, ở trong Huyền cung quỷ dị này, dường như dũng khí ngày càng lớn. Ngược lại, Địch Thanh gan lớn như hổ, tim lại trở nên ngày càng băng giá.
Chỉ có Lý Thuận Dung vẫn bình tĩnh như không, nàng dường như cảm giác được điều gì đó, chỉ nói:
- Thánh Thượng đi theo ta, ngài muốn cái gì, ta tới lấy giúp là được, ngài nhất định không được động thủ.
Nàng xoay người sang bên cạnh, tới trước cánh cửa màu trắng.
Nói là màu trắng, cũng không chính xác. Theo như Địch Thanh thấy đó là màu bạc trắng thì đúng hơn. Trong phòng, hết thảy mọi thứ đều được chế tạo từ bạc trắng bao gồm cả mấy chiếc án, điều này khiến toàn bộ gian phòng tạo cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo. Cũng gần giống với gian phòng sau cánh cửa vàng kia, trên mấy án màu bạc ngay phía trước có đặt vài đồ vật.
Nếu nói Thiên Thư không chữ hoàn toàn khiến người khác xem không hiểu, mấy thứ đặt trên án kia càng khiến người ta thấy khó hiểu. Trên bàn, có một chiếc hộp bẹt, hộp làm từ bạc trắng, bên trong có hơn mười mảnh kim loại bằng bạc.
Chiếc hộp đó là gì? Có tác dụng gì? Không ai biết.
Triệu Trinh tuy kinh ngạc nhưng cũng không có hứng thú với thứ này, chợt phát hiện Địch Thanh đang nhìn trân trân vào mấy cái án đó, bộ dạng như cực kỳ hoảng sợ.
Triệu Trinh cau mày nói:
- Địch Thanh, ngươi làm sao vậy?
Địch Thanh bước nhanh về phía trước, đột nhiên giơ tay cầm lấy một vật trên bàn, chằm chằm nhìn vật đó, nói vẻ khó tin:
- Điều này… làm sao có thể?
Triệu Trinh ban đầu thấy bất mãn, thầm nghĩ nơi này đều là kỷ vật của tiên đế, anh ta lấy thì không sao, nhưng Địch Thanh hắn sao lại có thể tùy tiện động vào những thứ đó? Nhưng khi nhìn kỹ thấy đóchỉ là nửa miếng ngọc bội, Triệu Trinh lòng hơi động, nói:
- Địch Thanh, nếu ngươi thích miếng ngọc đó, thì cứ lấy đi.
Ở trong lòng Triệu Trinh dường như đã coi Địch Thanh là người cực kỳ thân tín, hắn vào sinh ra tử cứu anh ta, Triệu Trinh đương nhiên cũng vô cùng cảm kích. Thấy trong lăng tẩm nguy hiểm trùng trùng, anh ta còn cần Địch Thanh bảo vệ, đương nhiên có thể lôi kéo thì liền lôi kéo.
Địch Thanh nói giọng khàn khàn:
- Không phải… Thánh Thượng, thần không phải ham miếng ngọc này.
Hắn bỗng cho tay vào trong ngực, lấy ra một vật, ghép với nửa miếng ngọc kia, không ngờ khớp không chút kẽ hở.
Triệu Trinh cả kinh, nói thất thanh:
- Đây là chuyện gì vậy?
Lý Thuận Dung cũng giật mình nhìn Địch Thanh, bối rối không biết phải làm sao.
Tâm tư Địch Thanh rối loạn như gặp ma, cũng vô cùng khó hiểu. Nửa miếng ngọc hắn lấy ra đó là do Dương Vũ Thường tặng cho hắn, cũng có quan hệ với thân thế của Dương Vũ Thường.
Thế nhưng nửa miếng ngọc còn lại sao lại ở trong một gian phòng của huyền cung? Thân thế của Dương Vũ Thường tại sao lại có liên quan với lăng Vĩnh Định? Lẽ nào… Địch Thanh không dám nghĩ tiếp, cũng không thể nói tiếp, thấy trong mắt Triệu Trinh đầy ý nghi vấn, hắn ho khan nói:
- Ta cũng không biết vì sao lại như vậy, việc này ra ngoài rồi nói sau.
Triệu Trinh còn có việc cần làm, gật gật đầu ra khỏi phòng, đi về phía cánh cửa màu xám. Anh ta mới đến trước cửa, liền hít sâu một hơi, bước tiếp vào bên trong. Màu sắc trong phòng, không ngoài sở liệu, tất cả đều là màu xám.
Trong phòng không có án, chỉ thấy rất nhiều hũ màu xám. Những cái hũ đó tổng cộng có chín hàng, mỗi hàng ba tầng. Tầng thấp nhất năm cái, tầng giữa ba cái, tầng cao nhất một cái. Chín hàng, tổng cộng tám mươi mốt hũ.
Địch Thanh nhìn thấy những cái hũ đó, không biết tại sao, trong lòng tràn đầy cảm giác lo lắng bất an.
Nét mặt Triệu Trinh cũng có chút khác thường, nhưng vẫn thi lễ với những cái hũ kia, rồi thở dài nói:
- Đi thôi.
Địch Thanh có lẽ không biết có gì trong hũ, nhưng Triệu Trinh thì lại biết rõ, trong đó chắc chắn là phật Xá Lợi!
Cho dù là Triệu Trinh, đối với những phật Xá Lợi này cũng phải kính sợ, không dám khinh nhờn.
Trước đây Chân Tông tin vào thần thánh, khắp nơi tranh giành hiến Xá Lợi như điềm lành, Triệu Trinh không nghĩ rằng cha của anh ta lại đem Xá Lợi chất đầy trong Huyền cung. Điều này có ý nghĩa gì? Triệu Trinh thấy đầu hơi đau, lòng thầm nghĩ, chỉ còn lại hai căn phòng, thứ ta muốn tìm, không lẽ lại ở đó. Nếu thứ đó không có…, nên thế nào mới tốt? Anh ta lo lắng đi đến trước cánh cửa màu vàng.
Cánh cửa hiện lên màu đồng thau, dần dần có phần mờ đi, Triệu Trinh liếc nhìn qua, thấy không có gì kỳ lạ, chậm rãi đi vào. Địch Thanh bám sát phía sau, ngẩng đầu lên nhìn, thấy bốn vách tường trống trơn.
Trong căn phòng này đồ vật trang trí cực ít, ngoại trừ trên bức tường đối diện có treo một cây đao!
Kỳ thật Địch Thanh chỉ có thể nhìn thấy vỏ đao và chuôi đao, nhưng không thể thấy được thân đao có hình dạng như thế nào. Vỏ đao màu đỏ, chuôi đao màu máu, theo hắn thấy thì dường như đây không phải là đao, mà là một con rồng đỏ đang bay.
Điều đầu tiên khi hắn nhìn thấy cây đao cũngchính là cảm giác căn phòng màu đồng thau này đột nhiên tràn ngập màu máu, trong cây đao đó giống như mang theo ngàn vạn hơi thở chết chóc, như ngưng tụ máu tươi của không biết bao nhiêu người.
Địch Thanh ngẩn người, đột nhiên thoáng nhìn hai bên tường cạnh nơi treo cây đao, mỗi bên viết bốn chữ to.
Nét chữ như rồng bay phượng múa, sống động như không phải được viết trên tường. Tám chữ đó, hợp thành một câu: Vương bất quá bá, tương bất quá lý!
Tám chữ đơn giản, nhưng lại mang hàm ý sâu xa. Khi Địch Thanh đọc được tám chữ này, không biết vì sao, nhiệt huyết trong lòng dâng lên, chỉ thấy hai bên tai vang vẳng những tiếng thương leng keng, như lưỡi mác đang giao đấu, tiếng vó ngựa dồn dập.
“Vương bất quá bá, tương bất quá lý”! Trong tám chữ này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Địch Thanh nhất thời ngây người. Hắn đã quên rất nhiều chuyện, thậm chí quên cả dấn tay bí ẩn và miếng ngọc bội kỳ lạ. Hắn vô hồn nhìn chuôi đao, cũng không để ý ánh mắt Lý Thuận Dung nhìn hắn có chút kỳ quái.
Triệu Trinh thở dài, xoay người nói:
- Đi thôi.
Nơi này xem ra cũng không có thứ anh ta muốn tìm, bởi vậy anh ta không muốn nán lại.
Địch Thanh trước khi đi, còn không kìm nổi quay đầu lại nhìn cây đao trên tường kia, trong lòng vẫn đang nghĩ, ai đã dùng qua cây đao này, nó treo trong đây là có ý gì?
Triệu Trinh đã đến trước cánh cửa cuối cùng màu đen, thần sắc hơi căng thẳng, cũng có chút nghi hoặc và lo sợ. Do dự một lát, cuối cùng anh ta vẫn đi vào.
Gian phòng màu đen, tường đen, bên trong chỉ có một tượng Phật màu đen. Khi Địch Thanh nhìn thấy tượng Phật, trong lòng không kìm nổi phát run, bức tượng đó không có mặt, ngoài màu sắc ra, bức tượng này giống hệt tượng Phật trên tường ngọc ban nãy.
Triệu Trinh đột nhiên kêu lên:
- Không đúng, không đúng!
Địch Thanh cả kinh, vội hỏi:
- Thánh Thượng, sao vậy?
Triệu Trinh nhìn chằm chằm tay của tượng Phật nói:
- Bức tượng này và tượng Phật ban nãy có chút khác biệt. Tượng Phật ban nãy, một tay niệm, còn tay bức tượng này, hẳn là đang nâng một vật gì đó. Vật này, hiện tại đi đâu rồi?
Địch Thanh nhìn lại, phát hiện Triệu Trinh nói không sai. Tượng Phật màu đen trong phòng này, một tay thả thẳng, tay kia không phải đang niệm, mà đang đặt ngang trước ngực. Năm ngón tay tượng Phật hơi cong, đúng là giống như đang nâng một vật gì đó.
Tượng Phật đó nâng cái gì? Chẳng lẽ chính là thứ Triệu Trinh muốn tìm? Kim thư, ngân khí, huyết đao, Xá Lợi, còn có tượng Phật không có mặt trong gian phòng này, ngọc bội của Vũ Thường, linh cữu trong suốt, đế vương bất hủ, và cả huyền cung rộng lớn tráng lệ kia nữa…
Địch Thanh tâm tư tê dại, nghĩ đến mức đau cả đầu, hết thảy mọi thứ ở nơi này, nếu để hắn hình dung, chỉ có thể dùng bốn chữ “Không thể tin nổi”.
Địch Thanh nghĩ không ra đáp án, chỉ có thể quay qua nhìn Triệu Trinh. Hắn chợt phát hiện, anh ta còn muốn biết nhiều hơn cả hắn.
Triệu Trinh nhìn bức tượng Phật kia, bức tượng cũng nhìn anh ta. Tượng Phật sắc mặt u ám, mặt Triệu Trinh cũng đã xám xịt, mắt đầy vẻ tuyệt vọng, lẩm bẩm nói:
- Xong rồi, xong rồi…
Giờ khắc này, Triệu Trinh không chút tự tin, tất cả sự kinh hãi dường như một lần nữa trở lại với anh ta.
Triệu Trinh hồn bay phách lạc, chỉ lặp lại hai chữ “Xong rồi”. Lý Thuận Dung nóng vội, hỏi dồn:
- Rốt cuộc ngài là muốn tìm thứ gì? Vì sao không nói với ta?
Triệu Trinh đột nhiên cười to nói:
- Nói với ngươi? Nói ngươi biết có ích gì? Tìm không được, đây là sự an bài của số phận.
Anh ta quay người định đi ra, nhưng lại bị Địch Thanh và Lý Thuận Dung giữ chặt lại. Triệu Trinh bỗng dưng ức chế không nổi sự thất vọng, khóc òa lên, gục trên vai Lý Thuận Dung nói:
- Trẫm xong rồi, Trẫm trở về cũng vô ích.
Lý Thuận Dung cũng tuôn trào nước mắt , đột nhiên mắt lóe sáng, giống như nghĩ tới điều gì đó, thì thầm nói mấy chữ bên tai Triệu Trinh.
Lý Thuận Dung nói cực nhỏ, Địch Thanh không nghe được, chỉ chú ý thấy môi nàng mấp máy, không ngờ Triệu Trinh toàn thân trấn động, bỗng đứng thẳng dậy, hoảng sợ nhìn nàng:
- Làm sao ngươi biết?
Nhìn về phía Địch Thanh, anh ta im lặng, ánh mặt lộ vẻ run sợ.
Lý Thuận Dung khẽ thở dài nói:
- Thánh Thượng, ta hiểu rồi, ta có cách. Chúng ta đi ra ngoài rồi nói sau, có được không?
Triệu Trinh hơi do dự, quệt nước mắt, cười lớn nói:
- Được.
Địch Thanh phát hiện Triệu Trinh trong khoảnh khắc này, dường như phấn chấn hơn, sự tuyệt vọng đã giảm bớt ýthì cảm thấy kỳ quái. Hắn có cảm giác, dường như giữa Lý Thuận Dung và Triệu Trinh có quan hệ gì đó rất khó nói. Nhưng Triệu Trinh là Thiên tử, Lý Thuận Dung chẳng qua chỉ là một tỳ thiếp bên cạnh tiên đế, giữa bọn họ có quan hệ gì?
Lý Thuận Dung dẫn Triệu Trinh ra khỏi căn phòng màu đen, đóng cánh cửa nhiều màu lại, Triêu Thiên cung tối om, ba người lại chìm trong bóng đêm, may mà Lý Thuận Dung tay vẫn cầm viên dạ minh châu, vẫn có thể gắng gượng soi đường. Lý Thuận Dung mở ngọc môn, bên ngoài vẫn tối đen.
Lý Thuận Dung nói:
- Thánh Thượng, chúng ta đã đến Thái Vân Các. Chỉ cần tiếp tục qua cửa sinh tử, là có thể đi thẳng tới Hiến điện. Trong Thái Vân Các này cũng không có gì, ta đã tới đây vài lần.
Triệu Trinh ừ một tiếng, rồi lại hoàn toàn im lặng. Địch Thanh đột nhiên kéo Triệu Trinh lại, đứng yên, trong lòng lạnh run. Lý Thuận Dung cảm giác được sự khác thường, nói khó hiểu:
- Sao vậy?
Địch Thanh nhìn về phía góc tối gần đó, hỏi:
- Trong Thái Vân Các này cũng có tượng đá sao?
Hắn lại chợt nhớ tới dấu tay trên bàn đá.
Lý Thuận Dung giật mình kinh hãi, nhìn phía trước dường như có bóng hình, nói lạc giọng:
- Ai?
Nàng biết, nơi này vốn trống rỗng, ngoại trừ tượng Phật vẽ trên vách tường.
Nhưng nếu không có tượng đá, vậy bóng hình đó ở đâu ra?
Một tiếng cạch vang lên, là âm thanh đá lửa chạm vào nhau. Đốm lửa lóe sáng trong thạch thất tối đen, hiện lên chói mắt. Lửa thắp lên, chiếu sáng thạch thất, nhưng lại che khuất gương mặt của người nọ.
Người đó khẽ thở dài, không đợi Địch Thanh kịp nhận ra người kia, Lý Thuận Dung đã nói đầy kinh hãi:
- Tiền Cung Sử, sao lại là ngươi?
Gương mặt đó cuối cùng cũng lộ ra sau ánh đèn, dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt vốn trắng nõn lại mang chút sắc lạnh. Địch Thanh rốt cục cũng nhận ra, tròn mắt há miệng đứng chết lặng.
Người cầm đèn, đúng là Tiền Duy Tế Cung Sử của cung Hiếu Nghĩa!
Trong Huyền cung đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái không thể giải thích nổi khiến Địch Thanh kinh hãi khó hiểu, thậm chí làm hắn quên cả việc vẫn đang cùng Triệu Trinh chạy trốn.
Hắn không biết âm hồn là ai, cũng không biết thích khách là ai.
Âm hồn và thích khách, có phải là cùng một người hay không? Địch Thanh tin chắc rằng, ban nãy ở Triêu Thiên cung, chắc chắn có sự tồn tại của người thứ tư. Người đó lẽ nào chính là Tiền Duy Tế?
Thời khắc nhìn thấy Tiền Duy Tế, tâm tư của Địch Thanh lập tức về với thực tại, hắn biết sự tình không ổn. Tại sao Tiền Duy Tế có thể vào Huyền cung? Thời điểm cung Hiếu Nghĩa cháy, Tiền Duy Tế đi đâu? Nhìn thấy Triệu Trinh, tại sao y không hành lễ? Phải chăng vì y cảm thấy không cần hành lễ nữa?
Triệu Trinh không nghĩ nhiều như vậy, thấy Tiền Duy Tế, máu giận sôi lên não, quát:
- Tiền Duy Tế! Ngươi thấy Trẫm, tại sao không tới thi lễ?
Tiền Duy Tế thở dài nói:
- Hiện tại thi lễ hay không, có gì khác nhau chứ?
Triệu Trinh biến sắc, nghe Tiền Duy Tế nói vậy, khàn giọng nói:
- Ngươi muốn tạo phản?
Tiền Duy Tế thản nhiên nói:
- Ngươi cũng không đến nỗi ngu.