Đinh Dật ở trong một phòng giường nằm trên tàu hỏa, giường dưới là một đôi vợ chồng trung niên mang dáng dấp phần tử trí thức, giường trên đối diện cô thì cho đến khi tàu lăn bánh vẫn chưa có người. Nghe đôi vợ chồng kia nói chuyện vài câu, biết được họ hình như đều là giáo viên, vừa tham gia một hội thảo nghiên cứu giáo dục ở Thiên Tân, thỉnh thoảng còn bình luận một hai câu về tình hình giáo dục ở các địa phương. Đinh Dật là học sinh, nhìn thấy giáo viên mặc dù không đến mức như chuột thấy mèo, nhưng cũng sẽ không chủ động bắt chuyện. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, rất nhiều học sinh khi đối mặt với giáo viên, kể cả không phải là giáo viên của mình, cũng không thể thoải mái đặt ngang hàng được, Đinh Dật cũng có loại tâm lý này, bởi vậy sau khi chào tạm biệt anh họ đi tiễn mình, cô liền leo lên giường đọc mấy quyển sách mới mua.
Lúc tiễn cô lên xe, Lý Bối Bối còn cho cô một túi đồ ăn vặt rất to, vì thế Đinh Dật không định đến toa ăn của tàu để ăn cơm chiều, ai cũng biết, cơm trên tàu vừa đắt lại vừa khó ăn.
Đọc xong một quyển sách đã là hơn chín giờ, lúc này cô mới cảm thấy đói bụng, giở túi đồ ăn kia ra, oa, thật là phong phú, đủ cho cô ăn mấy ngày, lần sau nhất định phải nghĩ cách cảm ơn Lý Bối Bối. Lần đến Bắc Kinh này, cùng ăn cùng chơi rồi còn tặng quà, trước khi đi còn chu đáo chuẩn bị đồ ăn đi đường, Lý Bối Bối thật không phải một người bạn tốt bình thường, ân huệ của mỹ nhân khó mà nhận được, hôm nào nhất định phải tìm cơ hội báo đáp.
Đinh Dật vừa nghĩ ngợi lung tung, vừa mở từng gói đồ ăn, “Xoẹt xoẹt”, “Rôm rốp”, “Ực ực”, “Sì sụp”, Đinh Dật ăn khá là ồn ào.
“Em học sinh gì ơi, ăn uống có thể nhỏ tiếng một chút được không? Chúng tôi còn phải nghỉ ngơi.” Cô giáo ở phía dưới lên tiếng.
Len lén thè lưỡi, Đinh Dật cất đồ ăn đi. Chẳng trách những nhà hiền triết xưa kia vẫn nói phải “thận độc” [1], không có mẹ ở bên cạnh càm ràm, cũng không có người quen nhìn thấy để mà bẽ mặt, cô vừa mới buông thả cho đòi hỏi của bản thân một tí mà đã bị người ta ghét bỏ, xem ra muốn làm thục nữ trước mặt hay sau lưng người khác cũng đều không phải chuyện dễ dàng.
[1] Thận độc: chỉ những người trong tình huống hoạt động một mình không có người giám sát, hành động phải dựa vào mức độ tự giác, dựa theo những quy phạm đạo đức nhất định, mà không làm bất kỳ chuyện gì trái với đạo đức lương tâm, nguyên tắc làm người. Đây là một phương pháp tự tu dưỡng đạo đức quan trọng, cũng là một khâu để đánh giá tiêu chuẩn đạo đức của mỗi người.
Chán muốn chết, cô lại bật đèn bàn, giở ảnh chụp những buổi đi chơi ngày hè ra xem, đang tỉ mỉ so sánh giữa mình và Lý Bối Bối ai cười tươi hơn thì cô giáo kia lại dạy dỗ: “Học sinh, góc độ đèn bàn của cháu vừa vặn chiếu vào mắt tôi, như vậy tôi không thể nghỉ ngơi được.”
Đành phải tắt đèn, vẫn chưa tới mười giờ, ngoài khoang tàu đèn vẫn chưa tắt, thế nhưng bên ngoài thường xuyên có người hút thuốc, ngửi thấy mùi khói thuốc cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Mãi vẫn chưa buồn ngủ, Đinh Dật lại móc tai nghe ra nghe nhạc, cái này chắc không đến nỗi ảnh hưởng tới người khác.
Trong tiếng nhạc êm đềm thư thái, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng kéo đến, trong cơn mơ màng, Đinh Dật tháo tai nghe muốn nhét vào trong túi, bỗng tay cô đụng phải mấy tấm ảnh vừa xem lúc nãy, ảnh trượt xuống rơi vung vãi ra giường, còn có mấy tấm bị lọt xuống giường dưới.
Đinh Dật lo lắng ngày mai bị người giường dưới nhìn thấy đồ rơi của mình sẽ có ý kiến, cũng sợ người đó lật người đè lên làm hỏng mất ảnh chụp, cô đành mở đèn bàn, xoay người xuống giường đi lấy.
Có hai tấm rơi vào phía bên trong thầy giáo kia, Đinh Dật vốn định đánh thức người ta dậy nhờ lấy hộ, nhưng bọn họ đã ngủ từ sớm, trông có vẻ rất mệt mỏi, không biết bị cô đánh thức rồi có trách móc không, do dự một lát, Đinh Dật quyết định tự với tay vào lấy là được rồi.
Vừa thò người vào lấy ảnh, bỗng nghe từ sau lưng có tiếng thét kinh hãi: “Cháu đang làm gì đó?”
Đinh Dật càng hoảng sợ hơn, vội vàng đứng dậy, đầu đập đến “rầm” một cái vào giường trên, cô xoa xoa đầu quay lại, thấy cô giáo kia đã ngồi xuống, nhìn cô với vẻ mặt kinh hãi, lặng yên nghiêm nghị.
Đinh Dật nghĩ thầm không xong rồi, có khả năng đã bị hiểu lầm, cô vội vàng giơ mấy tấm ảnh trong tay lên giải thích: “Ảnh của cháu bị rơi xuống, cháu chỉ nhặt lên thôi, không có ý gì khác, cháu xin lỗi.”
Lúc này thầy giáo kia cũng đã tỉnh lại, sau khi hiểu ra tình huống thì cười ha hả: “Không sao không sao, cháu gọi tôi dậy lấy giúp là được rồi, cần gì phải trèo xuống, lên xuống nhiều mệt lắm.”
Đinh Dật cũng cười vội nói cảm ơn, quay đầu lại nhìn cô giáo kia, thấy vẻ mặt người đó vẫn rất nghiêm nghị, cô ta nói: “Cháu thật sự chỉ là nhặt ảnh? Coi như là nhặt ảnh đi, cháu cũng không nên nửa đêm lục lọi trên giường một người đàn ông lạ lẫm chứ, mẹ cháu không dạy cháu sao? Bây giờ sao bọn trẻ con đều vô giáo dục như vậy?”
Đinh Dật nghe thế máu trong người muốn sôi lên, mặt cô đỏ bừng, cô vốn chỉ lo bị hiểu nhầm là ăn trộm, không ngờ lại bị mắng thậm tệ như vậy, lại còn là một cô giáo hơn cô rất nhiều tuổi. Bình thường Đinh Dật tuy liều lĩnh, nhưng đó đều là trước mặt bạn bè cùng lứa, đối với giáo viên cô vẫn rất kính trọng, huống hồ từ nhỏ cô đã được người lớn cưng chiều, có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sự sỉ nhục như thế này, nhất thời đầu óc cô mờ mịt, sững sờ đứng nguyên tại chỗ không nói được gì.
Thầy giáo kia nghe thấy hiển nhiên cũng sững sờ, nhưng anh ta phản ứng khá nhanh, vội vàng quát bảo cô giáo kia dừng lại: “Văn Tĩnh em nói cái gì vậy, cô bé vẫn là trẻ con, một đứa trẻ xa nhà đã không dễ dàng gì, sao em có thể nói người ta như thế?”
Lúc này đầu óc Đinh Dật mới tỉnh táo hơn một chút, nhưng cô không có kinh nghiệm cãi nhau với người lớn, huống hồ “qua ruộng dưa chớ nên buộc giày, dưới cây mận chớ nên sửa mũ” [2], rốt cuộc cũng do cô làm chuyện không phù hợp.
[2] Ý nói nên tránh làm những việc dễ gây hiểm lầm như buộc giày giữa ruộng dưa hay sửa mũ dưới cây mận sẽ trông giống như đang ăn trộm.
Thấy cô giáo kia không phản bác lại lời chồng mà nằm xuống ngủ, cô cũng hít một hơi thật sâu, rầu rĩ trèo lên giường. Không hổ là giáo viên, tuy hôm nay đã sỉ nhục cô, nhưng cũng dạy cho cô một việc: hóa ra không phải tất cả người lớn đều giống như những người thân của cô, luôn đối đãi với cô bằng thái độ thiện ý và dung túng, trong con mắt người khác, có lẽ cô đã sớm không còn là trẻ con.
Chưa kịp sắp xếp lại trạng thái nghỉ hè thì đã nhanh chóng có thông báo nhập học, sau khi nhập học, các học sinh mới sẽ được huấn luyện quân sự một tuần tại sân vận động thành phố. Đối với đám trẻ con lười nhác sau một kỳ nghỉ, bất kỳ quy ước nào cũng rất khó thực hiện, huống chi là tập quân sự tàn ác dưới cái nắng chói chang, sau một buổi sáng, ai nấy đều kêu khổ thấu trời.
Buổi sáng Đinh Dật dậy muộn, không kịp ăn điểm tâm, đến gần trưa đã đói đến váng đầu, huấn luyện viên vẫn đang tiến hành cho tập luyện luân phiên, đến lượt hàng của các cô, “Đằng sau, quay!” Ngơ ngẩn quay sang hướng khác, Đinh Dật gặp được cảnh tượng cả đời này cô khó mà quên được.
Trên đời có một thiếu niên anh tuấn nho nhã như vậy sao! Còn có một đôi mắt điềm tĩnh tự nhiên, khoảng cách giữa hai nhóm rất gần, gần đến độ Đinh Dật muốn tránh đi ánh mắt khiến lòng cô rối loạn kia cũng khó khăn. Khóe miệng cậu thiếu niên mỉm cười, dịu dàng nhìn Đinh Dật ở trước mặt, trong ánh mắt thoáng qua một nét kinh ngạc, vào lúc tầm mắt giao nhau, một tiếng sấm vang lên dữ dội, trong đầu Đinh Dật bỗng xuất hiện một ý nghĩ: “Trương Đan Phong!” Trương Đan Phong mà sinh ra ở thời hiện đại thì cũng không hơn gì thế này đâu.
Trương Đan Phong xoay người sang chỗ khác, trời đất ơi, ngay cả nhìn nghiêng mà cũng đẹp như thế! Trong lúc ngơ ngẩn, dường như Đinh Dật cảm thấy xung quanh hơi ồn ào, có cả tiếng cười trộm, bỗng nhiên cô hồi phục tinh thần, phát hiện bạn bè chung quanh đều đã theo khẩu lệnh quay người sang hướng khác, chỉ còn mình cô đứng ngây ra tại chỗ, kẻ gây ra sự ồn ào chính là cô.
Cô vội vàng xoay theo mọi người, nhưng vị huấn luyện viên kia không chịu buông tha cô: “Bạn này, nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy?” Nếu là lúc bình thường, không biết chừng Đinh Dật sẽ đốp lại một câu: “Huấn luyện viên, em đói bụng, nghĩ đến ăn ạ.” Nhưng hôm nay, không biết tại sao cô không muốn gây cười cho mọi người, chỉ cúi đầu ra vẻ nhận lỗi. Nhưng vẫn có người cười trộm, bị huấn luyện viên mắng: “Cười cái gì, biết răng trắng rồi!” Sau đó cả đội mới yên ổn trở lại.
Sau này, sau này Đinh Dật mới biết Trương Đan Phong tên thật là Chu Văn Bân [3], cha mẹ của cậu ấy thật là biết chọn tên, quả thực có thể dùng cụm từ “hào hoa phong nhã” để nói về cậu ấy, Đinh Dật thầm nghĩ. Chu Văn Bân và cô cùng học lớp Bốn, lúc sắp xếp chỗ ngồi, cô mừng rỡ phát hiện mình ngồi ngay chỗ bên cạnh phía sau cậu ấy, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đường nét bên mặt nghiêng tuyệt đẹp của cậu. “Mày lại lên cơn mê trai rồi!” Đinh Dật tự mắng mình, nhưng cứ đến lớp, ánh mắt cô lại không khống chế được hướng về phía cậu.
[3] Văn: văn hoa, lịch sự; Bân: nho nhã.
Bởi vì để tâm, Đinh Dật phát hiện nữ sinh trong lớp lúc nói chuyện với cậu ấy, giọng nói vô cùng dịu dàng, còn thường xuyên nhờ cậu ấy giảng giải các vấn đề, hừ, có dụng ý khác [4], Đinh Dật cô mới đứng đầu lớp nhé, sao không thấy ai đến hỏi cô cả!
[4] Câu gốc là: Túy Ông chi ý bất tại tửu <ý của="" túy="" ông="" không="" phải="" ở="" rượu="">
Nữ sinh mặt tròn ngồi ở hàng đầu tiên mới là khoa trương nhất, thỉnh thoảng lại quay đầu nằm sấp xuống bàn phía sau, miệng thì nói chuyện với người ngồi sau đó, nhưng ánh mắt lại như ra-đa quét ra sau nữa, tiêu điểm chỉ có một – Chu Văn Bân.
Chưa từng có ai dạy cho Đinh Dật, khi thích một nam sinh thì phải làm cái gì, cô khinh thường đám người cố ý tìm cơ hội nói những lời sáo rỗng, cũng không muốn ríu ra ríu rít vây quanh cậu ấy cùng một đám nữ sinh. Sao cô lại tầm thường thế này, thích một người mà ai ai cũng đều thích.
Nói cho cậu ấy biết đi! Từ trước tới nay cô không phải là người có thể giấu được tâm sự, cũng không muốn giấu, nhưng chẳng may cậu ấy không thích cô thì sao? Cô có thể bình tĩnh tiếp nhận sự từ chối đó hay không? Đừng nói với cậu ấy, trong lòng cô bứt rứt khó chịu, như thể có thứ gì đang bị kìm nén, ngột ngạt.
Một học kỳ trôi qua trong mâu thuẫn, vật lộn, kỳ thi cuối kỳ như một chậu nước lạnh giội xuống đầu khiến Đinh Dật tỉnh táo lên rất nhiều, thành tích của cô chỉ đứng thứ hai mươi lăm toàn khối, đứng thứ ba trong lớp, mà trước đó cô vốn đứng thứ nhất toàn tỉnh.
Đinh Phụng Lĩnh vừa mới thuận lợi tham gia vào tầng lớp lãnh đạo cao cấp qua đợt thay đổi nhân sự của công ty, lúc này đây đường làm quan rộng mở, ông nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, đối với con gái bảo bối lại càng cầu gì được nấy, chỉ thiếu nước nuông chiều tới tận trời, đương nhiên sẽ không trách móc nặng nề, tính cách Kỷ Vân thì dửng dưng nên cũng chiều theo. Bởi vậy ba mẹ đều không nhắc gì tới thành tích của cô, họ cho rằng có thể do cô mới lên cấp ba nên chưa thích ứng được, hơn nữa đứng trong top ba của lớp cũng đã nở mày nở mặt lắm rồi.
Chỉ có trong lòng Đinh Dật hiểu rõ chuyện gì xảy ra, người nhà càng không trách cứ cô, cô lại càng cảm thấy áy náy, cả kỳ nghỉ đông cô chẳng đi đâu cả, chỉ ở nhà chăm lo ôn tập, thầm mến là đáng xấu hổ, Đinh Dật tự nói với mình như vậy, cô phải tỉnh táo cắt đứt thứ tình cảm này.
Hết chương 9ý>