Khu trung tâm mua sắm đông đúc, từng hàng người ăn mặc thời trang ra ra vào vào. Hai thiếu nữ bước xuống từ chiếc Audi sang trọng thu hút không ít ánh nhìn. Y Nhã một bộ váy trắng thuần khiết, tóc buột nơ màu xanh nhạt,chiếc nón rộng vành làm tăng thêm vẻ nữ tính, động tác uyển chuyển, mềm mại. Bên cạnh Di Thiên một chiếc áo thun xanh viền đen kết hợp với quần jean ngắn, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi sọc dài ngang đầu gối, toát ra dáng vẻ của một cô gái sôi nổi, năng động.

Hai người một dịu dàng một cá tính làm vui mắt người nhìn.

Y Nhã lôi kéo Di Thiên nhìn đông ngó tây, hết chỉ cái áo này lại đến ngắm cái váy kia, làm cô một trận choáng váng. Nhìn Y Nhã hai mắt sáng bừng xem xét một cái váy thanh lịch, Di Thiên vẫn là không nhịn được hỏi

-Sao lại dẫn chị đi mua sắm hôm nay?

Từ tối hôm qua tới giờ, cô cứ băn khoăn vấn đề này mãi. Lại còn đến nhà cô ngủ lại, thật làm người khác sinh nghi.

Y Nhã giật thót, hình như đang chột dạ nhưng rất nhanh trở lại ban đầu, cười sáng lạng trả lời

-Hôm nay giảm giá!

Con mắt nào của cô nhìn ra hôm nay giảm giá vậy hả? Tôi thấy nó còn đắt hơn hôm trước tôi đến nữa.

Di Thiên im lặng cũng không vạch trần Y Nhã, xem ra thật sự có bẫy, cô cũng muốn xem cô ta làm sao đẩy cô vào hố.

---------------------Phân cách tuyến-----------------

-Lão đại, bên lão già Mộc Linh đã chuẩn bị tốt.

-Lập tức tấn công!

Từ Thịnh bước xuống xe, trên tay là điếu thuốc ngà ngà khói còn đang hút dở, trực tiếp ném xuống, một cước dẫm đạp. Hàng trăm tên áo đen lên nòng súng, hướng tới căn nhà gỗ trước mặt xông thẳng vào. Từ Thịnh tấn công từ phía bắc còn Mộc Linh hướng từ phía nam, đem tất cả trên dưới căn nhà gỗ của KenShin tàn phá một lượt. Từng đợt tiếng súng vang lên xen lẫn với những tiếng hét thất thanh, lúc Từ Thịnh bước vào, những tấm giấy trên cánh cửa kéo đã bị thấm một mảng đỏ tươi. Máu từ phía trong chảy ra ngoài, xác người chồng chất, hắn rất bình tĩnh bước qua từng người, đên một cái nhăn mày cũng không có, hiển nhiên đã quá quen với cảnh tượng hãi hùng này.

Sau khi đem tất cả mọi người trong nhà giết sạch, Từ Thịnh cảm thấy có gì đó không đúng. Những người bọn họ giết cũng chỉ là người hầu còn những lính chiến đấu thì không thấy đâu, còn có, những vệ sĩ bên phía Mộc Linh ban đầu còn xông vào chém giết, bây giờ đến một người cũng không xuất hiện

-Mẹ kiếp! Rút lui.Có bẫy.

Từ Thịnh quát lên, những tên đàn em lập tức phản ứng, chuẩn bị xoay người chạy ra ngoài nhưng đã không kịp. Chỉ nghe tít một cái, ánh sáng lóe lên, sau đó là tiếng nổ vang trời, cơn gió mạnh mẽ như muốn đem những thứ xung quanh quật ngã che lấp đi tiếng hét đâu đó, từng tiếng nổ kéo dài thành một đoàn, căn nhà gỗ kiên cố ban đầu đã không còn thay thế bằng một đống tro tàn.

Từ Thịnh người đầy máu, cố gắng đẩy những thứ đang chôn sống hắn lên, gặng đứng dậy. Máu từ đỉnh đầu chảy xuống kết hợp với mồ hôi làm mắt hắn nhòe đi, tay trái gảy thấy cả xương, phần đùi cháy khét, từng miếng thịt bị dở ra, quần áo rách nát đâu còn khí thế một lão đại như ban nãy, chật vật từng bước lết đi ra khỏi nơi này.

Hơn trăm người vệ sĩ bây giờ chỉ còn tầm 30, tình trạng cũng không khá hơn là bao. Nhìn đồng đội thịt nát xương tan có chút chua xót. Cảnh tượng máu me rùng rợn khi nãy bây giờ nhuốm màu tang thương.

Ở bên ngoài, gần một trăm tên lính chiến đấu và những tên vệ sĩ của Mộc Linh lúc nãy ở bên ngoài như đợi sẵn, nhìn thấy bọn Từ Thịnh đi ra liền giương kiếm, lên nòng, tư thế sẵn sang chiến đấu. Mộc Linh từ trong xe đi ra, vẻ mặt đắc thắng nhìn thảm trạng của Từ Thịnh, không khỏi khoái trá cười ha hả

-Tại sao?- Từ Thịnh lúc này hận hắn đến tận xương tủy, nhưng đã lâm vào đường cùng tất cả hận thù chỉ biến thành một câu hỏi.

Mộc Linh nghe hắn hỏi cười càng khoa trương, giống như đang cười cho sự ngu ngốc của Từ Thịnh, từng ngấn mỡ run lên, đôi mắt hồ li khẽ híp lại:

-Mày muốn cúi đầu trước Chấn Phong suốt đời như vậy?-Giọng nói có chút lạnh, nghe ra được thái độ không cam lòng.

Lần này đổi lại là Từ Thịnh bật cười, khuôn mặt đầy máu cười lên nhìn có chút khiếp sợ.

-Haha! Ông nghĩ hợp tác với KenShin sẽ lật đổ được Chấn Phong?

-Yên tâm, sau khi đưa tiễn mày sẽ tới lượt nó.

Từ Thịnh cười giễu "Ông nghĩ thế giới này màu hồng sao? Cứ cho là lật đổ được Chấn Phong đi, thằng nhóc KenShin kia sẽ không quay lại cắn ông một cái, tiến bước làm bá chủ hay sao?".

Hắn nhắm mắt lại, thật sự lần này quá đau rồi, Từ Thịnh hắn trăm ngàn lần không ngờ tới sẽ có cái kết như vậy- một cái kết đáng bị cười nhạo. Với thương tích như thế này, tất cả sẽ phải chôn cùng hắn thôi.

Ngay lúc Mộc Linh định ra lệnh kết liễu Từ Thịnh, một tiếng vỗ tay từ phía căn nhà đổ nát vang lên, một giọng trẻ con cười vui vẻ

-Thật không ngờ a! Lại đước xem một màn "huynh đệ tương tàn" đặc sắc như vậy.

Mộc Linh trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm sau lưng Từ Thịnh. Từ Thịnh bất giác quay đầu lại, thanh âm này nghe rất quen.

Hoàng Dực bước tới, đứng bên cạnh Từ Thịnh, đại biểu cho việc đứng cùng phe với y.

Từ Thịnh không tin vào mắt mình, đây không phải là vị đại nhân vật ngồi bên cạnh Di Thiên trong buổi đấu giá sao? Sao nó lại ở đây?

Mộc Linh trong lòng có chút hoảng hốt, ánh mắt sắc như dao bắn tới Hoàng Dực, giọng nói có chút tức giận

-Chỉ thêm một thằng nhóc thì làm được gì? Tụi bây mau bắn chết mấy đứa đó.

Nếu kế hoạch này thất bại, Mộc Linh chỉ có con đường chết, phản bội như vầy Từ Thịnh không trả thù thì Chấn Phong cũng xuống tay với lão thôi.

Nhưng tất cả như nghe không hiểu lời lão, đứng im như tượng đá. Những tên yakuza kia cũng thấy không ổn, lập tức cảnh giác

-Lão già hồ đồ rồi, ở đây không có người của lão đâu.

Hoàng Dực nhún vai, tỏ vẽ bất đắc dĩ.

Mộc Linh chấn kinh, trong lòng "bộp" một tiếng, hoảng sợ làm khuôn mặt lão trắng bệch, chỉ nhe tiếng gió vút một cái, những tên yakuza đứng cạnh lão thẳng tắp ngã xuống, cái đầu đã không còn yên vị trên cổ nữa. Máu lạnh trực tiếp bắn lên mặt làm lão khụy xuống, hai hàm răng đánh vào nhau, sợ đến mức không thể cử động.

Hồng Ưng từ trong đám vệ sĩ đi ra, mang lòng tốt đem ra giải thích:

-Dây cước đời mới đấy, Mộc lão đại có muốn thử chút không?

Nói xong còn đem máu trên cước vừa mới cắt đầu bọn yakuza kia xuống nếm thử.

Hành động của y làm Hoàng Dực có chút buồn nôn, dù sao cũng đã hứa với anh họ sắm vai một người đến hơi thở cũng phải tỏ ran guy hiểm, rất nhanh chóng điều chỉnh thái độ, ho nhẹ một tiếng.

Hoàng Ưng đánh giá một lượt thân thế của đám Từ Thịnh, liền biết sẽ không chống đỡ bao lâu nữa, nhanh chóng kết thúc ở đây thôi, bọn họ còn phải giúp lão đại chuyện của phu nhân nữa.

Một phát đạn từ phía sau trực tiếp đặt dấu chấm hết cho Mộc Linh, thân ảnh lão đổ xuống, nằm im lặng mặt cho máu đang loang ra, Hoàng Ưng không biến sắc đem khói trên nòng súng thổi đi. Hướng Từ Thịnh mở giọng cười:

-Từ lão đại, chúng tôi mang mọi người đến bệnh viện, nếu không sẽ không kịp.

Từ Thịnh lúc này ý thức đã mơ hồ nhưng biết mọi chuyện đã an toàn liền thả lỏng, nghe được chữ "bệnh viện" trong lời nói của Hoàng Ưng, liền không do dự gật đầu một cái, ân tình này hắn sẽ nhớ rõ.

Trên xe, Hoàng Dực quay đầu phía sau nhìn những chiếc xe mang Từ Thịnh đi cứu chữa, liền thắc mắc hỏi

-Tại sao anh họ lại giúp anh ta?

Hồng Ưng lái xe cũng không tiết kiệm lời giải thích cho cậu hiểu

-Từ Thịnh là một người đáng để kết giao.

Hoàng Dực liền gật đầu một cái cũng không hỏi nhiều nữa.

Hoàng Ưng ngồi ghế phụ lái lắc đầu cười khổ "không thể nói cho thiếu gia biết lão đại ra tay giúp Từ Thịnh chỉ vì nhìn hắn thuận mắt được" nhớ lại lúc hắn cũng hỏi lão đại câu này, vị đại tổ tông ấy rất bình tĩnh trả lời

-Nhìn hắn thuận mắt.

Im lặng một lúc Sở Ngạo nói tiếp

-Ta cũng không muốn nhìn vẻ mặt đưa đám của cô ta.

Hoàng Ưng im lặng lệ rơi đầy mặt, thật ra câu sau mới là lí do chính đúng không?

Hắn một lần nữa tôn kính "cô ta" thêm một bậc. "Cô ta" đúng là bồ tát sống phù hộ dân chúng bình an a. Hoàng Ưng đột nhiên cảm thấy tương lai tăm tối của hắn lóe lên hi vọng.

"