Tí ta tí tách, cả tòa thành Kiến Nghiệp được mưa xuân gột rửa, đường phố lẫn vườn hoa đều chìm ngập trong cơn mưa, thi thoảng lại nghe thấy những tiếng sấm rền nơi chân trời. Người qua đường vội vã tìm mái hiên trú mưa, tay che trước trán nhìn lên màn mưa mịt mù; Thái Sơ cung ca mưa tưng bừng, thiên tử mặc đạo bào, vẫy cây phất trần, mơ màng nghe đạo sĩ trong cung đọc kinh; Hành Dương vương cùng thuộc hạ của mình nán lại trong thư phòng, thảo luận về thời gian khi thích khách bị Trần vương giết chết…

“Đúng, cho rằng ta giết,” Nói chuyện quá bất tiện, Trần vương Lưu Thục dứt khoát chấm nước viết lên bàn cho Lục tam lang xem, “Hành Dương vương sẽ trách tội ta, như vậy còn tốt hơn là hắn tra ra được phụ hoàng.”

Tức là hoàng đế bệ hạ muốn để con trai mình phải chịu tội thay.

Nhà đế vương thực vô tình. Giữa cha con miễn cưỡng có thể kỳ vọng, còn giữa huynh đệ... Nhất là khi huynh trưởng rành rành là thiên tử, mà đồng thời ấu đệ còn được tiên hoàng gửi gắm kỳ vọng. Thiên tử đương triều chỉ mãi chìm đắm trong ca vũ khuyển mã, bỏ bê quốc sự chính sự, nên cả Kiến Nghiệp mới sống trong cảnh xa hoa mơ màng. Nhưng tuy là thế, thiên tử cũng khó mà chịu nổi khi có một đệ đệ được tiên hoàng truyền mật chỉ.

Sau khi biết rõ chân tướng, Lục tam lang lấy lại bình tĩnh. Chàng nheo mắt, con ngươi đen sầm. Lang quân hất áo bào ngồi xuống, ngoài kia mưa rơi rào rào, chàng thoáng chần chừ, sau đó thấp giọng hỏi Trần vương ở đối diện: “Chẳng lẽ đạo mật trong truyền thuyết đó thật sự tồn tại?”

Chính là mật chỉ tiên hoàng hy vọng đương kim bệ hạ truyền ngôi hoàng đế cho Hành Dương vương.

Lưu Thục cau mày lắc đầu, ý bảo y cũng không biết.

Lục tam lang nhìn y rất lâu, một lúc sau buông lời chế giễu: “Lần này thì hay rồi, chắc chắn ở trên triều Hành Dương vương sẽ ghim huynh, huynh chuẩn bị sẵn sàng đi. Hy vọng vị bệ hạ kia của chúng ta có bồi thường cho huynh...”

Lưu Thục thấp giọng ngắt lời: “Có bồi thường.”

Lục Quân thờ ơ: “Hở?”

Lưu Thục: “Ta xin phụ hoàng cho ngươi một chức quan.”

Từ này quá rắc rối, Lưu Thục không nói ra được nên đành viết ra: “Phân chức Thị ngự sử lang, kiêm, tân khách môn hạ của ta.”

Thị ngự sử lang, quản lý trăm quan, lên triều phụng chiếu chỉ, điều tra vạch tội chuyện công đường và việc vặt vãnh. Mà trong đó việc vặt vãnh là nhiều nhất. Chức vụ nào cũng bận rộn, nhưng quan trọng nhất còn là quan chức tân khách của Trần vương. Ngày trước Kiến Nghiệp đều biết Lục tam lang là người của Trần vương, song Trần vương không hề tỏ rõ ngoài mặt; Lưu Thục chỉ là một công tử bị nói lắp, đa phần đều trầm lặng, trong số các công tử, y thật sự không hề nổi bật chút nào. Thậm chí, trừ một số ít người như Lục Quân ra... thì đến thiên tử cũng không biết Lưu Thục nói lắp! Vất vả lắm Lưu Thục mới có được cái danh vô thực ở chỗ thiên tử, vậy mà y lại lấy đó để xin một đạo thánh chỉ cho Lục Quân.

Hàng mi Lục Quân run rẩy, lẳng lặng nhìn y.

Lưu Thục khuyên chàng: “Ta biết ngươi thanh cao, nhưng vẫn phải, phải làm chính chuyện, phải thành, thành danh. Có quan chức, vẫn tốt hơn chỉ là ‘Lục tam lang’.”

Lưu Thục: “Ta biết ngươi không muốn nhận tình của bá phụ ngươi, lại không muốn một chức quan suốt ngày nhàn tản. Lục tam lang cao ngạo, nếu đã làm quan, thì nhất định phải làm chính chuyện, chứ không phải nhàn tản vô sự. Có, có, có thể bây giờ, năng lực của ta còn chưa đủ, chỉ cho ngươi được một chức quan như vậy. Nhưng ngươi yên tâm, ngươi là, huynh đệ của ta, ta có cái gì, cũng sẽ cho ngươi thứ đó. Bây giờ, bây giờ chỉ là một ngự sử lang, sau này, sau này... ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Y cầm tay Lục Quân, áy náy nhìn đối phương.

Y và Lục Quân quen nhau khi cả hai còn tấm bé, lúc đó phụ thân của Lục tam lang mới ra đi, mẫu thân cũng vừa chết vì tình. Lục tam lang còn nhỏ vừa đến Kiến Nghiệp, lần đầu tiên thấy được thế gia khổng lồ huy hoàng như Lục gia. Còn chưa kịp tiêu hóa đả kích cha mẹ qua đời sớm, thì một thế giới xa lạ hoa lệ đã được phô trần trước mặt Lục Quân. Đối với một đứa trẻ sinh ra ở biên ải, chưa bao giờ biết đến thế gia phong lưu mà nói, Lục gia sẽ không để chàng cảm thấy vinh hạnh, mà chỉ làm chàng thêm sợ hãi. Chính vào lúc đó, Lục Quân quen Lưu Thục...

Lục Quân cụp mắt, rút tay ra: “Đừng có nói thế. Lúc nhỏ vì ta bướng bỉnh mà huynh phải cứu ta, không cẩn thận lên cơn sốt nên mới bị nói lắp. Ta mới là người có lỗi với huynh.”

Lục Quân nói: “Mạng của ta là của huynh, huynh muốn lấy lúc nào cũng được. Huynh cho ta chức quan gì, ta cũng nhận.”

Ngay từ đầu chàng đã hạ quyết định, Lưu Thục đi con đường nào thì chàng đi theo là được.

Lưu Thục nhìn thẳng vào chàng một lúc lâu, sau đó gật đầu: “Nhất định ta sẽ không phụ ngươi.”

Tiếng mưa rơi tí tách, Lục tam lang chợt nghĩ đến một chuyện: “Cứ để Hành Dương vương phát cáu, để các vị công tử đấu đá với nhau trước, còn chúng ta làm chuyện khác... Tính ra thì bây giờ, Chu Dương Linh con gái Chu Đàm cũng sắp vào Kiến Nghiệp rồi nhỉ?”

Nhắc đến đây, trên gương mặt của Trần vương Lưu Thục tràn trề kỳ vọng mừng rỡ, lẩm bẩm: “Đúng rồi.”

Tuy Chu Đàm là danh sĩ đương thời, nhưng xuất thân nhà nghèo, đại biểu cho lợi ích của thứ tộc. Rễ cây sĩ tộc rất phức tạp, không ai mời nổi, lại còn ảnh hưởng đến triều chính. Vì để cân bằng quan hệ này, Trần vương cho rằng nên để thứ tộc đi tới, dần dần thay đổi cục diện sĩ tộc nắm giữ triều chính. Chu Dương Linh vào Kiến Nghiệp tức là đại diện cho phụ thân của mình, cùng với vô số con em thứ môn sau lưng cha... Tất cả mọi người đều đang nhìn vào nàng ta.

Lưu Thục lẩm bẩm: “Sĩ thứ cân bằng, cách tốt nhất và cũng đơn giản nhất, chính, chính là thông gia.”

Lục tam lang nhướn mày.

Lưu Thục nhìn gương mặt tuấn tú của chàng, trong mắt chợt lóe lên, nghĩ đến điều gì đấy: “Không phải ngươi từng gặp nàng ta, lúc đến Nghi thành sao? Không phải ngươi khen nàng ta là mỹ nhân hiếm gặp sao? Mỹ nhân như thế, làm vợ ngươi thì thế nào?”

Lục tam lang biết ngay y sẽ nói vậy.

Lục Quân tao nhã lễ phép nói: “Công tử, con người ta mắc bệnh thanh cao, lại còn rất ích kỷ. Ta tuyệt đối sẽ không hy sinh hôn nhân của mình.”

Lưu Thục: “Nàng ta là mỹ nhân...”

Bỗng trong đầu Lục Quân xuất hiện một hình bóng mỹ nhân, trợn mắt nhìn chàng... Lục Quân mỉm cười: “Mỹ nhân? Có ai mà không phải...”

Lục Quân đề nghị: “Con người ta sẽ không hy sinh hôn nhân của mình vì lợi ích tập thể, nhưng điện hạ huynh thì khác! Trong đầu huynh chỉ toàn đại sự thiên hạ... Nếu đã vậy, điện hạ huynh cưới nàng ta đi? À đúng rồi, sĩ thứ khác biệt, nàng ta không thể trở thành Trần vương phi, nhưng làm trắc phu nhân, với bản lĩnh của Chu Dương Linh thì cũng có thể.”

Lưu Thục gật đầu ra chiều sao cũng được. Quả thực y không giống người thanh cao như Lục Quân, y là người thực dụng, bất kể chuyện gì, chỉ cần có thể mang lại lợi ích to lớn thì Lưu Thục đều có thể tiếp nhận.

Hai vị lang quân tán gẫu trong thư phòng, vài ba lời đã quyết định tương lai của một nữ lang, nhưng chẳng hề hỏi nữ lang đó có đồng ý hay không. Nhưng sao có chuyện nàng ta không muốn? Thứ tộc muốn trèo lên chỗ cao, làm trắc vương phi đã là vinh dự rất lớn, Chu Dương Linh sẽ không từ chối, mà trái lại còn phải cám ơn. Thậm chí Lục Quân còn nghĩ, nếu là biểu muội La Linh Dư của chàng, e là ngạc nhiên vui mừng đến độ khóc nấc lên mất...

Nghĩ đến dáng vẻ yêu quyền yêu giàu của người nào đó, Lục Quân hừ lạnh, giơ tay sờ lên môi mình.

Lưu Thục nhìn chằm chằm cánh môi của lang quân đối diện: “Sao vậy?” Sao cứ vuốt ve thế? Môi hắn bị gì à?

Lưu Thục lo lắng: “Chẳng lẽ ngươi tức giận? Lo lắng cho ta?”

Lục Quân: “...”

Bất ngờ nói: “... Thật sự không phải thế.”

Lục tam lang đứng dậy, đẩy cửa ra nhìn màn mưa ngoài nhà, gió rét ập đến. Giá lạnh động đến vết thương trên người, Lục Quân đau đến mức cau mày. Đỡ lấy cánh tay của mình, Lục tam lang chậm rãi nói: “Không có gì. Đột nhiên ta nghĩ đến, nếu không phải lần này ta lại bị thương, thì bây giờ hẳn ta đã ra khỏi Kiến Nghiệp rồi.”

“Khách quý từ Nghi thành đến, Chu Dương Linh con gái Chu Đàm vẫn đáng để chúng ta ra khỏi thành chào đón. Như thế, cũng càng có thể để Chu Đàm nhận ra ý đồ của chúng ta.”

Lưu Thục: “Đáng tiếc ngươi đang bị thương, đi xa quá nguy hiểm, ta sẽ không để ngươi ra khỏi thành lúc này.”

Lục Quân: “Đúng thế, thật đáng tiếc.”

***

“Ở trong mộng, lúc này tam đệ cũng không ở Kiến Nghiệp. Sau khi dưỡng thương khỏe lại thì đệ ấy lại rời khỏi Kiến Nghiệp, đi đến Nghi thành, nghênh đón Chu nữ lang thay Trần vương,” Nằm trên bàn viết chữ, Lục nhị lang trầm ngâm, cố gắng nhớ lại chi tiết trong mộng, miễn cưỡng nghĩ ra vài thứ thì vội vã ghi lại, đề phòng sau này lỡ quên, “Chu nữ lang... dung mạo tựa tiên nhân.”

Ở trong mơ, Lục nhị lang Lục Hiển cũng gặp nữ lang đó mấy lần từ xa. Nữ lang có dáng vẻ của Tây Thi, ốm yếu dịu dàng, nhưng khí thế lại rất bất phàm.

Lục nhị lang ở trong mơ chỉ say mê tranh chữ, thật sự cũng không biết nhiều về chính sự và những chuyện xảy ra xung quanh. Nhưng cho dù không biết gì, dẫu sao cũng là lang quân danh môn, lúc ra ngoài xã giao, hắn cũng nghe người ta nhắc đến “hai mỹ nhân Kiến Nghiệp”. Một mỹ nhân là Chu Dương Linh con gái danh sĩ Chu Đàm, mỹ nhân khác chính là... chính là biểu muội của hắn, La Linh Dư.

Lúc ghi cái tên “La Linh Dư” ra giấy, mực đen tụ lại ở đầu bút lông. Một tay Lục nhị lang chống trán, nhìn chằm chằm cái tên này đến ngẩn người.

Hắn đã được chứng kiến tài sắc của La Linh Dư, nhưng thời gian La Linh Dư ở Kiến Nghiệp trong mơ không nhiều. Danh tiếng vang xa đều là sau khi nàng được Hành Dương vương khâm định làm vương phi. La Linh Dư ở trong mơ... Lúc này đang làm gì nhỉ?

Lục nhị lang ném bút, đi đi lại lại trong nhà.

Ngay từ lúc hắn hôn mê, mộng và thực đã sinh ra phân nhánh —— vì thời gian đã không giống khi hắn hôn mê, La Linh Dư trong mơ đã rời khỏi Lục gia; còn thực tế hắn đã kéo La Linh Dư ở lại, dẫn đến mơ và thực đã khác nhau.

Vì giấc mộng hoang đường này mà Lục nhị lang cứ quanh quẩn giữa các chùa miếu lớn ở núi Chung, mãi không chịu đi, một lòng cầu người giải mộng. Nhưng vì trong mơ toàn chuyện thiên hạ đại sự, không phải là kiểu ai làm thiên tử rồi nhà ai thua, cho nên Lục nhị lang cũng không dám nói rõ. Hắn chỉ úp mở nói ra vài điều, vì vậy các đại sư không thể giải được giấc mộng của hắn. Không giải được mộng, nhưng có đại sư đề nghị với hắn: nếu lang quân cảm thấy giấc mơ này có thể dự báo được tương lai, thì chi bằng nhớ lại kỹ xem sao, rồi so sánh từng việc một với tương lai?

Nếu khớp thì chứng tỏ giấc mơ đó là thật; lang quân muốn thay đổi điều gì, chỉ cần nhìn qua là thấy ngay;

Nếu như không ứng nghiệm, vậy tức mơ chỉ là giả, lang quân hoàn toàn có thể bỏ qua, không cần phiền não thêm.

Vậy là rõ thôi!

Tạm biệt các biểu tiểu thư, dẫn biểu muội về lại Lục gia, Lục Hiển nhốt mình trong thư phòng hai hôm. Mưa to mưa nhỏ dầm dề, Lục nhị lang túm chặt tóc trên đầu, gần như muốn nhớ lại mọi chi tiết trong mơ —— “Đúng thế, lúc này, La biểu muội nói là rời Kiến Nghiệp về Nam Dương, nhưng mưa to liền mấy hôm, hành trình bị chậm trễ, nên nửa đường mới đụng phải Hành Dương vương.”

Hai mắt Lục Hiển tỏa sáng, quay về bàn ngồi, soạt soạt vung bút viết ra chi tiết này.

Hắn cực kỳ phấn chấn, lúc sắp ném bút đi thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Vậy tam đệ... Có khi nào cũng bị mưa kìm chân, nên chạm mặt La biểu muội và Hành Dương vương ở bên ngoài Kiến Nghiệp không?”

Đều không phải ở đô thành. Cùng là đường thủy, cùng cách Kiến Nghiệp không xa, cuối cùng là cùng bị mưa làm khó...

Một thoáng kinh ngạc, cây bút tuột khỏi tay Lục Hiển. Hắn nhớ lại hôm đó ở núi Chung, thấy dáng vẻ Lục tam lang ôm La biểu muội, hai người bọn họ như tài tử giai nhân, lúc cúi đầu ngẩng mặt lại có tình ý mập mờ... Bất an trong lòng dần tăng lên, Lục Hiển cất tờ giấy đã viết đi.

Vỗ lên con tim, hắn tự an ủi: “Chắc là mình nghĩ nhiều rồi. Biểu muội gặp Hành Dương vương là trùng hợp, không thể nào cũng trùng hợp đụng phải tam đệ được.”

“Cho dù đụng phải, thì tam đệ có tính tránh né nữ tử, mà đối phương lại có một Hành Dương vương... Nhất định đệ ấy sẽ không đi qua.”

Nhưng, thật sự không có chút giao thiệp nào sao?

Biểu muội chỉ đơn thuần là không thích Lục gia, nên mới ăn nhịp với Hành Dương vương sao?

Trong mơ, tam đệ của hắn chết ngoài biên ải... chẳng qua chỉ là bất ngờ thôi sao?

Trong thoáng chốc, sau lưng Lục nhị lang đổ mồ hôi nhễ nhại. Tuy bản tính hiền lành, nhưng dù gì cũng sinh ra trong đại gia tộc Lục gia có trăm năm thế gia, dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ nội việc nghe các âm mưu thôi cũng đủ để hắn bình thư*. Nếu một giấc mơ cũng đầy rẫy âm mưu như thế, vậy ở bên cạnh hắn, lúc hắn không biết gì, đã xảy ra bao nhiêu chuyện?

(*Một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.)

Chẳng lẽ trong mơ hắn cứ hồ đồ như thế hết cả cuộc đời? Không hay biết chuyện gì?

Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Lục nhị lang lẩm bẩm: “Để xem mơ có phải là thật không đã...”

“Có thể thử để La biểu muội và Hành Dương vương có tiếp xúc nhiều một chút. Nếu có trùng hợp với trong mơ, khi đó mình nên làm gì...”

Tuyệt đối không thể để tam đệ gặp chuyện được!

***

“Nắn dây em gẩy cung cầm, câu ca vẫn khúc tiếng ngâm bé lời. Vừng trăng vằng vặc giữa trời, bóng trăng soi xuống giường tôi lúc này. Sông Ngân đã dạt về tây, đêm còn tối mãi chưa đầy nữa sao!”*

“Bóng trăng soi xuống giường tôi lúc này...”

(*Trích bài Yên ca hành kỳ 1 - Thu phong, bản dịch của Tản Đà.)

Cửa sổ trong phòng Tuyết Tố viện mở toang, dưới hành lang dài, cởi giày thêu ra, tiểu nương tử La thị La Vân Họa cầm một cuốn sách, giọng lanh lảnh đọc thuộc lòng. Miệng đọc thơ trong sách, nhưng đôi mắt đen láy của cô bé cứ nhẹ nhàng liếc nhìn tỷ tỷ ngồi dưới mái hiên.

Trước khi trời mưa, La Linh Dư đã từ biệt các biểu tiểu thư, quay về từ núi Chung. Mang theo quà nhỏ cho muội muội, lại đưa kinh phật cầu được đến các phòng trong Lục gia. La Vân Họa đưa mắt nhìn, thấy vừa về mà tỷ tỷ lại bận rộn nịnh nọt người ta. Vất vả lắm mới có hôm trời mưa, tỷ tỷ không thể ra ngoài, nhưng lại ngồi dưới mái hiên cầm giấy bút, tất lụa như lông vũ giẫm trên sàn gỗ sạch sẽ. Soạt soạt soạt, La Linh Dư cúi đầu viết mấy chữ rồi đứng lên đi qua đi lại.

Mỹ nhân dựa vào hành lang, sầu não nhìn màn mưa đến xuất thần, ít nhất là các thị nữ hầu hạ nàng, và muội muội La Vân Họa của nàng cũng đã lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.

La Linh Dư suy nghĩ: tranh chức Hoa thần, nhất định phải để cho tai mắt người ta đủ sáng. Tai mắt đủ sáng, tức tai biết được âm luật, mắt nhìn rõ vóc dáng... Suy đi nghĩ lại, nếu nàng soạn bài ca biên điệu múa, há chẳng phải càng xuất sắc hơn làm thơ vẽ tranh sao?

Làm thơ thì tao nhã, nhưng nếu là bài thơ tuyệt hảo thì chắc chắn không phải nàng trầm tư suy nghĩ là ra. Làm ra một bài thơ hay, thường không liên quan gì đến việc chăm chỉ hay không. Còn vẽ thì... Xem qua bức tranh của Tầm Mai cư sĩ treo trong phòng, nàng cũng không muốn vẽ nữa.

Vậy thì chỉ còn lại khúc nhạc và điệu múa là có thể tranh vị trí Hoa thần.

Nàng có thể tự soạn nhạc, một nữ lang sĩ tộc lớn lên trong hoàn cảnh như nàng, được tiếp nhận giáo dục từ nhỏ, soạn nhạc không phải là chuyện khó. Nhưng còn múa thì... La Linh Dư không biết nhảy múa. Thứ nhất là nàng không vận động mạnh được, thứ hai là không có chuyện nữ lang danh môn chủ động nhảy múa cho người khác nhìn, cho người khác bình bầu.

La Linh Dư nghiêng đầu, hỏi thị nữ Linh Ngọc đang làm nữ công dưới mái hiên: “Ta muốn soạn một điệu múa, sau đó sẽ tham dự cuộc thi Hoa thần yến. Ngươi có biết Kiến Nghiệp có vũ cơ nào không? Ta mời nàng ta tới, giúp ta trình bày điệu múa.”

Linh Ngọc nghĩ ngợi: “Nô tỳ có một người bạn tốt lâu năm, hiện tại đang múa cho Thành Ngọc phường, người ta gọi nàng ấy là Liên Thất nương. Nương tử có muốn mời nàng ấy đến không? Nô tỳ có thể bắc cầu giúp nương tử.”

La Linh Dư ngẫm nghĩ, vũ cơ có tài nghệ giỏi ở Kiến Nghiệp thì ắt giá mời sẽ rất cao. Thứ nhất là mời không nổi, thứ hai nếu vũ cơ quá giỏi, há chẳng phải sẽ thành khách át chủ à? Vậy thì người được khen là La Linh Dư nàng, hay là vị vũ cơ kia?

La Linh Dư uyển chuyển nói: “Không cần có kỹ năng múa quá tốt, ta chỉ cần người biết cơ bản là đủ. Kỹ năng quá tốt ắt sẽ có phong cách của mình, ta không tiện hạ thủ.”

Nàng vừa nói thế, ngay tức khắc, thị nữ Linh Tê hầu hạ đã lâu cùng muội muội La Vân Họa biết ngay nàng đang nghĩ gì —— nghèo.

May mà thị nữ Linh Ngọc chỉ mới phục vụ La Linh Dư, không biết nữ lang nghèo tới đâu, bèn nói: “Liên Thất nương là bạn của nô tỳ, cũng chỉ là tầm trung trong phường múa... Nô tỳ nghĩ nàng ấy có thể theo kịp nương tử.”

Tim Linh Ngọc đập thình thịch: chẳng lẽ ý của nữ lang là muốn đích thân biên khúc soạn vũ? Tranh tài kỹ thuật của các nữ lang quý môn, lại rơi xuống đầu một vũ cơ nho nhỏ. Đa số người bình chọn đều là nam nữ danh môn, nữ danh môn thì yêu kiều có thừa, lang quân lại tuấn tú... Có lẽ bằng hữu của nàng có cơ duyên, hợp ý La Linh Dư?

Nếu không thì làm sao La Linh Dư không tự mình nhảy múa, mà lại để người khác nhảy?

Nghĩ đến đây, Linh Ngọc vội vã đứng lên, chuẩn bị che dù ra ngoài: “Nương tử, hôm nay mưa lớn, ắt hẳn phường múa chẳng có mấy khách, chi bằng nô tỳ đi mời Liên Thất nương tới bây giờ. Nương tử xem nàng ấy có được không nhé?”

La Linh Dư: “Ơ...”

Thật ra thì tìm một người biết nhảy múa là được rồi...

Nhưng khi đối diện với đôi mắt tỏa sáng của Linh Ngọc, lòng La Linh Dư thoáng dừng lại, mỉm cười gật đầu: “Được, ngươi mời nàng ta đến đi.”

Thị nữ Linh Ngọc mặc giày vào, che dù rời đi. La Linh Dư ngồi trên lan can dưới mái hiên, nhìn thị nữ dần rời xa trong màn mưa phùn, trầm ngâm suy nghĩ. Sĩ thứ khác biệt, vậy thứ dân cũng khác dân đen... Nàng một lòng muốn vào danh môn, thì ra thị nữ như Linh Ngọc cũng khát vọng được tăng phân vị.

La Linh Dư lẩm bẩm: “Hầy, bận chết đi được... Phải bán vài thứ lấy tiền thôi!”

“Phải sớm thành thân mới được!”

“Phải hỏi rõ tên họ, sở thích của các lang quân Kiến Nghiệp từ Linh Ngọc... Mình sẽ làm từng bước một!”

Lý tưởng hào hùng như vậy thật sự khiến người khác nhìn quá đủ, vậy mà lần nào nàng cũng hăng hái như vậy. Linh Ngọc đi rồi, chỉ còn lại hai nữ đều từ Nam Dương đến cùng nàng. Nghe thấy nữ lang tự lẩm bẩm, thị nữ Linh Tê và tiểu nương tử La Vân Họa: “...”

Không sợ nói thật ngay trước mặt Linh Tê, tiểu nương tử La Vân Họa đặt sách xuống, do dự một lúc rồi đi đến cạnh La Linh Dư: “Tỷ tỷ, muội sẽ rất ngoan, sau này không gây ra rắc rối cho tỷ nữa.”

La Linh Dư cúi đầu, cười nhạo cô bé: “Muội cố gắng là được rồi.”

La Vân Họa đá chân, lẩm bẩm: “Nhưng tỷ vất vả quá, muội thương tỷ lắm... Vì sao tỷ cứ phải lấy lòng những người đó, nhất quyết gả vào danh môn? Ngày ngày giả vờ ra mặt như thế rất mệt, thật ra muội cũng không ngại cơm canh đạm bạc đâu. Bánh bao hai văn tiền cũng có thể lấp đầy bụng mà. Trong sách nói, con người nên biết thỏa mãn...”

La Linh Dư lạnh giọng nói: “Muội không chê cơm canh đạm bạc, nhưng tỷ không nuốt nổi.”

“Tỷ mãi không biết đủ.”

La Vân Họa ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nàng.

Tỷ tỷ có gương mặt xinh đẹp tựa tinh linh, vẻ mặt lại rất kiên quyết. Nước mưa từ bên ngoài hắt vào, nữ lang như hoa hồng bung cánh đẹp đến động lòng. Cô bé thấy nữ lang đưa tay ra, đặt tay trên vai mình.

La Linh Dư đè vai muội muội, lau đi vệt nước trên mặt cô bé: “Tỷ là người tầm thường, lòng dạ ác độc lại còn ích kỷ. Tỷ muốn có một cuộc sống hơn người vượt trội... Nếu như muội không muốn sống như vậy, đợi muội có khả năng tự nuôi được mình, không còn phải ăn chực, thì đến lúc đó chắc chắn tỷ sẽ không ngăn cản muội.”

“Nhưng khi đang ở dưới mái hiên của tỷ, ngày nào còn để tỷ nuôi muội, thì muội phải nghe tỷ.”

“Họa Nhi, là người thì phải thông suốt tất cả. Không thể vừa muốn dựa vào tỷ, lại không thích thủ đoạn của tỷ được.”

Mưa rơi xối xả, đọng lại một vũng nước nhỏ dưới mái hiên, tí ta tí tách. La Vân Họa mở to đôi mắt nhìn tỷ tỷ. Cho dù tính cách hoàn toàn trái ngược với tỷ tỷ, cô bé cũng không biết phải phản bác tỷ ấy thế nào, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy tỷ nói rất có lý... Cô bé lao vào lòng tỷ, buồn bã nói: “Tóm lại muội sẽ nghe lời.”

***

Khi trời quang đãng, La Linh Dư lại nghĩ cách lấy lòng đại bá mẫu Lục Anh, sau khi nuốt lời lần trước, bây giờ nàng lại cảm nhận được tính cấp bách của việc xã giao. Nhưng lần này, La Linh Dư còn chưa lấy lòng Lục Anh xong thì đã nhận được một tấm thiệp mời. Thì ra Hành Dương vương đến Kiến Nghiệp, các lang quân nữ lang Kiến Nghiệp tìm cớ đó để tổ chức buổi tiệc trà. Vốn không định mời La Linh Dư, nhưng khi thiệp mời đến trong tay Lục nhị lang, Lục nhị lang thấy có Hành Dương vương mà biểu muội La Linh Dư của mình lại không được mời, vậy là hắn lập tức lấy cho La Linh Dư một tấm thiệp mời.

La Linh Dư nhận được thiệp, lật qua lật lại nhìn giấy hoa tiên trong tay: “...”

Nàng thật sự rất muốn đến buổi tiệc trà mà nghe nói có các lang quân nhà giàu, thậm chí các công tử đều có thể đi, vì nghe bảo rằng bọn họ sẽ thảo luận chi tiết về Hoa thần yến trong tiệc trà này. Song nàng còn chưa nói gì, Lục nhị lang đã ân cần đem thiệp mời đến cho nàng...

Nhị biểu ca tốt với nàng làm nàng có hơi lo sợ.

Tuy bị nhiệt tình của Lục nhị lang hù dọa, song La Linh Dư vẫn nhận thiệp mời của nhị lang. Trong phủ có Lục nhị lang cũng tốt... Chí ít tốt hơn tam biểu ca không tham gia hoạt động gì kia. Thật không biết vì sao cùng là lang quân danh môn, nhưng nhị biểu ca có thể nhận được nhiều thiệp mời như vậy, mà ở chỗ tam biểu ca lại không thấy ai... Mới oán thầm Lục Quân vài câu, La Linh Dư đã ép mình dừng lại: Dừng! Không được nhớ đến tên tiểu nhân kia nữa!

Đến địa điểm, Lục Hiển dẫn La Linh Dư đi chào hỏi các lang quân nữ lang. Trọng điểm là Hành Dương vương... Nhưng Lục Hiển quét mắt nhìn một vòng lại chẳng thấy Hành Dương vương đâu. Lục Hiển xoay người toan dặn dò La Linh Dư mấy câu, lại phát hiện biểu muội nhà chàng đang được các lang quân đầy tò mò vây lấy ——

“Muội chính là biểu muội La nương tử mới đến Lục gia sao? Nghe nói đến muội từ lâu rồi.”

“Giai nhân như ngọc, người xưa không lừa ta chút nào.”

“Nữ lang lần đầu đến đây, để vi huynh giới thiệu cho muội được không?”

La Linh Dư mỉm cười để lộ lúm đồng tiền, đôi mắt chớp chớp như muốn hút lấy linh hồn. Trong thời gian Lục Hiển tìm người nói chuyện, La Linh Dư đã nhanh chóng được mọi người bao vây.

Lục Hiển: “...”

Hắn đã xem thường vẻ đẹp của biểu muội rồi.

Có thể do bình thường nhìn nhiều nên miễn dịch, không giống người khác, chỉ biết có một nữ lang đẹp cực mới đến Lục gia, nhưng vẫn chưa gặp lần nào.

Lục Hiển cảm thấy đau đầu, tiếp tục tìm Hành Dương vương trong đám đông, cố gắng để giúp La biểu muội và Hành Dương vương quen nhau. Lang quân nữ lang quá nhiều, từ xa trông thấy bên các nữ lang rất đông, mà bên mình cũng nhiều tới mức nghẹt thở. La Linh Dư khát nước, đầu tiên là tìm một chỗ ngồi xuống, không ngờ bên cạnh là một lang quân xấu hổ đỏ mặt. Các lang quân không ngừng xúm đến cạnh nữ lang, vị lang quân này lấy hết dũng khí: “La, La muội muội, trước kia chúng ta đã từng gặp...”

La Linh Dư ngạc nhiên quay qua nhìn y, lúc này mới thấy người ngồi cạnh mình.

Lang quân nói: “Ở bến đò vào hôm muội đến Kiến Nghiệp, ta và mấy người Trần vương cưỡi ngựa trên phố, mọi người đều thấy muội...”

Bóng nhạn thoáng qua, đã thấy không quên.

La Linh Dư nheo mắt: Vậy sao? Nàng không nhớ là có người này...

Nhưng nữ lang vẫn mỉm cười: “Muội nhớ huynh. Nên gọi lang quân thế nào đây?”

Lang quân che giấu kích động của mình: “Gọi ta là Tề, Tề tam lang là được rồi...”

La Linh Dư cười nói: “Tề tam ca được không?”

Lang quân bị nụ cười của nàng làm cho kích động, càng đỏ mặt hơn: “Cũng, cũng, cũng được!” Dừng một lúc, y cố gắng tìm đề tài, “La muội muội, ta nói với muội...”

“Lục tam lang, Lục tam lang... Ngươi nghe ta nói đã...” Lục Quân đi phía trước, mấy ông già ở sau đuổi theo chàng, “Hoa thần yến là chuyện diễn ra hằng năm ở Kiến Nghiệp... Ngươi đang ở Kiến Nghiệp, không thể làm lơ được. Chỉ là nhờ ngươi giúp một chuyện thôi mà, cũng không phải để các nữ lang bám lấy ngươi, ngươi tránh cái gì...”

Bỗng Lục Quân dừng lại, mấy ông lão phía sau đập vào lưng chàng.

Lang quân đằng trước chợt nheo mắt, nhìn về phía nữ lang đang được các lang quân vây quanh. La Linh Dư có vẻ lơ đãng, hờ hững cười một tiếng, còn lang quân bên cạnh lại hưng phấn nói liền tù tì.

Lục Quân sầm mặt: “...”

Sao lại là nàng? Đi đâu cũng thấy nàng dụ dỗ nam nhân là sao?

Mà La Linh Dư bên này cũng nghe thấy tiếng hít hơi đầy mừng rỡ của các nữ lang sau lưng: “Lục tam lang, Lục tam lang... sao lại ở đây?!”

La Linh Dư nhìn kỹ, cách đám đông, ánh mắt của nàng chạm vào Lục Quân, bên tai còn nghe được tiếng vui mừng thảo luận của các nữ lang, thậm chí cảm nhận được con tim rung động của các nàng.

La Linh Dư: “...”

Sao lại là chàng? Đi đâu cũng thấy có nữ lang điên cuồng vì chàng là sao?