Thế gia là gì?
“Trọng gia tộc, khinh quân thần.”
Giới thượng lưu Nam quốc có hai thế lực lớn, một là hoàng thất, hai là thế gia. Tuy quyền thế hai bên không quá “một tay che trời”, nhưng thế gia đã có thể đè ép được hoàng thất. Chắc chắn thế gia là khối u ác tính ngăn cản hoàng quyền phát triển, nó có hàng ngàn hàng vạn thổ địa, tư binh, trang viện, cửa hàng và nô bộc, nó hưởng thụ sự cấp dưỡng của dân chúng thiên hạ. Những lang quân có danh nghĩa thì chấp chưởng tuyệt đối quyền bổ nhiệm quan lại cả nước. Lang quân nhà xa xỉ thì suốt ngày du sơn ngoạn thủy, đấu phú đấu quyền. Các thế gia trên đà đi lên thì cẩn trọng, bồi dưỡng lang quân nhà mình, phát triển thế lực gia tộc. Nhưng bất kể là kiểu thế gia nào, thì bọn họ cũng có một điểm chung là không coi trọng hoàng quyền.
Lưu Mộ thân là thành viên hoàng tộc Nam quốc, xưa nay hắn không hề có hảo cảm về thế gia chia quyền thế với hoàng thất. Hắn đã từng thề rằng, nếu hắn lên nắm quyền thì nhất định sẽ dẹp hết đám thế gia kia. Nhưng nay hắn lại bị chính miệng hoàng đế ban chết, lại còn là Trần vương Lưu Thục chấp hành mệnh lệnh này, không một ai trong hoàng thất xin tha cho hắn. Ấy vậy mà, chỉ có thế gia là dám cướp ngục cứu hắn.
Chỉ có lang quân thế gia mới có gan như vậy —— cứu hắn, không sợ bị dính líu; dù có dính líu, thì thân là Lục gia đứng đầu thế gia Kiến Nghiệp cũng có thể ngăn cản một hai.
“Nhanh lên, bên này!” Lục nhị lang ném chiếc áo lông cừu màu đen cho người thiếu niên. Xung quanh một mảng tối đen, sợ kinh động đến binh tuần tra trong Tư Mã phủ nên đám người hầu không dám đốt lửa, chỉ dựa vào Lục nhị lang nhớ địa hình của Tư Mã tự để chạy trốn ra ngoài.
Lục tam lang rất bình tĩnh, nhờ có huynh trưởng của Lưu Đường làm ở Đại Tư Mã, nên Lục nhị lang mới có thể nhờ quan hệ lấy được bản đồ địa hình. Hành động đêm nay hắn thấy hơi có lỗi với Trần vương Lưu Thục, nhưng sau này còn có thể bù đắp cho tổn thất của Lưu Thục được, còn nếu để Lưu Mộ đợi tiếp thì chẳng mấy chốc sẽ đến ngày giỗ của hắn mất.
Dĩ nhiên, Lục nhị lang không biết hắn có thể lấy được bản đồ của Tư Mã tự từ thê tử là nhờ chính Trần vương âm thầm bày mưu đặt kế.
Lưu Mộ mơ màng, đi theo Lục nhị lang và tùy tùng ra ngoài, nghe Lục Hiển giải thích, nhưng chỉ dừng chân một chốc, có cảm giác kỳ lạ. Từ nhỏ Lưu Mộ đã học chung với Trần vương Lưu Thục, trong mắt hắn, tuy Lưu Thục ít nói lại là người có rất nhiều chủ trương, cùng một giuộc với Lục tam lang, có thể nói là “ngụy quân tử”. Kiểu người như vậy, sao có thể tùy tiện tiết lộ bản đồ của Tư Mã tự?
Lưu Mộ: “Không đúng…”
Hắn âm thầm cảnh giác, chả nhẽ Lục Hiển cố ý lừa mình? Vì quả thực bây giờ Trần vương không tìm được tội chứng giết hắn, Lục nhị lang lừa mình ra ngoài để gán cho cái tội “vượt ngục”, từ đó dễ giết mình hơn chăng?
Bây giờ Hành Dương vương luôn nghi ngờ bất cứ ai bên cạnh. Càng ngày hắn càng không tin được những người này… Phát hiện Lưu Mộ kháng nghị, Lục Hiển ngoái đầu lại, chợt thấy ánh mắt lạnh lùng của Lưu Mộ. Lục Hiển sững sờ, tưởng Lưu Mộ còn do dự nên cố gắng trấn an hắn: “Công tử vẫn còn đa nghi sao? Chính miệng ta nghe tam đệ ta nói, bệ hạ muốn giết công tử. Công tử cũng biết tam đệ nhà ta và Trần vương rất thân thiết, dĩ nhiên có thể tin được lời đệ ấy. Nay công tử là dao thớt, ngài là thịt cá, còn cố kỵ gì nữa? Không bằng đánh tới cùng, chạy khỏi Kiến Nghiệp đi. Công tử có thể quay về Hành Dương, ở đó có thế lực nhiều năm của công tử. Trở về Hành Dương, chỉ cần công tử không nghe theo chiếu chỉ của bệ hạ thì sẽ được an toàn… Nếu không muốn về Hành Dương, công tr cũng có thể đi nơi khác… Đừng đến biên ải nữa, ta có cảm giác cuộc chiến Nam Bắc vẫn chưa giải quyết xong, công tử đừng về lại đó.”
Lục Hiển sợ Lưu Mộ sẽ đến biên ải, bởi vì hắn nằm mơ thấy thiếu niên quận vương chết ở nơi ấy, cho nên mới căn dặn tỉ mỉ, sợ Lưu Mộ nghĩ không thông.
Ánh trăng xuyên qua cửa trời rọi xuống, lúc băng qua ngã rẽ, trăng sáng chiếu lên chiếc áo khoác Lục nhị lang đang cầm, rơi vào trong mắt Lưu Mộ.
Khi Lục Hiển ngoái lại định nói tiếp với hắn, thì thấy Lưu Mộ đang nhìn mình. Người thiếu niên luôn khinh thường làm bạn với hắn giờ lại nhìn hắn chằm chặp, sau đó bỗng bật cười. Lục Hiển hồ nghi, chỉ thấy Lưu Mộ nhếch mép: “Là ta nghĩ nhiều rồi, sao ngươi có thể lừa ta được.”
Lề mề dài dòng như thế, e cũng không đủ thông minh để lừa hắn đi chết.
Lục Hiển nghe hiểu, bất đắc dĩ cười: “… Công tử à, vô duyên vô cớ, ta cần gì phải hại công tử?”
Lưu Mộ cụp mắt, lẩm bẩm: “Đúng thế. Vô duyên vô cớ, cần gì phải hại ta.”
Vô duyên vô cớ, hoàng huynh hắn lại muốn giết hắn; vô duyên vô cớ, Lục Hiển lại cứu hắn. cũng chẳng có lý do gì, nhưng đột nhiên gông xiềng trong lòng Lưu Mộ rơi xuống, bụi bặm trong tim được ánh trăng sáng cùng người thanh niên trước mắt quét sạch. Hắn nghĩ, dù có thân thiết với nhau đến đâu, đến khi cần vô tình thì cũng sẽ vô tình. Dù là thế gia quyền quý có xung đột với hoàng quyền, điều quan trọng là người cầm quyền ở phe nào, chứ không phải là sự đáng sợ của quyền lực bản thân.
…
Đêm hôm ấy Tư Mã tự rất yên ắng, Trần vương ngồi trong phòng tự mình đánh cờ. “Rất tình cờ” là binh lực tuần tra “đi vòng né tránh” với hai nhóm người cùng xông vào Tư Mã tự. Lục nhị lang đến trước, Triệu vương đến sau. Triệu vương Lưu Hòe một lòng muốn giết đám mật thám Bắc quốc vướng chân kia, tư tâm của hắn khiến những người Bắc quốc kia trở thành con mồi mạnh mẽ, dụ hắn chui vào cái bẫy do Trần vương dựng nên.
Đám người Lục nhị lang và Lưu Mộ lặng lẽ né tránh tuần tra chạy ra khỏi Tư Mã tự, bọn họ rẽ trái rẽ phải, vầng trăng trên đỉnh đầu thoắt ẩn thoắt hiện sau tầng mây, bóng người trong rừng cây trước mặt chồng chéo lên nhau. Bất chợt mây đen tản đi, hai đội ngũ đối mặt nhau. Triệu vương cùng tùy tùng vừa né được người trong Tư Mã tự, thì chợt thấy trước mắt có bóng người vụt qua. Đối phương phản ứng rất nhanh, vừa thấy hắn thì quay đầu bỏ đi.
Cùng là trang phục dạ hành, hai bên lập tức hiểu ra.
Lưu Hòe: “…!”
Nửa đêm cùng xông vào Tư Mã tự, nếu đuổi theo ngay thì có vẻ hơi kỳ quặc.
Nhưng Lưu Hòe chợt ý thức được điều không đúng, hắn không đuổi theo đám người Lục Hiển ngay mà dẫn tư binh chạy đến ngục nhốt tội phạm trước. Cửa ngục đóng chặt, nhìn không khác gì bình thường. Lưu Hòe lại chạy nhanh đến chỗ nhốt mật thám Bắc quốc, đối phương bị chia nhau ra nhốt, khi thấy quận vương xuất hiện thì nhào về phía cửa. Lưu Hòe không hề dừng lại, mà kiểm tra từng người một ——
Ngoại trừ thủ lĩnh Bắc quốc đã uống thuốc độc tự vẫn khi bị bắt thì không thiếu một ai. Vậy đội vừa chạy trốn kia là ai, vì sao lại hành động vội vàng đến thế?
Tim Lưu Hòe đập mạnh, mơ hồ ý thức được đằng trước có chiếc hố lớn đang chờ mình, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề. Mật thám Bắc quốc ở hai bên lại còn lớn tiếng: “Công tử, công tử đến cứu chúng tôi sao?”
“Công tử, nếu ngài không cứu chúng tôi, thì đừng trách chúng tôi tố giác ngài. Dù ngài có là quận vương, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cấu kết với địch quốc cũng đủ chấm dứt tiền đồ của ngài!”
Lưu Hòe gào lên: “Câm mồm!”
Hắn đứng bất động ngoài cửa ngục, mồ hôi lấm tấm trên trán, vắt hết óc nghĩ: nhóm người kia có mục đích gì? Liệu tối nay có nên nhanh chóng giết người cho xong không…
Đột nhiên tùy tùng sau lưng nghĩ tới một chuyện, tiến lên trước thấp giọng nhắc nhở: “Công tử, bị nhốt ở đây không chỉ có mật thám Bắc quốc, mà còn có Hành Dương vương điện hạ nữa!”
Hành Dương vương Lưu Mộ!
Lưu Hòe: “Nguy rồi!”
Lưu Hòe chẳng màng tới chuyện giết mật thám Bắc quốc nữa, mà chạy thẳng đến nơi nhốt Hành Dương vương. Chỉ trách bình thường hắn không qua lại với Hành Dương vương, hắn cũng không quan tâm Lưu Mộ có chết hay không, đằng nào hắn cũng không tham gia vào chuyện của Lưu Mộ. Nhưng tối nay… Lưu Hòe cũng lấy được bản đồ Tư Mã tự, sau khi xông nhầm vào mấy nơi, cuối cùng hắn cũng tìm được nơi nhốt Hành Dương vương. Cửa ngục mở toang, trong phòng trống trơn…
Đang ngẩn ngơ thì bất chợt ở bên ngoài có mũi tên hiệu bay lên không trung, chính là tín hiệu quân địch tấn công. Binh mã bên ngoài di chuyển, rất nhiều người chạy đến, hét lớn: “Người đâu, có kẻ xông vào Đại Tư Mã tự!” Vừa dứt lời thì từng cây đuốc được thắp sáng, toàn bộ Đại Tư Mã tự sáng rực như ban ngày, ánh lửa dần bao vây về chỗ phía Hành Dương vương bị nhốt.
Trong lao ngục, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lưu Hòe cắn răng nghiến lợi: “Thì ra là thế!”
Tùy tùng sau lưng tái mặt: “Công tử, làm thế nào đây?”
Lưu Hòe hét lớn: “Đuổi theo! Bắt Hành Dương vương về!”
Thì ra là chờ hắn ở đây!
Lưu Thục, Lưu Thục!
Triệu vương Lưu Hòe vốn muốn giết người, nhưng không biết vì sao lại trở thành kẻ cướp ngục. Rõ ràng hắn còn chưa thấy mặt Hành Dương vương mà đã bị quân đội trong Đại Tư Mã tự đuổi giết. Đại Tư Mã là quan chỉ huy quân đội tối cao ở Nam quốc, chấp chưởng chuyện quân cơ quan trọng cả nước. Triệu vương chỉ có tư binh, làm sao đánh thắng được đối phương? Nhóm Triệu vương chật vật chạy ra khỏi Tư Mã tự, đuổi theo truy sát Hành Dương vương.
Nhất định hắn phải bắt kịp Hành Dương vương, nếu không hắn chính là con dê thế tội tối nay, sẽ mất sạch tin tưởng của phụ hoàng!
Xuyên qua phố băng qua ngõ, chim hoàng tước ở ngay phía sau. Triệu vương chợt nhớ ra: “Kinh Triệu doãn đâu! Kinh Triệu doãn ở đâu rồi? Trong thành Kiến Nghiệp có tội phạm bỏ trốn, vì sao Kinh Triệu doãn tuần đêm không có mặt? Nhanh lên, chia binh ra hai đường, đi tìm Kinh Triệu doãn đến. Để Kinh Triệu doãn đuổi theo người giúp chúng ta!”
***
Lúc này, Kinh Triệu doãn đang bận dập lửa.
Lục tam lang dẫn theo phu nhân đến chùa Kiến Sơ vào trong đêm, vui vẻ chuyện trò cùng ni cô. Chùa Kiến Sơ là ngôi chùa số một ở Giang Nam, danh vọng còn cao hơn cả chùa Khai Thiện ở núi Chung. Lục tam lang và ni cô nói chuyện hăng say, đối phương ngưỡng mộ học thức của Tầm Mai cư sĩ, đích thân dẫn hai vợ chồng Lục tam lang đi tham quan bích họa, cũng giới thiệu một tấm bia đá trong chùa: “Chùa của ta đang xây một tòa tháp xá lợi tạc đá, sau khi xây xong, có thể làm lễ nghênh đón danh tăng Tây Vực vào chùa giảng phật, ban ân cho thiên hạ.”
Lục tam lang cầm một chiếc đèn bò sứ xanh*, đốm lửa trong đèn nhảy múa trong gió. Một tay kéo tay La Linh Dư, lửa chiếu lên mặt Lục Quân, chàng khẽ cười: “Giảng Phật cho người thiên hạ là điều thiện. Tuy ta và phu nhân không theo Phật, nhưng nhị ca của ta lại là cư sĩ tại gia, huynh ấy rất tin Phật. Chính vì nhị ca tích thiện, nên ta và phu nhân cũng định cúng một vị Phật trong chùa, xây tháp xá lợi cho đại sư, nghênh đón danh tăng Tây Vực vào ở, coi như cống hiến một chút.”
(*Đèn bò sứ xanh, ảnh minh họa,)Các tăng lữ đi theo trò chuyện với Lục tam lang suốt đêm chính là vì đối phương xuất thân từ hào môn, có tiền mua hương khói. Khi nghe thấy Lục Quân và La Linh Dư không bái Phật thì hơi thất vọng, nhưng đến lúc nghe thấy Lục Quân vẫn đồng ý cúng Phật, ni cô vô cùng vui vẻ, liên tục nói cám ơn.
Sau đó dẫn vợ chồng Lục tam lang đi bái kiến Phật tổ.
Có một căn phòng trống nằm trên đường đi, hai mắt Lục Quân chợt lóe lên, thuận miệng hỏi mới biết thì ra căn phòng này bị rỉ nước, các hòa thượng chuyển ra ngoài, vẫn chưa kịp đến sửa. Lục Quân gật đầu: “Đúng là đáng tiếc.”
La Linh Dư đi theo nghe mà mơ màng, không biết mình và Lục Quân đang làm gì. Bất chợt Lục Quân đưa tay ra, rút lấy một cây trâm trên tóc nàng, ném vào trong căn phòng trống ấy. La Linh Dư ngạc nhiên, lại thấy Lục tam lang giơ tay lên, chiếc đèn bò trong tay chàng cũng bay đi, ngọn lửa liếm lấy tấm rèm trong phòng trống. Lửa bốc lên!
Lục Quân: “Mời Kinh Triệu doãn tới, nói một cây trâm của thê tử yêu quý nhà ta bị rơi vào trong phòng lửa, đó là vật đính ước của ta và phu nhân, nhất định Kinh Triệu doãn phải dập lửa, lấy lại cây trâm.”
La Linh Dư: “…”
Tùy tùng nhận lận rời đi, ni cô dẫn đường không tin nổi. La Linh Dư thoáng ngạc nhiên rồi ngoan ngoãn cúi đầu, che mặt nhìn đi nơi khác: “Cây trâm yêu quý của ta, hu hu hu…”
Hoàng thượng và ni cô: “…”
Hoàng thượng: “Lục tam lang, tam thiếu phu nhân, hai người dám ỷ trong chùa ta không có người…”
Lục Quân nhìn lại: “Ta và phu nhân nguyện cúng hai pho Phật tổ.”
Các ni tăng ni trong chùa: “…”
Lửa giận biến mất, các tăng ni cụp mắt, bỏ qua ngọn lửa càng cháy càng cao.
…
Triệu vương Lưu Hòe cũng từng dùng chiêu cứu hỏa để dẫn Kinh Triệu doãn đi, tối nay Lục Quân cũng trả lại hắn như thế. Một đường xông ra khỏi thành, không ngờ lại đối mặt với người của Kinh Triệu doãn, hai bên đều vội vã. Kinh Triệu doãn chẳng biết làm sao, cây trâm của phu nhân Lục tam lang chỉ là chuyện nhỏ, nhưng danh vọng của Lục gia lại ép bọn họ không thể không đến…
Cùng là quyền quý, có ai kém hơn ai?
“Ầm ——”
Chỉ chậm trễ trong chớp mắt, cửa thành trước mặt đã đóng lại, người chạy trốn đằng trước đã rời khỏi thành, ở sau lưng là người của Tư Mã tự bao vây: “Triệu vương điện hạ, mời bó tay chịu trói.”
Triệu vương run rẩy, nhìn ngọn lửa bập bùng xung quanh, bóng ngựa cao to bao vây. Ảnh lửa phần phật chiếu sáng mặt hắn, hắn và tùy tùng bị quây vào giữa, người của Tư Mã tự thì bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài. Triệu vương cuống lên, chỉ vào cổng thành: “Bọn chúng đã trốn khỏi thành! Các ngươi không đuổi theo, đuổi ta làm gì?”
Binh lính cụp mắt: “Công tử, chúng tôi chỉ thấy ngài nửa đêm xông vào Đại Tư Mã tự, cứu Hành Dương vương. Nhưng Hành Dương vương ở đâu?”
Trần vương: “…!”
“Ta biết các ngươi cố tình… Các ngươi có âm mưu! Lục tam thiếu phu nhân mất trâm cái gì, dập lửa cái gì… Lưu Thục, Lưu Thục đâu rồi! Bảo hắn ra đây, cô muốn nói chuyện với hắn!”
…
Sau khi từng bó đuốc được gắn lên tường thành, cổng thành khép kín, trú binh đi vào trong thành. Lưu Mộ tìm được Khổng tiên sinh ở rừng cây ngoại ô, Khổng tiên sinh đã chuẩn bị sẵn ngựa và lương thực, nghe lời Lục nhị lang chờ ở đây. Nửa đêm khuya khoắt, trông thấy người thiếu niên, ông vô cùng kích động, loạng choạng bước lên đón người, suýt nữa đã ngã xuống.
Lưu Mộ đỡ ông, trong mắt thấy ấm áp, chẳng mấy chốc đáy mắt đã ươn ướt, hắn siết chặt tay Khổng tiên sinh. Cho đến hôm nay, Khổng tiên sinh đã chăm sóc hắn nhiều năm, tình cảm giữa hai người đã không cần phải nói nhiều nữa. Nhảy lên lưng ngựa, đi được mấy dặm, Lưu Mộ và Khổng tiên sinh mỗi người cưỡi một ngựa, chợt hắn ngoái đầu lại. Sau lưng sương mù mênh mông, trong thành Kiến Nghiệp đèn đuốc sáng bừng.
Ở trong thành binh vây đường phố, Trần vương điện hạ chậm rãi xuất hiện. Bước chân ổn định, ở nơi ánh đèn soi sáng, từng bước một đi về phía Triệu vương Lưu Hòe biến sắc. Những điều ấy, dần dần rời xa Lưu Mộ.
Khổng tiên sinh giục: “Điện hạ, chúng ta nên đi nhanh thôi, nếu còn lề mề nữa sẽ không kịp mất.”
Lưu Mộ siết chặt dây cương: “…Ừ.”
Khổng tiên sinh: “Công tử, lần này là Lục nhị lang cứu ngài. Sau này nhất định ngài phải báo đáp đấy.”
Lưu Mộ: “Tiên sinh, không chỉ một mình Lục nhị lang đâu. Sau lưng hắn còn có Trần vương, Lục tam lang, uy của Đại Tư Mã, sức mạnh của thế gia, và cả hàn môn nữa… Thậm chí là cả La, La, La muội muội. Chỉ một mình Lục nhị lang, muốn để ta chạy trốn là điều không thể.”
“Ta cảm kích Lục nhị lang… Nhưng ta biết, còn có những người khác giúp ta nữa. Tiên sinh, bọn họ đều là ân nhân của ta.”
Trăng thanh ngựa trắng, mênh mông bát ngát. Bụi đất bay lên, không còn nhìn thấy tòa thành trì xa xăm ở sau lưng nữa, ngồi trên lưng ngựa, chàng thiếu niên vừa như khóc lại như cười: “Người thân nhất của ta lại coi ta là kẻ thù, ấy vậy mà ta cũng có ân nhân.”
Khổng tiên sinh hỏi: “Công tử, chúng ta đi đâu đây? Về biên ải sao?”
Lưu Mộ trầm giọng: “Không, quay về Hành Dương, chiêu binh mãi mã… Đó mới là địa bàn của ta!”
“Tạm biệt, Kiến Nghiệp.”
Lưu Mộ không hề ngoái đầu, cùng Khổng tiên sinh chạy về phía Nam, rời khỏi Kiến Nghiệp. Khổng tiên sinh nhìn thấy dưới ánh trăng bàng bạc, đường nét trên gương mặt chàng thiếu niên trở nên thâm trầm, điềm tĩnh. Chàng thiếu niên thơ ngây đã rời xa, sau bao biến cố đứng giữa lằn ranh sinh tử, hắn đã dần trưởng thành. Thời gian trở thành sợi dây vô hình, lần lượt cắt đứt số mệnh. Lưu Mộ ngày càng đi xa Kiến Nghiệp, dần đi xa số mệnh từng cách hắn rất gần kia ——
Trong giấc mơ của Lục Hiển, Lưu Mộ từng có lúc lên ngôi. Khi đó hắn cố chấp, lỗ mãng cường thế, cũng chỉ vì đố kỵ và hận thù, nếu hắn không giết Lục tam lang Lục Quân thì đã không đẩy thế gia vào thế đối lập với mình. Hắn bị buộc vào cảnh cả triều là kẻ địch, đi đến hậu cung, ngay tới hoàng hậu cũng lừa dối hắn. Nam quốc sụp đổ, hắn và hoàng hậu đều chết cùng đất nước.
Số mạng nắm một sợi dây mỏng manh, mượn bàn tay của Lục nhị lang, âm thầm đưa tất cả đi theo hướng tốt nhất ——
Lưu Mộ không cần phải làm hoàng đế gì đó vào lúc không thích hợp.
La Linh Dư không cần gả cho hắn, Lục Quân không cần chết ở biên ải.
Nhưng Lưu Mộ cũng không cần phải chết. Có Lục nhị lang đã cứu hắn rồi.
Nhân sinh như một giấc mộng, trải qua nhiều sinh tử để thiếu niên lớn lên, để hắn biết rằng, thế gia chưa bao giờ là kẻ địch. Có lẽ, cân bằng sẽ tốt hơn là tước bỏ… Nhưng, những chuyện này đâu còn liên quan đến hắn nữa.
Vị quận vương thiếu niên sầm mặt, siết chặt nắm đấm: ta tuyệt đối không tha cho kẻ muốn giết ta! Và ta cũng sẽ báo đáp người cứu ta tối nay!
…
Cứu Hành Dương vương chỉ là một cái nhấc tay.
Chỉ vì Trần vương không muốn vì một ông già nói bậy mà đánh mất một tướng tài, Lục nhị lang thì không cam lòng khi không cứu được Lưu Mộ.
Lục Quân đứng ngoài nhìn, đoán được bảy tám phần, thế là phối hợp với hai người hành sự. Tuy nay Lưu Mộ đã đi, chuyện vẫn chưa kết thúc. Cùng phu nhân La Linh Dư quay về phủ, hai người chậm rãi đi dưới ánh trăng. Lục Quân chợt nhớ đến một người, bèn mỉm cười nói với La Linh Dư: “Ngày mai, để Họa Nhi đến Tư Mã tự thăm Việt Tử Hàn đi. Có lẽ có thể sẽ có niềm vui không tưởng đấy.”
La Linh Dư: “Hả?”
Nàng đã quên mất Việt Tử Hàn là ai rồi.