Núi Phục Ngưu rộng tám trăm dặm, núi non trập trùng Tây cao Đông thấp, biển rừng ngát xanh, vô số vách đá cao chót vót.

Thế núi vừa cao vừa dốc, Lục Quân và La Linh Dư đi đường vòng quay về Nam Dương, cuối cùng leo lên núi Phục Ngưu. Lục Quân còn đỡ, nhưng La Linh Dư vừa nghe nhắc đến leo núi thì nhăn mặt nhăn mày. Ngày trước leo núi là vì xã giao, hiện tại leo núi để đề phòng Lục Quân gặp chuyện bất hạnh, La Linh Dư đành cắn răng kiên trì.

Cũng may sau khi cười nhạo nàng đi đứng không được, cuối cùng Lục Quân cũng cõng nàng.

Đỉnh núi ở đây rất nhiều, dù đi thế nào cũng không hết. Lục nhị lang nói mình mơ thấy Lục Quân chết trong sương tuyết trên núi, điều đầu tiên La Linh Dư nghĩ tới chính là núi Phục Ngưu. Chỉ là dãy núi Phục Ngưu quá lớn, không biết là ngọn núi nào.

Lúc leo núi với Lục Quân, La Linh Dư than phiền: “Vì sao huynh không để nhị biểu ca đến Nam Dương? Huynh ấy nằm mơ thì để huynh ấy tìm ngọn núi kia, không phải sẽ tốt hơn là hai ta suy đoán sao?”

Lục Quân cười khẽ: “Dù nhị ca ta tới, cũng chưa chắc nhận diện được.”

Chàng quá hiểu rõ nhị ca nhà mình. Thoạt nhìn Lục nhị lang có vẻ trầm ổn, định liệu kỹ càng, nhưng thực chất trong lòng lại rất mù mờ. Bảo kể lại giấc mơ thì mạch lạc đấy, nhưng nếu bảo Lục nhị lang phân tích thì hắn không làm được. Cho nên từ đầu chí cuối Lục Quân không hề tin, nếu có thể đoán trước được tương lai, vì sao Lục nhị lang cứ nằm mơ thấy chuyện của mình và La biểu muội…

La Linh Dư nghe lời chàng, nằm trên lưng chàng đoán lung tung: “Nhất định là vì nhị biểu ca bị tình yêu giữa chúng ta làm cho cảm động. Tuyết Thần ca ca, huynh nói xem, liệu có khi nào ở trong mơ của nhị biểu ca, huynh cũng yêu muội say đắm không? Chính vì quá yêu muội, nên huynh mới khiến biểu ca cảm động, để huynh ấy thực hiện nguyện vọng cho huynh trong đời thực.”

Nhắc đến đây, La Linh Dư ra vẻ dương dương tự đắc.

Lục Quân lại nói: “Dư Nhi muội muội vẫn mặt dày thật đấy.”

La Linh Dư ảo não, véo vào má chàng: “Thế huynh nói đi, vì sao huynh ấy cứ nằm mơ thấy hai chúng ta?!”

Lục Quân mất tự nhiên né tránh, chàng lớn như thế rồi, nhưng không có nữ lang nào dám đụng vào mặt chàng. La Linh Dư ồn ào làm chàng nóng mặt, tròng mắt ươn ướt, hơi thở cũng rối loạn. Lục Quân miễn cưỡng ép bản thân bình tĩnh, không để mình bị động tác nhỏ của nàng trêu chọc: “Ta đoán bởi vì trong mơ, huynh ấy chỉ nhớ mỗi chuyện yêu đương.”

La Linh Dư bị chàng làm cười phì, ôm chặt cổ chàng cọ lấy cọ để: “Huynh đúng là độc miệng. Ngay tới ca ca mình mà huynh cũng cười nhạo, uổng công nhị biểu ca lo lắng cho huynh đến thế.”

Tùy tùng đi sau dắt ngựa, đeo hành lý, lúc này thời tiết đã vào thu đông, nhưng vì đi bộ quá nhiều nên cả người thấm ướt mồ hôi, trong lòng liên tục kêu khổ. Trong khi đó, La nữ lang nằm trên lưng Lục tam lang, cười tươi rói để lộ lúm đồng tiền, mặt dán vào cổ lang quân, ngực nở nang, vóc dáng tốt, gần như dán cả vào người chàng.

Cảm giác mềm mại tê rần lướt qua xương cụt, leo lên phía trên, làm huyết dịch đồng thời chảy ngược. Trên quãng đường leo núi bình yên, người ngoài đổ đầy mồ hôi, còn lang quân lại bị ma sát đến mức cứng người.

Lục Quân: “…”

Không chốn dung thân.

Chàng không phải là người háo sắc. Trước kia cũng chưa từng mất nhẫn nại đến mức ấy.

Chàng nghiêng mặt đi, lơ đãng nói: “Đừng làm rộn.”

Lục Quân chỉ muốn thoát khỏi sức ảnh hưởng của La Linh Dư với mình, chàng nhanh chóng dời sự chú ý sang chỗ khác, nhìn lướt qua phong cảnh trên núi. Vừa lơ đãng quét nhìn ra ngoài vách đá, bất chợt ánh mắt chàng khẽ thay đổi, ra hiệu bảo La Linh Dư trèo xuống, gọi tùy tùng lấy bản đồ ra. Hiện tại quan phương không cho phép vẽ bản đồ, bản đồ này do chính tay Lục tam lang vẽ. Chàng đối chiếu bản vẽ, lúc nhìn lên núi, đáy mắt nổi lên gợn sóng.

La Linh Dư đứng cạnh, thấy chàng như thế thì biết ngay chàng đã phát hiện được gì đó. La Linh Dư đi lại ven đường, rồi nhìn ra vách đá theo ánh mắt Lục Quân. Thấy biển mây mịt mù, hạc bay trong mây; xa hơn nữa, trên vùng đất đồng bằng là thành trì nguy nga.

Thành trì này… La Linh Dư nheo mắt nhìn.

Lục Quân đứng cạnh, thấp giọng hỏi: “Muội cũng đã nhìn ra rồi?”

La Linh Dư do dự: “Vâng… Tuyết Thần ca ca, trước mắt chúng ta, không phải là quận thành Nam Dương đó chứ?”

Núi Phục Ngưu liền với Nam Dương, nhưng rặng núi Phục Ngưu quá dài, dài đến tám trăm dặm, muốn thấy được Nam Dương cũng không dễ. Nhưng vào lúc này, La Linh Dư và Lục Quân đứng ở vách đá bên đây, lại có thể thấy được thành trì dưới núi. Vì đứng từ xa nên nhìn không rõ, nhưng về cơ bản… đó chính là Nam Dương.

Lục Quân đã điều tra bản đồ, lập tức giải thích: “Ngọn núi này được gọi là ‘núi Thái Tử Vọng’. Năm xưa khi Lưu Tú* khởi binh đã từng nói, trèo lên ngọn núi này sẽ thấy được Nam Dương. Mà đứng trên đỉnh núi này có thể nhìn thấy rõ Nam Dương…” Chàng nghiền ngẫm, dần lẩm nhẩm: “Đúng rồi, ta nhớ Lưu Tú khởi binh diễu binh, sao lại quên mấy ông ấy nhìn núi.”

(*Lưu Tú là tên húy của Hán Quang Vũ Đế.)

Đóng binh ở đây, phục binh ở đây, diễu binh ở đây, tránh binh ở đây… Rồi cả vương hầu cũng được an táng ở đây.

Tất cả đều diễn ra tại Nam Dương này.

Lục Quân ngồi xổm xuống đất, cầm lấy cành cây bắt đầu vẽ địa hình. Núi Thái Tử Vọng, núi Cửu Dặm, núi Lộc Minh, núi Yến Vĩ, núi Quan… Dãy núi Phục Ngưu quá dài, không thể nào đi hết tám trăm dặm được. Mấy ngày nay, Lục Quân và La Linh Dư chỉ đi lại ở những khu vực thích hợp dụng binh của người xưa. Thế núi này quá tốt, không chỉ cổ nhân dùng, mà lúc trước khi Lục Quân và Ngụy tướng quân Ngụy Tông mai phục quân địch Bắc quốc, cũng dựa vào địa thế núi Phục Ngưu.

Hiện tại đang chiến tranh liên miên, sau khi hai bên giao chiến, chiến trường chính đã chuyển dời, nên Lục Quân mới có thể leo núi. Chàng cho rằng nếu mà mình chết, thì cũng chết tại nơi dụng binh. Nhưng lúc này khi đến núi Thái Tử Vọng, Lục Quân lại nghĩ, điều này hợp với tính tình của mình hơn —— ngọn núi này có thể trông thấy Nam Dương, gần như thấy rõ mọi tình huống ở Nam Dương. Mà ngọn núi này cũng không quá nổi danh.

Người thanh cao tự đại như chàng, không phải thích nhất cảm giác nắm giữ toàn cục này sao?

Nếu chàng chết thật, khả năng ở núi Thái Tử Vọng là rất cao…

La Linh Dư đứng cạnh chàng, nhìn chàng ngồi xổm dưới đất hết viết lại vẽ, trầm ngâm suy tư. Mới đầu nàng còn nhìn xem thế nào, nhưng sau đó thấy chàng viết bừa thì không hiểu gì. Nhưng không sao, nàng đoán nhất định Lục tam lang đã nghĩ tới điều gì đó. Gió thổi bay tay áo, nữ lang đứng cạnh không làm phiền Lục Quân. Lúc nàng cụp mắt nhìn tình lang, trong đôi mắt dạt dào tình yêu ——

Chắc chắn Tuyết Thần ca ca đã thấy được điều nàng không thấy.

Lang quân đa tài minh mẫn, còn khôi ngô tuấn tú như thế, nàng thích chết đi được.

La Linh Dư kiên nhẫn đợi Lục Quân nghĩ thông suốt, bỗng cơ thể rung lên, loạng choạng ngã ra sau hai bước. Lục Quân lập tức đứng dậy đỡ nàng, ôm nàng vào lòng. Các tùy tùng cũng mất thăng bằng, vội vã làm ra tư thế sẵn sàng đón địch. Mặt đất chấn động ầm ầm, mọi người nhìn xuống núi, đúng lúc ở “Nam Dương” mà Lục Quân nói có khói lửa bùng lên, người ngoài thành đông nghịt như kiến, có vẻ như sắp giao chiến.

Lục Quân biến sắc: “Hôm nay quân đội Bắc quốc tấn công Nam Dương?!”

Quả nhiên địa thế ở ngọn núi này quá tốt, xa như vậy mà cũng nhìn rõ.

La Linh Dư lập tức cuống lên: “… Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta quay về Nam Dương trợ giúp ngay sao?” Nhưng binh lính thuộc hạ của Lục Quân đều đã đến Nhĩ Dương tiếp viện, lần này nàng và Lục Quân trở về Nam Dương, gần như chỉ có hai người bọn họ.

Lục Quân: “Ừ.”

Chàng hơi chần chừ, liếc mắt nhìn La Linh Dư, nghĩ La Linh Dư yếu đuối như thế, xuống núi sẽ miễn cưỡng… Ai ngờ chàng vừa nhìn sang, La Linh Dư lúc nãy còn khóc nói đau chân đi không được đòi chàng cõng, bây giờ đã buộc chặt tay áo ống quần, nàng nhấc vạt váy lên, chạy xuống núi còn nhanh hơn chàng.

La Linh Dư cuống quít ngoái đầu: “Tuyết Thần ca ca, huynh còn ngây đó làm gì? Nhanh lên đi.”

Biết lúc này không hợp tình cảnh, nhưng Lục Quân vẫn đưa tay lên, che đi khóe môi nhướn cao: “…”

Dư Nhi muội muội của chàng, đúng là… đúng là có thể chạy.

Nhưng sự thoải mái ngắn ngủi cũng lập tức kết thúc ngay.

Hai người cùng với tùy tùng vội vã xuống núi, Lục Quân nắm rõ sơn hình địa thế trong tay, chàng không chậm trễ bất cứ khoảnh khắc nào, trực tiếp cưỡi ngựa phóng thẳng về Nam Dương. Lòng chàng như lửa đốt, chỉ sợ thành Nam Dương bị công phá. Hôm ấy khi vừa vào chủ thành Nam Dương, Lục Quân và La Linh Dư lập tức tách ra. La Linh Dư vội vã quay về La gia, xem La gia có gặp chuyện gì không, trưởng bối và các tỷ muội có khỏe mạnh không, lại hỏi thăm về tình hình ở Nam Dương hiện nay.

Bắt đầu từ ngày hôm ấy, nửa tháng sau đó La Linh Dư không thấy Lục Quân đâu.

Lục Quân thân là tham quân đóng tại Nam Dương, chàng phái binh chi viện Nhĩ Dương, song cũng không quên tình huống ở Nam Dương. Quay lại doanh trại, việc đầu tiên Lục Quân làm là đi gặp Ngụy tướng quân. Ngụy tướng quân bận tới mức khóe miệng lở loét, ngồi trong quân doanh chửi ầm lên, cực kỳ gắt gỏng. Lục Quân đi vào doanh trướng, thấy Ngụy Tông một tay treo vắt vẻo trước cổ, quấn vải gạc.

Ngụy Tông nhìn xuống tay mình theo ánh mắt của Lục Quân, hừ thành tiếng: “Không phải chỉ đứt tay thôi sao? Cũng không phải cụt tay. Lang quân sĩ tộc các ngươi đúng là lề mề, bị thương có chút đó, mà sao ta thấy ngươi như sắp khóc đến nơi vậy?”

Lục Quân không để tâm đến lời cười nhạo của Ngụy tướng quân.

Chỉ là chàng nhìn cánh tay bị thương đó, nghĩ nếu không phải Ngụy Tông da dày thịt chắc, thì rất có thể đã bỏ mạng trong trận mưa tên kia rồi. Tuy không chết trong trận mưa tên, tuy nhiên bây giờ tình hình cũng chẳng khá hơn.

Lục tam lang dừng bước, khép tay áo lại, trịnh trọng vái Ngụy tướng quân: “Quân* vì việc riêng nên vắng mặt ở Nam Dương mấy ngày, tướng quân đã vất vả rồi.”

(*Ở đây Lục Quân tự xưng tên mình.)

Ngụy tướng quân xấu hổ đỏ mặt: “…”

Lục tam lang thân cao như ngọc, phong thái nhẹ nhàng, tay áo tung bay, quả nhiên tuấn tú thanh tao. Ngọc lang như thế, bình thường nhìn hắn không vừa mắt cũng là chuyện thường tình, thế mà nay lại trịnh trọng bái lạy một tướng quân xuất thân hàn môn như hắn… Ngụy tướng quân lóng ngóng, vỗ bàn lớn tiếng: “Đừng có dài dòng lề mề nữa! Ông đây không có hứng với cái kiểu hở tí cúi người vái lạy của quý tộc các ngươi. Ông đây là tướng quân, nếu đã đóng quân ở Nam Dương, thì việc nơi này phải do ta phụ trách. Một tên mặt trắng như ngươi vốn cũng không giúp được gì.”

Lục Quân nhướn mày, không lên tiếng.

Nhưng Ngụy Tông cảm thấy nhất định Lục Quân không có lời hay ho, lang quân này nói chuyện luôn ra vẻ thanh cao, hắn đã lĩnh giáo từ sớm rồi. Ngụy Tông lên tiếng: “… Có điều nếu ngươi đã về, nói ta xem tình hình bên Nhĩ Dương đi, đại quân Bắc quốc lớn mạnh thật sao, không thể thắng được?”

Ngụy Tông từng ra tiền tuyến, nên hắn rất rõ binh lực quân Bắc mạnh đến mức nào, và quân đội nước mình yếu kém tới đâu.

Lục Quân bình tĩnh: “Chỉ dựa vào bình lực thì chúng ta khó mà thắng được. Triều đình Kiến Nghiệp không đồng lòng với chúng ta, chắc tướng quân đã nhận được tin triều đình muốn chúng ta lui binh. Chúng ta không thể rút lui, nhưng nếu không nghe triều đình, triều đình cũng sẽ không chi viện binh mã lương thực. Ta đi một chuyến đến Nhĩ Dương và Dĩnh Xuyên, mới phát hiện các vị tướng quân đều tự chiến đấu, số tướng sĩ triều đình sắp xếp lại không thể làm việc với họ. Nhưng chúng ta phải thắng đại quân Bắc quốc, chỉ một mình Nam Dương hay Nhĩ Dương đều không làm nổi điều này. Tất phải hợp lực chiến đấu.”

“Lần này ta và Linh Dư về, không phải đi đường chính, mà là vòng qua núi Phục Ngưu.”

Ngụy Tông ngắt lời: “Ngươi lên núi Phục Ngưu để xem địa hình?”

Hắn rất nhạy cảm về phương diện đánh giặc, nghiền ngẫm suy nghĩ: “… Nghe ý ngươi, định muốn mượn địa hình để hợp binh đúng không? Ừm, thú vị đấy, Lục tham quân nói tiếp đi.”

Hiện tại chiến sự ở Nam Dương đã giao cho các tướng quân dưới trướng, Ngụy Tông chỉ làm ổ trong lều, từ khi Lục Quân về, Ngụy tướng quân thảo luận với chàng suốt một buổi chiều. Lục Quân nghĩ triều đình không có lòng, hiện tại binh mã và lương thực chưa gián đoạn, nhưng rồi cũng sẽ từ từ gián đoạn mà thôi. Nếu như thế thì phải dựa vào quân địch chu cấp, tất phải thắng nhiều bại ít.

Tuy không thể trông cậy vào triều đình, nhưng điều khiến Lục Quân yên tâm là Lục nhị lang biết được hướng đi giấc mơ, hắn sẽ thuyết phục Lục gia đứng về phía Lục tam lang. Thế lực của Trần vương không thể lay chuyển cả triều đình, để triều đình toàn tâm ủng hộ chiến tranh phương Bắc. Nhưng Trần vương là Lục gia liên thủ với nhau, chí ít có thể khiến thế cục ổn định. Dù không thể để triều đình xuất binh đưa tiền, thì cũng có thể kéo dài sự can thiệp của triều đình vào chiến sự.

Ngụy tướng quân: “Sao ngươi biết Trần vương điện hạ sẽ giúp chúng ta? Quá rắc rối, lại phải viết thư.”

Vì viết thư thì phải chờ hơn mười ngày, cho tới khi có thông tin thật, e là thánh chỉ ở trên triều đã tới. Nếu thánh chỉ tới, tướng quân bị khống chế trực tiếp là hắn có thể làm được gì?

Lục Quân: “Không cần viết thư, trong lòng ngài ấy ắt sẽ hiểu rõ. Nếu để cho ta tới Nam Dương thì ngài ấy nên tin tưởng ta; ngài ấy chỉ cần xử lý những chuyện phía sau giúp ta, không để nó liên lụy đến ta là được.”

Ngụy Tông không lên tiếng, vì hắn biết Lục tam lang rất thân thiết với chúa công của hắn – Trần vương điện hạ. Trước mắt chỉ nghĩ đến, thì ra không cần thư cũng có thể thần giao cách cảm… Tình cảm của Trần vương với Lục tam lang e là tốt hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều. Ngụy Tông không nghĩ nhiều về chuyện kia nữa, vì Lục tam lang đã nói đến chuyện hợp binh.

Vẻ mặt Lục tam lang thoáng khựng lại, lúc Ngụy Tông nhìn đến, chỉ nghe thấy giọng chàng thay đổi: “Các tướng quân khác cậy tài khinh người, lại không tin ta nên cũng không nghe lời ta. Nhưng hiện tại, người phái binh tiếp viện tướng quân Nhĩ Dương chính là Hành Dương vương.”

Ngụy Tông nhớ lại chuyện mình nghe được khi ở Kiến Nghiệp: “Nguy rồi! Quan hệ của ngươi với Hành Dương vương rất tệ.”

Lục Quân gật đầu: “… Nhưng Hành Dương vương biết năng lực của ta, hẳn ngài ấy sẽ nghe lời ta nói. Tuy là đối thủ, nhưng vẫn có thể hợp tác. Nhĩ Dương, Nam Dương, Dĩnh Xuyên, chí ít ba quận này có thể mượn địa hình núi Phục Ngưu để hợp binh. Nếu ba quận hợp binh thành công, bao vây được đại quân Bắc quốc. Đến lúc đó những quận khác bị quân địch công thành khó khăn, chắc hẳn sẽ cầu cạnh chúng ta.”

Tay chàng vạch một đường trên bản đồ, sắc mặt lạnh tanh: “… Như thế, toàn bộ phương Bắc hợp lực chiến đấu, ắt có thể tiêu diệt quân địch.”

Nhĩ Dương, Dĩnh Xuyên và Nam Dương vây quanh miền núi Phục Ngưu, ba phía tấn công thành một vòng vây, đẩy đại quân Bắc quốc vào chỗ trũng trong địa hình. Đây chính là bước đầu tiên.

Ngụy tướng quân vẫn còn nghi ngờ: “Liên lạc với Hành Dương vương thế nào>”

Lục Quân ngước mặt lên, hai mắt đen láy: “Đốt khói ám hiệu.”

Ngụy Tông: “Hiệu quả truyền tin của khói ám hiệu quá thấp, cũng rất bất tiện.”

Ngụy Tông đã cân nhắc đến chuyện sắp xếp lính truyền tin giục ngựa chạy đi chạy về, nhưng lại nghe thấy Lục Quân nói: “Thuở nhỏ ở Kiến Nghiệp, Hành Dương vương từng đi học cùng với ta và mấy người Trần vương. Từ nhỏ chung đụng với nhau, cũng có vài thủ đoạn bất hảo. Hiện tại đã trưởng thành, không nhắc đến mấy chuyện ở trường học nữa, nhưng nếu ta dùng khói truyền tín hiệu, nhất định ngài ấy sẽ hiểu.”

“Dù có phức tạp tới mấy.”

Ngụy Tông sửng sốt, sau đó mừng rỡ ra mặt, vỗ vào tay Lục Quân: “… Lục tham quân, tốt quá rồi! Cuộc chiến với quân Bắc giao cho ngươi mưu tính, Nam quân ta sao có thể thua được?”

***

Đốt khói hiệu, thổi kèn lệnh, vẫy cờ xí.

Kỳ binh cắm cờ, đối khói báo động. Cứ mấy dặm một trạm, từ từ truyền tin.

Cuộc chiến trong thành Nhĩ Dương vẫn đang rơi vào thế giằng co, Hành Dương vương Lưu Mộ ở nơi này, phối hợp với các tướng sĩ Nhĩ Dương phản công, muốn đoạt lại thành trì từ trong tay địch.

Lính truyền tin thấy tín hiệu khói và cờ xí, vừa nhìn đã ngẩn người, vì tín hiệu quá phức tạp, hắn không tài nào hiểu nổi. Nhưng bất đắc dĩ, lính truyền tin nhắm mắt đến tìm đại tướng quân Nhĩ Dương, mà đại tướng quân nhìn tín hiệu… cũng không hiểu nốt.

Tướng quân Nhĩ Dương: “… Khói hiệu từ đâu truyền tới? Xác định có đúng là phe ta không? Ta chưa thấy tín hiệu như vậy bao giờ.”

Hành Dương vương Lưu Mộ đứng cạnh im lặng lắng nghe, chợt nheo mắt: “Để ta xem xem.”

Trong một chớp mắt, hắn chợt nghĩ ngay tới Lục tam lang Lục Quân. Thứ phức tạp người thường không hiểu… nói không chừng có thể là tác phẩm của Lục Quân.

Tướng quân Nhĩ Dương mờ mịt bất an gọi lính truyền tín đến chỗ Lưu Mộ. Lúc này binh lính của bọn họ đang ở dưới thành, trên tường thành loang lổ dầu lửa bốc cháy, vô số binh mã xông lên trước, rất nhiều chiếc thang được bắc lên tường cháy. Một làn sóng binh mã ngã xuống, lại có làn sóng khác tiến lên. Kỵ binh, bộ binh, tên trận, cả quân đội được điều động nhanh chóng.

Nửa vùng trời dày đặc khói mù u ám.

Bên tai là tiếng đại bác rung trời, Lưu Mộ đứng trước đại quân, sừng sững chắp tay, thân hình cao lớn không thôi thúc. Lúc bảo lính truyền tin biểu thị lại tín hiệu phức tạp kia, trong một choáng hắn đã ngẩn người. Như chiếc đèn kéo quân quay vòng, những tín hiệu phức tạp kia dần gợi ra ký ức thuở bé. Những tín hiệu chơi đùa quá phức tạp, không dạy được cho ai nên đành bỏ dở lần nữa phô trần, khiến hắn nhớ lại những ngày vô buồn vô lo khi ở Kiến Nghiệp.

Lúc ấy hắn cưỡi ngựa rong ruổi khắp Kiến Nghiệp, hào hoa phong nhã, khí thế ngút ngàn.

Lúc ấy hắn đâu hề hay biết, huynh trưởng của mình lại muốn giết mình.

Hắn vẫn là đế vương tương lai được chọn trong mật chỉ tiên hoàng để lại.

Mà nay, mà nay…

Lính truyền tin bất an: “Tướng quân cũng không hiểu sao?”

Lưu Mộ nói: “Ta hiểu.”

Lính truyền tin vốn thất vọng, vừa nghe thế thì sững sờ: “… Hả?!”

Nhưng Hành Dương vương cụp mắt đã, che giấu cảm xúc trong đôi đồng tử. Lưu Mộ nhanh chóng xoay người, sải bước đi tìm tướng quân Nhĩ Dương.

Hợp binh.

Quận thành ba phương tập hợp lại, cùng tấn công quân đội Bắc quốc.

***

Trong thành Nam Dương, La Linh Dư đã nửa tháng không gặp Lục Quân. Nàng cũng định đến doanh trại mấy lần, nhưng quân đội xuất hành chạy đi chạy lại quá nhanh, Ngụy tướng quân lại giao chuyện lập kế hoạch chiến lược cho Lục Quân, Lục Quân rất ít khi xuất hiện trong quân doanh. Mỗi lần đứng bên ngoài doanh trại, thấy thương binh được đưa về, tròng mắt La Linh Dư lại xám xịt.

Quay về xã giao với các quý nữ, các nữ lang cũng chỉ toàn oán trách những chuyện như: “Bao giờ thì mới đánh nhau xong đây? Đến ca ca ta cũng bị động viên ra trận, đã lâu rồi ta chưa được gặp huynh ấy.”

“Đúng thế, phụ thân ta cũng đi rồi. Lục tam lang bị gì vậy, chỉ cần là nam đều không buông tha, nhưng chúng ta là sĩ tộc kia mà. Làm gì có chuyện sĩ tộc đích thân ra chiến trường.”

“Nam Dương bị gián đoạn truyền tin với bên ngoài rồi. Son phấn ta muốn mua, cũng lâu rồi không mua được…”

Oanh oanh yến yến, nói đi nói lại vẫn chỉ là chuyện con gái với nhau. La Linh Dư ngồi giữa bọn họ, nhưng sắc mặt ngày càng nhạt phai. Khi bọn họ than phiền đến chuyện mất liên lạc, con ngươi La Linh Dư khẽ động, mỉm cười đứng dậy: “Không truyền tin được với bên ngoài, ngay đến nam lang trong nhà cũng không được gặp, đúng là buồn nhỉ. Nếu ta có cách để các tỷ muội gặp được huynh trưởng phụ thân mình, thì các tỷ muội có sẵn lòng thực hiện không?”

Các nữ lang phấn chấn hẳn lên: “Thật sao? Đêm qua mẫu thân ta còn khóc, bảo sợ huynh trưởng ta không về được. La muội muội có cách gì để bọn ta gặp người thế?”

La Linh Dư cười vẻ thần bí.

Ngày hôm sau, các nữ lang được La Linh Dư dẫn đến cửa doanh trại. Khi sắc mặt bọn họ biến đổi, bàng hoàng muốn chạy trốn, La Linh Dư nhanh chóng níu chặt cánh tay một nữ lang trong số đó, cao giọng nói nhanh: “Trong quân thương vong quá nhiều, không đủ quân y. Các tỷ muội, mọi người đều đọc thuộc kinh thi thư kinh, tuy không thể thực hiện được chuyện gì to tát, nhưng cũng có thể băng bó chữa trị cho thương binh đúng không?”

Nàng lại nhìn thẳng vào các nữ lang, dụ dỗ bọn họ: “Như thế, khi nam nhi trong nhà các tỷ muội về, không phải các tỷ muội có thể được gặp bọn họ đầu tiên sao?”

Nữ lang bị nàng giữ lại giơ tay áo che mũi, giọng đầy ghét bỏ: “Ta không muốn! Sao cô không đi tìm nữ tử thứ dân đi? Sao cô có thể để bọn ta làm chuyện thế này hả?”

La Linh Dư: “Nữ tử thứ dân đã khoác chiến bào khôi giáp lên người, trở thành dân quân bảo vệ thành trì. Không phải còn vất vả hơn các tỷ muội sao? Các tỷ muội à, chúng ta vẫn nên làm gì đó vì Nam Dương đúng không?”

Các nữ lang ngẩn ngơ: “… Cô nói, nữ tử thứ dân đều đã đầu quân cả rồi sao?”

Thật ra thì không có chuyện đó.

Đây chỉ là kế hoạch của La Linh Dư, vẫn chưa có thay đổi thành động. Chỉ là nữ lang danh môn vốn ngạo mạn, mà thương binh trong quân lại quá nhiều, nàng cần thuyết phục nữ lang sĩ tộc này trước.

La Linh Dư nói rất hùng hồn: “Tình hình Nam Dương đang bất ổn, thực lực của quân đội phe ta rất yếu. Nếu các tỷ tỷ muội muội không tự cứu lấy, chẳng nhẽ đợi đến khi thành bị công phá, chúng ta phải chạy trốn vào Kiến Nghiệp sao? Suy cho cùng, Kiến Nghiệp cũng không phải địa bàn của nhà chúng ta.”

Các nữ lang: “… Cô đừng nói nữa, để bọn ta suy nghĩ đã.”

“Hừ, cô chỉ là muốn giúp Lục tam lang chứ gì.”

Thời đại này, “quân tử hảo cầu” là chuyện khiến mọi người vô cùng hâm mộ ước ao.

Trong mắt các nữ lang danh môn Nam Dương, hôn phu cũ của La Linh Dư là Phạm thị tứ lang, bây giờ lại đến Lục gia tam lang… La nương tử may mắn đến thế, khiến mọi người ghen nứt cả mắt.

La Linh Dư không quan tâm các nàng nghĩ thế nào, chỉ mỉm cười khuyên nhủ. Nàng ăn nói lanh lợi, lại luôn mồm nhắc tới đạo lý lớn. Các nữ lang không muốn, nàng lại dứt khoát đến từng nhà một, thưa chuyện với trưởng bối của bọn họ. Các nữ lang sĩ tộc đau khổ ra mặt, sợ La Linh Dư quá rồi, đành phải rầu rĩ theo nàng giúp đỡ.

Không chỉ mời nữ lang quý tộc hỗ trợ chữa trị, La Linh Dư còn viết rõ ra giấy, nói rõ lang quân đang giết địch ngoài chiến trường, nữ tử thứ dân vẫn có thể làm việc, cải trang làm nữ binh xông pha. Binh lực Nam Dương quá mỏng, sao toàn quận không hợp lực cùng kháng địch?

Ngụy tướng quân mừng rỡ ra mặt.

Lục tam lang là cứu tinh.

Không ngờ La nương tử cũng thế.

Cuộc chiến tưởng chừng như thua thiệt quá nhiều, song lúc này Ngụy tướng quân đã thấy được hy vọng.

***

Danh sĩ khắp thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí, liên tục phê phán quân Bắc.

Sau khi chiến tranh bùng nổ, các phe ủng hộ và đả kích cũng nhiều hơn gấp mấy lần.

Triều đình Kiến Nghiệp đã không còn ngăn cản được chiến tranh phương Bắc, mỗi lần muốn đổi binh hay động binh, triệu hồi đội ngũ, đều có Trần vương ở trên triều ngăn cản, khiến mệnh lệnh không được đưa xuống. Đoàn sứ thần Bắc quốc nhận được tin tiền tuyến của phe mình, sắc mặt khó coi, sau khi đốt thư vẫn còn sợ hãi:

Lục tam lang!

Lại là Lục tam lang!

Mưu kế của Lục tam lang trên chiến trường đang uy hiếp quân đội Bắc quốc!

Lão hoàng đế Nam quốc đúng là vô dụng, một ngày ra mười khẩu lệnh, nhưng đều bị các sĩ tộc trả về phân nửa. Còn thánh chỉ muốn truyền tới phương Bắc, thì Trần vương Lưu Thục thân ở trong Tư Mã phủ lại tìm đủ cớ, không để thánh chỉ gửi đi.

Đoàn sứ thần Bắc quốc hốt hoảng, có dự cảm bất an rằng thế cục đang xoay chuyển, kẻ địch đã nhìn thấu tâm tư của bọn họ. Không đợi thêm nổi nữa, quân cờ bọn họ chôn ở Nam quốc, trước đó không nỡ dùng, song lần này… Triều đình Nam quốc không đánh động được Lục tam lang, bọn họ ắt phải để quân cờ này ra tay.

***

Bôn ba mấy ngày liên tiếp, thời tiết trở nên se lạnh, Lục Hiển bị nhiễm phong hàn, cả ngày nhức đầu.

Ban ngày, Lục nhị lang và Trần vương cùng nhau thảo luận về chính sự, trong lòng bất an nên hắn đến miếu vái lạy. Lục nhị lang đã trở thành khách quen của các ngôi chùa đền miếu ở Kiến Nghiệp, lúc viếng thăm, vô tình gặp phải Ninh Bình công chúa Lưu Đường đang nghị hôn với hắn. Lưu Đường còn dẫn theo tiểu muội muội La Vân Họa, đi thắp hương bái phật.

Đến chập tối khi đi xe về phủ, Lục nhị lang dẫn La Vân Họa về.

Mí mắt giật liên tục, trong lòng mệt mỏi, La Vân Họa ngồi cạnh im lặng, không làm phiền hắn. Vừa lên xe đã thấy nhức đầu, Lục Hiển nhắm mắt giả vờ ngủ. Tiểu nương tử La Vân Họa đang định nói chuyện với nhị biểu ca, hỏi xem tình hình ở Nam Dương thế nào. Cô bé nghe nói thế cục bên kia không yên ổn, cô bé rất lo cho tỷ tỷ với tỷ phu tương lai. Nhưng nhị biểu ca vừa lên xe đã nhắm mắt ngủ say, tiểu nương tử đành phồng má, ngoan ngoãn im lặng.

Cúi đầu đùa nghịch tay một lúc, chợt cửa sổ bị đẩy ra, mưa bên ngoài hắt lên mặt.

La Vân Họa ngạc nhiên tiến tới, gương mặt nhỏ nhắn dán lên cửa sổ. Cô bé cẩn thận khép cửa sổ, không để hạt mưa hắt lên người nhị biểu ca. Chợt lúc này, cô bé thấy đèn lồng treo ngoài xe chiếu sáng lang quân thiếu niên nét mặt lạnh lùng, đang đứng ở góc tường. La Vân Họa ngẩn người, mưa phùn bay bay, cô bé dụi mắt.

Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn về phía cô bé.

Hắn im lặng không nói gì.

La Vân Họa do dự, trong lòng thầm gọi: Tử Hàn ca ca.

Nhưng cô bé chỉ nằm trên cửa sổ, không mở miệng thốt ra lời. Vì cô bé biết, lần trước khi mình và Lục tứ lang Lục Sưởng gặp nạn, người đứng sau những lưu dân kia là Trần nương tử Trần Tú. Vì thế mà Lục gia và Trần gia đã xảy ra mâu thuẫn, La Vân Họa tuy còn nhỏ nhưng rất nhạy cảm. Sau chuyện này cô bé vỡ lẽ, Tử Hàn ca ca cũng về phe Trần nương tử.

Cố ý đến gây khó dễ cô bé… Nhưng lại cứu cô bé… Có lẽ hắn cũng không phải là người tốt.

Thiếu niên đứng yên dựa lưng vào tường, mưa rơi nhè nhẹ, bả vai ướt nửa. Tiểu nương tử ngồi trong xe, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lướt qua trước mặt, hắn cũng chỉ nhìn mà không cất tiếng gọi.

Ở cuối con hẻm bên kia, xe của sứ thần Bắc quốc chạy tới.

Người trong xe vén rèm lên, trông thấy thiếu niên kia, nhất thời hai mắt lóe sáng.

Đã nằm mơ rất nhiều giấc mộng, luận ra quy luật là có thể hiểu được.

Ví dụ như, nếu hướng đi trên thực tế thay đổi khác với trong mơ, thì giấc mơ sẽ không tiếp tục nữa.

Đã liên tục mấy ngày chưa nằm mơ, Lục nhị lang Lục Hiển ôm tia ảo tưởng, nghĩ vì thực tế đã thay đổi, Lục tam lang sẽ không chết. Nên hắn mới không nằm mơ tiếp.

Nhưng sự cầu nguyện này lập tức biến mất khi hắn lần nữa rơi vào giấc mơ. Thì ra không nằm mơ không phải vì thực tế đã thay đổi, mà là vì thời cơ chưa đến.

Khi cỗ xe đi qua đầu đường, khi hắn nằm trên xe ngủ say, khi đi lướt qua người thiếu niên mang tên Tử Hàn đứng thẳng trong góc tường, cuối cùng thời cơ đó cũng đã đến.

Trong mơ vẫn là cảnh tuyết rơi nhiều, là cái chết sau cuộc đại chiến kia.

Lục Quân vẫn chết, song tuyến thời gian lại lùi về sau một chút.

Lục nhị lang vẫn bồng bềnh như du hồn, chập choạng tìm kiếm đệ đệ ở trên núi. Hắn thấy thiên quân vạn mã ngã xuống, thấy biển máu mênh mông, thấy thi thể đầy đất… Trong lòng hắn kêu lên thảm thiết: Không!

Cuối cùng, hắn cũng tìm được Lục tam lang.

Sắc mặt của Lục tam lang Lục Quân trắng như tuyết, tinh thần rệu rã, các tướng sĩ bên cạnh đều đã chết trận, nhưng kẻ địch trước mắt chàng lại không phải là truy binh.

Mà là một người thiếu niên. Hắn ta chậm rãi giơ vũ khí trong tay lên, gương mặt hung tàn lạnh lẽo như băng tuyết.

Nếu Lục nhị lang mở mắt, nếu hắn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ như La Vân Họa, thì hắn sẽ nhận ra, người thiếu niên đến giết Lục Quân trong mơ, vào lúc này đang ở ngay tại Kiến Nghiệp, im lặng đứng trong góc tường nhìn xe ngựa dần rời xa, đi lướt qua mình.