Edit: Alan

Cô gật đầu với Vưu Tĩnh: “Ừ.”

Nhan Lộ Thanh ngây ngốc, sau đó bấm vào mở bức ảnh ra…

Nam chính nuốt nổi vẻ trà xanh của cô ta thì đã có Dư Tần, ở trong couple này, có thể xem như việc đằng trai đơn phương đã trở thành sự thật.

Trước đây vì cảm thấy Cố Từ dạy cô rất khổ sở, Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ không tôn sư trọng đạo như thế, giọng điệu cũng không ngỗ nghịch đến như vậy.Anh theo yêu cầu của cô trước khi đi ngủ kể một câu chuyện ma, hai người cùng nhau cứu một con Border Collie giống thuần chủng, bây giờ chú chó Border Collie này được cô đăng một video lên mạng và thu được khá nhiều lượt like… Thậm chí hai người còn ngủ chung một cái túi ngủ.Nhan Lộ Thanh rất đồng tình với cách xưng hô người đẹp này. Thật ra với khuôn mặt của Cố Từ, nói anh là người đẹp hay trai đẹp đều được, chỉ là cô thích cái trước hơn.Vậy theo nghĩa trên mặt chữ của cô gái trà xanh này… là nhìn trúng Cố Từ nên định chuẩn bị thảo mai với Cố Từ à?Beta: Cyane

Nhan Lộ Thanh kéo Cố Từ ngồi ở hàng ghế thứ ba, không để ý tới rất nhiều ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía bọn họ, chỉ cảm khái nói: “Trời ơi, hàng thứ ba, may mà gọi anh đến, không thì chẳng phải là đang ngủ dưới mí mắt của giáo sư à…”

“…”

Anh cười: “Chuyện gì vậy?”

Vưu Tĩnh là cô gái có tính cách mang thuộc tính của trà xanh, cô ta không chỉ thảo mai với con trai, mà còn thảo mai với cả con gái. Trong tiểu thuyết gốc, cô ta có ý đồ với nam chính khi cậu ấy vừa mới nhập học đại học, lúc đó nam chính còn độc thân vì “gương vỡ” với nữ chính, cuối cùng bởi vì nam nữ chính quay lại nên đành từ bỏ.

Nhan Lộ Thanh vừa nghi hoặc vừa nhấn thoát ra ngoài, nhìn kỹ tin nhắn được gửi tới ở cột thông báo, là nguyên nhân gây nên chứng mất ăn mất ngủ gần đây của cô – Ông cụ Nhan.

Hai người sống trong một căn biệt thự, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy so với trước đó…Đột nhiên cô rất nhớ khoảng thời gian ở cùng Cố Từ trong hốc cây.Nhan Lộ Thanh sấy xong tóc, cô nằm trên giường mở ứng dụng video ngắn lên.Trên thế giới này còn có ai thê thảm hơn cô không?

Cô phản ứng như vậy, ngược lại giống như làm cho Cố Từ rất hài lòng. Dù là lúc giảng đề, khóe môi anh cũng nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, âm thanh dễ nghe cũng cực kỳ dịu dàng.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Không đúng, anh bắt chước tôi à?]

Nói xong, sợ Cố Từ sẽ dùng măng tấn công bắn về phía cô, trên mông Nhan Lộ Thanh giống như có đặt hoả tiễn, bước nhanh rời khỏi hiện trường.Là Cố Từ trả lời tin nhắn của cô.Khi Nhan Lộ Thanh đang vắt óc suy nghĩ, Vưu Tĩnh đã chủ động thêm Wechat của cô. Ánh mắt của cô ta không ngừng quét qua khuôn mặt Cố Từ, rõ ràng là còn muốn thêm Wechat của Cố Từ, nhưng Nhan Lộ Thanh lại không chú ý tới những ẩn ý trong ánh mắt của cô ta. 7 giờ 30 tối, Nhan Lộ Thanh ngồi trong phòng sách, cô nhìn đâu cũng chỉ thấy các con số và ký hiệu vật lý, rồi lại suy nghĩ về cuộc sống.

Beta: CyaneQuan trọng là hai người đó đều có hiệu ứng đặc biệt riêng. Loại mà đã lâu cô không thấy, cô chỉ nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt ở trong nhóm nhân vật chính mà thôi.Bởi vì rất sợ tác phong làm việc của ông cụ, cho nên cô đã sửa lại phần ghi chú thành [Đại ca nhà họ Nhan].Cô vừa chấp nhận đủ mọi thứ từ khi xuyên qua tới nay xong thì lại bị mọi người xung quanh đánh giá bản thân là bệnh tâm thần, còn bị bắt “Chạy theo cốt truyện”. Rất nhanh sau đó có một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, đó là bảo một đứa chuyên xã hội làm bài thi giữa kỳ của trường đại học chuyên ngành công nghệ thông tin.

“Vì sao lại dùng từ “cũng”? Anh muốn đi ra ngoài à?”

“Vì sinh viên năm nhất đều biết mấy nội dung này, là chuyện mà người muốn đạt được 90/100 điểm cần phải làm.” Cố Từ nghiêng mặt qua đối diện với cô, mắt hơi cong: “Mục tiêu của cô là 50 điểm, tôi cần giảng cho cô biết cái này sao?”

“Gương mặt kiên cường như được dao khắc thô sơ”, “Khuôn mặt như dao cắt”, “Giống như dùng dao chạm trổ”…Nhan Lộ Thanh mở miệng: “Cái đấy không…”Vui vẻ cũng không phải không có, nghĩ kỹ lại thì dường như phần lớn tất cả niềm vui của cô đều bắt nguồn từ Từ công chúa, còn có những bạn học chung hồi cấp ba và những người khác ở biệt thự.

Nhan Lộ Thanh ngậm miệng che mặt lại, không nhìn Cố Từ nữa, quay đầu nhìn về phía cửa giảng đường.

Trước đây vì cảm thấy Cố Từ dạy cô rất khổ sở, Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ không tôn sư trọng đạo như thế, giọng điệu cũng không ngỗ nghịch đến như vậy.

“Vì sinh viên năm nhất đều biết mấy nội dung này, là chuyện mà người muốn đạt được 90/100 điểm cần phải làm.” Cố Từ nghiêng mặt qua đối diện với cô, mắt hơi cong: “Mục tiêu của cô là 50 điểm, tôi cần giảng cho cô biết cái này sao?”7 giờ hơn mới bắt đầu học, bây giờ mới có 8 giờ hơn, Cố Từ có lòng tốt như vậy sao?Cũng đã trễ như vậy rồi, ai tìm cô vậy chứ?Nhưng việc học tập lúc này đã khiến cho cô tạm thời quên đi mấy cái vui vẻ đó.

Khi Nhan Lộ Thanh đang vắt óc suy nghĩ, Vưu Tĩnh đã chủ động thêm Wechat của cô. Ánh mắt của cô ta không ngừng quét qua khuôn mặt Cố Từ, rõ ràng là còn muốn thêm Wechat của Cố Từ, nhưng Nhan Lộ Thanh lại không chú ý tới những ẩn ý trong ánh mắt của cô ta. 

Cô nhìn vòng hoa đã được tháo xuống, nghĩ: Nếu cầm nó đi đốt, ngày mai cô sẽ không phải đội nó nữa.

Trong lòng Nhan Lộ Thanh kinh hồn bạt vía nhấn vào.Nhan Lộ Thanh vừa giải đề, lâu lâu thì ngước mắt nhìn người đối diện.

Sau đó, cô nhìn thấy sau khi Vưu Tĩnh im lặng nghe câu trả lời, biểu cảm rõ ràng là hơi phấn khích: “Vậy cậu giúp tôi hỏi anh ấy một chút xem có thể thêm Wechat được không?” Vưu Tĩnh len lén tiến đến cạnh tai cô nói: “Tôi thấy anh ấy có ngoại hình thật sự rất lạnh lùng.”

Cô cúi đầu nhìn ví dụ Cố Từ viết, tay phải cầm bút, tay trái nắm hoa.Anh cười: “Chuyện gì vậy?”Nhan Lộ Thanh đọc mấy bình luận trả lời của người đẹp, trong lòng rất vui vẻ. Đến khi chuẩn bị tắt ứng dụng, cô lại mở Wechat lên, suy nghĩ một lúc, cô quyết định gửi qua cho Cố Từ bức ảnh chụp tối nay.Cứ vậy kéo dài trong nửa giờ, cô thật sự không nhịn được nữa, cầm bút ném “Cạch” một tiếng: “Anh có thể đừng nghịch điện thoại trước mặt tôi được không! Tôi đang học!”

“Vì sao lại dùng từ “cũng”? Anh muốn đi ra ngoài à?”

Cô vừa cười vừa nhìn ảnh đại diện của anh, nói: “Ai bảo anh quản tôi!”“…”Cố Từ nhẹ nhàng liếc nhìn cô.

Nhưng vì sao Dư Tần lại có dao nhỏ bay bay…

Nghe thấy câu hỏi, Nhan Lộ Thanh đầu tiên ngây người ra một lát: “…Hả?” Rồi sau đó lập tức hoàn hồn, cô nhanh chóng phủ nhận: “Chúng tôi không phải!”Đầu tiên, cặp mắt ấy quét qua đỉnh đầu cô, cũng chính là nhìn vòng hoa đội đầu đó, sau đó mới nhìn tới mắt cô. Hai người nhìn nhau một lát, anh không nói câu nào, từ từ dịch ghế dựa sang một bên… tiếp tục nghịch điện thoại.

Cô vừa cười vừa nhìn ảnh đại diện của anh, nói: “Ai bảo anh quản tôi!”

Đi trên đường mất gần một tiếng đồng hồ, nhờ Cố Từ mà cô nhanh chóng tìm thấy giảng đường. Nhan Lộ Thanh tính toán vừa đúng lúc, khi hai người đến thời gian rõ ràng còn dư ra hơn 10 phút, nhưng trong giảng đường chỉ còn ba hàng ghế ở phía trước.

Đó là hình ảnh lúc cô đang cúi đầu học bài, bức ảnh được chụp ở góc đối diện trực tiếp với cô. Lúc đó Nhan Lộ Thanh tay phải đang cầm một cây bút để xả giận lên khuôn mặt, xả giận tới mức làm xuất hiện vết hõm nhỏ, tay trái đỡ vòng hoa ở trên tóc, đôi mắt nhìn xuống phía dưới, nhưng cả khuôn mặt cô đều xuất hiện ở trong ống kính.Đi trên đường mất gần một tiếng đồng hồ, nhờ Cố Từ mà cô nhanh chóng tìm thấy giảng đường. Nhan Lộ Thanh tính toán vừa đúng lúc, khi hai người đến thời gian rõ ràng còn dư ra hơn 10 phút, nhưng trong giảng đường chỉ còn ba hàng ghế ở phía trước.“… Hả?”Không cho anh chơi ngay trước mặt thì anh chơi ở bên cạnh.

“Làm tới đây thôi.” Anh nói.

Nhưng từ sau khi trở về từ núi Điệp Diệp, dần dà lại tự nhiên trở thành cùng nhau ăn chung ba bữa một ngày.Cô bắt đầu giơ tay ngắt bông hoa nhỏ màu trắng trên vòng hoa.Khá lắm.

Khi Nhan Lộ Thanh đang vắt óc suy nghĩ, Vưu Tĩnh đã chủ động thêm Wechat của cô. Ánh mắt của cô ta không ngừng quét qua khuôn mặt Cố Từ, rõ ràng là còn muốn thêm Wechat của Cố Từ, nhưng Nhan Lộ Thanh lại không chú ý tới những ẩn ý trong ánh mắt của cô ta. 

Nhan Lộ Thanh trả lời một cách ỉu xìu, sau đó nhấp mở link xem thời gian bắt đầu buổi thuyết trình, cô cũng kiểm tra tuyến đường cách từ nhà mình tới trường đi mất bao lâu, vén chăn lên, phiền muộn tắt đèn rồi nhắm mắt lại.Nhan Lộ Thanh sắp tức chết rồi, nhưng không thể nói được gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cúi đầu tiếp tục soi đề.

“Có qua có lại.” Anh đang ở tư thế nghiêng người, lại còn áp sát lên phía trước, cách cô một khoảng càng lúc càng gần, thậm chí Nhan Lộ Thanh có thể ngửi được mùi dầu gội đầu mà hai người cùng dùng. Cô nghe thấy Cố Từ trầm giọng nói: “Dù sao có mình cô đổi thì rất không công bằng, cô nói đúng không?”

Vậy cô còn nhớ nhung gì nữa?

Mỗi ngày làm việc tốt, bắt đầu từ việc bình luận ở các video đang hot.“Cô khó chịu nên tôi vui”, tối nay hai người đã diễn vô số lần, đó không phải là những gì cô nghĩ khi khoe màn hình khoá điện thoại lúc nãy hay sao? Vì vậy bây giờ Cố Từ nhìn cô xù lông, chắc chắn trong lòng cảm thấy vui vẻ đến nhường nào.Là cô muốn Cố Từ làm giáo viên, vở diễn tối nay đặt lên người anh còn có thể nhận được một danh hiệu “rất có trách nhiệm”, cô còn có thể nói gì nữa đây?

Nhan Lộ Thanh nghe anh giảng bài, vừa tức vừa giận, một bên nghĩ tới trên đầu mình còn đội một cái vòng hoa, ở trong nhà thì chẳng ra thể thống cống rãnh gì cả.

Anh nói một câu, cô ngắt một bông, không ngờ còn cảm thấy rất nhịp nhàng.

Xung quanh anh ta là con dao đang bay.Cố Từ cũng có nhiều sách chuyên ngành, nhưng những cuốn sách chuyên ngành đó đều ở trong phòng của anh. Hôm nay Nhan Lộ Thanh đi xem, phát hiện cách trang trí phòng so với ngày đầu tiên giống nhau y như đúc, dường như không di chuyển quá nhiều. Có tài cán để dạy cô, chắc chắn anh không cần lo nghĩ chút gì về kì thi khảo sát giữa kỳ.

Giải thích xong một đề, một phần ba số hoa đã bị ngắt xuống.

Maria: =_= … Đúng, tôi cũng không biết miêu tả như thế nào, dù sao thì hình như có gì đó không đúng thì phải?

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Sao vợ lại mặc áo ngắn tay của tôi thế?]Nhan Lộ Thanh ấm ức ngồi học, cuối cùng mới hiểu hết các kí hiệu, tốt xấu gì cũng làm được hai bước.

*

Không ngờ hướng Cố Từ đối diện với cô cũng là hướng đối diện với Vưu Tĩnh.Nhưng bị gặp khó khăn ở bước thứ ba, cô không nói một lời đẩy cuốn sách đến trước mặt Cố Từ.

Nhưng không ngờ vừa mới nhìn một cái đã khiến cho cô nhìn tới ngốc luôn.

Anh cười: “Chuyện gì vậy?”

Nhan Lộ Thanh kéo Cố Từ ngồi ở hàng ghế thứ ba, không để ý tới rất nhiều ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía bọn họ, chỉ cảm khái nói: “Trời ơi, hàng thứ ba, may mà gọi anh đến, không thì chẳng phải là đang ngủ dưới mí mắt của giáo sư à…”Cô rất kiên trì gửi cho vị đại ca này nội dung học tập của mình, nhưng đại ca rất lạnh lùng chỉ trả lời đúng một lần, là những chữ rất khô khan: “Tiếp tục cố gắng.”Cô gật đầu với Vưu Tĩnh: “Ừ.”Người nào đó từ từ ngước mắt lên, biết rõ nhưng còn hỏi: “Không hiểu à?”

“Tôi nói này, người chị em.” 

Là tấm hình tối qua anh gửi cho cô! Đó là bức hình chụp cô với tư thế trông đần đần, đầu đội vòng hoa ngu ngốc!

Cố Từ bật cười, không chần chừ mà trực tiếp bấm mở cho cô xem.“Hỏi thừa!” Nhan Lộ Thanh xù lông tức giận.

7 giờ hơn mới bắt đầu học, bây giờ mới có 8 giờ hơn, Cố Từ có lòng tốt như vậy sao?

–Cô phản ứng như vậy, ngược lại giống như làm cho Cố Từ rất hài lòng. Dù là lúc giảng đề, khóe môi anh cũng nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, âm thanh dễ nghe cũng cực kỳ dịu dàng.

“Bạn học Nhan Lộ Thanh.” Cố Từ gọi tên cô, nhàn nhã xoay bút trong tay: “Nếu bị ngắt trụi thì cô cũng phải đội nó nguyên một ngày.”

Trà xanh ngắt lời cô: “ Người chị em à, là một cặp thì nói là một cặp, sao phải xấu hổ vậy chứ?”Nhan Lộ Thanh có thể hiểu loại tâm lý này.

Nhan Lộ Thanh nghe anh giảng bài, vừa tức vừa giận, một bên nghĩ tới trên đầu mình còn đội một cái vòng hoa, ở trong nhà thì chẳng ra thể thống cống rãnh gì cả.

Nhưng vì sao Dư Tần lại có dao nhỏ bay bay…

Từ góc độ đó, Vưu Tĩnh vừa hay có thể nhìn rất rõ ràng. Trên màn hình khoá điện thoại của Nhan Lộ Thanh là người đẹp mà cô ta coi trọng, mà màn hình khoá của người đẹp cũng là hình Nhan Lộ Thanh.Nhan Lộ Thanh ngây ngốc, sau đó bấm vào mở bức ảnh ra…“Cô khó chịu nên tôi vui”, tối nay hai người đã diễn vô số lần, đó không phải là những gì cô nghĩ khi khoe màn hình khoá điện thoại lúc nãy hay sao? Vì vậy bây giờ Cố Từ nhìn cô xù lông, chắc chắn trong lòng cảm thấy vui vẻ đến nhường nào.

Nhan Lộ Thanh cười một lúc, điện thoại rung lên một cái.

Đùa kiểu gì vậy?

Không ngờ hướng Cố Từ đối diện với cô cũng là hướng đối diện với Vưu Tĩnh.

Ăn cơm xong, hai người xem tivi và chơi đùa với chó một lúc, cách sinh hoạt đầy thú vui với thói quen như này, vậy mà càng ngày càng trở nên hòa hợp.Tất cả đều là nhân quả tuần hoàn.

Vưu Tĩnh: “Hai người các cậu là một đôi hả?”

Cố Từ dùng loại ánh mắt “Không hổ là cô” nhìn sang, nhưng anh lại không chần chừ gì mà lập tức đồng ý yêu cầu của cô.Nhan Lộ Thanh nghe anh giảng bài, vừa tức vừa giận, một bên nghĩ tới trên đầu mình còn đội một cái vòng hoa, ở trong nhà thì chẳng ra thể thống cống rãnh gì cả.

“… Tôi cần đi ra ngoài.” Thường ngày Nhan Lộ Thanh đều ăn mặc sao cho thoải mái là được, bây giờ trên người cô đang mặc quần áo để đi ra ngoài, Cố Từ nhận ra cũng không kỳ lạ, nhưng…

Vưu Tĩnh là cô gái có tính cách mang thuộc tính của trà xanh, cô ta không chỉ thảo mai với con trai, mà còn thảo mai với cả con gái. Trong tiểu thuyết gốc, cô ta có ý đồ với nam chính khi cậu ấy vừa mới nhập học đại học, lúc đó nam chính còn độc thân vì “gương vỡ” với nữ chính, cuối cùng bởi vì nam nữ chính quay lại nên đành từ bỏ.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn:[??? Anh chụp tôi???]Cô bắt đầu giơ tay ngắt bông hoa nhỏ màu trắng trên vòng hoa.

Nhiệt độ truyền đến cùng sự mềm mại kỳ lạ khiến Cố Từ sửng sốt.

Không phải, đợi đã.Cố Từ đang giải thích sơ qua thì đột nhiên dừng lại, có bông hoa nhỏ bay tới cạnh tay của anh.

Tác giả có lời muốn nói:

“…” Hay cho câu có qua có lại.[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Video kiểu này cũng dám đăng lên? Cô không sợ tôi cầu hôn tại chỗ à?]Anh cười: “Chuyện gì vậy?”

Có hơi đần, dẫu sao dáng vẻ này nhìn cái là biết ngay cô không làm được đề, nhưng… ở góc độ này, khuôn mặt cô chụp lên có vẻ rất xinh đẹp.

Cô vốn muốn gửi cho Cố Từ gì đó, nhưng góc trên bên trái hộp thoại có hiển thị con số “2”, có thêm hai tin nhắn mới.Nhan Lộ Thanh sắp tức chết rồi, nhưng không thể nói được gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cúi đầu tiếp tục soi đề.Nhan Lộ Thanh cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Chán quá không có gì làm.”

Cô rất kiên trì gửi cho vị đại ca này nội dung học tập của mình, nhưng đại ca rất lạnh lùng chỉ trả lời đúng một lần, là những chữ rất khô khan: “Tiếp tục cố gắng.”

Trong trường đại học này có một nguyên tắc là có thể ngồi ở các dãy phía sau nhưng tuyệt đối không được đi lên phía trước, hai người cũng nhắm ngay chỗ ngồi bên cạnh hàng ghế số ba, rất nhanh đi tới bên cạnh Nhan Lộ Thanh.Cô cúi đầu nhìn ví dụ Cố Từ viết, tay phải cầm bút, tay trái nắm hoa.

“Buổi chiều à, vừa đúng lúc, tôi cũng cần tới trường đại học của mình…” Nhan Lộ Thanh nói ra, cũng đã sớm tự lên kế hoạch để giải thích: “Cố Từ, trước tiên anh cùng tôi đi nghe buổi thuyết trình rồi đi gặp bạn sau nha, buổi thuyết trình là vào buổi sáng. Thực ra… Tôi mà nghe mấy thể loại này kiểu gì cũng sẽ ngủ gật, nhưng ông nội tôi đã chào hỏi với giáo viên rồi, bảo tôi nhất định phải đi, cho nên tôi cần có người nào đó nhắc nhở mình một chút…”

Nhan Lộ Thanh quay đầu lại lần nữa, nhìn thấy trên mặt cô gái trà xanh không chỉ còn trà xanh, mà còn có vẻ mặt hạn hán lời.

Nhan Lộ Thanh: “…”Anh nói một câu, cô ngắt một bông, không ngờ còn cảm thấy rất nhịp nhàng.

Tất cả đều là nhân quả tuần hoàn.

Cô bắt đầu giơ tay ngắt bông hoa nhỏ màu trắng trên vòng hoa.

Hai cái tên này ngay lập tức khiến Nhan Lộ Thanh tỉnh ngủ.Giải thích xong một đề, một phần ba số hoa đã bị ngắt xuống.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Sao vợ lại mặc áo ngắn tay của tôi thế?]

Ban đêm quả thật là khoảng thời gian dễ bị trầm cảm.

Vui vẻ cũng không phải không có, nghĩ kỹ lại thì dường như phần lớn tất cả niềm vui của cô đều bắt nguồn từ Từ công chúa, còn có những bạn học chung hồi cấp ba và những người khác ở biệt thự.Nhan Lộ Thanh kinh ngạc nhìn Cố Từ, còn chưa kịp mở miệng ra hỏi, anh đã trả lời y hệt như trong Wechat đêm qua.“Bạn học Nhan Lộ Thanh.” Cố Từ gọi tên cô, nhàn nhã xoay bút trong tay: “Nếu bị ngắt trụi thì cô cũng phải đội nó nguyên một ngày.”

Tất cả đều là nhân quả tuần hoàn.

Edit: Alan

Sau khi cô gái trà xanh ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười tự giới thiệu bản thân với Nhan Lộ Thanh: “Bạn học, chúng ta đều là học sinh năm nhất, tôi tên là Vưu Tĩnh, cậu ta tên Dư Tần.”Vưu Tĩnh: “Hai người các cậu là một đôi hả?”“…” Nhan Lộ Thanh trợn mắt nhìn anh thêm lần nữa: “Tôi đâu có nói sẽ không đội nó đâu.”

Nhan Lộ Thanh cười một lúc, điện thoại rung lên một cái.Trước đây vì cảm thấy Cố Từ dạy cô rất khổ sở, Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ không tôn sư trọng đạo như thế, giọng điệu cũng không ngỗ nghịch đến như vậy.

*

“Với lại tối nay đã ôn tập xong hết rồi, tại sao tôi phải đổi!” Trên khuôn mặt Nhan Lộ Thanh lộ ra biểu cảm dữ dằn, buông lời hung ác: “Nếu anh có bản lĩnh thì hack điện thoại của tôi đi, còn không thì dù bị đánh chết tôi cũng không đổi!”

Nhưng vì sao Dư Tần lại có dao nhỏ bay bay…Đột nhiên cô rất nhớ khoảng thời gian ở cùng Cố Từ trong hốc cây.Cố Từ đang giải thích sơ qua thì đột nhiên dừng lại, có bông hoa nhỏ bay tới cạnh tay của anh.Vậy mà tối nay những điều không nên làm cô đều đã làm hết.

Nhưng… màn hình khoá đó tại sao lại có có chút quen quen nhỉ?

Nhan Lộ Thanh kéo Cố Từ ngồi ở hàng ghế thứ ba, không để ý tới rất nhiều ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía bọn họ, chỉ cảm khái nói: “Trời ơi, hàng thứ ba, may mà gọi anh đến, không thì chẳng phải là đang ngủ dưới mí mắt của giáo sư à…”“…”Cô nói xong thì tiếp tục vùi đầu vào giải đề, chờ đối chiếu với phương pháp mà Cố Từ mới giải thích xong, lúc chuẩn bị tiếp tục làm câu kế tiếp, không ngờ đột nhiên Cố Từ mở miệng kêu dừng lại.

Nhan Lộ Thanh đọc mấy bình luận trả lời của người đẹp, trong lòng rất vui vẻ. Đến khi chuẩn bị tắt ứng dụng, cô lại mở Wechat lên, suy nghĩ một lúc, cô quyết định gửi qua cho Cố Từ bức ảnh chụp tối nay.

Nhan Lộ Thanh kéo Cố Từ ngồi ở hàng ghế thứ ba, không để ý tới rất nhiều ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía bọn họ, chỉ cảm khái nói: “Trời ơi, hàng thứ ba, may mà gọi anh đến, không thì chẳng phải là đang ngủ dưới mí mắt của giáo sư à…”

Trường đại học sắp tới mà Nhan Lộ Thanh học có kiến trúc lịch sử lâu đời, có nhiều chỗ được tân trang và xây dựng lại nhiều lần, diện tích chiếm một khoảng đất lớn, cách thành phố cũng tương đối xa.

Nhan Lộ Thanh cười một lúc, điện thoại rung lên một cái.“Làm tới đây thôi.” Anh nói.

Sau đó, cô nhìn thấy sau khi Vưu Tĩnh im lặng nghe câu trả lời, biểu cảm rõ ràng là hơi phấn khích: “Vậy cậu giúp tôi hỏi anh ấy một chút xem có thể thêm Wechat được không?” Vưu Tĩnh len lén tiến đến cạnh tai cô nói: “Tôi thấy anh ấy có ngoại hình thật sự rất lạnh lùng.”

Trong trường đại học này có một nguyên tắc là có thể ngồi ở các dãy phía sau nhưng tuyệt đối không được đi lên phía trước, hai người cũng nhắm ngay chỗ ngồi bên cạnh hàng ghế số ba, rất nhanh đi tới bên cạnh Nhan Lộ Thanh.

Nhan Lộ Thanh quay đầu lại lần nữa, nhìn thấy trên mặt cô gái trà xanh không chỉ còn trà xanh, mà còn có vẻ mặt hạn hán lời.

Nhan Lộ Thanh quay đầu lại lần nữa, nhìn thấy trên mặt cô gái trà xanh không chỉ còn trà xanh, mà còn có vẻ mặt hạn hán lời.Nhưng không đợi cho anh hỏi gì, Nhan Lộ Thanh đã bị cô gái bên cạnh mình kia kêu quay đầu lại.Nhan Lộ Thanh ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”

Cô nhìn vòng hoa đã được tháo xuống, nghĩ: Nếu cầm nó đi đốt, ngày mai cô sẽ không phải đội nó nữa.

Cực giống con dao liên tục phản quang theo sự thay đổi của hiệu ứng ánh sáng.

“Hỏi thừa!” Nhan Lộ Thanh xù lông tức giận.“Vì sao lại dùng từ “cũng”? Anh muốn đi ra ngoài à?”Sẽ không đơn giản như vậy, Cố Từ chắc chắn sẽ tìm chuyện khác để thay thế vào đấy.7 giờ hơn mới bắt đầu học, bây giờ mới có 8 giờ hơn, Cố Từ có lòng tốt như vậy sao?

…?

Cố Từ giải thích: “Chủ yếu là nhìn biểu cảm của cô…” Anh rất tế nhị dừng lại một lát, rất có ý vị gợi ý nói: “Tôi sợ phải nhận lấy những lời chửi bới quá nhiều, cũng sợ bị nghiệp quật.”

*

Nhan Lộ Thanh nhìn Vưu Tĩnh, đang nhìn thì sức chú ý chuyển tới lá trà ở trên mặt cô ta, đang nghĩ xem đó có phải Bích Loa Xuân hay không, thì thấy Vưu Tĩnh đột nhiên cười bí ẩn với cô, đưa ngón tay chỉ về phía Cố Từ: “Cậu tới cùng với người đẹp đó à?”“À này…” Cô ta vén mái tóc rồi chỉ trỏ: “Hai người lén lút cầm tay, không nói tới chuyện thì thà thì thầm, còn dùng ảnh chụp của đối phương để làm màn hình khoá thì có phải hơi quá không. Hơn nữa trên đầu còn đội vòng hoa con mẹ nó đặc biệt dành cho mấy cặp đôi, cậu vẫn tính nói với tôi hai người không phải một cặp sao?”“…” Nhan Lộ Thanh không hề chửi bới anh, nhưng vẫn miễn cưỡng lạnh nhạt gật đầu: “Anh biết thì tốt.”

Nhan Lộ Thanh lập tức gõ chữ.

Ăn cơm xong, hai người xem tivi và chơi đùa với chó một lúc, cách sinh hoạt đầy thú vui với thói quen như này, vậy mà càng ngày càng trở nên hòa hợp.

Sau đó cô chồng sách vở lên, lúc tiện tay cầm lấy điện thoại, màn hình bởi vì nâng lên nên được kích hoạt, tự động sáng lên một lát.

*

Sau đó, cô nhìn thấy sau khi Vưu Tĩnh im lặng nghe câu trả lời, biểu cảm rõ ràng là hơi phấn khích: “Vậy cậu giúp tôi hỏi anh ấy một chút xem có thể thêm Wechat được không?” Vưu Tĩnh len lén tiến đến cạnh tai cô nói: “Tôi thấy anh ấy có ngoại hình thật sự rất lạnh lùng.”Vì thế màn hình khoá đó lại lần nữa đột ngột mở ra, xuất hiện trong tầm mắt Cố Từ.

Nam chính nuốt nổi vẻ trà xanh của cô ta thì đã có Dư Tần, ở trong couple này, có thể xem như việc đằng trai đơn phương đã trở thành sự thật.

Anh theo yêu cầu của cô trước khi đi ngủ kể một câu chuyện ma, hai người cùng nhau cứu một con Border Collie giống thuần chủng, bây giờ chú chó Border Collie này được cô đăng một video lên mạng và thu được khá nhiều lượt like… Thậm chí hai người còn ngủ chung một cái túi ngủ.Cố Từ cũng tự động lọc ánh mắt của người khác. Sau khi ngồi xuống, anh nhìn nội dung tiêu đề buổi thuyết trình trên bệ giảng, sau đó gật đầu xác nhận với Nhan Lộ Thanh: “Cô chắc chắn sẽ ngủ gật, vì bài hôm nay tôi chưa giảng cho cô.”“…”

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Ngoại hình khá ổn áp, cho cô một cơ hội chủ động theo đuổi tôi.]

Nhan Lộ Thanh vừa giải đề, lâu lâu thì ngước mắt nhìn người đối diện.Anh vậy mà vẫn đưa ra yêu cầu này hả?!Nhan Lộ Thanh từ trên ghế đứng dậy, xoay người đi về phía cửa, bên tai truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Cố Từ: “Nhớ đổi màn hình khoá.”

“Gặp bạn.”

*“… Tại sao không giảng?” Nhan Lộ Thanh ngay lập tức hơi lo lắng: “Còn một tuần nữa là kiểm tra rồi! Thầy Cố, anh không thể giấu nghề đâu…”Vưu Tĩnh có hiệu ứng trà xanh bay bay thì tạm có thể hiểu được.…?

Nhưng không đợi cho anh hỏi gì, Nhan Lộ Thanh đã bị cô gái bên cạnh mình kia kêu quay đầu lại.

Sau khi cô gái trà xanh ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười tự giới thiệu bản thân với Nhan Lộ Thanh: “Bạn học, chúng ta đều là học sinh năm nhất, tôi tên là Vưu Tĩnh, cậu ta tên Dư Tần.”Được lắm, cái này thì ai mà dám từ chối chứ? Đây là chặn hết đường lui của cô rồi!Anh vậy mà vẫn đưa ra yêu cầu này hả?!

“…” Hay cho câu có qua có lại.

“…”

Nhan Lộ Thanh mở mắt ra, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trong đầu nhớ tới lúc mình gặp được Sói, cô đã nói gì mà “Người sói biến hình dưới trăng”.“Với lại tối nay đã ôn tập xong hết rồi, tại sao tôi phải đổi!” Trên khuôn mặt Nhan Lộ Thanh lộ ra biểu cảm dữ dằn, buông lời hung ác: “Nếu anh có bản lĩnh thì hack điện thoại của tôi đi, còn không thì dù bị đánh chết tôi cũng không đổi!”“… Tại sao không giảng?” Nhan Lộ Thanh ngay lập tức hơi lo lắng: “Còn một tuần nữa là kiểm tra rồi! Thầy Cố, anh không thể giấu nghề đâu…”Nhan Lộ Thanh đột nhiên giận không có chỗ xả, quay đầu lại: “Không đổi! Ảnh điện thoại của tôi, tôi thích dùng cái nào làm màn hình khoá thì dùng cái đấy.”

Cô cúi đầu nhìn ví dụ Cố Từ viết, tay phải cầm bút, tay trái nắm hoa.

Cố Từ nhẹ nhàng liếc nhìn cô.

Mặc dù trên người Cố Từ toả ra khí lạnh, không thể cảm nhận rõ nhiệt độ từ cơ thể đó, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, cách tồn tại đó dù cho ở vùng núi hoang dã cũng khiến lòng người khác cảm thấy an tâm.

Nhiệt độ truyền đến cùng sự mềm mại kỳ lạ khiến Cố Từ sửng sốt.“Với lại tối nay đã ôn tập xong hết rồi, tại sao tôi phải đổi!” Trên khuôn mặt Nhan Lộ Thanh lộ ra biểu cảm dữ dằn, buông lời hung ác: “Nếu anh có bản lĩnh thì hack điện thoại của tôi đi, còn không thì dù bị đánh chết tôi cũng không đổi!”

Nhưng cô cũng chẳng cho người khác thời gian kịp phản ứng, lực mạnh trên tay siết chặt, tiến đến gần tai anh thấp giọng nói: “Cố Từ, tôi sắp mù rồi.”Nói xong, sợ Cố Từ sẽ dùng măng tấn công bắn về phía cô, trên mông Nhan Lộ Thanh giống như có đặt hoả tiễn, bước nhanh rời khỏi hiện trường.

“Cô khó chịu nên tôi vui”, tối nay hai người đã diễn vô số lần, đó không phải là những gì cô nghĩ khi khoe màn hình khoá điện thoại lúc nãy hay sao? Vì vậy bây giờ Cố Từ nhìn cô xù lông, chắc chắn trong lòng cảm thấy vui vẻ đến nhường nào.

Hai cái tên này ngay lập tức khiến Nhan Lộ Thanh tỉnh ngủ.Nhưng giọng nói của Cố Từ vẫn truyền đến từ phía sau.

Cố Từ giải thích: “Chủ yếu là nhìn biểu cảm của cô…” Anh rất tế nhị dừng lại một lát, rất có ý vị gợi ý nói: “Tôi sợ phải nhận lấy những lời chửi bới quá nhiều, cũng sợ bị nghiệp quật.”

Nhan Lộ Thanh vừa nghi hoặc vừa nhấn thoát ra ngoài, nhìn kỹ tin nhắn được gửi tới ở cột thông báo, là nguyên nhân gây nên chứng mất ăn mất ngủ gần đây của cô – Ông cụ Nhan.“Đúng rồi.” Giọng anh nói mang theo ý cười, giống như có ý tốt nhắc nhở cô: “Cái ở trên đầu, lúc ngủ có thể bỏ xuống.”

Cũng đã trễ như vậy rồi, ai tìm cô vậy chứ?

Là vì bề ngoài được miêu tả của Dư Tần!

“…”[Công chúa đang bỏ trốn: Hình ảnh]Nam chính nuốt nổi vẻ trà xanh của cô ta thì đã có Dư Tần, ở trong couple này, có thể xem như việc đằng trai đơn phương đã trở thành sự thật.Nhan Lộ Thanh: “…”

“Buổi chiều.”

Nhan Lộ Thanh cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Chán quá không có gì làm.”Cần anh nói hả??!!!!!

Hình như là có.

Tất cả đều là nhân quả tuần hoàn.*

Vì bây giờ cô rất tò mò, miễng cưỡng chịu đựng những chiếc dao nhỏ đang phản quang, cố quan sát khuôn mặt của Dư Tần thêm vài lần.

Cố Từ bật cười, không chần chừ mà trực tiếp bấm mở cho cô xem.

Là tấm hình tối qua anh gửi cho cô! Đó là bức hình chụp cô với tư thế trông đần đần, đầu đội vòng hoa ngu ngốc!

Từ đầu tới chân nữ sinh đều quấn quanh màu xanh lá nhàn nhạt, không giống với cây thông của nam chính nguyên tác, hiệu ứng 3D xung quanh cô ấy là… lá trà. Trà xanh thật sự.“… Tôi cần đi ra ngoài.” Thường ngày Nhan Lộ Thanh đều ăn mặc sao cho thoải mái là được, bây giờ trên người cô đang mặc quần áo để đi ra ngoài, Cố Từ nhận ra cũng không kỳ lạ, nhưng…Là tấm hình tối qua anh gửi cho cô! Đó là bức hình chụp cô với tư thế trông đần đần, đầu đội vòng hoa ngu ngốc!Trở lại phòng, sau khi Nhan Lộ Thanh tắm rửa xong thì vẫn không thể bình tĩnh lại.

Sau khi cô gái trà xanh ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười tự giới thiệu bản thân với Nhan Lộ Thanh: “Bạn học, chúng ta đều là học sinh năm nhất, tôi tên là Vưu Tĩnh, cậu ta tên Dư Tần.”

Ban đêm quả thật là khoảng thời gian dễ bị trầm cảm.

[Công chúa đang bỏ trốn: Ừ.]Cô nhìn vòng hoa đã được tháo xuống, nghĩ: Nếu cầm nó đi đốt, ngày mai cô sẽ không phải đội nó nữa.

Một nam một nữ bước vào cửa, nữ sinh có tóc đen dài, đuôi tóc uốn nhẹ, tóc của nam sinh ngắn nhưng so với đỉnh đầu thì dài hơn một chút, cao hơn nữ sinh kia rất nhiều. Hai người một trước một sau tiến vào trong, bắt đầu tìm vị trí.

Người nào đó từ từ ngước mắt lên, biết rõ nhưng còn hỏi: “Không hiểu à?”Nghe thấy câu hỏi, Nhan Lộ Thanh đầu tiên ngây người ra một lát: “…Hả?” Rồi sau đó lập tức hoàn hồn, cô nhanh chóng phủ nhận: “Chúng tôi không phải!”Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị dập xuống.

[Công chúa đang bỏ trốn: Hình ảnh]

[Đại ca nhà họ Nhan: Link]

Nhan Lộ Thanh vừa giải đề, lâu lâu thì ngước mắt nhìn người đối diện.Cố Từ dùng loại ánh mắt “Không hổ là cô” nhìn sang, nhưng anh lại không chần chừ gì mà lập tức đồng ý yêu cầu của cô.Sẽ không đơn giản như vậy, Cố Từ chắc chắn sẽ tìm chuyện khác để thay thế vào đấy.

Nghe thấy câu hỏi, Nhan Lộ Thanh đầu tiên ngây người ra một lát: “…Hả?” Rồi sau đó lập tức hoàn hồn, cô nhanh chóng phủ nhận: “Chúng tôi không phải!”

Bất kể đối phương có vấn đề gì, đều có thể trực tiếp dùng mắt nhìn được.

[Đại ca nhà họ Nhan: Bài thuyết trình của giáo viên bộ môn chuyên ngành hai đứa học sẽ được tổ chức vào ngày mai, ông đã nói chuyện với giáo viên, ngày mai cháu đến trường nghe đi.]Rốt cuộc là tại sao, một câu hỏi đơn giản lại có thể biến thành phi tiêu xoắn ốc đánh vào người cô vậy chứ???Không biết chừng còn đáng sợ hơn, vẫn là nên đội cái vòng hoa ngu ngục này thôi.

Mỗi ngày làm việc tốt, bắt đầu từ việc bình luận ở các video đang hot.

Nhưng giọng nói của Cố Từ vẫn truyền đến từ phía sau.[?]Nhan Lộ Thanh sấy xong tóc, cô nằm trên giường mở ứng dụng video ngắn lên.

Không phải, đợi đã.

Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ tới điều này, đang lúc không biết rốt cuộc có nên khuyên Cố Từ thêm Wechat cô ta hay không thì một giọng nói lạnh lùng quen thuộc từ bên cạnh truyền đến: “Điện thoại của cô giờ là mấy giờ?”

Nhan Lộ Thanh đọc mấy bình luận trả lời của người đẹp, trong lòng rất vui vẻ. Đến khi chuẩn bị tắt ứng dụng, cô lại mở Wechat lên, suy nghĩ một lúc, cô quyết định gửi qua cho Cố Từ bức ảnh chụp tối nay.

Nhan Lộ Thanh ngậm miệng che mặt lại, không nhìn Cố Từ nữa, quay đầu nhìn về phía cửa giảng đường.Mỗi ngày làm việc tốt, bắt đầu từ việc bình luận ở các video đang hot.

Không cho anh chơi ngay trước mặt thì anh chơi ở bên cạnh.

Được lắm, cái này thì ai mà dám từ chối chứ? Đây là chặn hết đường lui của cô rồi!

“Cho tôi xem màn hình khoá của anh.”

Nhan Lộ Thanh mở mắt ra, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trong đầu nhớ tới lúc mình gặp được Sói, cô đã nói gì mà “Người sói biến hình dưới trăng”.Edit: Alan[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Ngoại hình khá ổn áp, cho cô một cơ hội chủ động theo đuổi tôi.]

Nhan Lộ Thanh rất đồng tình với cách xưng hô người đẹp này. Thật ra với khuôn mặt của Cố Từ, nói anh là người đẹp hay trai đẹp đều được, chỉ là cô thích cái trước hơn.

Là cô muốn Cố Từ làm giáo viên, vở diễn tối nay đặt lên người anh còn có thể nhận được một danh hiệu “rất có trách nhiệm”, cô còn có thể nói gì nữa đây?

Beta: Cyane

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Video kiểu này cũng dám đăng lên? Cô không sợ tôi cầu hôn tại chỗ à?]

Là Cố Từ trả lời tin nhắn của cô.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Ngoại hình khá ổn áp, cho cô một cơ hội chủ động theo đuổi tôi.][Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Sao vợ lại mặc áo ngắn tay của tôi thế?]

Hai cái tên này ngay lập tức khiến Nhan Lộ Thanh tỉnh ngủ.

Ban đêm quả thật là khoảng thời gian dễ bị trầm cảm.[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Hình ảnh]*

Anh cười: “Chuyện gì vậy?”

Giống y hệt một tên trai thẳng, mở ứng dụng ra cái là một loạt đề xuất của đủ thể loại gái đẹp các thứ.

Nhan Lộ Thanh cười một lúc, điện thoại rung lên một cái.

Nhan Lộ Thanh lập tức gõ chữ.

Cứ vậy kéo dài trong nửa giờ, cô thật sự không nhịn được nữa, cầm bút ném “Cạch” một tiếng: “Anh có thể đừng nghịch điện thoại trước mặt tôi được không! Tôi đang học!”Nhan Lộ Thanh đọc mấy bình luận trả lời của người đẹp, trong lòng rất vui vẻ. Đến khi chuẩn bị tắt ứng dụng, cô lại mở Wechat lên, suy nghĩ một lúc, cô quyết định gửi qua cho Cố Từ bức ảnh chụp tối nay.

Cô vừa chấp nhận đủ mọi thứ từ khi xuyên qua tới nay xong thì lại bị mọi người xung quanh đánh giá bản thân là bệnh tâm thần, còn bị bắt “Chạy theo cốt truyện”. Rất nhanh sau đó có một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, đó là bảo một đứa chuyên xã hội làm bài thi giữa kỳ của trường đại học chuyên ngành công nghệ thông tin.Maria: =_= … Đúng, tôi cũng không biết miêu tả như thế nào, dù sao thì hình như có gì đó không đúng thì phải?[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Hình ảnh]

[Đại ca nhà họ Nhan: Link][Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Suýt quên mất, tôi đã cho rất nhiều người chiêm ngưỡng rồi, nhưng dù sao cũng nên gửi anh bức ảnh gốc.]

Ăn cơm xong, hai người xem tivi và chơi đùa với chó một lúc, cách sinh hoạt đầy thú vui với thói quen như này, vậy mà càng ngày càng trở nên hòa hợp.

Nhan Lộ Thanh vừa giải đề, lâu lâu thì ngước mắt nhìn người đối diện.

Đầu tiên, cặp mắt ấy quét qua đỉnh đầu cô, cũng chính là nhìn vòng hoa đội đầu đó, sau đó mới nhìn tới mắt cô. Hai người nhìn nhau một lát, anh không nói câu nào, từ từ dịch ghế dựa sang một bên… tiếp tục nghịch điện thoại.Vậy cô còn nhớ nhung gì nữa?Không lâu sau, cô nhìn thấy trên đầu ảnh chat của Cố Từ có hai bong bóng nổi lên.

Không biết chừng còn đáng sợ hơn, vẫn là nên đội cái vòng hoa ngu ngục này thôi.

Bởi vì rất sợ tác phong làm việc của ông cụ, cho nên cô đã sửa lại phần ghi chú thành [Đại ca nhà họ Nhan].

Đó là lý do tại sao xung quanh anh ta lại có con dao bay bay!!![…]

Trở lại phòng, sau khi Nhan Lộ Thanh tắm rửa xong thì vẫn không thể bình tĩnh lại.

Nhan Lộ Thanh nghe anh giảng bài, vừa tức vừa giận, một bên nghĩ tới trên đầu mình còn đội một cái vòng hoa, ở trong nhà thì chẳng ra thể thống cống rãnh gì cả.[?]

Cô rửa mặt xong chuẩn bị xuống tầng, bắt đầu ăn sáng. Cố Từ xuống muộn hơn cô 5 phút.

Không biết vì lí do gì, Nhan Lộ Thanh vốn dĩ cảm thấy rất khó chịu khi cô chỉ có thể nhìn mỗi dấu câu của Cố Từ, nhưng bây giờ rõ ràng chỉ nhìn thấy hai dấu câu mà không có chữ gì thì lại không hiểu tại sao lại nằm sấp trên giường cười ra tiếng.

Edit: Alan

Anh nói một câu, cô ngắt một bông, không ngờ còn cảm thấy rất nhịp nhàng.

Nhưng việc học tập lúc này đã khiến cho cô tạm thời quên đi mấy cái vui vẻ đó.

Chương 31Cô vừa cười vừa nhìn ảnh đại diện của anh, nói: “Ai bảo anh quản tôi!”

Cô nói xong thì tiếp tục vùi đầu vào giải đề, chờ đối chiếu với phương pháp mà Cố Từ mới giải thích xong, lúc chuẩn bị tiếp tục làm câu kế tiếp, không ngờ đột nhiên Cố Từ mở miệng kêu dừng lại.

“Khi nào?”

Nhan Lộ Thanh không nghĩ gì khác, chỉ “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn bấm sáng màn hình nhìn thời gian, sau đó nói với Cố Từ.Nhan Lộ Thanh cười một lúc, điện thoại rung lên một cái.

Nhiệt độ truyền đến cùng sự mềm mại kỳ lạ khiến Cố Từ sửng sốt.

Nhan Lộ Thanh đột nhiên giận không có chỗ xả, quay đầu lại: “Không đổi! Ảnh điện thoại của tôi, tôi thích dùng cái nào làm màn hình khoá thì dùng cái đấy.”

Đó là hình ảnh lúc cô đang cúi đầu học bài, bức ảnh được chụp ở góc đối diện trực tiếp với cô. Lúc đó Nhan Lộ Thanh tay phải đang cầm một cây bút để xả giận lên khuôn mặt, xả giận tới mức làm xuất hiện vết hõm nhỏ, tay trái đỡ vòng hoa ở trên tóc, đôi mắt nhìn xuống phía dưới, nhưng cả khuôn mặt cô đều xuất hiện ở trong ống kính.Beta: Cyane[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Ngoại hình khá ổn áp, cho cô một cơ hội chủ động theo đuổi tôi.]Là Cố Từ trả lời tin nhắn của cô.

“Tôi nói này, người chị em.” 

Nói xong, sợ Cố Từ sẽ dùng măng tấn công bắn về phía cô, trên mông Nhan Lộ Thanh giống như có đặt hoả tiễn, bước nhanh rời khỏi hiện trường.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Suýt quên mất, tôi đã cho rất nhiều người chiêm ngưỡng rồi, nhưng dù sao cũng nên gửi anh bức ảnh gốc.]

Cô nhìn vòng hoa đã được tháo xuống, nghĩ: Nếu cầm nó đi đốt, ngày mai cô sẽ không phải đội nó nữa.Hôm nay Từ công chúa dễ dàng chiến thắng (ngón tay cái)[Công chúa đang bỏ trốn: Hình ảnh]

Cô phản ứng như vậy, ngược lại giống như làm cho Cố Từ rất hài lòng. Dù là lúc giảng đề, khóe môi anh cũng nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, âm thanh dễ nghe cũng cực kỳ dịu dàng.

Hôm nay Từ công chúa dễ dàng chiến thắng (ngón tay cái)Nhan Lộ Thanh ngây ngốc, sau đó bấm vào mở bức ảnh ra…

Vui vẻ cũng không phải không có, nghĩ kỹ lại thì dường như phần lớn tất cả niềm vui của cô đều bắt nguồn từ Từ công chúa, còn có những bạn học chung hồi cấp ba và những người khác ở biệt thự.

Nhan Lộ Thanh không nghĩ gì khác, chỉ “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn bấm sáng màn hình nhìn thời gian, sau đó nói với Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh nhìn con dao phản quang hết lần này đến lần khác, mắt đã phải chịu rất nhiều lần bị đâm vào. Sau khi thu hồi tầm mắt, cô không nhịn được muốn giơ tay nắm lấy Cố Từ ở bên cạnh, vừa hay đụng trúng tay anh.Đó là hình ảnh lúc cô đang cúi đầu học bài, bức ảnh được chụp ở góc đối diện trực tiếp với cô. Lúc đó Nhan Lộ Thanh tay phải đang cầm một cây bút để xả giận lên khuôn mặt, xả giận tới mức làm xuất hiện vết hõm nhỏ, tay trái đỡ vòng hoa ở trên tóc, đôi mắt nhìn xuống phía dưới, nhưng cả khuôn mặt cô đều xuất hiện ở trong ống kính.

Nhan Lộ Thanh có thể hiểu loại tâm lý này.

Anh vậy mà vẫn đưa ra yêu cầu này hả?!

Lúc chuẩn bị ra ngoài nên phải thay giày ở sảnh, Nhan Lộ Thanh tình cờ lướt thoáng qua, phát hiện màn hình điện thoại của Cố Từ sáng lên, là màn hình khoá.Vậy mà tối nay những điều không nên làm cô đều đã làm hết.Có hơi đần, dẫu sao dáng vẻ này nhìn cái là biết ngay cô không làm được đề, nhưng… ở góc độ này, khuôn mặt cô chụp lên có vẻ rất xinh đẹp.

[Công chúa đang bỏ trốn: Có qua có lại thôi.]

Nhan Lộ Thanh vừa nghi hoặc vừa nhấn thoát ra ngoài, nhìn kỹ tin nhắn được gửi tới ở cột thông báo, là nguyên nhân gây nên chứng mất ăn mất ngủ gần đây của cô – Ông cụ Nhan.

Edit: AlanKhông phải, đợi đã.

“Gặp bạn.”

Nhan Lộ Thanh ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”Tại sao lại bắt đầu phân tích bức ảnh rồi! Trọng điểm không phải là Cố Từ chụp ảnh khi nào sao???

Đêm qua Nhan Lộ Thanh chìm vào giấc ngủ trong sự phiền muộn, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, nội tâm đa sầu đa cảm đã sớm hoá vào hư không, thay vào đó là tâm trạng hồi hộp khi phải đi đến trường học mới.Nhan Lộ Thanh lập tức gõ chữ.

Người nào đó từ từ ngước mắt lên, biết rõ nhưng còn hỏi: “Không hiểu à?”

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn:[??? Anh chụp tôi???]

Lúc chuẩn bị ra ngoài nên phải thay giày ở sảnh, Nhan Lộ Thanh tình cờ lướt thoáng qua, phát hiện màn hình điện thoại của Cố Từ sáng lên, là màn hình khoá.

Có hơi đần, dẫu sao dáng vẻ này nhìn cái là biết ngay cô không làm được đề, nhưng… ở góc độ này, khuôn mặt cô chụp lên có vẻ rất xinh đẹp.

Cần anh nói hả??!!!!!Vưu Tĩnh hiểu sai ý, nghĩ rằng cô muốn Wechat của Dư Tần, cầm lấy điện thoại của cô thêm Wechat của anh ta, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt ám chỉ với Nhan Lộ Thanh là mình muốn thêm Wechat của Cố Từ.[Công chúa đang bỏ trốn: Ừ.]

Cần anh nói hả??!!!!!

“Cô khó chịu nên tôi vui”, tối nay hai người đã diễn vô số lần, đó không phải là những gì cô nghĩ khi khoe màn hình khoá điện thoại lúc nãy hay sao? Vì vậy bây giờ Cố Từ nhìn cô xù lông, chắc chắn trong lòng cảm thấy vui vẻ đến nhường nào.[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Không đúng, anh bắt chước tôi à?]

[Ngày nào cũng gửi Wechat cho mình, thời gian này phải xem thử con bé định làm chuyện gì, hay thật sự muốn học thật tốt.]

Sẽ không đơn giản như vậy, Cố Từ chắc chắn sẽ tìm chuyện khác để thay thế vào đấy.[Công chúa đang bỏ trốn: Có qua có lại thôi.]

7 giờ 30 tối, Nhan Lộ Thanh ngồi trong phòng sách, cô nhìn đâu cũng chỉ thấy các con số và ký hiệu vật lý, rồi lại suy nghĩ về cuộc sống.

Nhưng giọng nói của Cố Từ vẫn truyền đến từ phía sau.

Tất cả đều là nhân quả tuần hoàn.“…” Hay cho câu có qua có lại.

“…” Nhan Lộ Thanh trợn mắt nhìn anh thêm lần nữa: “Tôi đâu có nói sẽ không đội nó đâu.”

Nhưng từ sau khi trở về từ núi Điệp Diệp, dần dà lại tự nhiên trở thành cùng nhau ăn chung ba bữa một ngày.

“Buổi chiều à, vừa đúng lúc, tôi cũng cần tới trường đại học của mình…” Nhan Lộ Thanh nói ra, cũng đã sớm tự lên kế hoạch để giải thích: “Cố Từ, trước tiên anh cùng tôi đi nghe buổi thuyết trình rồi đi gặp bạn sau nha, buổi thuyết trình là vào buổi sáng. Thực ra… Tôi mà nghe mấy thể loại này kiểu gì cũng sẽ ngủ gật, nhưng ông nội tôi đã chào hỏi với giáo viên rồi, bảo tôi nhất định phải đi, cho nên tôi cần có người nào đó nhắc nhở mình một chút…”Tuy tư thế của cô trông hơi đần, nhưng khuôn mặt trong bức ảnh lại rất đẹp… Nhan Lộ Thanh phân vân một lát, lén lút lưu tấm hình lại.

Cố Từ bấm sáng điện thoại lên, dịch màn hình tới đối diện cô: “Thời gian của tôi hình như bị sai, chỉnh lại đã.”Cô vốn muốn gửi cho Cố Từ gì đó, nhưng góc trên bên trái hộp thoại có hiển thị con số “2”, có thêm hai tin nhắn mới.

Cô rất kiên trì gửi cho vị đại ca này nội dung học tập của mình, nhưng đại ca rất lạnh lùng chỉ trả lời đúng một lần, là những chữ rất khô khan: “Tiếp tục cố gắng.”

Cũng đã trễ như vậy rồi, ai tìm cô vậy chứ?

Từ đầu tới chân nữ sinh đều quấn quanh màu xanh lá nhàn nhạt, không giống với cây thông của nam chính nguyên tác, hiệu ứng 3D xung quanh cô ấy là… lá trà. Trà xanh thật sự.

Nhan Lộ Thanh vừa nghi hoặc vừa nhấn thoát ra ngoài, nhìn kỹ tin nhắn được gửi tới ở cột thông báo, là nguyên nhân gây nên chứng mất ăn mất ngủ gần đây của cô – Ông cụ Nhan.

Trước khi Cố Từ chuẩn bị ra ngoài, Nhan Lộ Thanh giơ tay nắm lấy áo khoác anh rồi kéo ngược lại: “Đợi đã, anh đừng nhúc nhích.”

Và nam sinh bên cạnh cô ta cũng rất trâu bò.Cô gật đầu với Vưu Tĩnh: “Ừ.”Bởi vì rất sợ tác phong làm việc của ông cụ, cho nên cô đã sửa lại phần ghi chú thành [Đại ca nhà họ Nhan].

Trước đây vì cảm thấy Cố Từ dạy cô rất khổ sở, Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ không tôn sư trọng đạo như thế, giọng điệu cũng không ngỗ nghịch đến như vậy.

“… Hả?”Cô rất kiên trì gửi cho vị đại ca này nội dung học tập của mình, nhưng đại ca rất lạnh lùng chỉ trả lời đúng một lần, là những chữ rất khô khan: “Tiếp tục cố gắng.”

“…” Nhan Lộ Thanh không hề chửi bới anh, nhưng vẫn miễn cưỡng lạnh nhạt gật đầu: “Anh biết thì tốt.”

Trong lòng Nhan Lộ Thanh kinh hồn bạt vía nhấn vào.

Đó là lý do tại sao xung quanh anh ta lại có con dao bay bay!!!

Vì thế màn hình khoá đó lại lần nữa đột ngột mở ra, xuất hiện trong tầm mắt Cố Từ.[Đại ca nhà họ Nhan: Bài thuyết trình của giáo viên bộ môn chuyên ngành hai đứa học sẽ được tổ chức vào ngày mai, ông đã nói chuyện với giáo viên, ngày mai cháu đến trường nghe đi.]

Cứ vậy kéo dài trong nửa giờ, cô thật sự không nhịn được nữa, cầm bút ném “Cạch” một tiếng: “Anh có thể đừng nghịch điện thoại trước mặt tôi được không! Tôi đang học!”

“…”

Cần anh nói hả??!!!!![Đại ca nhà họ Nhan: Link]

Vưu Tĩnh: “Hai người các cậu là một đôi hả?”

Vưu Tĩnh là cô gái có tính cách mang thuộc tính của trà xanh, cô ta không chỉ thảo mai với con trai, mà còn thảo mai với cả con gái. Trong tiểu thuyết gốc, cô ta có ý đồ với nam chính khi cậu ấy vừa mới nhập học đại học, lúc đó nam chính còn độc thân vì “gương vỡ” với nữ chính, cuối cùng bởi vì nam nữ chính quay lại nên đành từ bỏ.Nhan Lộ Thanh: “?” Cô có thể ở nhà cố gắng phấn đấu không?

Nhưng không ngờ vừa mới nhìn một cái đã khiến cho cô nhìn tới ngốc luôn.

Trước đây vì cảm thấy Cố Từ dạy cô rất khổ sở, Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ không tôn sư trọng đạo như thế, giọng điệu cũng không ngỗ nghịch đến như vậy.Cô phản ứng như vậy, ngược lại giống như làm cho Cố Từ rất hài lòng. Dù là lúc giảng đề, khóe môi anh cũng nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, âm thanh dễ nghe cũng cực kỳ dịu dàng.Là Cố Từ trả lời tin nhắn của cô.Sau đó cô nhìn thấy bong bóng trên avatar của ông cụ, nhấp vào…

Đó là hình ảnh lúc cô đang cúi đầu học bài, bức ảnh được chụp ở góc đối diện trực tiếp với cô. Lúc đó Nhan Lộ Thanh tay phải đang cầm một cây bút để xả giận lên khuôn mặt, xả giận tới mức làm xuất hiện vết hõm nhỏ, tay trái đỡ vòng hoa ở trên tóc, đôi mắt nhìn xuống phía dưới, nhưng cả khuôn mặt cô đều xuất hiện ở trong ống kính.

Là tấm hình tối qua anh gửi cho cô! Đó là bức hình chụp cô với tư thế trông đần đần, đầu đội vòng hoa ngu ngốc![Ngày nào cũng gửi Wechat cho mình, thời gian này phải xem thử con bé định làm chuyện gì, hay thật sự muốn học thật tốt.]

Nói ra thì hơi kì lạ, ban đầu bọn họ đều là người bị bệnh, là thể loại người bệnh cảm thấy rất khó chịu nếu phải rời khỏi giường, thế nên cả hai vốn luôn ăn cơm ở trong phòng riêng của mỗi người.

Cố Từ bật cười, không chần chừ mà trực tiếp bấm mở cho cô xem.

“…”

Nhan Lộ Thanh từ trên ghế đứng dậy, xoay người đi về phía cửa, bên tai truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Cố Từ: “Nhớ đổi màn hình khoá.”

Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ tới điều này, đang lúc không biết rốt cuộc có nên khuyên Cố Từ thêm Wechat cô ta hay không thì một giọng nói lạnh lùng quen thuộc từ bên cạnh truyền đến: “Điện thoại của cô giờ là mấy giờ?”Được lắm, cái này thì ai mà dám từ chối chứ? Đây là chặn hết đường lui của cô rồi!

Nhan Lộ Thanh trả lời một cách ỉu xìu, sau đó nhấp mở link xem thời gian bắt đầu buổi thuyết trình, cô cũng kiểm tra tuyến đường cách từ nhà mình tới trường đi mất bao lâu, vén chăn lên, phiền muộn tắt đèn rồi nhắm mắt lại.

Vậy cô còn nhớ nhung gì nữa?

Đầu tiên, cặp mắt ấy quét qua đỉnh đầu cô, cũng chính là nhìn vòng hoa đội đầu đó, sau đó mới nhìn tới mắt cô. Hai người nhìn nhau một lát, anh không nói câu nào, từ từ dịch ghế dựa sang một bên… tiếp tục nghịch điện thoại.Đột nhiên cô rất nhớ khoảng thời gian ở cùng Cố Từ trong hốc cây.

Nhưng… màn hình khoá đó tại sao lại có có chút quen quen nhỉ?

“Vì sao lại dùng từ “cũng”? Anh muốn đi ra ngoài à?”“Gặp bạn.”[Công chúa đang bỏ trốn: Ừ.]Bất kể đối phương có vấn đề gì, đều có thể trực tiếp dùng mắt nhìn được.

[Công chúa đang bỏ trốn: Hình ảnh]Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị dập xuống.Anh theo yêu cầu của cô trước khi đi ngủ kể một câu chuyện ma, hai người cùng nhau cứu một con Border Collie giống thuần chủng, bây giờ chú chó Border Collie này được cô đăng một video lên mạng và thu được khá nhiều lượt like… Thậm chí hai người còn ngủ chung một cái túi ngủ.

Vậy mà tối nay những điều không nên làm cô đều đã làm hết.

Vì bây giờ cô rất tò mò, miễng cưỡng chịu đựng những chiếc dao nhỏ đang phản quang, cố quan sát khuôn mặt của Dư Tần thêm vài lần.Tác giả có lời muốn nói:Mặc dù trên người Cố Từ toả ra khí lạnh, không thể cảm nhận rõ nhiệt độ từ cơ thể đó, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, cách tồn tại đó dù cho ở vùng núi hoang dã cũng khiến lòng người khác cảm thấy an tâm.

Tim của Nhan Lộ Thanh đập rất nhanh, thậm chí nhanh tới mức bất thường. Cô không biết vì sao, hoặc cơ bản là cũng không có thời gian để nghĩ xem tại sao.Nhan Lộ Thanh ngây ngốc, sau đó bấm vào mở bức ảnh ra…Cố Từ nhẹ nhàng liếc nhìn cô.Sau khi ra ngoài, quan hệ của hai người có luôn tốt như vậy không?

Đêm qua Nhan Lộ Thanh chìm vào giấc ngủ trong sự phiền muộn, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, nội tâm đa sầu đa cảm đã sớm hoá vào hư không, thay vào đó là tâm trạng hồi hộp khi phải đi đến trường học mới.

Đó là lý do tại sao xung quanh anh ta lại có con dao bay bay!!!

Ban đêm quả thật là khoảng thời gian dễ bị trầm cảm.Hình như là có.

Beta: Cyane

“…” Nhan Lộ Thanh không hề chửi bới anh, nhưng vẫn miễn cưỡng lạnh nhạt gật đầu: “Anh biết thì tốt.”Mặc dù trên người Cố Từ toả ra khí lạnh, không thể cảm nhận rõ nhiệt độ từ cơ thể đó, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, cách tồn tại đó dù cho ở vùng núi hoang dã cũng khiến lòng người khác cảm thấy an tâm.Vậy cô còn nhớ nhung gì nữa?

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Ngoại hình khá ổn áp, cho cô một cơ hội chủ động theo đuổi tôi.]

Không biết vì lí do gì, Nhan Lộ Thanh vốn dĩ cảm thấy rất khó chịu khi cô chỉ có thể nhìn mỗi dấu câu của Cố Từ, nhưng bây giờ rõ ràng chỉ nhìn thấy hai dấu câu mà không có chữ gì thì lại không hiểu tại sao lại nằm sấp trên giường cười ra tiếng.

Nhan Lộ Thanh mở mắt ra, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trong đầu nhớ tới lúc mình gặp được Sói, cô đã nói gì mà “Người sói biến hình dưới trăng”.

“…”Mặc dù trên người Cố Từ toả ra khí lạnh, không thể cảm nhận rõ nhiệt độ từ cơ thể đó, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, cách tồn tại đó dù cho ở vùng núi hoang dã cũng khiến lòng người khác cảm thấy an tâm.Mà giờ phút này, rốt cuộc Nhan Lộ Thanh cũng có được câu trả lời.Nhan Lộ Thanh mở mắt ra, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trong đầu nhớ tới lúc mình gặp được Sói, cô đã nói gì mà “Người sói biến hình dưới trăng”.

Nhưng không ngờ vừa mới nhìn một cái đã khiến cho cô nhìn tới ngốc luôn.Hai người sống trong một căn biệt thự, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy so với trước đó…

[Công chúa đang bỏ trốn: Có qua có lại thôi.]

Khoảng cách có hơi xa.

Là Cố Từ trả lời tin nhắn của cô.

Cô vừa cười vừa nhìn ảnh đại diện của anh, nói: “Ai bảo anh quản tôi!”

“…”Nhan Lộ Thanh: “…”*

Ban đêm quả thật là khoảng thời gian dễ bị trầm cảm.

Tác giả có lời muốn nói:

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Suýt quên mất, tôi đã cho rất nhiều người chiêm ngưỡng rồi, nhưng dù sao cũng nên gửi anh bức ảnh gốc.]Đêm qua Nhan Lộ Thanh chìm vào giấc ngủ trong sự phiền muộn, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, nội tâm đa sầu đa cảm đã sớm hoá vào hư không, thay vào đó là tâm trạng hồi hộp khi phải đi đến trường học mới.

Chương 31

“…”Cô rửa mặt xong chuẩn bị xuống tầng, bắt đầu ăn sáng. Cố Từ xuống muộn hơn cô 5 phút.

Đầu tiên, cặp mắt ấy quét qua đỉnh đầu cô, cũng chính là nhìn vòng hoa đội đầu đó, sau đó mới nhìn tới mắt cô. Hai người nhìn nhau một lát, anh không nói câu nào, từ từ dịch ghế dựa sang một bên… tiếp tục nghịch điện thoại.

Nhan Lộ Thanh nhìn trà xanh trên người cô ta, im lặng lắc đầu.

Đùa kiểu gì vậy?Nói ra thì hơi kì lạ, ban đầu bọn họ đều là người bị bệnh, là thể loại người bệnh cảm thấy rất khó chịu nếu phải rời khỏi giường, thế nên cả hai vốn luôn ăn cơm ở trong phòng riêng của mỗi người.

Tuy tư thế của cô trông hơi đần, nhưng khuôn mặt trong bức ảnh lại rất đẹp… Nhan Lộ Thanh phân vân một lát, lén lút lưu tấm hình lại.Nhưng từ sau khi trở về từ núi Điệp Diệp, dần dà lại tự nhiên trở thành cùng nhau ăn chung ba bữa một ngày.

“Gương mặt kiên cường như được dao khắc thô sơ”, “Khuôn mặt như dao cắt”, “Giống như dùng dao chạm trổ”…

Khi Cố Từ ngồi vào chỗ, mắt nhìn lướt qua trên người cô, hơi ngừng lại một chút rồi dời đi, sau đó hỏi: “Nhan tiểu thư cũng cần đi ra ngoài à?”

“… Tôi cần đi ra ngoài.” Thường ngày Nhan Lộ Thanh đều ăn mặc sao cho thoải mái là được, bây giờ trên người cô đang mặc quần áo để đi ra ngoài, Cố Từ nhận ra cũng không kỳ lạ, nhưng…

(A… Sự kết hợp của lòng dạ đen tối và ngây thơ thật tuyệt vời~)

Mà giờ phút này, rốt cuộc Nhan Lộ Thanh cũng có được câu trả lời.

Sau khi ra ngoài, quan hệ của hai người có luôn tốt như vậy không?“Vì sao lại dùng từ “cũng”? Anh muốn đi ra ngoài à?”

Được lắm, cái này thì ai mà dám từ chối chứ? Đây là chặn hết đường lui của cô rồi!

Nhưng cô cũng chẳng cho người khác thời gian kịp phản ứng, lực mạnh trên tay siết chặt, tiến đến gần tai anh thấp giọng nói: “Cố Từ, tôi sắp mù rồi.”

Nói ra thì hơi kì lạ, ban đầu bọn họ đều là người bị bệnh, là thể loại người bệnh cảm thấy rất khó chịu nếu phải rời khỏi giường, thế nên cả hai vốn luôn ăn cơm ở trong phòng riêng của mỗi người.

Cố Từ cũng có nhiều sách chuyên ngành, nhưng những cuốn sách chuyên ngành đó đều ở trong phòng của anh. Hôm nay Nhan Lộ Thanh đi xem, phát hiện cách trang trí phòng so với ngày đầu tiên giống nhau y như đúc, dường như không di chuyển quá nhiều. Có tài cán để dạy cô, chắc chắn anh không cần lo nghĩ chút gì về kì thi khảo sát giữa kỳ.“Ừ.” Cố Từ gật đầu, lời nói ra khiến người khác sự hãi: “Đến trường đại học của cô.”

Từ góc độ đó, Vưu Tĩnh vừa hay có thể nhìn rất rõ ràng. Trên màn hình khoá điện thoại của Nhan Lộ Thanh là người đẹp mà cô ta coi trọng, mà màn hình khoá của người đẹp cũng là hình Nhan Lộ Thanh.Cứ vậy kéo dài trong nửa giờ, cô thật sự không nhịn được nữa, cầm bút ném “Cạch” một tiếng: “Anh có thể đừng nghịch điện thoại trước mặt tôi được không! Tôi đang học!”“???” Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên tới mức suýt thì bị sặc: “Anh đi làm gì?”

Anh vậy mà vẫn đưa ra yêu cầu này hả?!

Hai người này là couple cá mực, một trong những couple phụ của tiểu thuyết, là đàn anh và đàn chị của nam nữ chính, bốn người họ có quan hệ khá sâu sắc.

Nhan Lộ Thanh nhìn con dao phản quang hết lần này đến lần khác, mắt đã phải chịu rất nhiều lần bị đâm vào. Sau khi thu hồi tầm mắt, cô không nhịn được muốn giơ tay nắm lấy Cố Từ ở bên cạnh, vừa hay đụng trúng tay anh.Một nam một nữ bước vào cửa, nữ sinh có tóc đen dài, đuôi tóc uốn nhẹ, tóc của nam sinh ngắn nhưng so với đỉnh đầu thì dài hơn một chút, cao hơn nữ sinh kia rất nhiều. Hai người một trước một sau tiến vào trong, bắt đầu tìm vị trí.“Gặp bạn.”

“…”

“???” Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên tới mức suýt thì bị sặc: “Anh đi làm gì?”“Khi nào?”

Vậy mà tối nay những điều không nên làm cô đều đã làm hết.Cô rửa mặt xong chuẩn bị xuống tầng, bắt đầu ăn sáng. Cố Từ xuống muộn hơn cô 5 phút.“Buổi chiều.”

(A… Sự kết hợp của lòng dạ đen tối và ngây thơ thật tuyệt vời~)

Trở lại phòng, sau khi Nhan Lộ Thanh tắm rửa xong thì vẫn không thể bình tĩnh lại.

“Bạn học Nhan Lộ Thanh.” Cố Từ gọi tên cô, nhàn nhã xoay bút trong tay: “Nếu bị ngắt trụi thì cô cũng phải đội nó nguyên một ngày.”Nhan Lộ Thanh có thể hiểu loại tâm lý này.“Buổi chiều à, vừa đúng lúc, tôi cũng cần tới trường đại học của mình…” Nhan Lộ Thanh nói ra, cũng đã sớm tự lên kế hoạch để giải thích: “Cố Từ, trước tiên anh cùng tôi đi nghe buổi thuyết trình rồi đi gặp bạn sau nha, buổi thuyết trình là vào buổi sáng. Thực ra… Tôi mà nghe mấy thể loại này kiểu gì cũng sẽ ngủ gật, nhưng ông nội tôi đã chào hỏi với giáo viên rồi, bảo tôi nhất định phải đi, cho nên tôi cần có người nào đó nhắc nhở mình một chút…”

“…”

“…”Cố Từ dùng loại ánh mắt “Không hổ là cô” nhìn sang, nhưng anh lại không chần chừ gì mà lập tức đồng ý yêu cầu của cô.

Một nam một nữ bước vào cửa, nữ sinh có tóc đen dài, đuôi tóc uốn nhẹ, tóc của nam sinh ngắn nhưng so với đỉnh đầu thì dài hơn một chút, cao hơn nữ sinh kia rất nhiều. Hai người một trước một sau tiến vào trong, bắt đầu tìm vị trí.Nhưng… màn hình khoá đó tại sao lại có có chút quen quen nhỉ?Ăn cơm xong, hai người xem tivi và chơi đùa với chó một lúc, cách sinh hoạt đầy thú vui với thói quen như này, vậy mà càng ngày càng trở nên hòa hợp.

Sau khi cô gái trà xanh ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười tự giới thiệu bản thân với Nhan Lộ Thanh: “Bạn học, chúng ta đều là học sinh năm nhất, tôi tên là Vưu Tĩnh, cậu ta tên Dư Tần.”

Nhưng bị gặp khó khăn ở bước thứ ba, cô không nói một lời đẩy cuốn sách đến trước mặt Cố Từ.Anh nói một câu, cô ngắt một bông, không ngờ còn cảm thấy rất nhịp nhàng.Lúc chuẩn bị ra ngoài nên phải thay giày ở sảnh, Nhan Lộ Thanh tình cờ lướt thoáng qua, phát hiện màn hình điện thoại của Cố Từ sáng lên, là màn hình khoá.

Tại sao lại bắt đầu phân tích bức ảnh rồi! Trọng điểm không phải là Cố Từ chụp ảnh khi nào sao???Nhưng… màn hình khoá đó tại sao lại có có chút quen quen nhỉ?

Không lâu sau, cô nhìn thấy trên đầu ảnh chat của Cố Từ có hai bong bóng nổi lên.

Trước khi Cố Từ chuẩn bị ra ngoài, Nhan Lộ Thanh giơ tay nắm lấy áo khoác anh rồi kéo ngược lại: “Đợi đã, anh đừng nhúc nhích.”

Không lâu sau, cô nhìn thấy trên đầu ảnh chat của Cố Từ có hai bong bóng nổi lên.

Tuy tư thế của cô trông hơi đần, nhưng khuôn mặt trong bức ảnh lại rất đẹp… Nhan Lộ Thanh phân vân một lát, lén lút lưu tấm hình lại.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn:[??? Anh chụp tôi???]“Cho tôi xem màn hình khoá của anh.”

Nhan Lộ Thanh đột nhiên giận không có chỗ xả, quay đầu lại: “Không đổi! Ảnh điện thoại của tôi, tôi thích dùng cái nào làm màn hình khoá thì dùng cái đấy.”

Nhan Lộ Thanh nhìn con dao phản quang hết lần này đến lần khác, mắt đã phải chịu rất nhiều lần bị đâm vào. Sau khi thu hồi tầm mắt, cô không nhịn được muốn giơ tay nắm lấy Cố Từ ở bên cạnh, vừa hay đụng trúng tay anh.

Cố Từ bật cười, không chần chừ mà trực tiếp bấm mở cho cô xem.

Cô vốn muốn gửi cho Cố Từ gì đó, nhưng góc trên bên trái hộp thoại có hiển thị con số “2”, có thêm hai tin nhắn mới.

Tuy tư thế của cô trông hơi đần, nhưng khuôn mặt trong bức ảnh lại rất đẹp… Nhan Lộ Thanh phân vân một lát, lén lút lưu tấm hình lại.… Đm!

Nói xong, sợ Cố Từ sẽ dùng măng tấn công bắn về phía cô, trên mông Nhan Lộ Thanh giống như có đặt hoả tiễn, bước nhanh rời khỏi hiện trường.

“Ừ.” Cố Từ gật đầu, lời nói ra khiến người khác sự hãi: “Đến trường đại học của cô.”Cô rất kiên trì gửi cho vị đại ca này nội dung học tập của mình, nhưng đại ca rất lạnh lùng chỉ trả lời đúng một lần, là những chữ rất khô khan: “Tiếp tục cố gắng.”“…”Là tấm hình tối qua anh gửi cho cô! Đó là bức hình chụp cô với tư thế trông đần đần, đầu đội vòng hoa ngu ngốc!

Vậy theo nghĩa trên mặt chữ của cô gái trà xanh này… là nhìn trúng Cố Từ nên định chuẩn bị thảo mai với Cố Từ à?Nhan Lộ Thanh kinh ngạc nhìn Cố Từ, còn chưa kịp mở miệng ra hỏi, anh đã trả lời y hệt như trong Wechat đêm qua.

Hai người này là couple cá mực, một trong những couple phụ của tiểu thuyết, là đàn anh và đàn chị của nam nữ chính, bốn người họ có quan hệ khá sâu sắc.

Nhan Lộ Thanh từ trên ghế đứng dậy, xoay người đi về phía cửa, bên tai truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Cố Từ: “Nhớ đổi màn hình khoá.”

“Có qua có lại.” Anh đang ở tư thế nghiêng người, lại còn áp sát lên phía trước, cách cô một khoảng càng lúc càng gần, thậm chí Nhan Lộ Thanh có thể ngửi được mùi dầu gội đầu mà hai người cùng dùng. Cô nghe thấy Cố Từ trầm giọng nói: “Dù sao có mình cô đổi thì rất không công bằng, cô nói đúng không?”

Là vì bề ngoài được miêu tả của Dư Tần!

Vậy cô còn nhớ nhung gì nữa?“…”

*

“Gương mặt kiên cường như được dao khắc thô sơ”, “Khuôn mặt như dao cắt”, “Giống như dùng dao chạm trổ”…Tim của Nhan Lộ Thanh đập rất nhanh, thậm chí nhanh tới mức bất thường. Cô không biết vì sao, hoặc cơ bản là cũng không có thời gian để nghĩ xem tại sao.*

Trên thế giới này còn có ai thê thảm hơn cô không?

(A… Sự kết hợp của lòng dạ đen tối và ngây thơ thật tuyệt vời~)Mà giờ phút này, rốt cuộc Nhan Lộ Thanh cũng có được câu trả lời.Trường đại học sắp tới mà Nhan Lộ Thanh học có kiến trúc lịch sử lâu đời, có nhiều chỗ được tân trang và xây dựng lại nhiều lần, diện tích chiếm một khoảng đất lớn, cách thành phố cũng tương đối xa.

Đi trên đường mất gần một tiếng đồng hồ, nhờ Cố Từ mà cô nhanh chóng tìm thấy giảng đường. Nhan Lộ Thanh tính toán vừa đúng lúc, khi hai người đến thời gian rõ ràng còn dư ra hơn 10 phút, nhưng trong giảng đường chỉ còn ba hàng ghế ở phía trước.

[Đại ca nhà họ Nhan: Link]

Nhan Lộ Thanh kéo Cố Từ ngồi ở hàng ghế thứ ba, không để ý tới rất nhiều ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía bọn họ, chỉ cảm khái nói: “Trời ơi, hàng thứ ba, may mà gọi anh đến, không thì chẳng phải là đang ngủ dưới mí mắt của giáo sư à…”

Rốt cuộc là tại sao, một câu hỏi đơn giản lại có thể biến thành phi tiêu xoắn ốc đánh vào người cô vậy chứ???

Nhưng việc học tập lúc này đã khiến cho cô tạm thời quên đi mấy cái vui vẻ đó.Cố Từ cũng tự động lọc ánh mắt của người khác. Sau khi ngồi xuống, anh nhìn nội dung tiêu đề buổi thuyết trình trên bệ giảng, sau đó gật đầu xác nhận với Nhan Lộ Thanh: “Cô chắc chắn sẽ ngủ gật, vì bài hôm nay tôi chưa giảng cho cô.”

“Buổi chiều à, vừa đúng lúc, tôi cũng cần tới trường đại học của mình…” Nhan Lộ Thanh nói ra, cũng đã sớm tự lên kế hoạch để giải thích: “Cố Từ, trước tiên anh cùng tôi đi nghe buổi thuyết trình rồi đi gặp bạn sau nha, buổi thuyết trình là vào buổi sáng. Thực ra… Tôi mà nghe mấy thể loại này kiểu gì cũng sẽ ngủ gật, nhưng ông nội tôi đã chào hỏi với giáo viên rồi, bảo tôi nhất định phải đi, cho nên tôi cần có người nào đó nhắc nhở mình một chút…”“… Tại sao không giảng?” Nhan Lộ Thanh ngay lập tức hơi lo lắng: “Còn một tuần nữa là kiểm tra rồi! Thầy Cố, anh không thể giấu nghề đâu…”

Quan trọng là hai người đó đều có hiệu ứng đặc biệt riêng. Loại mà đã lâu cô không thấy, cô chỉ nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt ở trong nhóm nhân vật chính mà thôi.

“Vì sinh viên năm nhất đều biết mấy nội dung này, là chuyện mà người muốn đạt được 90/100 điểm cần phải làm.” Cố Từ nghiêng mặt qua đối diện với cô, mắt hơi cong: “Mục tiêu của cô là 50 điểm, tôi cần giảng cho cô biết cái này sao?”

Nhan Lộ Thanh ngậm miệng che mặt lại, không nhìn Cố Từ nữa, quay đầu nhìn về phía cửa giảng đường.

Cô nói xong thì tiếp tục vùi đầu vào giải đề, chờ đối chiếu với phương pháp mà Cố Từ mới giải thích xong, lúc chuẩn bị tiếp tục làm câu kế tiếp, không ngờ đột nhiên Cố Từ mở miệng kêu dừng lại.Khoảng cách có hơi xa.“…”

Sau đó cô chồng sách vở lên, lúc tiện tay cầm lấy điện thoại, màn hình bởi vì nâng lên nên được kích hoạt, tự động sáng lên một lát.

“Đúng rồi.” Giọng anh nói mang theo ý cười, giống như có ý tốt nhắc nhở cô: “Cái ở trên đầu, lúc ngủ có thể bỏ xuống.”Không cho anh chơi ngay trước mặt thì anh chơi ở bên cạnh.Rốt cuộc là tại sao, một câu hỏi đơn giản lại có thể biến thành phi tiêu xoắn ốc đánh vào người cô vậy chứ???

Không biết vì lí do gì, Nhan Lộ Thanh vốn dĩ cảm thấy rất khó chịu khi cô chỉ có thể nhìn mỗi dấu câu của Cố Từ, nhưng bây giờ rõ ràng chỉ nhìn thấy hai dấu câu mà không có chữ gì thì lại không hiểu tại sao lại nằm sấp trên giường cười ra tiếng.Khá lắm.Nhan Lộ Thanh ngậm miệng che mặt lại, không nhìn Cố Từ nữa, quay đầu nhìn về phía cửa giảng đường.

“…”

Trên thế giới này còn có ai thê thảm hơn cô không?

Nhan Lộ Thanh rất đồng tình với cách xưng hô người đẹp này. Thật ra với khuôn mặt của Cố Từ, nói anh là người đẹp hay trai đẹp đều được, chỉ là cô thích cái trước hơn.

Nhưng không ngờ vừa mới nhìn một cái đã khiến cho cô nhìn tới ngốc luôn.

Nhưng bị gặp khó khăn ở bước thứ ba, cô không nói một lời đẩy cuốn sách đến trước mặt Cố Từ.

Bất kể đối phương có vấn đề gì, đều có thể trực tiếp dùng mắt nhìn được.*Một nam một nữ bước vào cửa, nữ sinh có tóc đen dài, đuôi tóc uốn nhẹ, tóc của nam sinh ngắn nhưng so với đỉnh đầu thì dài hơn một chút, cao hơn nữ sinh kia rất nhiều. Hai người một trước một sau tiến vào trong, bắt đầu tìm vị trí.

Khoảng cách có hơi xa.

Hình như là có.Trong trường đại học này có một nguyên tắc là có thể ngồi ở các dãy phía sau nhưng tuyệt đối không được đi lên phía trước, hai người cũng nhắm ngay chỗ ngồi bên cạnh hàng ghế số ba, rất nhanh đi tới bên cạnh Nhan Lộ Thanh.

Hai người này là couple cá mực, một trong những couple phụ của tiểu thuyết, là đàn anh và đàn chị của nam nữ chính, bốn người họ có quan hệ khá sâu sắc.Chuyện này không quan trọng.

Nhưng cô cũng chẳng cho người khác thời gian kịp phản ứng, lực mạnh trên tay siết chặt, tiến đến gần tai anh thấp giọng nói: “Cố Từ, tôi sắp mù rồi.”

Đi trên đường mất gần một tiếng đồng hồ, nhờ Cố Từ mà cô nhanh chóng tìm thấy giảng đường. Nhan Lộ Thanh tính toán vừa đúng lúc, khi hai người đến thời gian rõ ràng còn dư ra hơn 10 phút, nhưng trong giảng đường chỉ còn ba hàng ghế ở phía trước.Quan trọng là hai người đó đều có hiệu ứng đặc biệt riêng. Loại mà đã lâu cô không thấy, cô chỉ nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt ở trong nhóm nhân vật chính mà thôi.

Cứ vậy kéo dài trong nửa giờ, cô thật sự không nhịn được nữa, cầm bút ném “Cạch” một tiếng: “Anh có thể đừng nghịch điện thoại trước mặt tôi được không! Tôi đang học!”

[Công chúa đang bỏ trốn: Hình ảnh]

Khi Cố Từ ngồi vào chỗ, mắt nhìn lướt qua trên người cô, hơi ngừng lại một chút rồi dời đi, sau đó hỏi: “Nhan tiểu thư cũng cần đi ra ngoài à?”Từ đầu tới chân nữ sinh đều quấn quanh màu xanh lá nhàn nhạt, không giống với cây thông của nam chính nguyên tác, hiệu ứng 3D xung quanh cô ấy là… lá trà. Trà xanh thật sự.

Nhan Lộ Thanh ngậm miệng che mặt lại, không nhìn Cố Từ nữa, quay đầu nhìn về phía cửa giảng đường.Và nam sinh bên cạnh cô ta cũng rất trâu bò.

“… Tại sao không giảng?” Nhan Lộ Thanh ngay lập tức hơi lo lắng: “Còn một tuần nữa là kiểm tra rồi! Thầy Cố, anh không thể giấu nghề đâu…”

Cô cúi đầu nhìn ví dụ Cố Từ viết, tay phải cầm bút, tay trái nắm hoa.“???” Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên tới mức suýt thì bị sặc: “Anh đi làm gì?”Xung quanh anh ta là con dao đang bay.

Hình như là có.

Có hơi đần, dẫu sao dáng vẻ này nhìn cái là biết ngay cô không làm được đề, nhưng… ở góc độ này, khuôn mặt cô chụp lên có vẻ rất xinh đẹp.Cực giống con dao liên tục phản quang theo sự thay đổi của hiệu ứng ánh sáng.

Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị dập xuống.Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên nhìn khoảng cách của hai người càng lúc càng đến gần mình, ngay cả Cố Từ hỏi cô “Chuyện gì vậy” mà cô cũng không nghe thấy. Cô gái trà xanh đi tới trước mặt và bắt gặp ánh mắt của cô, cười với cô: “Xin chào bạn học, chỗ này có người không?”

Nhan Lộ Thanh nhìn trà xanh trên người cô ta, im lặng lắc đầu.

Giống y hệt một tên trai thẳng, mở ứng dụng ra cái là một loạt đề xuất của đủ thể loại gái đẹp các thứ.

Sau khi cô gái trà xanh ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười tự giới thiệu bản thân với Nhan Lộ Thanh: “Bạn học, chúng ta đều là học sinh năm nhất, tôi tên là Vưu Tĩnh, cậu ta tên Dư Tần.”

Đầu tiên, cặp mắt ấy quét qua đỉnh đầu cô, cũng chính là nhìn vòng hoa đội đầu đó, sau đó mới nhìn tới mắt cô. Hai người nhìn nhau một lát, anh không nói câu nào, từ từ dịch ghế dựa sang một bên… tiếp tục nghịch điện thoại.

Sau đó cô chồng sách vở lên, lúc tiện tay cầm lấy điện thoại, màn hình bởi vì nâng lên nên được kích hoạt, tự động sáng lên một lát.Hết chương 31!Hai cái tên này ngay lập tức khiến Nhan Lộ Thanh tỉnh ngủ.

Hai người này là couple cá mực, một trong những couple phụ của tiểu thuyết, là đàn anh và đàn chị của nam nữ chính, bốn người họ có quan hệ khá sâu sắc.

Nhan Lộ Thanh quay đầu lại lần nữa, nhìn thấy trên mặt cô gái trà xanh không chỉ còn trà xanh, mà còn có vẻ mặt hạn hán lời.Nhan Lộ Thanh: “?” Cô có thể ở nhà cố gắng phấn đấu không?Vưu Tĩnh là cô gái có tính cách mang thuộc tính của trà xanh, cô ta không chỉ thảo mai với con trai, mà còn thảo mai với cả con gái. Trong tiểu thuyết gốc, cô ta có ý đồ với nam chính khi cậu ấy vừa mới nhập học đại học, lúc đó nam chính còn độc thân vì “gương vỡ” với nữ chính, cuối cùng bởi vì nam nữ chính quay lại nên đành từ bỏ.

“Có qua có lại.” Anh đang ở tư thế nghiêng người, lại còn áp sát lên phía trước, cách cô một khoảng càng lúc càng gần, thậm chí Nhan Lộ Thanh có thể ngửi được mùi dầu gội đầu mà hai người cùng dùng. Cô nghe thấy Cố Từ trầm giọng nói: “Dù sao có mình cô đổi thì rất không công bằng, cô nói đúng không?”

Cố Từ cũng có nhiều sách chuyên ngành, nhưng những cuốn sách chuyên ngành đó đều ở trong phòng của anh. Hôm nay Nhan Lộ Thanh đi xem, phát hiện cách trang trí phòng so với ngày đầu tiên giống nhau y như đúc, dường như không di chuyển quá nhiều. Có tài cán để dạy cô, chắc chắn anh không cần lo nghĩ chút gì về kì thi khảo sát giữa kỳ.Nam chính nuốt nổi vẻ trà xanh của cô ta thì đã có Dư Tần, ở trong couple này, có thể xem như việc đằng trai đơn phương đã trở thành sự thật.

Edit: Alan

Trên thế giới này còn có ai thê thảm hơn cô không?Cố Từ bật cười, không chần chừ mà trực tiếp bấm mở cho cô xem.Vưu Tĩnh có hiệu ứng trà xanh bay bay thì tạm có thể hiểu được.

Nhan Lộ Thanh: “…”

Nhưng vì sao Dư Tần lại có dao nhỏ bay bay…

(A… Sự kết hợp của lòng dạ đen tối và ngây thơ thật tuyệt vời~)Khi Nhan Lộ Thanh đang vắt óc suy nghĩ, Vưu Tĩnh đã chủ động thêm Wechat của cô. Ánh mắt của cô ta không ngừng quét qua khuôn mặt Cố Từ, rõ ràng là còn muốn thêm Wechat của Cố Từ, nhưng Nhan Lộ Thanh lại không chú ý tới những ẩn ý trong ánh mắt của cô ta. 

Trà xanh ngắt lời cô: “ Người chị em à, là một cặp thì nói là một cặp, sao phải xấu hổ vậy chứ?”

Vì bây giờ cô rất tò mò, miễng cưỡng chịu đựng những chiếc dao nhỏ đang phản quang, cố quan sát khuôn mặt của Dư Tần thêm vài lần.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Sao vợ lại mặc áo ngắn tay của tôi thế?]

Vưu Tĩnh hiểu sai ý, nghĩ rằng cô muốn Wechat của Dư Tần, cầm lấy điện thoại của cô thêm Wechat của anh ta, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt ám chỉ với Nhan Lộ Thanh là mình muốn thêm Wechat của Cố Từ.

Tim của Nhan Lộ Thanh đập rất nhanh, thậm chí nhanh tới mức bất thường. Cô không biết vì sao, hoặc cơ bản là cũng không có thời gian để nghĩ xem tại sao.

“…?” Mù gì.Mà giờ phút này, rốt cuộc Nhan Lộ Thanh cũng có được câu trả lời.

Tại sao lại bắt đầu phân tích bức ảnh rồi! Trọng điểm không phải là Cố Từ chụp ảnh khi nào sao???

“… Tôi cần đi ra ngoài.” Thường ngày Nhan Lộ Thanh đều ăn mặc sao cho thoải mái là được, bây giờ trên người cô đang mặc quần áo để đi ra ngoài, Cố Từ nhận ra cũng không kỳ lạ, nhưng…Là vì bề ngoài được miêu tả của Dư Tần!

Nhưng việc học tập lúc này đã khiến cho cô tạm thời quên đi mấy cái vui vẻ đó.Nhan Lộ Thanh ấm ức ngồi học, cuối cùng mới hiểu hết các kí hiệu, tốt xấu gì cũng làm được hai bước.“Gương mặt kiên cường như được dao khắc thô sơ”, “Khuôn mặt như dao cắt”, “Giống như dùng dao chạm trổ”…

Vậy mà tối nay những điều không nên làm cô đều đã làm hết.

Đó là lý do tại sao xung quanh anh ta lại có con dao bay bay!!!

Nhan Lộ Thanh trả lời một cách ỉu xìu, sau đó nhấp mở link xem thời gian bắt đầu buổi thuyết trình, cô cũng kiểm tra tuyến đường cách từ nhà mình tới trường đi mất bao lâu, vén chăn lên, phiền muộn tắt đèn rồi nhắm mắt lại.

Nhan Lộ Thanh nhìn con dao phản quang hết lần này đến lần khác, mắt đã phải chịu rất nhiều lần bị đâm vào. Sau khi thu hồi tầm mắt, cô không nhịn được muốn giơ tay nắm lấy Cố Từ ở bên cạnh, vừa hay đụng trúng tay anh.

… Đm!

Nhan Lộ Thanh ấm ức ngồi học, cuối cùng mới hiểu hết các kí hiệu, tốt xấu gì cũng làm được hai bước.–Nhiệt độ truyền đến cùng sự mềm mại kỳ lạ khiến Cố Từ sửng sốt.

Trên thế giới này còn có ai thê thảm hơn cô không?Nhưng cô cũng chẳng cho người khác thời gian kịp phản ứng, lực mạnh trên tay siết chặt, tiến đến gần tai anh thấp giọng nói: “Cố Từ, tôi sắp mù rồi.”

Nhan Lộ Thanh ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”

Nhan Lộ Thanh trả lời một cách ỉu xìu, sau đó nhấp mở link xem thời gian bắt đầu buổi thuyết trình, cô cũng kiểm tra tuyến đường cách từ nhà mình tới trường đi mất bao lâu, vén chăn lên, phiền muộn tắt đèn rồi nhắm mắt lại.

Cô nhìn vòng hoa đã được tháo xuống, nghĩ: Nếu cầm nó đi đốt, ngày mai cô sẽ không phải đội nó nữa.“…?” Mù gì.

Vì thế màn hình khoá đó lại lần nữa đột ngột mở ra, xuất hiện trong tầm mắt Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh ấm ức ngồi học, cuối cùng mới hiểu hết các kí hiệu, tốt xấu gì cũng làm được hai bước.

Trong trường đại học này có một nguyên tắc là có thể ngồi ở các dãy phía sau nhưng tuyệt đối không được đi lên phía trước, hai người cũng nhắm ngay chỗ ngồi bên cạnh hàng ghế số ba, rất nhanh đi tới bên cạnh Nhan Lộ Thanh.Nhưng không đợi cho anh hỏi gì, Nhan Lộ Thanh đã bị cô gái bên cạnh mình kia kêu quay đầu lại.

[Ngày nào cũng gửi Wechat cho mình, thời gian này phải xem thử con bé định làm chuyện gì, hay thật sự muốn học thật tốt.]“Tôi nói này, người chị em.” 

Nhan Lộ Thanh sắp tức chết rồi, nhưng không thể nói được gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cúi đầu tiếp tục soi đề.

Không lâu sau, cô nhìn thấy trên đầu ảnh chat của Cố Từ có hai bong bóng nổi lên.Nhan Lộ Thanh nhìn Vưu Tĩnh, đang nhìn thì sức chú ý chuyển tới lá trà ở trên mặt cô ta, đang nghĩ xem đó có phải Bích Loa Xuân hay không, thì thấy Vưu Tĩnh đột nhiên cười bí ẩn với cô, đưa ngón tay chỉ về phía Cố Từ: “Cậu tới cùng với người đẹp đó à?”

Khá lắm.

Có hơi đần, dẫu sao dáng vẻ này nhìn cái là biết ngay cô không làm được đề, nhưng… ở góc độ này, khuôn mặt cô chụp lên có vẻ rất xinh đẹp.Nhan Lộ Thanh rất đồng tình với cách xưng hô người đẹp này. Thật ra với khuôn mặt của Cố Từ, nói anh là người đẹp hay trai đẹp đều được, chỉ là cô thích cái trước hơn.

Cô gật đầu với Vưu Tĩnh: “Ừ.”

“À này…” Cô ta vén mái tóc rồi chỉ trỏ: “Hai người lén lút cầm tay, không nói tới chuyện thì thà thì thầm, còn dùng ảnh chụp của đối phương để làm màn hình khoá thì có phải hơi quá không. Hơn nữa trên đầu còn đội vòng hoa con mẹ nó đặc biệt dành cho mấy cặp đôi, cậu vẫn tính nói với tôi hai người không phải một cặp sao?”

… Đm!Vưu Tĩnh: “Hai người các cậu là một đôi hả?”

Cô vừa chấp nhận đủ mọi thứ từ khi xuyên qua tới nay xong thì lại bị mọi người xung quanh đánh giá bản thân là bệnh tâm thần, còn bị bắt “Chạy theo cốt truyện”. Rất nhanh sau đó có một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, đó là bảo một đứa chuyên xã hội làm bài thi giữa kỳ của trường đại học chuyên ngành công nghệ thông tin.

“…”Nhưng bị gặp khó khăn ở bước thứ ba, cô không nói một lời đẩy cuốn sách đến trước mặt Cố Từ.Nghe thấy câu hỏi, Nhan Lộ Thanh đầu tiên ngây người ra một lát: “…Hả?” Rồi sau đó lập tức hoàn hồn, cô nhanh chóng phủ nhận: “Chúng tôi không phải!”

Giống y hệt một tên trai thẳng, mở ứng dụng ra cái là một loạt đề xuất của đủ thể loại gái đẹp các thứ.

Đùa kiểu gì vậy?

“… Hả?”

Đây là lần đầu tiên có người hiểu lầm hai người họ như vậy.

Vậy theo nghĩa trên mặt chữ của cô gái trà xanh này… là nhìn trúng Cố Từ nên định chuẩn bị thảo mai với Cố Từ à?

Nhưng từ sau khi trở về từ núi Điệp Diệp, dần dà lại tự nhiên trở thành cùng nhau ăn chung ba bữa một ngày.Tim của Nhan Lộ Thanh đập rất nhanh, thậm chí nhanh tới mức bất thường. Cô không biết vì sao, hoặc cơ bản là cũng không có thời gian để nghĩ xem tại sao.

Vưu Tĩnh hiểu sai ý, nghĩ rằng cô muốn Wechat của Dư Tần, cầm lấy điện thoại của cô thêm Wechat của anh ta, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt ám chỉ với Nhan Lộ Thanh là mình muốn thêm Wechat của Cố Từ.Sau đó, cô nhìn thấy sau khi Vưu Tĩnh im lặng nghe câu trả lời, biểu cảm rõ ràng là hơi phấn khích: “Vậy cậu giúp tôi hỏi anh ấy một chút xem có thể thêm Wechat được không?” Vưu Tĩnh len lén tiến đến cạnh tai cô nói: “Tôi thấy anh ấy có ngoại hình thật sự rất lạnh lùng.”

“Bạn học Nhan Lộ Thanh.” Cố Từ gọi tên cô, nhàn nhã xoay bút trong tay: “Nếu bị ngắt trụi thì cô cũng phải đội nó nguyên một ngày.”

“…”

“À này…” Cô ta vén mái tóc rồi chỉ trỏ: “Hai người lén lút cầm tay, không nói tới chuyện thì thà thì thầm, còn dùng ảnh chụp của đối phương để làm màn hình khoá thì có phải hơi quá không. Hơn nữa trên đầu còn đội vòng hoa con mẹ nó đặc biệt dành cho mấy cặp đôi, cậu vẫn tính nói với tôi hai người không phải một cặp sao?”

Nhan Lộ Thanh từ trên ghế đứng dậy, xoay người đi về phía cửa, bên tai truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Cố Từ: “Nhớ đổi màn hình khoá.”(A… Sự kết hợp của lòng dạ đen tối và ngây thơ thật tuyệt vời~)Vậy theo nghĩa trên mặt chữ của cô gái trà xanh này… là nhìn trúng Cố Từ nên định chuẩn bị thảo mai với Cố Từ à?

Vì thế màn hình khoá đó lại lần nữa đột ngột mở ra, xuất hiện trong tầm mắt Cố Từ.

Cố Từ đang giải thích sơ qua thì đột nhiên dừng lại, có bông hoa nhỏ bay tới cạnh tay của anh.

Hôm nay Từ công chúa dễ dàng chiến thắng (ngón tay cái)Sau đó cô nhìn thấy bong bóng trên avatar của ông cụ, nhấp vào…Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ tới điều này, đang lúc không biết rốt cuộc có nên khuyên Cố Từ thêm Wechat cô ta hay không thì một giọng nói lạnh lùng quen thuộc từ bên cạnh truyền đến: “Điện thoại của cô giờ là mấy giờ?”

[Ngày nào cũng gửi Wechat cho mình, thời gian này phải xem thử con bé định làm chuyện gì, hay thật sự muốn học thật tốt.]

Nhan Lộ Thanh nhìn trà xanh trên người cô ta, im lặng lắc đầu.“… Hả?”

Cô vốn muốn gửi cho Cố Từ gì đó, nhưng góc trên bên trái hộp thoại có hiển thị con số “2”, có thêm hai tin nhắn mới.

Cố Từ bấm sáng điện thoại lên, dịch màn hình tới đối diện cô: “Thời gian của tôi hình như bị sai, chỉnh lại đã.”

Nhan Lộ Thanh: “…”

Cô vừa chấp nhận đủ mọi thứ từ khi xuyên qua tới nay xong thì lại bị mọi người xung quanh đánh giá bản thân là bệnh tâm thần, còn bị bắt “Chạy theo cốt truyện”. Rất nhanh sau đó có một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, đó là bảo một đứa chuyên xã hội làm bài thi giữa kỳ của trường đại học chuyên ngành công nghệ thông tin.Nhan Lộ Thanh không nghĩ gì khác, chỉ “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn bấm sáng màn hình nhìn thời gian, sau đó nói với Cố Từ.

“Gặp bạn.”Không ngờ hướng Cố Từ đối diện với cô cũng là hướng đối diện với Vưu Tĩnh.

Từ góc độ đó, Vưu Tĩnh vừa hay có thể nhìn rất rõ ràng. Trên màn hình khoá điện thoại của Nhan Lộ Thanh là người đẹp mà cô ta coi trọng, mà màn hình khoá của người đẹp cũng là hình Nhan Lộ Thanh.

Từ đầu tới chân nữ sinh đều quấn quanh màu xanh lá nhàn nhạt, không giống với cây thông của nam chính nguyên tác, hiệu ứng 3D xung quanh cô ấy là… lá trà. Trà xanh thật sự.Nhưng vì sao Dư Tần lại có dao nhỏ bay bay…… Đm!Nhan Lộ Thanh quay đầu lại lần nữa, nhìn thấy trên mặt cô gái trà xanh không chỉ còn trà xanh, mà còn có vẻ mặt hạn hán lời.

“…”

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Sao vợ lại mặc áo ngắn tay của tôi thế?]Đêm qua Nhan Lộ Thanh chìm vào giấc ngủ trong sự phiền muộn, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, nội tâm đa sầu đa cảm đã sớm hoá vào hư không, thay vào đó là tâm trạng hồi hộp khi phải đi đến trường học mới.Nhưng không ngờ vừa mới nhìn một cái đã khiến cho cô nhìn tới ngốc luôn.“À này…” Cô ta vén mái tóc rồi chỉ trỏ: “Hai người lén lút cầm tay, không nói tới chuyện thì thà thì thầm, còn dùng ảnh chụp của đối phương để làm màn hình khoá thì có phải hơi quá không. Hơn nữa trên đầu còn đội vòng hoa con mẹ nó đặc biệt dành cho mấy cặp đôi, cậu vẫn tính nói với tôi hai người không phải một cặp sao?”

Cố Từ cũng có nhiều sách chuyên ngành, nhưng những cuốn sách chuyên ngành đó đều ở trong phòng của anh. Hôm nay Nhan Lộ Thanh đi xem, phát hiện cách trang trí phòng so với ngày đầu tiên giống nhau y như đúc, dường như không di chuyển quá nhiều. Có tài cán để dạy cô, chắc chắn anh không cần lo nghĩ chút gì về kì thi khảo sát giữa kỳ.

Lúc chuẩn bị ra ngoài nên phải thay giày ở sảnh, Nhan Lộ Thanh tình cờ lướt thoáng qua, phát hiện màn hình điện thoại của Cố Từ sáng lên, là màn hình khoá.

Nhan Lộ Thanh mở miệng: “Cái đấy không…”

Nhan Lộ Thanh ngây ngốc, sau đó bấm vào mở bức ảnh ra…

Trà xanh ngắt lời cô: “ Người chị em à, là một cặp thì nói là một cặp, sao phải xấu hổ vậy chứ?”

Cố Từ giải thích: “Chủ yếu là nhìn biểu cảm của cô…” Anh rất tế nhị dừng lại một lát, rất có ý vị gợi ý nói: “Tôi sợ phải nhận lấy những lời chửi bới quá nhiều, cũng sợ bị nghiệp quật.”

Tác giả có lời muốn nói:“…”

Vưu Tĩnh hiểu sai ý, nghĩ rằng cô muốn Wechat của Dư Tần, cầm lấy điện thoại của cô thêm Wechat của anh ta, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt ám chỉ với Nhan Lộ Thanh là mình muốn thêm Wechat của Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh nghe anh giảng bài, vừa tức vừa giận, một bên nghĩ tới trên đầu mình còn đội một cái vòng hoa, ở trong nhà thì chẳng ra thể thống cống rãnh gì cả.