“Già cái đầu mà còn để mẹ phải làm mai, anh còn là đàn ông không?”

Hoàng Tuấn vẫn chưa hoàn hồn vì chuyện làm mai, Hồng Khánh đã bồi thêm cho anh một cú đá đầy cọc cằn, quả thực sốc đến tận óc.

Bà Hương chẳng hiểu tại sao bỗng nhiên Hồng Khánh lại hành xử có phần thô lỗ như vậy, nhưng chẳng trách móc gì, vì con trai bà nói đúng.

Bữa cơm tối đó diễn ra trong bầu không khí rất kì quái.

Ông Phước chưa hay biết chuyện nên có hơi tò mò.

Rốt cuộc, cả ngày nay ai đụng phải hai đứa con mình mà trông đứa nào đứa nấy như mới nuốt phải cả nắm ớt như thế?

Nhưng đây cũng không phải là lần đầu có tình huống này.

Nên thay vì hỏi thăm, ông mặc kệ, vợ ông vui là được.

***

Hải Uyên sau khi về nhà liền xông vào phòng tắm, mở vòi sen tắm rửa.

Chỉ có như vậy mới có thể làm dịu đi cái tâm trạng bức bối trong lòng.

Xong xuôi chuyện, Hải Uyên pha một bình trà hoa nhài mát lạnh, cùng với một bản violin quen thuộc, ra ban công thưởng thức gió trời.

Từng làn gió vờn nhau giữa không trung rộng lớn, luồn qua mái tóc mềm, phất nó khẽ bay lên.

Gió phả vào mặt mát rượi, và ánh đèn hắt đến làn da trắng nõn của Hải Uyên.

Cô ngắm nhìn thành phố Ưng Châu ngút ngàn những tòa nhà lớn bé, đến con đường yên tĩnh được thắp sáng bởi ánh đèn đường phía dưới.

Bản violin tha thiết vang, ngấm vào sâu trong tim.

Âm nhạc luôn có một sức mạnh diệu kỳ.

Nó có thể khiến người ta vui vẻ, phấn chấn.

Cũng có thể khiến người ta buồn đến nao lòng, khóc đến thương tâm.

Có thể kéo con người lên từ đáy vực thẳm, cũng có thể dìm con người xuống hố sâu vạn trượng.

Và hiện tại, khúc violin này đang an ủi tâm trạng cô.

Cùng với gió và trăng, và hương trà hoa nhài nhàn nhạt thoảng, trao lại một cảm giác bình yên khó tả.

Tầm mắt vãn sang ban công sáng đèn bên cạnh, vô tình bắt gặp Đăng Khoa đang đứng ở đó.

Chắc cậu cũng vừa tắm xong, chiếc khăn bông còn vắt ngang cổ, tóc hơi kết lại vì nước.

Cậu mặc chiếc áo phông tối màu cùng quần thể thao màu xám tro, dáng người cao ráo khỏe khoắn, và đôi mắt cậu đang nhìn cô, nhưng ánh nhìn thế nào, cô không rõ.

“Về rồi hả? Hai đứa ăn tối cả chưa?”

Đăng Khoa vẫy tay chào cô, hơi lớn giọng: “Vâng, bọn em ăn trên trường rồi.

Chị ăn chưa?”

“Ăn rồi...Mở cửa cho chị.” Dòng suy nghĩ không mấy tốt đẹp chạy ngang qua đầu vì lời vừa rồi của Đăng Khoa.

Hải Uyên lập tức rời khỏi căn hộ, cẩn thận khóa cửa lại rồi sang chỗ Đăng Khoa và Đức Minh.

Chưa kịp gõ, cánh cửa đã hé mở sau một tiếng “cạch.”

Đăng Khoa mở rộng cửa, sau đó đứng nép sang một bên, “Chị vào đi.”

Hải Uyên gật đầu, dáng vẻ có chút hấp tấp đi vào trong.

Nhìn thấy đối tượng đang say sưa chơi game trên sofa, cô nhảy tọt lên đầu còn trống của ghế, gọi một tiếng: “Minh!”

“Hết hồn hết vía!” Đức Minh giật bắn mình, chiếc điện thoại trên tay rớt xuống trúng bên gò má cậu, cảm giác nhoi nhói tức khắc ập đến.

Mà cũng may thay, vật cứng này chưa rớt trúng sống mũi ngàn vàng của cậu.

Đức Minh nói với giọng uất ức: “Chị có ghét em thì nói, sao lại đối xử với em như vậy? Em là em của chị cơ mà?”

Hải Uyên sởn gai ốc, chỉ biết cười trừ, “Thấy mà ghê.”

Đăng Khoa ngồi xuống chiếc sofa đơn, ném chiếc khăn của mình lên đầu Đức Minh, “Đừng có bày ra cái bộ dạng sướt mướt đó, trông kinh dị lắm.”

Đức Minh vắt chiếc khăn ra sau ghế, trợn mắt lườm Đăng Khoa.

Nếu không phải có chị họ ở đây thì tên điên kia chết chắc! “Chị qua chơi hay có việc thế?”

Hải Uyên sực nhớ ra chuyện, khoanh hai chân lên sofa, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, “Hôm nọ em bảo ngày mai đi thực tập ở công ty chị phải không?”

Đức Minh nhìn Đăng Khoa, rồi nhìn lại Hải Uyên, “Vâng, em với Khoa.”

“Bộ phận nào?”

Đức Minh hơi có ý cười, nói: “Tất nhiên là marketing rồi, chuyên ngành của em là marketing mà.”

Hải Uyên điếng cả người, hai tay xoa rối mái tóc, lắc nhẹ đầu, miệng lẩm bẩm: “Trời đất quỷ thần ơi...cứu tôi...” Sau đó nghiêng người, gục đầu xuống tay vịn sofa.

Dù không phải lần đầu thấy những hành động như thế này của Hải Uyên, nhưng Đăng Khoa vẫn cảm thấy lòng hơi bồn chồn, “Sao thế chị? Có chuyện gì hả?”

Đức Minh ngược lại lại cảm thấy có chút buồn cười, “Làm sao? Trong đấy có ai bắt nạt chị hả?”

Hải Uyên ôm đầu, í ử mấy tiếng, miễn cưỡng nói: “Hồng Khánh...là giám đốc marketing,” Bấy giờ, cô mới nhìn Đức Minh, nặn tiếp hai chữ: “Của em.”

“Sao nghe tên quen quen vậy ta?” Đức Minh nghiêng nhẹ đầu, cố gắng tìm lại trong kí ức của mình.

Như nhận ra điều gì, cậu đem ánh mắt mơ hồ hỏi: “Hồng...Khánh? Hồ Hồng Khánh?”

Cái gật đầu của Hải Uyên chẳng khác nào tiếng chuông chùa đột ngột vang vọng qua tai Đức Minh.

Cậu đực mặt ra một lúc, rồi tặc lưỡi, vẻ mặt vừa hoang mang vừa kinh sợ.

Sau đó liền ôm đầu, dựa vào tay vịn, giọng điệu nghe như lời than thở: “Giám...đốc? Đậu xanh rau má bà bán cá ngoài chợ đen...”

Một lát sau.

Đăng Khoa vắt chéo chân, nhàn nhã dựa vào lưng ghế.

Tâm tình phức tạp trông Hải Uyên, chớp cái đã thay đổi sắc mặt, điềm tĩnh hỏi: “Vậy nên, hai người sợ bị anh ta phát hiện hai người không phải người yêu thật sự?”

Hải Uyên khẽ lắc đầu, bần thần đáp: “Đó chỉ là chuyện sớm muộn.

Cái chị lo là anh ấy biết chị nói dối sẽ nổi giận, anh ấy khi giận...đáng sợ lắm.”

Đức Minh chưa từng nhìn thấy đỉnh điểm cơn thịnh nộ của Hồng Khánh, nhưng nhớ về sự việc bốn năm trước, cái ánh mắt hung tợn như hổ đói lướt ngang qua người, đến giờ vẫn khiến cậu cảm thấy buốt sống lưng.

Ấy vậy, Đức Minh lại nghĩ bụng: chị mà nóng lên thì cũng có khác gì người ta.

Đăng Khoa đã phần nào hiểu ra sự tình, anh hạ chân xuống, ngữ điệu nghiêm nghị: “Có bọn em ở đó, nếu anh ta dám đụng chị, bọn em sẽ...”

“Không được! Đừng đụng vào anh...” Nhận ra sự quá khích trong lời nói nên càng về sau, giọng Hải Uyên càng nhỏ lại.

Đức Minh lập tức quay sang nhìn Hải Uyên, “Khoan, chờ đã...Có phải chị còn yêu tên trai đểu đó đúng không?”

Quả nhiên, Hải Uyên sẽ né tránh ánh mắt cùng câu hỏi đó.

“A, tạm thời cứ cư xử bình thường.

Giấu được đến lúc nào thì giấu, phát hiện...thì thôi.”

Đức Minh chỉ biết thở dài bất lực.

Thời gian sau khi chia tay Hồng Khánh, chị họ anh khổ sở thế nào, anh biết.

Nhưng nhung nhớ suốt tận 4 năm trong khi cả hai đều mất liên lạc, sao có thể?

Đăng Khoa khẽ gật đầu, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Thay vào là một câu hỏi khác: “Vậy hôm nay anh ta có làm khó chị không?”

“Không, vẫn ổn.” Chỉ là, hình như cô đã khiến anh cảm thấy khó chịu, và làm khoảng cách giữa hai người xa thêm một khoảng.

Hải Uyên bỗng đứng bật dậy, “Thế nhé, chị về đây.

Hẹn gặp lại hai đứa vào ngày mai ở công ty.”

Đức Minh thắc mắc: “Ủa? Mai chị không đi chung xe với bọn em à?”

“Thôi, sáng sớm đi bộ cho tỉnh ngủ.

Vậy ha, ngủ ngon.”

Đức Minh: “Rồi, chị ngủ ngon.”

Tiễn Hải Uyên ra khỏi, Đăng Khoa mới lên tiếng: “Chị Uyên, ngủ ngon.”

Hải Uyên dừng bước, quay đầu mỉm cười, “Ừ, Khoa ngủ ngon nhé.” Rồi đi tiếp về căn hộ của mình.

Đợi khi cánh cửa bên Hải Uyên đóng lại, Đăng Khoa mới trở vào trong.

Xem ra, ngày mai sẽ là một ngày dài đối với bọn họ..