Tiểu Như đặc biệt từ tờ mờ sáng đã thức dậy, nó nhân lúc Lâm Hiên Quân vẫn còn đang ngủ ranh ma thu dọn hết đồ đạc của mình, dọn xong, Tiểu Như lén lút rời khỏi phòng, bước xuống nhà, chạy ra cửa.

Tuy nhiên, vừa mới chạy ra đến khuôn viên đã bị một đám thanh niên mặc đồ đen chặn lại.

Tiểu Như giật mình, lùi về sau, gương mặt nó trắng bệch.

- Các người là ai vậy? Tại sao lại ngáng đường của tôi? 一 Nó cáu.

Một người trong số 4 người còn lại bước đến gần Tiểu Như, khuôn mặt nam nhân đó lãnh khốc.

- Huỳnh tiểu thư, mới sáng sớm cô đã muốn ra ngoài rồi sao? Sao lại gấp rút như muốn bỏ trốn vậy? 一 Hứa Dực Khang hỏi nó.

Ánh mắt anh ta bén như gươm, một nhát giáng thẳng xuống người nó.

Dù hôm qua nó không nhớ rõ khuôn mặt người đến đưa mình đi, nhưng thông qua ánh mắt đó của anh ta hiện giờ, tuyệt đối có hóa thành tro nó cũng không lẫn được, chính xác là người đàn ông này!

- Là anh, anh chính là người bắt cóc tôi, tôi nhận ra anh! 一 Nó chỉ thẳng vào Dực Khang, quả quyết.

- Tiểu thư, kỳ thực trí nhớ cô rất tốt, vậy có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ, cô đang ở lãnh địa của ai không? 一 Hứa Dực Khang cười cười.

Nụ cười này giống hệt Lâm Hiên Quân, vừa ấm áp, vừa đáng sợ!

Tiểu Như thu tay về, khoanh trước ngực, quay mặt về phía khác.

- Vậy anh có biết, tôi là ai hay không? Nếu anh không tránh đường để tôi đi, người nhà của tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu! 一 Nó kiêu ngạo.

- Tiểu thư, tôi chỉ biết nếu cô không ngoan ngoãn trở vào trong, thiếu soái biết được sẽ không bỏ qua cho cô thôi! 一 Hứa Dực Khang điềm tĩnh.

Huỳnh Tiểu Như quay lại, nó trừng mắt, tay chỉ thẳng vào mặt anh.

- Đáng ghét, anh chỉ biết ức hiếp người yếu thế hơn mình, tôi không phục! 一 Nó phẫn nộ.

Hứa Dực Khang không trả lời, anh vươn tay, nắm chặt cổ tay nó, kéo lại gần, cuối cùng, cúi đầu, nghiến chặt răng.

- Cô bé, đừng dại đấu với lửa, em không biết tôi sẽ làm gì với em đâu!

Dứt lời, anh buông tay Tiểu Như, đồng thời lùi về sau vài bước.

- Huỳnh tiểu thư, cô vào trong được rồi! 一 Hứa Dực Khang cười hiền.

Tiểu Như nhìn thấy nụ cười này của anh, tức giận hừ vài tiếng.

Một lúc sau, tại nhà bếp.

- Anh Hiên Quân! 一 Nó gọi.

Theo phản xạ lao đến ôm lấy chàng trai trước mặt mình, đầu dụi vào ngực anh, khóe miệng tạo thành một đường cong giảo quyệt.

Huỳnh Tiểu Như nhủ thầm:

“Lần này mình nhất định phải cho Lâm Hiên Quân nhìn thấy mình đã ngoan ngoãn rồi, có như vậy anh ta mới không tức giận thả mình ra!”

Lâm Hiên Thần bị nó ôm bất ngờ, cơ mặt anh đanh lại.

Nha đầu này quả nhiên không phân biệt được ai là Lâm Hiên Quân, ai mới là Lâm Hiên Thần rồi!

Lâm Hiên Thần thở dài, anh vươn tay, đặt lên hông Tiểu Như, dứt khoát mang nó rời khỏi mình.

Tiểu Như bị đẩy ra, nó tròn mắt.

- Anh Hiên Quân, anh làm sao vậy? Anh bị dị ứng với em sao? 一 Nó ngây ngô.

Lâm Hiên Thần “...” ha, tên ngốc đó dị ứng với nó thì thật tốt!

- Nếu đã như vậy, anh trả em về với nhà họ Lý có được không? Em không về họ nhất định sẽ lo lắng mà đi tìm em đó! 一 Nó thừa nước đục thả câu.

Lâm Hiên Thần “...” anh cũng rất muốn, chỉ là có lòng nhưng vô lực.

- Sao anh không nói gì? Anh đồng ý với em đi được không? Đi mà anh, em muốn trở về nhà họ Lý! 一 Nó nũng nịu.

Hai tay nắm lấy cánh tay Lâm Hiên Thần, hành động không khỏi khiến Hiên Thần khó xử.

Lâm Hiên Quân lần này trở về một phần cũng là muốn dành lại Huỳnh Tiểu Như về tay mình, anh là em trai, lẽ ra nên ủng hộ mới phải.

Chỉ có điều, nếu dùng cách này để buộc nó bên cạnh mình, Lâm Hiên Quân cảm thấy hạnh phúc sao?

Anh nhìn nó, lạnh lùng gạt tay ra.

- Anh không phải Lâm Hiên Quân! 一 Anh trả lời.

Huỳnh Tiểu Như mở to mắt, bất giác lùi về sau.

- Anh không phải Lâm Hiên Quân? 一 Nó lặp lại.

Cả người sắp sửa đứng không vững, đột nhiên, từ phía sau lúc này có một cánh tay nhanh phủ qua người Huỳnh Tiểu Như, dứt khoát đem nó ôm vào lòng, Lâm Hiên Quân cắn lên tai Tiểu Như một cái.

- Ưm...!一 Nó nhăn mặt.

- Cục cưng, em muốn thoát khỏi anh thật sao? Không dễ như vậy đâu! 一 Lâm Hiên Quân nhếch môi.

Lâm Hiên Thần chứng kiến, mặt mũi anh nghiêm trọng.

- Lâm Hiên Quân đủ rồi, anh có biết con bé là trẻ con hay không? Em là luật sư, em có thể đi tố cáo anh đấy! 一 Lâm Hiên Thần phẫn nộ.

- Lâm Hiên Thần, em sẽ không làm như vậy, anh dám cá với em! 一 Lâm Hiên Quân tự mãn.

Lâm Hiên Thần không trả lời, anh cắn răng, hai nắm tay xiết chặt lại.

Lâm Hiên Quân, tại sao?

***

Bữa sáng sau đó cũng được Lâm Hiên Thần chuẩn bị tươm tất đâu vào đấy, ngồi ở bàn ăn, Tiểu Như hết thảy đều không ăn qua một miếng nào, từ đầu đến cuối cũng không chịu hé răng.

Lâm Hiên Quân nhìn thấy nó như vậy, không tránh khỏi đau lòng!

Tiểu Như từ nhỏ mà anh quen biết rất ngoan ngoãn, tại sao bây giờ nó lại bướng bỉnh không chịu nghe lời anh? Lẽ nào bị Lý Ân Tinh dạy hư rồi?

Hơi thở Lâm Hiên Quân nặng nề.

Anh vươn tay kéo Tiểu Như lại gần mình, tay còn lại nhẹ cằm Tiểu Như lên.

- Huỳnh Tiểu Như, anh muốn em lập tức ăn sáng, em nghe thấy rồi chứ? 一 Anh ra lệnh.

Tiểu Như nhìn anh, hai hốc mắt đỏ hoe.

- Em không muốn ăn, anh có giết chết em em cũng không muốn ăn! 一 Nó trả lời.

- Huỳnh Tiểu Như, em dám? Trước giờ chưa từng có ai không dám nghe lời anh, em đúng là bị nuông chiều đến không biết thế nào là phép tắc thật sự rồi.

Không muốn ăn? Được, anh sẽ lấp miệng em bằng cách khác! 一 Lâm Hiên Quân nghiến chặt răng.

Dứt lời, anh cúi đầu, dùng môi khóa chặt môi nó lại.

***

Tại sân thượng.

- Lâm Hiên Quân, anh làm vậy có quá bảo thủ rồi hay không? Nếu mẹ biết được, bà ấy nhất định sẽ vui cho anh sao? 一 Lâm Hiên Thần đanh thép.

Anh đứng sau Lâm Hiên Quân, trong lòng không tránh khỏi phẫn nộ.

6 năm trước Hiên Quân theo ba quay trở về Thượng Hải, được ông đào tạo trở nên tài giỏi như bây giờ, được người người nể phục.

Lẽ ra anh còn ngây thơ cho rằng môi trường sống vốn dĩ không ảnh hưởng đến tính cách, nhưng xem ra, anh sai rồi!

Không ngờ, vẫn là hai chữ không ngờ này thức tỉnh anh!

Lâm Hiên Quân không tỏ ra tức giận gì, ngược lại anh còn bình thản chấp nhận những lời chỉ trích mà Lâm Hiên Thần dành cho mình, phong thái đầy kiêu hãnh.

- Lâm Hiên Thần, một luật sư như em thích nói đạo lý nhỉ? Anh cảm thấy cách anh làm rất chính đáng, không có gì là bảo thủ! 一 Lâm Hiên Quân trả lời, giọng điệu anh dửng dưng.

- Chính đáng? Anh cho người bắt cóc mất con bé là chính đáng hay sao? Buộc một người không yêu anh bên cạnh anh suốt đời, dùng quyền lực để uy hiếp con bé giao cả đời cho anh, anh dám nói anh không ấu trĩ không? 一 Lâm Hiên Thần đay nghiến.

- Chà, có vẻ em còn bảo thủ hơn anh nhiều đấy em trai à! 一 Lâm Hiên Quân cười cười.

Anh quay đầu, mặt mũi xen phức tạp.

- Tiểu Như là người anh yêu, anh đòi lại con bé thì có gì sai chứ? Nhà họ Lý nợ chúng ta quá nhiều rồi, bây giờ con trai ông ta còn muốn độc chiếm người con gái anh yêu, anh không suy nghĩ vấn đề đơn giản như em được! 一 Lâm Hiên Quân nghiến chặt răng.

Lâm Hiên Thần lắc đầu:

- Nhưng mà dù gì chúng ta cũng là...

- Em thừa nhận họ à? Còn anh thì không đâu, sau khi mẹ chúng ta khỏe lại, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.

Thượng Hải mới là nhà chúng ta, em nghe thấy rồi chứ? 一 Lâm Hiên Quân đanh thép.

Dứt lời, anh bỏ đi, được vài bước liền dừng lại.

Lâm Hiên Quân lãnh khốc, nói một câu:

- Nếu em dám ở sau lưng phản bội anh, anh nói em biết, anh không ngại xuống tay với em đâu!.