- Phí Mặc Nhiên, rốt cuộc anh có chuyện gì muốn nói với tôi có phải không?

Tiểu Như không kiên nhẫn lên tiếng, đồng thời ngẩng lên nhìn Mặc Nhiên, từ góc độ này quả nhiên có thể giúp nó nhìn rõ tất thảy người đàn ông ưu tú.

Phí Mặc Nhiên đối mặt Huỳnh Tiểu Như, hai tay anh xiết chặt, trong lòng tư tưởng từ sớm đã đấu tranh gay gắt.

“Bây giờ mình nên làm sao đây? Tiểu Như nếu như ngay lúc này biết được thân thế thật sự của con bé, liệu rằng con bé có bình tĩnh nhìn nhận mình hay không? Chưa kể sức khỏe con bé chỉ vừa mới ổn định, ngộ nhỡ vì chuyện này phát bệnh lần nữa, Phí Mặc Nhiên mình có thể vui vẻ được hay sao? Không được, mình không thể mạo hiểm, mình không thể ích kỷ như vậy được.”

Kiều Chấn Nhiên đứng bên cạnh vẫn chưa khỏi rời mắt, chứng kiến mặt mũi càng trở nên phức tạp.

“Nguy rồi, nếu như anh ấy cứ mãi do dự nhất định sẽ ảnh hưởng kế hoạch. Sau này đừng nói là nhìn nhận Tiểu Như, cho dù đến gần con bé người nhà họ Lý cũng sẽ không cho anh ấy có cơ hội làm vậy. Phí Mặc Nhiên nhất định lo lắng Tiểu Như sẽ kích động phát bệnh, anh ấy bình thường là người rất lý trí, tại sao liên quan đến Tiểu Như anh ấy lại không thể dứt khoát? Không được, mình không thể để anh ấy vì lo sợ mà mềm lòng, mình không thể để anh ấy dày vò chính mình nữa.”

Thời điểm Kiều Chấn Nhiên đi đến muốn nói rõ mọi chuyện với Tiểu Như, Phí Mặc Nhiên phản ứng kịp thời dang tay chặn Kiều Chấn Nhiên lại, đồng thời hơi ngoảnh đầu lại sau.

Phí Mặc Nhiên chua xót, nói:

- Để con bé yên được không? Coi như là anh cầu xin em, anh không muốn sau này anh phải như khi đó dày vò mình, anh không muốn trong lòng của anh lại có thêm nuối tiếc nữa.

Kiều Chấn Nhiên dừng lại, lông mày tinh xảo hết thảy đều hạ xuống.

- Phí Mặc Nhiên, anh cho rằng em làm chuyện này là vì bản thân của em sao? Phí Mặc Nhiên, 10 năm, 10 năm qua anh vì bí mật này sống trong dày vò với anh chưa đủ sao? Phí Mặc Nhiên, em chỉ muốn thay anh nói rõ ràng mọi chuyện, tại sao anh lại không thể dứt khoát một lần chứ?

- Bởi vì anh không thể, anh không thể chỉ nghĩ cho cảm giác trong lòng anh. Chấn Nhiên, em biết rõ tại sao anh luôn do dự mà phải không?

- Không sai, bởi vì anh trong đoạn tình cảm này đặt quá nhiều kỳ vọng, bởi vì anh trong đoạn tình cảm này phí quá nhiều thanh xuân. Phí Mặc Nhiên, cho dù anh có muốn che giấu, anh cho rằng nó không có ngày bị phơi bày hay sao? Con bé không phải là người không hiểu chuyện, anh che giấu đối với anh và con bé có công bằng hay không?

Đến đây Phí Mặc Nhiên không trả lời, thu tay, xoay đầu nhìn Tiểu Như, đáy mắt chuyển sang một màu máu đỏ rực.

“Không sai, nếu như mình không nói, mình sợ mình sẽ không có cơ hội để bày tỏ. Dù sao Tiểu Như cũng là người thân nhất của mình, mình không cho phép có bất kỳ một ai khác cướp con bé rời khỏi. Cho dù là Lý gia hoặc là Huỳnh gia cũng như vậy. Tiểu Như là của một mình mình, con bé phải là của mình, cả đời này cũng phải là của mình.”

Huỳnh Tiểu Như không hiểu cả hai có chuyện gì, ngây ngốc dán mắt về phía Phí Mặc Nhiên, hỏi:

- Phí Mặc Nhiên, anh làm sao vậy? Có phải anh không khỏe hay không?

- Không Tiểu Như, anh ổn!

Phí Mặc Nhiên trả lời, dứt lời liền thu hẹp khoảng cách với Tiểu Như, tay lớn bất ngờ vươn ra chạm đến má non nõn.

Phí Mặc Nhiên cúi thấp người, vừa vặn quan sát Huỳnh Tiểu Như, trên môi kèm theo một nụ cười ấm áp.

Lại nhìn bảo bối nhỏ xinh đẹp, cơ mặt căng thẳng Phí Mặc Nhiên lần lượt đều giãn ra.

Phí Mặc Nhiên trìu mến lên tiếng hỏi:

- Tiểu Như, bây giờ anh muốn đưa em đến một nơi, đến đó em sẽ hiểu mọi chuyện, em có thể đi cùng anh và Chấn Nhiên được không?