Cả bọn tối đó nghỉ chân ở nhà của già làng, trước đó nhận được thông báo có bọn hắn viếng thăm ông cùng người nhà liền chuẩn bị chu đáo về chỗ ngủ, riêng Tiểu Như được đặt cách ngủ cùng phòng với hắn.

Huỳnh Tiểu Như trước khi đến được đây đã ngủ, Lý Ân Tinh giao lại hành lý của hắn cho Lý Ân Vỹ giữ, cá nhân hắn mang Tiểu Như về phòng trước.

Tương tự còn lại sẽ được chia ra làm 2 phòng, Lý Ân Vỹ, Lạc Khang Thần 1 phòng, cuối cùng sẽ do 3 người còn lại ở cùng nhau 1 phòng.

Sau khi đã phân chia ổn thỏa, mọi người tản nhau ra, trở về phòng nghỉ ngơi.

***

Buổi sáng mọi người tập trung ở trước nhà, tất cả dụng cụ cần thiết đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, vừa định rời khỏi, từ trong nhà Huỳnh Tiểu Như chạy ra, nói:

- Mọi người, cho em theo với có được không? Em cũng muốn đi cùng với mọi người nữa a!

Tối qua ngủ sớm cho nên tinh thần Tiểu Như đặc biệt rất phấn khởi, mặt mũi xinh đẹp đầy hào quang!

Lý Ân Vỹ từ trong nhà đi ra, đi đến đứng bên cạnh Tiểu Như, anh vò vò mái tóc rối.

- Tiểu Như, mới sáng sớm mà đã ồn ào như vậy rồi, vậy đi, tôi chịu thiệt ở lại đây với em có chịu không? Dù sao sức đề kháng của em từ nhỏ đã rất yếu, ngộ nhỡ đi theo xảy ra chuyện gì thì làm sao!

Không sai, Lý Ân Tinh cũng vì nguyên nhân này muốn Lý Ân Vỹ bên cạnh chăm sóc Huỳnh Tiểu Như thay hắn, nếu giao nó cho Young hắn lại không an lòng, bất đắc dĩ mang nó đi đến đây!

Tiểu Như nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh tanh.

Nó nhận ra hắn cũng không đồng tình, nhanh như cắt chạy đến chỗ Khang Thần, nũng nịu nắm lấy cánh tay anh.

- Anh Khang Thần, cho em đi theo bọn anh có được không? Em hứa em sẽ không gây chuyện, anh cho em đi theo với nha?

- Tiểu Như, anh...

Lạc Khang Thần còn chưa kịp nói hết Lý Ân Tinh đứng phía sau đã vươn tay, nắm lấy tay Tiểu Như, kéo nó quay lại đối diện hắn.

- Huỳnh Tiểu Như, tốt nhất là em nên quên chuyện đó đi, bây giờ em nên ở lại đây, đừng để tôi phân tâm khi làm việc nữa. Nếu không, tôi sẽ không tha cho em đâu.

Huỳnh Tiểu Như chu môi một cái, ủ rũ đi đến chỗ của Lý Ân Vỹ.

Lý Ân Vỹ nhìn thấy liền trêu chọc:

- Lêu lêu, có người không được anh của tôi cho đi theo kìa. Đáng thương nha!

- Hứ! Tôi không thèm!

Nó liếc xéo Lý Ân Vỹ một cái.

Lý Ân Tinh quan sát bọn trẻ, gằn giọng:

- Đủ rồi, Tiểu Như anh giao lại cho em, nhớ chăm sóc con bé cho đàng hoàng, nếu không thì đừng trách anh sao độc ác!

Lần này đến lượt nó lè lưỡi trêu chọc anh:

- Đáng đời anh, đồ ngốc!

- Em...

Lý Ân Vỹ cứng họng.

***

Lý Ân Vỹ là idol trên mạng, từ những ca khúc do anh viết, những bài hát được anh cover đều được đông đảo người hâm mộ, dĩ nhiên Lý Ân Vỹ rất tự hào về điều này!

Buổi trưa anh tranh thủ ngồi ở phòng khách lướt Internet một lúc, trong lúc đó Tiểu Như ngồi bên cạnh chơi game, cảm thấy buồn chán, Tiểu Như tắt điện thoại, quay sang nhìn chằm chằm Lý Ân Vỹ.

Nếu không phải bình thường Lý Ân Vỹ có sở thích làm bạn với côn trùng, còn lại anh ta đều vô cùng hoàn hảo, so với 2 người anh còn lại đều không hề khác biệt.

Được một lúc, Huỳnh Tiểu Như lên tiếng:

- Lý Ân Vỹ, chơi với tôi đi, suốt ngày chỉ nhìn điện thoại tôi cảm thấy buồn lắm.

Lý Ân Vỹ vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại, tùy tiện đáp:

- Không phải em là tác giả ngôn tình nổi tiếng sao? Sao không dành thời gian suy nghĩ chương mới cho bộ truyện của mình? Hoặc là điện thoại nói chuyện với hội bạn của em chẳng hạn, tôi nghĩ bọn em chắc sẽ có nhiều chuyện tán ngẫu với nhau lắm.

- Nhưng mà bọn họ bây giờ đều rất bận, hơn nữa tôi cũng không thể tập trung suy nghĩ ra chương mới, tôi đang muốn đi chơi, anh dẫn tôi đi có được không?

Nó nói, Lý Ân Vỹ trước sau đều không đổi thái độ.

- Bây giờ tôi cũng đang rất bận, em chịu khó ngồi đó một chút đi, một chút sẽ không thấy buồn nữa.

Huỳnh Tiểu Như không nói thêm lời nào, đứng dậy, lủi thủi bỏ ra ngoài.