Bùi Hiển quỳ xuống nói: “Phò mã gia, qua Tuy Thành, suốt đọc đường về kinh thành là đường lớn, nhất định Ân gia sẽ cử trọng binh hộ tống phu thê thiếu chủ, chúng ta không có khả năng ra tay được nữa. Đợi thiếu chủ quay về hoàng cung, gặp được hoàng thượng...” Tiếng nói của Bùi Hiển càng lúc càng thấp, khuôn mặt trắng bệch như bông tuyết dưới mặt đất.

Thấy Lý Trọng Nguyên run rẩy không nói, Bùi Hiển lại bi ai nói: “Phong cách làm việc của thiếu chủ mọi người đều biết, có công tất trọng thưởng, có tội sẽ phạt nặng… Lần này chúng ta đâu phải sai lầm đơn giản đâu, sai người ám sát phu thê thiếu chủ… nhất định là phải chết rồi.”

“Sẽ không...” Lý Trọng Nguyên lắc đầu lẩm bẩm nói, “Sẽ không, sẽ không chết, thiên mệnh mới về tay ta, sao nhanh như vậy đã bị cướp mất rồi? Chắc chắn là không, chắc chắn là không?”

“Phò mã gia có tính toán gì không?” Bùi Hiển tiến lên một bước la lên: “Chúng thần đã đánh cược tính mệnh bản thân và gia đình cho ngài, giờ trắng tay, không còn đường về, tất cả… chỉ có kiên trì đến cùng.”

“Có tính toán gì không...” Lý Trọng Nguyên chợt lùi về sau mấy bước, bàn tay bóp chặt đến mức khớp tay kêu rôm rốp, “Còn có thể làm gì nữa? Người của chúng ta ở trong cung có tin tức gì không?” Thân thể hoàng thượng rốt cuộc thế nào rồi?”

Bùi Hiển thấp giọng nói: “Phò mã gia nói không sai, thân thể hoàng thượng sớm đã suy nhược. Người của chúng ta tìm chút bã thuốc hoàng thượng dùng mang ra khỏi cung đưa cho danh y trong thành kiểm tra, trong thuốc của hoàng thượng có thất tâm liên. Thuốc này dược tính cao, có thể làm cho người ta khôi phục tinh thần sáng láng, nhưng kì thực… tổn thương đến thân thể rất nhiều. Từ khi chúng ta xuất binh công Lương, thân thể hoàng thượng ngày càng sa sút, chẳng qua là cố chống chọi để uy hiếp chúng thần trong triều mà thôi…”

“Thất tâm liên?” Lý Trọng Nguyên như là buông tiếng thở dài, “Phụ hoàng sao lại phải như vậy, không biết trân trọng thân thể của mình, là vì sợ khi người đi rồi không có ai chăm lo cho giang sơn Đại Chu thay người sao? Nếu Sài Chiêu thực sự chết rồi, trong lòng phụ hoàng dự tính chọn ai làm thái tử đây... Bùi Hiển ngươi nói xem, trên dưới Đại Chu còn có ai có khả năng tiếp nhận trách nhiệm từ phụ hoàng chứ?”

Bùi Hiển cẩn thận nhìn vẻ mặt khó dò của Lý Trọng Nguyên, phụ hoạ theo nói: “Theo như thuộc hạ thấy, chỉ có phò mã gia là có đủ khả năng để đảm nhận trọng trách này.”

“Nhưng phụ hoàng lại do dự, không có dự tính này.” Lý Trọng Nguyên thở dài không ngớt nói, “Ngươi nói xem, ta có nên giục người bên cạnh phụ hoàng chỉ điểm... để ông già mọt xương đó đưa ra quyết định càng nhanh mới tốt.”

Bùi Hiển khẽ nhíu mày, run giọng nói: “Nếu thật là có thể khuyên bảo hoàng thượng đưa ra quyết định, tất nhiên là hay nhất…”

“Thiếu chủ chưa chết...” bên ngoài đình nhỏ, Ngô Hữu khó có thể tin được khẽ lẩm bẩm, “Thiếu chủ còn sống!”

“Ai?” Bùi Hiển cảnh giác hô, “Kẻ nào đang trốn bên ngoài?”

Ngô Hữu giật mình hiện người ra, ánh mắt tràn ngập sự kinh hoảng, “Trọng Nguyên đại ca… Huynh đã biết chuyện thiếu chủ chưa chết từ sớm rồi đúng không? Vì sao không bẩm báo hoàng thượng, vì sao... lại sai người đi giết thiếu chủ?”

“Ngô tướng quân...” Bùi Hiển chỉ vào Ngô Hữu cả kinh nói, “Huynh nói bậy bạ gì đó! Huynh nghe lầm rồi...”

Lý Trọng Nguyên ngăn cản Bùi Hiển, chắp hai tay sau lưng chầm chậm đi đến cạnh Ngô Hữu đang trừng mắt vì kinh ngạc, tim Ngô Hữu như muốn rớt khỏi lồng ngực, “Trọng Nguyên ca, huynh nói cho đệ biết… huynh mau nói cho đệ biết.”

“Đúng là Sài Chiêu còn sống!” Lý Trọng Nguyên gằn từng chữ, “Ngô Hữu, ta là Trọng Nguyên đại ca mà đệ gọi hơn chục năm nay, đại ca gặp nạn, đệ có thể ngồi yên không để ý không?”

Ngô Hữu hiểu được thâm ý trong lời Lý Trọng Nguyên. Lý Trọng Nguyên trước mặt khí thế kinh người mà hắn chưa từng thấy, Ngô Hữu sợ hãi mà cắn chặt môi đến xanh tím, nuốt yết hầu không nói lên lời.

Lý Trọng Nguyên đè mạnh bờ vai đang muốn né tránh của Ngô Hữu, nhìn chăm chú vào ánh mắt hốt hoảng của hắn nói: “Ngô Hữu, đệ nghĩ kỹ coi, đệ muốn nhìn thấy ta chết sao?”

“Trọng Nguyên đại ca...” Ngô Hữu vội vàng lắc đầu nói, “Hay là... huynh đi nói với hoàng thượng, xem huynh vì Sài gia lập được nhiều công lao như vậy... Hoàng thượng nhất định là sẽ bỏ qua. Vô luận như thế nào, thiếu chủ vẫn còn sống...”

“Không thể nào!” Lý Trọng Nguyên phất tay áo phẫn nộ quát, “Hoàng thượng trong mắt chẳng bao giờ chân chính có ta, sao có thể tha cho ta được! Trong mắt ông ta chỉ có đứa cháu bảo bối kia, chưa từng chứa người bên ngoài! Hoàng thượng nếu biết, ta cũng chắc chắn phải chết!”

“Sẽ không!” Ngô Hữu kêu gào nói, “Lúc này, hoàng thượng sẽ không tuyệt tình như vậy, Trọng Nguyên ca, huynh không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.”

“Nếu là trước đây...” Lý Trọng Nguyên tỏ vẻ âm ngoan, “Hoàng thượng có thể sẽ tha cho ta, nhưng nay ta phụ Tịnh Nhi… Ngô Hữu, đệ nghĩ ta còn có thể sống? Cho dù may mắn miễn tội chết, tuổi già chỉ sợ cũng là chết trong thiên lao, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Ta và đệ cùng nhau lớn lên, đệ nhẫn tâm thấy như ta vậy? Ngô Hữu... Đệ thực sự muốn thấy ta như vậy sao?”

(Đùa chứ, đang lúc ốm đau mệt mỏi mà làm đúng cái chap hai tên cẩu nhân này, chả có hứng tý nào ☹)

Ngô Hữu lùi bước, tuyết lạnh trơn trượt, Ngô Hữu lảo đảo suýt nữa là té xuống đất, Bùi Hiển thấy Ngô Hữu không nghe theo, bàn tay lặng lẽ cầm chặt kiếm bên hông, nhìn Lý Trọng Nguyên ra điều hỏi ý kiến, Lý Trọng Nguyên ý bảo Bùi Hiển không nên hành động thiếu suy nghĩ, vẫn nhìn Ngô Hữu đe doạ, ánh mắt lạnh buốt.

“Ngô Hữu.” Lý Trọng Nguyên nhếch miệng nói: “Lý gia và Ngô gia đều là gia tướng của Sài vương phủ, núi đao biển lửa thấy chết không lùi, đến bây giờ, Ngô gia thế nào, còn Lý gia thì sao?”

Bàn tay Ngô Hữu nắm chặt bông tuyết lạnh như băng, lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng cùng thiếu chủ đối xử tử tế với hai nhà chúng ta, chúng ta đều phải cảm thấy thoả mãn mà chịu ơn…”

Lý Trọng Nguyên đi từng bước đến gần, “Thoả mãn? Ngô Hữu đệ nhìn Ân gia đi… Huynh đệ nhà họ Ân đi theo Sài Chiêu bao lâu? Chẳng qua mới chỉ hơn 1 năm, Ân Sùng Húc đã là đô thống nắm trong tay mấy vạn đại quân, Ân Sùng Quyết a dua nịnh hót, cũng khiến cho hoàng thượng có cái nhìn khác trước, trước mặt văn võ bá quan khen ngợi không ngừng… Huynh đệ bọn họ sớm đã vượt qua đệ. Ngô Hữu, đệ anh dũng nhiệt tình, có gì mà không bằng anh em bọn họ. Đệ và đại ca đệ, chịu cả đời bị bọn họ dẫm dưới chân sao?”

Mắt Ngô Hữu lấp lánh, lộ ra lệ nóng của nam nhi, nức nở cười chống đỡ, “Trọng Nguyên đại ca cũng từng nói, Ân Gia Bảo xuất ra nhân lực vật lực, cho nên mới được như vậy…”

“Ngô tướng quân!” Bùi Hiển tiến lên một vội nói, “Đã là lúc nào rồi, lúc này không đứng dậy còn đợi bao thuở! Phiêu Kị quân trên dưới đã là không có đường lui, nếu huynh cũng nguyện ý trợ giúp phò mã gia một tay, phần thắng của chúng ta càng nhiều hơn mấy phần, Ngô tướng quân! Ta đây đẫm máu bao năm như vậy, chắc huynh cũng không muốn nhìn thấy Bùi Hiển này mất mạng đi!”

“Các ngươi định làm gì!” Sắc mặt Ngô Hữu trắng bệch nói.

Bùi Hiển nhìn về phía Lý Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên thong thả bước đi nhìn màn đêm tràn ngập tuyết rơi: “Nếu đệ đã ở đây, ta cũng không muốn dối đệ nữa, Sài Chiêu và Nhạc Hoành đã trên đường lên kinh, đoạn đường này người của Ân Gia Bảo chắc chắn nghiêm ngặt bảo vệ phu thê họ... Trước khi Sài Chiêu vào kinh gặp hoàng thượng, ta chỉ có một con đường có thể đi.”

Bùi Hiển nhìn chằm chằm Lý Trọng Nguyên, ánh mắt Ngô Hữu như bị băng tuyết bao phủ, sợ hãi nhìn người quen thuộc mà trở lên xa lạ này.

Lý Trọng Nguyên vươn tay, chỉ trong chốc lát bàn tay đã đầy tuyết, “Trước khi Sài Chiêu gặp hoàng thượng, khiến hoàng thượng lập ta là thái tử… Đăng cơ đế vị.”

Ngô Hữu há hốc miệng, toàn thân lạnh cóng, “Đăng cơ… Huynh điên rồi sao? Trong mấy ngày làm gì có chuyện hoàng thượng sẽ ra chiếu lập thái tử, để cho huynh lập tức đăng cơ đế vị… Huynh điên rồi, điên rồi.” Ngô Hữu chợt dừng lời, nhìn ánh mắt trong vắt trong màn đêm của Lý Trọng Nguyên, “Huynh… huynh muốn...”

“Xuỵt…” Lý Trọng Nguyên giơ ngón tay trỏ lên môi thấp giọng nói: “Ngô Hữu đã biết bí mật của Trọng Nguyên ca, còn không muốn giúp ta sao?”

Ngô Hữu muốn bò dậy, nhưng hai chân sớm đã bị tuyết phủ lạnh cóng, xụi lơ khó mà đứng dậy, hắn muốn hét lên, nhưng màn đêm tuyết trắng, có thể gọi tới ai chứ…

“Thiếu chủ...” Ngô hữu gần như là khóc nói, “Chúng ta không đấu lại... Từ nhỏ ta và huynh đều đi theo thiếu chủ, làm sao có thể nghịch ý thiếu chủ... Không đấu lại, Trọng Nguyên đại ca, quên đi, quên đi...”

Lý Trọng Nguyên bước nhanh về phía trước túm gáy Ngô Hữu hung hăng bịt miệng hắn, tức giận nói: “Ngay cả đệ cũng thấy ta không bằng hắn? Đệ và hoàng thượng cùng mọi người đều giống nhau, đều nghĩ giang sơn Đại Chu này là của Sài Chiêu, tất cả đều để lại cho Sài Chiêu. Cho dù Sài Chiêu rơi xuống sông Hoài chết rồi, giang sơn này cũng không đến tay Lý Trọng Nguyên ta, phải không?”

Ngô Hữu hoảng sợ nhìn khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn của Lý Trọng Nguyên, run giọng nói, “Không phải vậy… không phải vậy.”

Lý Trọng Nguyên đẩy Ngô Hữu, rút kiếm bên hông nhắm thẳng tim hắn nói: “Lúc này ta có thể một kiếm giết ngươi. Ngô Hữu nếu không nể tình cảm từ nhỏ của chúng ta, ta đã sớm không để cho ngươi nghe được nhiều lời tâm huyết như vậy. Ta không đành lòng nhìn ngươi đi tìm cái chết, ngươi nhẫn tâm... Để ta không được sống? Ngô Hữu, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có ủng hộ ta không?”

“Trọng Nguyên đại ca…” Ngô Hữu cúi đầu quỳ trước mặt Lý Trọng Nguyên, “Đệ có thể giúp được huynh gì chứ? Hoàng thượng đối với Ngô gia không tệ, nếu cha biết đệ làm ra chuyện gì mưu hại thánh thướng… nhất định cũng giết đệ. Ngô Hữu không đủ sức hại thiếu chủ, cũng không có cách mưu tính với hoàng thượng… Ngô Hữu không làm được gì cả...”

Lý Trọng Nguyên chậm rãi buông trường kiếm trong tay xuống, tay đè lên bờ vai run rẩy của Ngô Hữu, hạ giọng nói: “Đệ gọi ta một tiếng Trọng Nguyên đại ca, ta sẽ là đại ca của đệ. Sài gia có thể cho huynh đệ hai người thứ gì, ta sẽ có thể cho gấp trăm gấp ngàn lần… Đợi ta quân lâm thiên hạ, tất nhiên cũng phải thống nhất sơn hà, đến lúc đó...” Lý Trọng Nguyên mơ ước nói, “Chức đại soái công Lương giao cho đệ được không? Huynh đệ họ Ngô nhất định sẽ không khiến ta thất vọng. Ngô Hữu, nếu không có nắm chắc, ta sao lại khuyên nhủ đệ? Đệ phải tin ta.”

“Tin huynh…” Tiếng Ngô Hữu mong manh như tơ nhện, nhìn Lý Trọng Nguyên buông kiếm xuống, “Đệ tin.”

Bùi Hiển thấy Lý Trọng Nguyên đã trấn an được Ngô Hữu, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Phò mã gia, chúng ta không còn nhiều thời gian, phải sắp xếp ổn thoả mới được.”

“Ta biết.” Lý Trọng Nguyên vội tra kiếm vào vỏ, “Đêm nay đã muộn quá rồi, vào cung cũng không gặp được hoàng thượng, chỉ sợ sẽ khiến Tịnh Nhi và nội thị sinh nghi... Ngày mai ta sẽ có nhiều chuyện muốn nói với nhạc phụ đại nhân, chỉ mong thân thể ông ấy khoẻ chút, có thể nghe những lời ta đã tích góp trong lòng từ lâu, cũng có thể đặt đứa con rể này vào trong mắt.”

“Ngô Hữu.” Lý Trọng Nguyên lạnh lùng nói.

“Có!” Ngô Hữu run run vội vàng lên tiếng trả lời.

“Đêm nay...” Lý Trọng Nguyên nhìn dáng vẻ run rẩy của hắn, “Đệ ở trạm dịch đi, bên ngoài gió lớn tuyết lớn, đường rất khó đi.”

“Ngô Hữu tuân theo Trọng Nguyên ca phân phó.” Ngô Hữu dựa vào thân cây tập tễnh đứng dậy, lòng bàn chân tê rần, suýt chút nữa thì trượt ngã.

Lý Trọng Nguyên xoa hai bàn tay đỏ lên vì đông lạnh, cụp mắt nói, “Tịnh Nhi muốn hoà ly với ta, chuyện Vĩnh Lạc công chúa hoà ly, chắc không phải là chuyện nhỏ rồi. Phò mã ta đây, nếu không được lòng phụ hoàng, thì cũng nên đi khóc lóc sám hối một phen. các ngươi nói xem có đúng không?”

“Phò mã gia anh minh!” Bùi hiển vỗ tay hoan nghênh nói, “Nói đến chuyện hoà ly, hoàng thượng thế nào cũng gặp ngài.”

“Ngô Hữu, đệ nói xem?” Lý Trọng Nguyên nhìn Ngô Hữu nói.

Ngô Hữu chật vật mở miệng nói: “Quả thực có khả năng. Công chúa cho dù biết, cũng sẽ không hoài nghi...”

“Đệ cũng nói là có khả năng, vậy thực sự có khả năng.” Lý Trọng Nguyên cười nói “Thiên mệnh gần ngay gang tấc, trời xanh cho ta một con đường, nếu đã không có đường lui, vậy ta bỏ ra tất cả đánh một trận. Trước đây liều chết cố thủ ở Vân Đô đến cùng, Sài gia không phải là đánh cược số mệnh sao? Hắn có thể, ta cũng có thể.”

Hoàng cung

Giờ Tý đã tới, thấy ngự thư phòng ánh nến sáng rực, Sài Tịnh bưng chén thuốc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thấp giọng nói: “Phụ hoàng, uống thêm một chén thuốc đi.”

Sài Dật ngửa mặt nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của nữ nhi, đau lòng nói: “Sao con còn chưa đi nghỉ? Cũng không nhìn coi mình biến thành cái dạng gì rồi, mấy ngày gầy đi trông thấy, đâu còn dáng vẻ công chúa Vĩnh Lạc tôn quý của Đại Chu? Khác gì đám nữ nhân bị phu quân ruồng bỏ trên phố chứ!”

“Phụ hoàng.” Sài Tịnh buông chén thuốc cười trừ nói, “Tịnh Nhi chẳng qua mấy ngày nay ăn uống không tốt cho nên mới gầy đi chút thôi.”,

Sài Dật đang muốn mở miệng, một trận ho kịch liệt kéo tới, một lúc lâu mới có thể thoáng bình phục, tay vừa chạm đến chén thuốc đang bốc khói liền rụt lại, “Phổi phụ hoàng mấy ngày nay đã tốt hơn chút rồi, thuốc này cũng không cần uống nhiều.”

“Tịnh Nhi nghe nói...” Sài Tịnh nhìn khuôn mặt ngày càng già yếu của phụ thân nói, “Ngài sai thái y thay đổi đơn thuốc? Không biết... thuốc gì mã hữu hiệu như vậy?”

“Có thể chữa được bệnh của phụ hoàng thì chính là thuốc tốt.” Sài Dật đè tay nữ nhi lại nói, “Phụ hoàng biết thân thể của mình, con không phải lo lắng. Nói cho phụ hoàng biết, đám thị vệ đi dò tìm ở sông Hoài có tin của A Chiêu không?”

Sài Tịnh buồn bã lắc đầu nói, “Cũng không có tin gì của đại ca và A Hoành… Nhưng kỳ quái là, Tống Khải phái đi chỉ đưa tin cho con ba ngày đầu, còn hơn mười ngày nay không có tin gì.”

“Tống Khải?” Sài Dật vuốt râu suy nghĩ sâu xa nói, “Tống Khải ở Sài vương phủ nhiều năm, thực sự đắc lực, là một người suy nghĩ chu toàn. Bất luận có tin tức của A Chiêu hay không, nhất định cũng sẽ báo tin cho con.”

“Cho nên con mới thấy lạ.” Sài Tịnh cau mày nói, “Tống Khải cũng không phải người không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ... gặp phải chuyện gì…”

Sài Dật buông tiếng thở dài nói: “Trẫm luôn cảm thấy A Chiêu sẽ không dễ dàng chết như vậy. Ngày mai con lại phái người đi, trẫm muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Chia sẻ: Có liên quan