Nos.trum (Danh từ): Một loại thuốc hoặc ứng dụng y tế được chuẩn bị bởi người đã đề nghị nó; một phương thuốc lang băm.

Dường như anh ta không có quá nhiều niềm tin vào những viên thuốc đó, nhưng vẫn tống chúng xuống cổ họng tôi.

Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent

Blake để nàng một mình cho đến cuối ngày. Anh quá điên tiết để có thể tin tưởng vào chính mình khi ở cạnh nàng. Nàng và chiếc cổ họng đỏ lòm chết tiệt của nàng khiến anh phẫn nộ, nhưng sự thật thì hầu hết cơn giận của anh đã nằm ngoài kiểm soát.

Làm sao anh lại có thể nghĩ đến việc hôn cô ta cơ chứ? Dù chỉ là một giây thôi? Cô ta có thể mang nửa dòng máu Tây Ban Nha, nhưng cô ta cũng có một nửa dòng máu là người Anh quốc, và điều đó đã biến cô ta trở thành kẻ phản bội. Kẻ giết Marabelle cũng là một tên phản gián.

Như để phản chiếu tâm trạng của anh, bầu trời bắt đầu những cơn mưa nặng hạt khi mặt trời lặn, tất cả những gì Blake có thể nghĩ đến là chiếc lọ cắm bút lông nhỏ nhắn mà cô ta đặt ở gờ tường.

Anh khịt mũi. Cứ như cô ta sẽ chết khát sau bữa tiệc trà anh tống vào cổ họng cô ta vậy. Tuy nhiên, khi dùng bữa tối trong yên tĩnh, anh cũng chẳng thể thôi nghĩ về việc cô ta đang bị nhốt trong căn phòng tí hon trên lầu. Cô ta hẳn là rất đói vì đã chẳng được ăn gì cả ngày hôm nay.

"Chuyện gì đang xảy ra với mày thế này?", anh nói to.

Cảm thấy thương hại một tên gián điệp xảo quyệt. Chà! Chẳng phải anh đã tuyên bố rằng mình sẽ bỏ đói cô ta sao? Anh chưa bao giờ hứa mà không giữ l ời .

Nhưng, cô ta là một vật nhỏ bé gầy gò, còn đôi mắt cô ta nữa... chúng vẫn hiển hiện trong tâm trí anh. Một đôi mắt to và sáng ngời. Nếu ngay lúc này mà nhìn thấy đôi mắt đó, Blake nghĩ với cảm giác hòa quyện giữa hối hận và khó chịu, hẳn là trông chúng rất đói khát.

"Chết tiệt", anh lẩm bẩm, đứng dậy nhanh đến mức chiếc bàn bị đẩy ra phía sau. Anh cũng có thể cho cô ta ăn một chút gì đó. Thay vì bỏ đói thì đây hẳn là cách tốt hơn để khiến cô ta chịu mở miệng và cho anh những thông tin mà anh cần. Có thể nếu anh đưa thức ăn cho cô ta một cách nhỏ giọt và keo kiệt, cô ta sẽ cảm thấy được an ủi khi nhận được chúng, rồi sẽ bắt đầu có cảm giác chịu ơn anh. Anh từng nghe nói về trường hợp mà kẻ bị giam cầm xem người giam giữ họ như những vị anh hùng. Anh sẽ không ngại khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh đó nhìn mình với vẻ tôn thờ như thế.

Blake cầm một chiếc bánh nhỏ ở chiếc khay trên bàn rồi đặt nó trở lại và lấy chiếc lớn hơn. Sau đó anh lấy một chút bơ. Và mứt... không, anh quyết định sẽ không cho cô ta món này. Sau cùng thì cô ta là một tên gián điệp.

Caroline ngồi trên giường và liếc cây nến đang cháy thì nghe thấy tiếng anh ngoài cửa. Một chiếc khóa được mở, sau đó là cái còn lại, và rồi anh xuất hiện choán hết lối vào.

Sao mỗi lần gặp anh, nàng lại nhìn thấy anh đẹp trai hơn lần gặp trước đó nhỉ? Điều này thật bất công. Tất cả nét đẹp đó thật lãng phí trên người một gã đàn ông. Và thậm chí còn là một gã đàn ông khó chịu.

"Tôi mang bánh mì cho cô", anh thô lỗ mở lời và đưa thứ gì đó về phía nàng. Bụng Caroline réo ầm ĩ khi nàng nhận chiếc bánh từ tay anh. Cảm ơn, nàng dùng khẩu hình.

Anh ngồi xuống cuối giường khi nàng ngấu nghiến chiếc bánh mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến phong thái hay trang nghiêm. "Không có gì. Ờ, tí nữa thì tôi quên mất", anh nói. "Tôi cũng mang cho cô một ít bơ."

Nàng buồn bã nhìn những mảnh vụn bánh mì còn vuơng vãi trên tay và thở dài.

"Cô còn muốn chúng không?"

Nàng gật đầu, nhận lấy miếng bơ nhỏ và chấm ngập miếng bánh cuối cùng của mình vào bơ. Nàng ngậm nó trong miệng, bắt đầu nhai một cách chậm rãi, thưởng thức từng chút tan chảy một. Chúa ơi!

Tôi đã nghĩ là anh sẽ bỏ đói tôi cơ, nàng nói không thành tiếng.

Anh lắc đầu ra vẻ không hiểu. "Cảm ơn, tôi có thể đọc được, nhưng nó hơi quá so với bổn phận của tôi rồi. Trừ khi cô lấy lại giọng và thực sự muốn nói to câu đó..."

Đến lượt nàng lắc đầu không dối trá. Caroline đã không thử giọng kể từ khi anh rời khỏi phòng. Nàng không muốn biết liệu nó đã bình thường lại hay chưa. Đôi khi lờ đi vấn đề nào đó sẽ tốt hơn.

"Đáng tiếc", anh lẩm bẩm.

Nàng đảo mắt trả lời rồi vỗ nhẹ lên bụng và nhìn đầy hy vọng vào tay anh.

"Tôi e là mình chỉ mang có một miếng."

Caroline nhìn xuống chiếc hộp nhỏ đựng bơ, nhún vai, và thò ngón tay vào.

Ai mà biết được lúc nào anh ta sẽ lại cho nàng ăn tiếp chứ? Nàng phải nhét đầy bụng bất cứ lúc nào có thể, kể cả khi điều đó có nghĩa là nàng phải ăn bơ không.

"Vì Chúa", anh nói. "Đừng ăn. Nó không tốt cho cô."

Caroline bắn cho anh một ánh mắt châm biếm. "Cô thấy thế nào?", anh hỏi. Nàng xua tay.

"Chán ư?"

Nàng gật đầu.

"Tốt."

Nàng cau mày.

"Tôi không có ý định giải khuây cho cô đâu. Cô không phải là khách của ngôi nhà này."

Nàng tiếp tục đảo mắt và khẽ khịt mũi.

"Miễn là cô đừng mong chờ vào những bữa ăn bảy món."

Caroline tự hỏi liệu bánh mì và bơ có được tính là hai món hay không. Nếu thế thì anh ta vẫn còn nợ nàng năm món nữa."

"Cô định giữ câu đố này đến bao giờ?"

Nàng chớp mắt, dùng khẩu hình: "Cái gì cơ?".

"Chắc chắn là cô đã lấy lại tiếng."

Nàng lắc đầu, chạm vào cổ họng, làm vẻ mặt xin lỗi hài hước đến mức anh thực sự phá lên cười.

"Đau sao?"

Nàng gật đầu.

Blake cào tay lên mái tóc đen của mình, có chút vật vã với sự thật rằng người phụ nữ dối trá này mấy ngày qua đã làm anh cười còn nhiều hơn cả số lần anh đã cười trong những năm vừa qua. "Cô có biết rằng nếu cô không phải một tên phản gián, thì cô khá là thú vị không?"

Nàng nhún vai.

"Đã bao giờ cô bỏ chút thời gian để suy nghĩ về những hành động của mình chưa? Chúng đáng giá thế nào? Những người bị cô làm tổn thương thì sao?" Blake nhìn nàng chăm chú. Anh không hiểu tại sao, nhưng vẫn quyết tâm tìm ra một chút lương tâm của tên gián điệp nhỏ bé này. Anh quả quyết rằng nàng có thể là người tốt. Nàng thông minh, hài hước, và cả...

Blake lắc đầu để xua đi những ý nghĩ ương bướng của mình. Có phải anh đã coi bản thân như vị cứu tinh của nàng rồi hay không? Anh không mang nàng đến đây để cứu rỗi, tất cả những gì anh muốn chỉ là thông tin có thể truy tố Oliver Prewitt. Sau đó anh sẽ trả lại nàng cho chính quyền xử lý.

Dĩ nhiên, nàng có thể sẽ phải nhìn thấy cái giá treo cổ của chính mình. Đó là một suy nghĩ nghiêm túc và bằng cách nào đó, ý nghĩ này không mang lại cho anh cảm giác tốt đẹp nào.

"Thật lãng phí", anh lẩm bẩm.

Nàng nhướng mày với anh thay cho câu hỏi.

"Không có gì."

Vai nàng lại nâng lên, và hạ xuống.

"Cô bao nhiêu tuổi?", anh hỏi đột ngột.

Nàng giơ mười ngón tay hai lần.

"Mới chỉ hai mươi tuổi?", anh hỏi lại với vẻ không tin. "Không phải vì trông cô già hơn thế, mà vì tôi đã nghĩ rằng.."

Nhanh như chớp, nàng lại giơ một ngón tay lên, cả năm ngón tay xòe ra như một con sao biển.

"Hai mươi lăm?"

Nàng gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn ra cửa.

"Cô nên lập gia đình và có những đứa trẻ quanh quẩn bên cạnh, chứ không phải là phản bội đức vua."

Nàng nhìn xuống, môi mím lại - một biểu hiện chỉ có thể được gọi là vẻ rầu rĩ. Sau đó nàng vặn tay - cử động bộc lộ sự chất vấn - và chỉ vào anh.

"Tôi ư?"

Nàng gật đầu.

"Chuyện gì liên quan đến tôi?"

Nàng chỉ vào ngón tay thứ tư của bàn tay trái.

"Tại sao tôi không kết hôn hả?"

Lần này nàng gật đầu một cách dứt khoát.

"Cô không biết sao?"

Nàng ngây người nhìn anh, một lúc sau thì lắc đầu.

"Tôi đã suýt cưới." Blake cố làm cho giọng mình trở nên thiếu nghiêm túc, nhưng kẻ ngốc nào cũng có thể nghe được nỗi buồn trong giọng anh.

Chuyện gì đã xảy ra? Nàng dùng khẩu hình.

"Nàng đã chết."

Caroline nuốt xuống và đặt tay lên tay anh biểu lộ vẻ cảm thông. Tôi rất tiếc.

Anh hất tay nàng ra, trong một giây, anh nhắm mắt lại. Khi đôi mắt đó mở ra, chúng không còn sót lại bất cứ cảm xúc nào. "Không, cô không hề như vậy", anh nói.

Nàng đặt tay trở lại lên đùi và chờ anh nói tiếp. Bằng cách nào đó, việc can thiệp vào nỗi đau của anh thật chẳng đúng chút nào. Dù vậy, anh vẫn không nói gì.

Cảm thấy thiếu thoải mái với sự im lặng, Caroline đứng dậy rồi đến bên cửa sổ. Mưa đang xối xả vào cửa kính, nàng tự hỏi chiếc cốc nhỏ bé của mình sẽ hứng được bao nhiêu nước sau cơn mưa này. Có lẽ là không nhiều lắm, nhưng cũng may là nàng chắc rằng mình chẳng cần phải uống thêm nước sau sáu tách trà bị anh ta dội vào họng mình, dù vậy nàng cũng vẫn háo hức chờ đợi xem kế hoạch của mình diễn ra như thế nào.

Rất lâu trước đây, nàng đã học được cách tự tiêu khiển bằng những thứ đơn giản nhất. Dù đó chỉ là một dự án nhỏ xíu về vị trí ở đây hay ở kia, ví dụ như minh họa sự thay đổi của bầu trời ban đêm từ tháng này qua tháng khác. Có lẽ nếu anh ta giam nàng ở đây lâu hơn một chút, nàng có thể sẽ tiến hành việc đo đạc lượng mưa hằng tuần. Ít nhất thì nó cũng sẽ giúp cho tâm trí nàng được bận rộn.

"Cô đang làm gì thế?", anh gặng hỏi.

Nàng không trả lời, thậm chí là đáp lại hay làm gì đó tương tự, những ngón tay nàng vươn ra nắm lấy thành cửa sổ.

"Tôi hỏi cô đang làm gì?" Tiếng bước chân cùng giọng nói của anh cho Caroline biết anh đang tiến về phía nàng. Nhưng nàng vẫn không quay lại. Khung cửa sổ được nâng lên, một chút mưa phùn hắt và trong, dính lên phần váy trước của nàng.

"Cô bé ngốc nghếch này", anh nói, phát nhẹ lên tay nàng.

Nàng xoay người lại với vẻ ngạc nhiên. Nàng không hề nghĩ rằng anh sẽ chạm vào mình.

"Cô sẽ bị ngấm nước", anh vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo khung cửa sổ đóng lại. "Và sẽ ốm thật đấy."

Nàng lắc đầu, chỉ tay vào chiếc hộp nhỏ trên bờ tường.

"Đảm bảo là cô không thể nào khát nổi." Chỉ là tò mò, nàng mấp máy.

"Gì cơ? Tôi không hiểu."

Chỉiii làaa tòooo mòooo. Lần này nàng kéo dài, hy vọng anh có thể đọc được môi mình.

"Nếu cô nói to lên", anh dài giọng. "May ra tôi mới hiểu cô đang nói cái gì." Caroline giậm chân trong thất vọng, nhưng khi chân nàng hạ xuống, dường như nó lại hạ cánh lên một cái gì đó không bằng phẳng như sàn nhà.

"Ối!", anh hét lên.

Ôi! Là chân anh ta! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. Nàng mấp máy. Tôi không cố ý.

"Nếu cô nghĩ là tôi có thể hiểu những gì cô mấp máy", anh gầm gừ. "Thì cô điên hơn tôi nghĩ ban đầu đấy."

Nàng cắn môi dưới đầy hối hận và đặt tay lên ngực, ngay chỗ trái tim mình.

"Tôi cho là cô đang cố thuyết phục tôi rằng đây chỉ là một tai nạn ư?"

Nàng nghiêm túc gật đầu.

"Tôi không tin cô."

Nàng cau mày nhìn anh và thiếu kiên nhẫn thở dài. Sự lặng thinh này dần trở nên phiền nhiễu, nhưng nàng không có cách nào khác để diễn tả nỗi hối hận của mình. Bực tức, nàng đành giơ chân về phía anh.

"Thế này là có ý gì?"

Nàng ngọ nguậy chân, rồi đặt nó xuống và dùng chân còn lại giẫm lên nó.

Anh nhìn nàng với nỗi hoang mang tột độ. "Cô lại đang cố thuyết phục tôi rằng cô là loại người thích tự ngược đãi mình sao? Tôi ghét khi phải khiến cô cảm thấy thất vọng, nhưng không đời nào tôi có thiện cảm hay thích thú gì loại người đó đâu."

Nàng cuộn tay thành nắm đấm và lắc nó trong không trung, sau đó chỉ thẳng vào anh, rồi chỉ xuống chân anh.

"Cô muốn tôi giẫm lại cô ư?", anh khó tin hỏi. Nàng gật đầu.

"Tại sao?"

Tôi xin lỗi. Nàng dùng khẩu hình.

"Thật là cô cảm thấy có lỗi?", giọng anh ngày càng trở nên nguy hiểm.

Nàng gật đầu.

Anh cúi xuống gần hơn một chút. "Thật lòng đấy chứ?"

Nàng gật đầu một lần nữa.

"Và cô quyết tâm chứng minh cho tôi thấy điều đó sao?"

Nàng lại gật đầu, nhưng lần này cái gật đầu của nàng thiếu một chút niềm tin.

"Tôi sẽ không giẫm lên chân em", anh thì thầm.

Nàng chớp mắt.

Blake chạm vào má nàng, biết rằng những gì mình đang làm thật điên rồ nhưng không cách nào kiềm chế được. Những ngón tay anh trượt xuống cổ họng nàng, miết lên làn da ấm áp của nàng. "Em phải đền bù cho tôi bằng cách khác."

Nàng cố lùi lại một bước, nhưng tay anh đã luồn ra phía sau gáy nàng và giữ nàng thật chặt.

"Một nụ hôn, tôi nghĩ là thế", anh thì thầm. "Chỉ một, chỉ một nụ hôn mà thôi."

Môi nàng hé ra trong nỗi kinh ngạc, và cái cách nàng sửng sốt trông ngây thơ đến mức anh chẳng thể nào tiếp tục lừa dối bản thân được nữa, anh ước gì chỉ một giây phút này thôi rằng nàng không phải là Carlotta De Leon - một điệp viên phản bội tổ quốc. Rằng nàng chỉ đơn giản là một người phụ nữ quyến rũ và đang ở đây, trong nhà anh, trong vòng tay anh.

Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ và dịu dàng miết nhẹ môi mình lên môi nàng. Nàng không cử động, nhưng anh nghe thấy một tiếng hổn hển bất ngờ bật ra khỏi đôi môi mềm mại của nàng. Âm thanh nhỏ xíu đó là thứ đầu tiên thoát ra từ nàng cả ngày hôm nay ngoại trừ những cơn ho; nó mê hoặc anh, anh hôn nàng sâu hơn, trượt lưỡi vào nàng một cách đầy đòi hỏi để truy tìm chiếc lưỡi mềm mại của nàng.

Nàng ngọt ngào pha chút vị mặn, và chỉ đơn giản là nàng có vị giống như vị một người phụ nữ phải có, Blake chìm đắm trong nàng đến mức thậm chí không nhận ra rằng nàng đã không hôn đáp trả. Nhưng anh cũng nhanh chóng chú ý đến việc nàng vẫn hoàn toàn nằm trong vòng tay mình. Vì một vài lý do nào đó, việc này khiến anh tức điên lên được. Anh ghét cái cách mình đang khao khát nàng lúc này, và muốn nàng cũng phải nếm trải cảm giác này y như anh vậy.

"Hôn lại tôi", anh gầm gừ, những từ ngữ nóng hổi phả lên miệng nàng. "Tôi biết em muốn. Tôi thấy nó trong mắt em."

Trong một giây, nàng không có bất cứ phản ứng nào, nhưng rồi anh cảm thấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang chậm rãi di chuyển dọc theo chiều dài trên lưng anh. Nàng kéo mình lại gần anh hơn, và khi Blake cảm thấy hơi nóng từ cơ thể nàng dịu dàng ép lên người anh, anh đã nghĩ rằng mình sắp bùng nổ.

Miệng nàng không cử động với sự nhiệt tình giống như anh nhưng môi nàng hé mở, ngầm khuyến khích anh đi vào.

"Chúa ơi". Anh thì thầm, chỉ nói khi buộc phải hớp một chút không khí để thở. "Carlotta."

Nàng bất động trong vòng tay anh và cố đẩy người ra.

"Chưa đâu", Blake rên rỉ. Anh biết mình cần phải chấm dứt chuyện này và không thể để cơ thể mình được toại nguyện với những gì nó đang cầu xin được có, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng để buông nàng ra. Anh vẫn khao khát được cảm nhận hơi nóng của nàng, được chạm vào làn da nàng, được dùng hơi ấm của nàng để nhắc nhở chính mình rằng anh vẫn còn sống. Và anh...

Nàng tự tách mình khỏi anh, lùi vài bước về phía sau cho đến khi lưng nàng chạm vào tường.

Blake buông một câu chửi thề nặng nề và đặt tay lên hông như thể đang chiến đấu để lấy lại hơi thở của mình.

Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:32.

Khi anh ngước lên nhìn nàng, ánh mắt nàng gần như điên cuồng, và nàng đang ra sức lắc đầu.

"Tôi khiến cô thấy khó chịu đến thế ư?", anh hỏi.

Nàng lại lắc đầu, chuyển động khẽ nhưng rất nhanh. Tôi không thể, nàng khẩu hình cho anh.

"À, tôi cũng thế", anh trả lời, vẻ ghê tởm hiện rõ trong giọng anh. "Nhưng dù sao thì tôi cũng đã làm điều đó. Rồi thì chuyện này có nghĩa quái gì nào?"

Mắt nàng mở lớn, nhưng còn hơn thế nữa là nàng không hề phản ứng lại.

Blake nhìn nàng chằm chằm thật lâu trước khi mở miệng, "Tôi sẽ để cô yên".

Nàng chậm rãi gật đầu.

Anh tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy miễn cưỡng khi phải rời đi đến thế.

Cuối cùng thì với một vài câu lẩm bẩm đầy tự hào, anh sải bước ngang qua căn phòng về phía cửa. "Sáng mai tôi sẽ trở lại."

Cánh cửa đóng sầm phía sau lưng anh, Caroline nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi anh đã ở đó chỉ vài giây trước, trước khi buột ra tiếng thì thầm, "Ôi, lạy Chúa tôi!".

Sáng hôm sau, Blake bước xuống lầu trước khi quay trở lại căn phòng để gặp "vị khách" của mình. Anh đã định sẽ buộc nàng nói dù điều đó có thể giết chết anh. Thứ chuyện vô vị này đã quá đủ rồi.

Khi anh bước đến cửa bếp, bà Mickle - người chăm sóc cho ngôi nhà này và cũng là đầu bếp của anh - đang bận rộn khuấy một thứ gì đó trong nồi xúp.

"Chào buổi sáng, thưa ngài", bà nói.

"Hóa ra âm thanh của phụ nữ là như thế này", Blake lẩm bẩm. "Suýt nữa tôi đã quên béng mất nó như thế nào rồi."

"Ngài vừa nói gì cơ?"

"Không có gì. Bà có thể đun chút nước sôi để pha trà không?"

"Thêm trà sao?", bà ta hỏi. "Tôi tưởng là ngài thích cà phê hơn chứ."

"Đúng thế. Nhưng hôm nay tôi muốn uống trà." Blake hoàn toàn chắc chắn rằng bà Mickle biết ở trên lầu có một người phụ nữ, nhưng bà đã làm việc cho anh được vài năm và giữa họ có một thỏa thuận ngầm như sau: Anh trả cho bà một mức lương hậu hĩnh và đối xử với bà bằng thái độ tôn trọng nhất, đổi lại, bà sẽ không hỏi bất cứ điều gì cũng như không kể bất kỳ câu chuyện nào. Tất cả những người hầu còn lại cũng làm điều tương tự.

Người quản gia gật đầu và mỉm cười, "Vậy ngài có muốn một tách lớn chăng?".

Blake gượng cười đáp trả. Dĩ nhiên là sự hiểu chuyện ngấm ngầm này không có nghĩa là Mickle không thích trêu chọc anh mỗi khi bà có thể. "Một tách rất rất lớn", anh trả lời.

Trong khi Mickle đang bận bịu chuẩn bị trà, Blake dời mục tiêu tìm kiếm sang Perriwick - quản gia của anh. Anh thấy ông ta đang đánh bóng một vài vật dụng bằng bạc mà hoàn toàn không cần thiết phải làm thế.

"Perriwick", Blake gọi. "Tôi cần gửi một tin nhắn đến Luân Đôn. Ngay lập tức."

"Perriwick gật đầu một cách đúng mực. "Tới ngài hầu tước ư?", ông ta đoán.

Blake gật đầu. Hầu hết những tin nhắn khẩn của anh đều được gửi đến cho James Sidwell - Hầu tước xứ Riverdale. Perriwick biết chính xác con đường nhanh nhất để đưa chúng đến Luân Đôn.

"Nếu ngài sẽ chỉ đưa nó cho tôi", Perriwick nói. "Tôi có thể thấy rằng nó đang trên đường tới thẳng nơi ngài muốn."

"Tôi cần phải viết trước đã", Blake lơ đãng nói.

Perriwick cau mày. "Tôi có thể gợi ý rằng ngài nên viết nó ra trước khi yêu cầu tôi chuyển nó đi không, thưa ngài? Nó sẽ giúp hai chúng ta sử dụng thời gian hiệu quả hơn rất nhiều."

Blake méo mặt nặn ra nụ cười nửa miệng đáp trả, "Ông quá xấc láo cho vị trí của một người hầu đấy".

"Tôi chỉ muốn vận hành mọi thứ trong ngôi nhà của ngài một cách trôi chảy và thuận lợi nhất thôi, thưa ngài."

Blake lắc đầu, kinh ngạc trước khả năng giữ được vẻ mặt điềm nhiên của Perriwick. "Chỉ cần chờ một lát thôi, tôi sẽ viết luôn đây." Anh cúi xuống bàn, lôi giấy, bút lông và mực ra, rồi viết: J-

Tôi đã bắt được Quý cô De Leon và lập tức đánh giá cao sự giúp đỡ của cậu dành cho cô nàng.

_B James đã từng có một vài giao dịch với điệp viên người lai này. Anh ta có thể sẽ biết cách khiến cô ta mở miệng. Trong lúc chờ đợi, Blake có thể sẽ chỉ phải chăm sóc cô ta bằng những tách trà với hy vọng cô ta sẽ lấy lại tiếng. Anh thực sự không còn lựa chọn nào khác. Việc đọc chữ viết của cô ta khiến anh đau mắt.

Khi bước đến cánh cửa phòng của Carlotta, Blake nghe thấy tiếng ho của cô ta.

"Chết tiệt", anh lẩm bẩm. Người phụ nữ điên khùng này! Tiếng của cô ta chắc chắn là đang bắt đầu bình phục lại nên cô ta mới quyết định tiếp tục ho đây mà. Anh khéo léo giữ thẳng khay trà khi mở khóa và đẩy cửa. "Tôi nghe thấy cô vẫn ho", anh kéo dài giọng.

Nàng đang ngồi trên giường, gật đầu, mái tóc màu nâu sáng trông xơ xác một cách tội nghiệp. Trông nàng không được khỏe.

Blake rên rỉ, "Đừng nói với tôi rằng cô đang ốm thật đấy nhé".

Nàng gật đầu, trông lạc lõng như thể sắp khóc.

"Vậy nghĩa là cô thừa nhận rằng hôm qua mình đã giả vờ ốm?"

Nàng bẽn lẽn khi ngọ nguậy bàn tay trong một cử chỉ có ý nói với anh rằng, đúng là kiểu đó.

"Có hay không?"

Nàng buồn bã gật đầu, nhưng lại tiếp tục chỉ vào cổ họng.

"Đúng thế, tôi biết là hôm qua cô thực sự không thể nói, nhưng chúng ta đều biết rằng đó không chỉ là một tai nạn, giờ thì nó thành sự thật rồi sao?"

Nàng cúi gằm mặt.

"Tôi sẽ cho rằng điệu bộ này của cô là xác nhận điều đó."

Nàng chỉ tay vào chiếc khay, dùng khẩu hình. Trà à?

"Phải." Anh đặt khay trà xuống, giơ tay sờ lên trán nàng. "Tôi đã nghĩ đến chuyện giúp cô lấy lại tiếng. Giờ thì chết tiệt, cô bị sốt rồi."

Nàng thở dài.

"Đáng đời cô lắm."

Tôi biết, nàng dùng khẩu hình, trông thực sự thống khổ. Trong khoảnh khắc đó, anh đã suýt thích nàng.

"Đây", anh nói, ngồi xuống mép giường "Cô nên uống chút trà."

Cảm ơn.

"Cô tự rót sao?"

Nàng gật đầu.

"Tốt. Tôi luôn vụng về với mấy thứ này. Marabelle lúc nào cũng bảo là...", anh tự ngắt lời mình. Sao anh thậm chí lại có thể nghĩ đến việc nhắc đến Marabelle với người này được chứ?

Ai là Marabelle? Nàng mấp máy môi.

"Chẳng ai cả", anh trả lời cộc lốc.

Là vợ chưa cưới của anh ư? Nàng tiếp tục mấp máy, đôi môi cử động một cách thận trọng để có thể phát âm đầy đủ những lời im lặng của mình.

Anh không trả lời nàng mà chỉ đứng dậy và bước ra khỏi cửa. "Uống trà đi", anh ra lệnh. "Và kéo chuông nếu cô thấy mệt."

Anh ra khỏi phòng, đóng sầm cửa trước khi khóa hai ổ khóa lại với một cú vặn hằn học.

Caroline nhìn chằm chằm về phía cửa và chớp mắt. Tất cả những thứ đó nghĩa là sao chứ? Người đàn ông này thay đổi như chong chóng. Phút trước nàng có thể thề là anh đang bắt đầu có chút cảm tình với mình, thì phút tiếp theo...

Ồ, nàng nghĩ khi với tay đến tách trà và rót vào cốc, anh ta vẫn tin rằng nàng là cô ả điệp viên phản gián đó. Điều này hẳn đã giải thích được tại sao anh ta lại thường xuyên cộc cằn và thích xúc phạm nàng đến thế.

Mặc dù vậy, nó cũng không giải thích được tại sao anh lại hôn nàng, nàng nghĩ lúc hớp một ngụm trà lớn và thở dài với niềm vui nho nhỏ. Và nó chắc chắn cũng chẳng giải thích nổi lý do nàng để anh ta làm điều đó.

Cho phép anh ư? Khỉ thật, nàng đã rất thích thú với nụ hôn đó. Nó không giống với bất cứ thứ gì nàng từng trải qua, nó dường như giống với sự ấm áp và bảo vệ mà cha mẹ từng dành cho nàng khi họ vẫn còn sống, hơn bất cứ thứ gì mà nàng từng cảm thấy kể từ đó. Nhưng nó cũng có gì đấy khác biệt và mới mẻ, thú vị và nguy hiểm, đẹp đẽ và hoang dại.

Caroline rùng mình khi nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra nếu anh ta không gọi nàng là Carlotta. Đó là thứ duy nhất đã kéo nàng thoát khỏi giấc mộng của mình.

Nàng tiếp tục rót cho mình một tách trà khác, và trong lúc đó tay nàng cọ vào chiếc khăn phủ trên một chiếc đĩa. Cái gì đây? Nàng nhấc chiếc khăn ăn l ên .

Bánh bơ giòn! Thiên đường ở ngay đây, trong một chiếc đĩa đầy bánh quy.

Nàng cắn một miếng bánh và để nó tan trong miệng, tự hỏi liệu anh ta có biết việc mình đã mang cho nàng đồ ăn hay không. Nàng thà nghi ngờ rằng anh ta đã chuẩn bị trà cho nàng. Có lẽ quản gia của anh ta đã đặt bánh lên khay mà không có sự hướng dẫn từ chủ nhân của mình.

Tốt hơn hết là ăn cho nhanh, nàng tự nhủ. Ai mà biết được khi nào anh ta quay trở lại?

Caroline cắn tiếp một miếng nữa, lặng lẽ cười khúc khích khi những mảnh vụn bay tứ tung lên giường.

Blake không đếm xỉa gì đến nàng trong suốt quãng thời gian còn lại của ngày hôm đó cũng như đến tận buổi sáng hôm sau, anh chỉ quay lại để kiểm tra xem liệu tình trạng của nàng có trở nên tồi tệ hơn hay không, và tiếp tục mang thêm trà cho nàng. Trông nàng buồn chán, đói, và vui mừng khi được gặp lại anh, nhưng anh chẳng làm gì khác ngoài việc lặng lẽ đặt khay trà lên bàn và kiểm tra trán nàng để biết được tình trạng cơn sốt. Da nàng chỉ hơi âm ấm một chút nhưng không có dấu hiệu của việc sốt cao hơn, vì thế anh lại nhắc nàng rung chuông nếu cảm thấy không khỏe, sau đó rời khỏi phòng.

Anh đã chú ý đến việc Mickle đặt một miếng sandwich nhỏ vào khay, nhưng không đành lòng bỏ chúng ra. Anh quyết định rằng chẳng ích gì khi bỏ đói nàng. Hầu tước Riverdale chắc chắn sẽ sớm đến đây, và nàng sẽ không thể tiếp tục giữ im lặng với việc cả hai người bọn họ cùng đặt câu hỏi cho nàng.

Thực sự là chẳng có gì để làm ngoài chờ đợi.

Ngày hôm sau, Hầu tước Riverdale đến, dừng xe ngựa trước cửa trang viên Seacrest ngay trước khi mặt trời lặn James Sidwell nhảy xuống khỏi xe trong bộ trang phục thanh lịch như thường lệ, chỉ có mái tóc màu nâu đậm là quá dài so với cái gọi là thời trang. Danh tiếng của anh ta có thể khiến quỷ Satan cũng phải đỏ mặt, nhưng Blake biết rằng bất cứ lúc nào James cũng sẵn sàng hy sinh cuộc sống của mình vì anh.

"Nhìn dáng vẻ cậu lúc này thật kinh khủng", James nói thẳng thừng.

Blake chỉ lắc đầu. "Trải qua vài ngày đối mặt với Quý cô De Leon, tôi đã cân nhắc để trở thành ứng cử viên sáng giá cho Bedlam rồi."

"Tệ đến thế sao?"

"Tôi thề, Riverdale", anh nói, "Tôi có thể hôn cậu đấy".

"Tôi thực hy vọng là nó không đến mức đó."

"Cô ta gần như khiến tôi phát điên lên được."

"Thật sao?", James hỏi với một cái liếc mắt. "Bằng cách nào?"

Blake cau mày nhìn bạn mình. Giọng điệu gợi ý của James đánh một cú rất gần tới điểm mấu chốt. "Cô ta không thể nói."

"Từ bao giờ?"

"Từ khi cô ta thức đến tận nửa đêm chỉ để ho đến khàn cả cổ.

James cười khùng khục. "Tôi chưa từng nói với cậu rằng cô ta không xảo quyệt."

"Và cô ta chết tiệt là còn không thể viết."

"Tôi thấy khó có thể tin được điều này. Mẹ cô ta là con gái của một ông trùm. Và cha cô ta là một gã có quan hệ cực rộng ở Tây Ban Nha."

"Cho phép tôi nói lại. Cô ta có thể viết, nhưng tôi thách cậu giải mã được những ký tự mà cô ta bôi lên giấy đấy. Thêm vào đó, cô ta còn có một cuốn sổ đầy những từ ngữ kỳ lạ, và tôi thề là mình không thể hiểu nổi bất cứ ý nghĩa nào của chúng."

"Sao cậu không dẫn tôi lên gặp cô ta? Có thể tôi sẽ thuyết phục được cô ta lấy lại tiếng."

Blake lắc đầu và đảo mắt. "Cô ta hoàn toàn là của cậu đấy. Thực ra tôi có thể gánh vác toàn bộ nhiệm vụ chết tiệt này nếu cậu thích. Nếu như tôi không bao giờ thèm để mắt đến người phụ nữ..."

"Luôn đi, luôn đi nào, Blake."

"Tôi đã nói với họ rằng mình muốn thoát khỏi vụ này", Blake lẩm bẩm khi dẫn James lên cầu thang. "Nhưng họ có thèm lắng nghe đâu cơ chứ? Không hề. Và tôi nhận được gì nào? Không hứng thú. Không nổi tiếng. Không tài sản.

Không, tôi chỉ nhận được cô ta mà thôi."

James nhìn thấu Blake. "Nếu không hiểu cậu nhiều hơn thế thì tôi đã nghĩ là cậu đang yêu đấy."

Blake khịt mũi, quay người đi để James không thể nhìn thấy vệt màu đỏ sẫm xuất hiện trên má anh. "Và nếu như không yêu thích tình bạn với cậu quá nhiều thì tôi đã đánh cho cậu một trận vì tuyên bố này rồi."

James cười lớn, dõi theo Blake khi anh dừng lại trước cửa phòng và tra chiếc chìa khóa vào ổ.

Blake mở toang cửa rồi bước vào bên trong, chống tay lên hông khi xoay người đối diện với Quý cô De Leon bằng vẻ hiếu chiến. Nàng đang ngồi uể oải trên giường và đọc một cuốn sách như thể chẳng buồn bận tâm tới thế giới. "Riverdale đã đến", anh quát lớn. "Và cô sẽ thấy là trò chơi của mình chấm dứt rồi."

Blake quay sang James, đầy hân hoan và sẵn sàng chứng kiến cảnh James xử lý nàng. Nhưng biểu hiện của Jame, theo lệ thường, vốn dĩ là lý trí và trầm lặng, trưng ra một vẻ mặt hoàn toàn sốc.

"Tôi không biết nên nói gì với cậu", James mở miệng, "ngoại trừ sự thật rằng đây chắc chắn không phải là Carlotta De Leon".