Quan Lỗi không ngờ Tần Sam là điên thật rồi.

Sau khi Ôn Dương chết, tên tiểu bạch nhãn lang này liền bị nhốt vào trại an dưỡng, hắn nghĩ chỉ là tranh đấu gia tộc, hôm nay nhìn thấy người mới xác định đây là thật sự xong rồi.

Tần Sam hiện tại đã gầy thành một thân xương cốt, ngay cả ý thức cơ bản cũng không có, ngồi trên xe lăn nhìn như là một người thực vật.

Đều là báo ứng!

Tần Phủ, Lương Mễ, Ôn Hách, Hứa Tĩnh Khâu... Từng kẻ thương tổn Ôn Dương kia, từng người rốt cuộc đều hứng chịu báo ứng.

Nhưng mà lại có cái tác dụng gì? Ôn Dương cũng sẽ không sống lại.

Ôn Dương đã không còn, mà đầu sỏ gây nên chính là người điên trước mắt này.

Quan Lỗi phẫn nộ! Hận không thể giết Tần Sam, nhưng thù hận của hắn không thể nào phát tiết, những kẻ khác còn có thể cẩu thả giãy dụa một hồi, quỳ xuống cầu xin hắn lưu lại một đường sống, khiến hắn tìm được một chút khoái ý báo thù.

Nhưng người này, lại si ngốc ngồi ở kia, không hề có ý thức, vô luận hắn nói gì đều không có phản ứng, ngay cả giết đi thì có làm sao, có lẽ ngay cả đau cũng sẽ không kêu một tiếng.

Hắn thường thường nghĩ, Ôn Dương đến cùng đã sai cái gì, để Tần Sam phải làm như vậy? Hắn đã vô số lần nói với Ôn Dương phải cách xa tên tiểu bạch nhãn lang này một chút.

Nhưng mà Ôn Dương như cũ lần lượt tin tưởng Tần Sam, vẫn tin tưởng người sẽ hối cải, sẽ trở về con người Thạch Sam trước kia.

Nhưng mà, mãi cho đến khi chết, Ôn Dương vẫn không đợi được ngày đó.

“Ôn Dương bản không cần phải chết.”

Quan Lỗi đứng ở trước mặt Thạch Sam, gắt gao kéo bả vai người đối diện: “Mày có biết hay không, kỳ thật kẻ đáng chết nhất chính là mày, kế hoạch của Ôn Dương đều đã xong, Ôn Dương nói sau này sẽ cai nghiện, sẽ bắt đầu lại một lần nữa, nhưng mà phút cuối cùng ngày đó cậu ấy lại đổi ý... “

“Ôn Dương cuối cùng vẫn chết, đều con mẹ nó, là vì mày!” Quan Lỗi bám sâu vào bả vai Thạch Sam, mười ngón hận không thể đâm vào trong thịt, từng chữ từng chữ phát ra từ trong kẽ răng, “Tất cả con mẹ nó đều là tại mày! Mày có biết là mày đã hại chết cậu ấy không?”

Người trên xe lăn không có bất cứ phản ứng gì, mặc cho Quan Lỗi rít gào, hai mắt vô thần mở to, gương mặt gầy hốc hác thủy chung không có bất cứ biểu tình nào.

Quan Lỗi đột nhiên cảm thấy bi ai, hắn chậm rãi ngồi bệt xuống đất, suy sụp cười mấy tiếng, “Kỳ thật còn có tao.”

“Còn có tao...” Hắn thấp giọng thì thào, “Kỳ thật tao chẳng qua chỉ nói một câu, mày và Dương Huyên cười lên có chút giống nhau, tao không biết, tao không biết Ôn Dương sẽ bởi vậy...”

Từ sau khi Ôn Dương rời đi, Quan Lỗi mỗi ngày đều hối hận, hắn vì cái gì lại nói câu này, nếu hắn không nói, Ôn Dương có phải sẽ không chết? Có phải sẽ không lựa chọn dùng phương thức này giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của mình?

Quan Lỗi cực độ thống khổ vò tóc, yết hầu nghẹn ngào: “Mày chẳng những giết Ôn Dương, còn giết cả tình yêu của cậu ấy.”

“Ôn Dương đối với mày tốt như vậy, sao mày nỡ hết lần đến lần khác phản bội, làm sao mày nỡ?”

Trong căn phòng lạnh lẽo, nam nhân chỉ nghe thấy thanh âm của chính mình, hắn phẫn nộ lên án hết thảy bất công, phát tiết thống khổ không chỗ nào có thể nói ra.

Sau khi Ôn Dương chết, hắn mỗi ngày đều hối hận, thậm chí thường xuyên nghẹn khuất tỉnh dậy trong giấc ngủ, huynh đệ của hắn vì sao lại yêu phải một kẻ như vậy, chẳng sợ Tần Sam có thể niệm một chút tình nghĩa trước kia, cũng sẽ không tiêm cho Ôn Dương thuốc phiện, từng bước đưa người vào tuyệt lộ.

Không biết qua bao lâu, Quan Lỗi chậm rãi đứng lên, hắn nhìn người trên xe lăn nói: “Nếu có kiếp sau, phiền mày con mẹ nó cách xa Ôn Dương ra.”

Cuối cùng Quan Lỗi nhìn thoáng qua Thạch Sam, sau đó xoay người, biểu tình trên mặt khôi phục như lúc ban đầu, hắn vẫn là Quan Lỗi không từ thủ đoạn, bị người kiêng sợ, nhân sĩ thành công, mỗi người đều gọi hắn một tiếng Quan tổng.

Quan Lỗi đi rồi, người ngồi ở trên xe lăn giật giật chỉ tay, sau đó có giọt thủy châu rơi xuống, một giọt... Hai giọt... Chậm rãi thành dòng...

Công ty càng làm càng lớn, nam thanh nữ tú bên người Quan Lỗi càng nhiều, mỗi người đều rất kính trọng hắn. Nếu là trước kia, hắn sẽ dương dương tự đắc khoe ra hết thảy, hắn vốn chính là một người không biết nhịn, khoa trương, vẫn luôn rất hưởng thụ loại thổi phồng này.

Nhưng hiện tại hắn lại tìm không thấy cảm giác đắc ý, cái người cùng hắn tranh đấu giành thiên hạ đã không còn, không ai chia sẻ loại vui sướng này cùng hắn.

Hắn kỳ thật không có cái gì đáng tự hào, toàn bộ hiện tại, từng bước đều là dựa theo ý tưởng của Ôn Dương.

Ôn Dương là một thiên tài kinh doanh, chồng tư liệu quy hoạch cao nửa mét ở công ty, kia đều là tâm huyết của Ôn Dương, nếu Ôn Dương tự mình làm nhất định sẽ càng tốt hơn so với hắn.

Hắn và Ôn Dương lúc trước nằm mơ cũng luôn mong ước có một ngày thành công, đến nay thiếu một người, thành công đến vậy vẫn không thể khiến hắn có bất cứ cảm giác thành tựu nào.

Bên trong quán bar ồn ào, Quan Lỗi nhấp một ngụm rượu, nhìn dụ hoặc phong tình trên vũ đài trước mắt.

Có nghiệp không gia, mỗi đêm Quan Lỗi đều tận một phen thanh sắc như thế, hắn nghĩ, về sau dứt khoát sẽ mua nơi này.

Sau đó quán bar đã biến thành sản nghiệp của hắn, uống say hoặc là chơi đến mệt, trực tiếp lên phòng khách quý trên lầu nghỉ ngơi, cũng là nhất cử lưỡng tiện, lại có lời.

Cách đó không xa truyền đến la hét ầm ĩ, Quan Lỗi nhíu nhíu mày, ý bảo người bên cạnh đi xem một chút.

Không đầy một lúc, một nam nhân bị đưa đến trước mặt Quan Lỗi, người không có chống đỡ, quỳ rạp trên mặt đất, bộ dáng cực kỳ chật vật, có lẽ là vừa bị giáo huấn một phen, thái độ không còn nháo sự kiêu ngạo như vừa rồi nữa.

Quan Lỗi vừa thấy người, bật cười, rõ ràng là cười, khẩu khí lại mang theo nguy hiểm: “U, Tần đại thiếu, hôm nay là làm sao, xúc động như vậy, đến chỗ này của tôi làm loạn?”

“Không... không có.” Tần Viễn kinh nghi bất định ngẩng đầu nhìn Quan Lỗi, sau đó chỉ vào người bên cạnh Quan Lỗi, “Bọn họ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, xem thường tôi, Quan tổng ngài hảo hảo quản giáo thủ hạ một chút.”

Quan Lỗi ngừng động tác, quay đầu cười nói, “Tần thiếu nói sao giống như mê sảng đây, chẳng lẽ tinh thần cũng xảy ra vấn đề?”

Hắn nhếch môi, âm lãnh cười, “Cậu nói xem nếu giam lại làm bạn cùng Tần Sam, các người hẳn là có rất nhiều chuyện cần nói.”

Tần Viễn giật mình một cái, hắn biết lấy thủ đoạn âm ngoan của Quan Lỗi tuyệt đối làm được, giãy dụa nói: “Không... tôi không muốn ở cùng kẻ điên kia.”

Quan Lỗi cười một cái: “Lại nói, hắn có thể vào đó cũng là nhờ cậu ban tặng, đến lúc đó không chừng Tần Sam sẽ chăm sóc cậu nhiều một chút, cậu nói có phải không?”

Quan Lỗi nói nhẹ nhàng thong dong, ngữ điệu chậm rì rì, cho người ta một loại áp bách không cách nào hình dung, da đầu Tần Viễn từng đợt run lên, kinh hoảng: “Đừng nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần, không phải tôi, không phải tôi hại hắn...”

Tần Viễn nao núng cuộn mình lại, liều mạng giải thích với Quan Lỗi, “Là ba tôi, là ba tôi hạ dược cho hắn, việc hắn điên không liên quan gì đến tôi, là ba tôi hại hắn... “

Trên mặt Quan Lỗi không còn tiếu ý, một lát sau, hắn đứng lên đi qua, sau đó chậm rãi hạ thấp người trước mặt Tần Viễn, từ từ mở miệng: “Mày vừa rồi nói cái gì?”

...

Tiết trời Thanh Minh, vừa qua một trận mưa, nơi nơi đều là ẩm ướt, Quan Lỗi không hề ngại bẩn, ngồi trên đám lá khô dưới gốc cây, ảm đạm nhìn bốn phía rừng núi trống trải, đột nhiên cảm giác trong mắt chua xót, mẹ con Ôn Dương đều giống nhau, chọn một nơi hoang vắng như vậy.

Quan Lỗi ngồi một hồi lâu, gặp bạn cũ, hắn lại nhẹ nhàng mở miệng giống như bình thường, “Ôn Dương, tiểu bạch nhãn lang kia xuống gặp cậu rồi...”

“ Cậu trước đừng kích động, tôi biết cậu luyến tiếc, thật không phải là tôi làm.”

“Tôi chỉ là muốn đi gặp hắn một lần, không nghĩ tới, ngày hôm sau hắn liền chạy ra ngoài, gặp tai nạn giao thông, ta cũng là sau đó mới biết được...”

Ánh mắt Quan Lỗi không có tiêu điểm nhìn về phía xa, biểu tình trên mặt tối nghĩa khó tả, “Cậu nói người này rõ ràng là không còn ý thức, làm sao đột nhiên lại tỉnh đây?”

Quan Lỗi đột nhiên cảm giác trong mắt nóng đến khó nhịn, hắn nhắm chặt mắt, trầm thống nói, “Kỳ thật tôi còn có một việc phải nói với cậu, sau đó, cậu ở bên dưới tự mình hảo hảo suy nghĩ, có muốn tha thứ tiểu bạch nhãn lang đó hay không.”

Hắn dừng một chút, thanh âm biến thành nghẹn ngào, “Tính tình Thạch Sam đại biến, là bị người hạ dược... cậu ấy có lẽ cũng không thật sự muốn làm vậy, Thạch Sam mà cậu vẫn muốn tìm lại, chỉ là bị dược vật khống chế.”

“Ôn Dương, cậu nói...” Hán tử tục tằng thường ngày, nhịn không được khóc thành tiếng, “Cậu nói, đây là do ai tạo nghiệt, là ai con mẹ nó tạo nghiệt?!”

Cô tịch hoang dã, nhánh cây khô vàng, có gió thổi đến, va chạm trên không trung yên tĩnh phát ra thanh âm sa sa, từng tiếng, như là hưởng ứng bi phẫn bất công của hán tử.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại chỉ còn có một bài, cho nên sẽ không lại ngược Ôn Dương nữa, thứ nhất là không hợp lý, thứ hai là Ôn Dương không có làm gì sai, hắn chỉ là làm không đủ hoàn mỹ, vả lại trước kia cũng không phải chưa từng ngược qua, nhưng kết quả là lửa đạn đều tập trung trên người Thạch Sam.

Rất nhiều người mắng cậu ấy ích kỷ, kỳ thật sai sót mọi người chỉ ra, A Khâu đều có thể tiếp thu, duy nhất không có thể tiếp thụ chính là cái này. Bi kịch gia đình Thạch Sam không phải cậu ấy tạo, bệnh của cấy ấy không phải tự mình gây ra, tình yêu của cậu ấy đối với Ôn Dương cũng không ích kỷ, cậu ấy chỉ là thiếu một chút, vài đạo lý đối nhân xử thế Ôn Dương từng dạy cậu ấy kia, không đủ để cậu ấy có thể tự ứng phó những biến cố xảy ra với mình, thêm có mẹ kế là ta, khiến hai kiếp của cậu ấy đều trải qua trắc trở.

Có người nói kết cục nên là BE, ta có thể lý giải loại ý tưởng này, nhưng thân là tác giả, cảm giác bất đồng, ta không có xem Thạch Sam như là một nhân vật đắp nặn ra, ta vẫn xem cậu ấy như người thân của chính mình, một con người tồn tại chân thật, ta không mong sau hai kiếp cậu ấy vẫn là không có được hạnh phúc, ta hi vọng về sau Ôn Dương có thể sủng cậu ấy lên trời, muốn sao không cho trăng, đương nhiên lấy độ ngốc của Thạch Sam, hai người nhất định là hỗ sủng, cuối cùng bọn họ sẽ có một kết cục hạnh phúc trọn vẹn.

Về phần, nói vẫn còn có thể tiếp tục ngược một vòng, kỳ thật viết đến mặt sau ta cũng đã sắp kiên trì không nổi nữa, ta cũng hỏi chính mình, vì sao phải viết bi thương như vậy, cuối cùng vẫn kiên trì đi đến kết cục hòan toàn là dựa vào một hơi phía trước, ta không tàn nhẫn như vậy, thân thể Thạch Sam còn tiếp tục dày vò, thật sự sẽ giảm thọ, ta sao có thể quyết tâm ngược thêm?

Daisy: Đọc lời này của tác giả mới nhậnra tâm lý người đọc Trung Quốc và bên mình hoàn toàn ngược nhau. Bên kia thì muốnngược Thạch Sam, mắng Thạch Sam ích kỷ. Còn bên mình thì thích ngược Ôn Dương,thương cho Thạch Sam dùng hết sinh mệnh để yêu một người. Còn tôi thì tôi thấyhai người đều khổ đủ rồi.