Tôi một đường trở về từ vườn hoa, màn đêm buông xuống rồi.

Trong phòng có vẻ hôn ám, tôi mở đèn, ngồi xuống trước bàn học, sau đó lấy ra một cuốn sổ màu đen từ trong ngăn kéo.

Gần đây trí nhớ không được tốt lắm, mơ mơ màng màng đều sẽ quên một vài chuyện, thời điểm chăm sóc hoa cũng luôn phạm sai lầm, cho nên tôi lại quay về thói quen trước kia, ghi chép lại việc làm mỗi ngày.

Kỳ thật cũng không đáng nhớ lắm, chỉ là một ít việc nhỏ bón thúc xới đất, tùy tiện viết là được.

Ghi chép xong, tôi lại lật một tờ, nghĩ nghĩ, bắt đầu viết:

Ôn Dương anh gần đây có khỏe không? Có ăn cơm đúng giờ không? Trời chuyển lạnh rồi, nhất định phải chú ý mặc thêm nhiều áo.

Hôm nay ánh nắng rất vàng, Lý Thúc nói thời tiết như thế này, phong tín tử sẽ phát triển khỏe mạnh, màu sắc cũng càng đẹp mắt.

Em và Lý Thúc cùng trồng hoa trên một mảnh đất rộng, Lý Thúc nói, nếu sinh trưởng tốt, tháng 3 là có thể nở, em hy vọng thời điểm hoa nở, anh sẽ tới đây xem, một mảnh lớn là sắc tím rực rỡ, nhất định rất đẹp.

Bất quá, nếu anh thật sự không có thời gian cũng không sao, em từng học được một ít kỹ thuật chụp ảnh của Giang Ninh, em sẽ chụp lại bọn nó, chờ khi anh tới đưa cho anh xem.

Kỳ thật nếu năm nay anh không thể tới, sang năm, năm sau, ba năm sau... bất cứ lúc nào rảnh cũng được, tuy rằng Lance nói bệnh điên của em sẽ gây giảm thọ, nhưng mà nếu chú ý bảo dưỡng cũng có thể sống được đến năm, sáu mươi tuổi, như vậy em còn rất nhiều thời gian chờ anh, cho nên anh không cần phải gấp, em vẫn luôn ở đây.

Tuy rằng em đã lừa gạt anh rất nhiều chuyện, nhưng có hai lời hứa em sẽ vẫn hết lòng tuân thủ, một là vĩnh viễn không trách anh, hai là vĩnh viễn không rời đi.

Nếu có một ngày anh nguyện ý tha thứ cho em, nhất định phải nhớ đến vào tháng ba, bởi vì khi đó hoa có lẽ vừa kịp nở.

Em nhớ anh đã nói trên đời này không có gì là vĩnh viễn, những thứ xinh đẹp thì cần phải dụng tâm mới có thể lưu lại, em thấy thật là đúng, tựa như trồng hoa, trước kia em cũng không biết, dưỡng hoa cần chú ý nhiều như thế, độ ấm, độ ẩm, ánh sáng còn có thổ nhưỡng, chỉ có hoàn cảnh thích hợp mới có thể nở ra những đóa hoa mỹ lệ. Cái này giống như tình cảm tình người với người vậy, mà đời trước em đã tự tay chôn vùi ái tình của chúng ta.

Hai kiếp của em, đều đi trên con đường gập gập ghềnh ghềnh, tuy rằng cũng từng cố gắng thay đổi, kết quả lại không theo lòng người.

Trước kia em luôn cảm thấy mệnh của mình không tốt, nhưng sau đó ngẫm lại, nếu mệnh không tốt, thì sẽ không trọng sinh, sẽ không có cơ hội sống lại một lần, nhân sinh đều là một nửa do thiên mệnh một nửa do người, đến hết cục hiện tại, hoàn toàn là tự mình gây nên.

Kỳ thật rất nhiều chuyện em đều hối hận rồi, lúc trước nếu em có thể làm tốt một chút, có phải hay không sẽ là một kết cục khác, nhưng sự thật là đã cho em một cơ hội nữa, em vẫn như cũ không thể làm được.

Có lẽ quen em, là xui xẻo của anh đời trước.. hoặc là kiếp trước anh đã làm ra chuyện xấu gì, ông trời mới phái em đến trừng phạt anh.

Việc này đôi khi suy nghĩ nhiều, sẽ có điểm chán ngán thất vọng, nghĩ cứ như vậy đi, hai kiếp, đều nhìn không rõ, sống không rõ, còn muốn tổng kết cái gì, quá vô nghĩa.

Hiện tại em thường hay nhớ về thời điểm chúng ta còn đi học, khi đó thật là tốt, em không điên, còn anh vẫn là ánh dương quang thanh khiết, cái gì mà kiếp trước kiếp này, ngươi tình ta ái, cái gì cũng không nghĩ, cứ như vậy khoái khoái lạc lạc trải qua từng ngày...

Viết đến một nửa, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Lý Thúc.

“Thạch Sam, có người tìm cháu.” Lý Thúc ở bên ngoài gọi tôi.

Tôi buông bút xuống đi ra cửa.

Tịch dương buổi chạng vạng thực đẹp, cách một bóng cây, tôi nhìn người kia, ánh nắng chiều đốt lên đỏ rực, dừng ở trên người anh tạo ra một mảnh kim mang.

Tôi mê mang tròn mắt nhìn, ngược sáng, cảnh tượng trước mắt hư hư thật thật, giống như bị che bởi một tấm lưới lớn màu vàng óng, cuối cùng thân ảnh người kia chậm rãi tiến vào tầm mắt.

Đại não tựa hồ chớp mắt hỗn độn, tôi chậm rãi lộ ra nụ cười vui sướng, song tiếu ý lại lập tức cô đọng, bỗng nhiên trong lòng kích động, dâng lên một loại sợ hãi.

Tôi cuống quít xoay người, chạy về hướng vườn hoa, làm sao, phải làm sao mới được đây?

Vì sao Ôn Dương lại đến lúc này.

Làm sao đây? Hoa còn chưa nở, tôi gấp sắp khóc rồi.

“Thạch Sam!”

Tôi nghe thấy tiếng Ôn Dương gọi ở phía sau, càng thêm sốt ruột, nhấc chân chạy nhanh hơn.

Tôi bối rối không thôi, tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai, không được bao xa, dưới chân vừa bất ổn liền té ngã trên đất.

Tôi cuống quít xoay người đối diện Ôn Dương đang chạy tới, nhịn không được lùi về phía sau, tôi cầu xin: “Ôn Dương, anh chờ thêm một chút có được không.”

Ánh mắt Ôn Dương đau xót, giọng nói khàn khàn, anh hỏi: “Thạch Sam, em muốn tôi chờ cái gì?”

Tôi nhìn mảnh đất lớn cô quạnh hoang vắng, chỉ thấy bi thương vô lực cực kỳ, “Ôn Dương, hoa còn chưa nở.”

Trong gió lạnh, hơi nước đảo quanh tròng mắt, tôi lại không cách nào nuốt trở về, tôi ôm chặt đầu gối, cuộn mình lại, “Trời rất là lạnh, Lý Thúc nói phải tháng ba sang năm mới có thể nở hoa, khi đó nơi này sẽ ngập tràn màu tím của phong tín tử.”

“Bọn họ nói, phong tín tử màu tím, hoa ngữ là... thực xin lỗi, tha thứ cho em...”

Tôi chôn mặt trong đầu gối, cuối cùng vô pháp khống chế khóc lên thành tiếng, Ôn Dương, anh có thể tha thứ cho em không.

...

Dưới bầu trời mờ nhạt thiển sắc vàng... Thân ảnh mong manh gầy guộc bị tịch dương phủ lên một viền vàng ám sắc, cậu ấy cô đơn cuộn người, dùng sức mà nức nở, tiếng khóc bi thương, từng đợt gió thu truyền vào trong tai, khiến lòng người thê lương.

Thân ảnh cao lớn lảo đảo bước đến, ngồi xổm xuống gắt gao ôm thân thể gầy yếu vào trong ngực, trên mặt đất gió thu xuy phất lạnh lẽo, hắn muốn dùng hơi ấm xua tan hết thảy bất an cùng cô độc của người nọ.

Cuộc đời này hắn vĩnh viễn không buông tay nữa, sau hôm nay bọn họ sẽ không bao giờ chia lìa.

----------oOo----------

Mọi ng đọc truyện “vui vẻ”:))))))))))))))) có phiên ngoại nhé.