“Làm sao có thể không ủy khuất, anh nói lời cay nghiệt với em như vậy, thực xin lỗi ——”

Ôn Dương vuốt ve đầu tôi, trong thanh âm trầm thấp từ tính phảng phất lộ ra hối hận, “Anh cũng không biết vì sao lại tức giận như vậy, anh nhìn em cùng Tần Phủ đi vào trà lâu, nghĩ đến thái độ trốn tránh của em trước kia, nếu cho anh thêm chút thời gian anh nhất định... Em trước kia sao cái gì cũng không nói, nói cho anh biết, bọn họ đã uy hiếp em như thế nào?”

Tôi không muốn khóc, nhưng là nghe Ôn Dương hỏi như vậy, đột nhiên lại chịu không nổi nữa, trong mắt trong tim đều là ủy khuất, rốt cục vô pháp khống chế mà nấc lên thành tiếng: “Bọn họ nói em chỉ là một nhân viên nhỏ của T·R, một sinh viên mới vừa tốt nghiệp, nói không chừng về sau công việc sẽ nảy sinh cái gì ngoài ý muốn, bọn họ nói bọn họ có biện pháp không cho em dễ sống...”

Tôi khó chịu cực kỳ, ngón tay gắt gao bám chặt vào áo Ôn Dương, nước mắt ẩn nhẫn từ lâu thấm ướt cả bờ vai anh, “Em không phải sợ bọn họ. Nhưng mà bọn họ muốn nhằm vào anh thì làm sao bây giờ. Bọn họ độc ác như vậy, bọn họ đã khiến gia đình em tan vỡ, em không dám mạo hiểm, em không thể để bọn họ làm hại tới anh, nha ——”

Nói xong lời cuối cùng tôi đã khóc không thành tiếng nữa, tôi vẫn luôn cảm thấy mình không chỗ nào cần phải sợ hãi, vì cái gì đột nhiên lại ủy khuất thế này, một thân một mình đeo trên lưng tội nghiệt kiếp trước, thì ra con đường này đi đến khổ cực như vậy.

Tôi cảm giác Ôn Dương ôm mình càng chặt, qua một lúc lâu, anh mới dùng thanh âm khàn khàn nói: “Sao lại ngốc như vậy, em sao lại cảm thấy anh sẽ sợ bọn họ?”

Tôi bình ổn hô hấp, phát ra tiếng vẫn như cũ là nghẹn ngào: “Bây giờ là thời điểm khó khăn nhất của công ty, em không muốn anh phải phân tâm, mà em cho tới bây giờ cũng không muốn cho anh biết quan hệ của em cùng Tần gia, em sợ anh sau khi biết sẽ chán ghét.”

“Anh sao có thể chán ghét em?” Ôn Dương chậm rãi buông lỏng ra, hai tay như trước chế trụ bả vai tôi, anh hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói, “Thực xin lỗi, là anh không tốt, anh không có tư cách đối với em như vậy, nếu lúc ấy cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ không...”

Anh ngừng một chút, trịnh trọng nói, “Thạch Sam, em có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi lau nước mắt, hổn hển thở một hồi, điều hòa mất một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn anh cười nói: “Ôn Dương, em không trách anh, em biết là anh sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận, nếu giận, cũng nhất định là em có chỗ nào không đúng, về sau cũng vậy, vô luận phát sinh cái gì, em cũng sẽ không trách anh.”

Vĩnh viễn sẽ không bao giờ nổi giận với anh, đời trước anh hết lần này đến lần khác tha thứ cho tôi, mà tôi lại lần lượt phụ lòng tín nhiệm của anh, chỉ nhớ rõ anh đã từng rất chán ghét tôi, mấy lần đẩy anh xuống vực sâu thống khổ, anh vô tình đối với tôi là giả, mà tôi tạo thành thương tổn cho anh, hết thảy đều tồn tại chân thật.

Ôn Dương không nói nữa, đôi mắt tối đen ôn nhuận chăm chú nhìn tôi, đáy mắt kia hình như có tia sáng nhàn nhạt, tôi nhìn thấy khuôn mặt mình ở bên trong, cùng tia sáng lay động kia, hiển lộ rõ ràng trong không khí.

Ánh trăng nhàn nhạt, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, đèn đường mờ ảo chiếu xuống, cả người Ôn Dương phảng phất như phát ra một tầng hào quang, thành một mảnh mông lung, trong tình huống dâng lên một tia ái muội.

Trong đầu tôi xẹt qua một cảm giác vi diệu, lực độ trên vai tựa hồ đang từ từ tăng lên, Ôn Dương chậm rãi hướng tới gần, toàn thân tôi băng đến cứng ngắc, nhìn thấy đôi con ngươi ôn nhuyễn phản chiếu kia khiến tôi luống cuống.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, tôi hoảng hốt lui về phía sau, Ôn Dương thuận thế buông ra, trong biểu tình cũng có một tia bối rối cùng mê hoặc.

Tôi vội nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta lên lầu đi!”

Biểu tình trên mặt Ôn Dương lúc này đã khôi phục như ban đầu, gật đầu nói: “Đi thôi!”

Trở lại phòng, tôi đem di động đi sạc pin, nằm ở trên giường, đầu ẩn ẩn có chút trướng, vài giờ ngắn ngủn, lại giống như ngồi trên một chuyến tàu cao tốc, chợt cao chợt thấp, tâm tình thay đổi liên tục, sự tình vẫn luôn lo lắng không hề bạo phát như trong dự liệu, vốn tưởng rằng cứ như vậy kết thúc cùng Ôn Dương, lại không nghĩ đến, chuyện này cũng vì vậy mà được giải quyết triệt để.

Về sau không cần phải cẩn thận giấu diếm chuyện của Tần gia, còn có thể nhắc nhở Ôn Dương đề phòng Tần Phủ, nếu theo kết quả này mà tính, cũng không phải chuyện xấu gì.

Chỉ cần không để Ôn Dương biết tôi có mang tâm tư quá phận đối với anh, tôi có thể cứ thế bình yên trải qua. Nếu biết sẽ thế này, tôi khẳng định đã sớm thẳng thắn cùng Ôn Dương, như vậy cũng sẽ không sinh ra bao nhiêu chuyện rồi.

Thật tốt, Ôn Dương tin tôi. Đời trước cũng là như vậy, tôi chỉ phải trở về thừa nhận sai lầm, anh coi như có tức giận, rốt cục vẫn sẽ cho tôi cơ hội, chỉ là tôi cuối cùng lại khiến anh thất vọng, lần lượt lừa gạt anh, thẳng đến ——

Trong lúc tâm tư nhất thời hỗn loạn, tôi tự nói với mình không nên nghĩ nữa, hết thảy quá khứ giống như nước chảy, đều đã đi qua rồi, hiện tại hết thảy đều đã khác, Ôn Dương anh không hề chán ghét tôi.

Không biết vì cái gì, đêm nay phi thường khó ngủ, tôi nằm trên giường lật qua lật lại giống như bánh nướng áp chảo, mãi cho đến hai giờ đêm mới thoáng buồn ngủ, ai biết vừa nhắm mắt lại tiến vào một mảnh tràn đầy màu trắng.

Bốn phía đều là bạch sắc hư ảo, mờ mịt một mảnh, trước mặt tôi lại lập một cánh cửa, tôi do dự trong một khắc, vươn tay nhẹ nhàng đẩy ra, màn trắng phía sau biến mất, tôi tiến vào một căn phòng sắc điệu đơn giản, đơn giản đến không có bất cứ chỗ nào kì lạ, ở đây hết thảy đều cực kỳ quen thuộc, bao gồm cả cái người đang ngồi trên giường gọt táo kia.

Đó là Ôn Dương ——

Tôi không biết tại sao cảm thấy một tia bối rối khó hiểu, Ôn Dương ngừng động tác trong tay, nhìn về hướng tôi, trái tim tôi lập tức mãnh liệt nảy lên, có phải anh lại muốn nói lời khó nghe gì đó.

Ngoài dự liệu, anh thế nhưng hướng tôi cười một cái.

Ôn Dương như vậy đã thật lâu tôi chưa từng nhìn thấy, tôi vui sướng cực kỳ, vội đi về phía anh.

Ôn Dương dịu dàng nhìn tôi nói: “Thạch Sam, em có phải muốn trái tim của anh không?”

Tôi theo bản năng gật đầu, tôi muốn, tôi nằm mơ cũng muốn, vì thế, tôi có thể trả bất luận cái đại giá gì.

“Được.” Ôn Dương gật gật đầu, nụ cười càng phát ra ôn nhu, giây tiếp theo tôi nhìn thấy anh đem lưỡi dao trên tay thẳng tắp đâm vào lồng ngực mình.

Tôi kinh hãi, Ôn Dương vẫn như trước mang vẻ mặt ôn nhu, anh cười nhìn tôi nói: “Anh móc nó ra cho em có được hay không?”

Tôi sợ hãi cực điểm, lớn tiếng hô: “Không muốn —— Ôn Dương, không muốn ——”Cả thần kinh đều bị sợ hãi chiếm lĩnh, tôi nhịn không được hét lớn, cầu xin anh.

Ôn Dương đã chết?

Không, đây là mơ, nên tỉnh lại, đây không phải là thật, Ôn Dương thực xin lỗi, thực xin lỗi —— em sai rồi, Ôn Dương ——

“Thạch Sam, tỉnh lại!”

Cuối cùng tôi bị Ôn Dương đánh thức, cả người đầy mồ hôi lạnh, gần như hư thoát nhìn Ôn Dương đang lo lắng không thôi. Tôi ngơ ngác một hồi lâu, mới chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt người này luôn là khiến người ta an tâm ôn nhuyễn, không phải ôn nhu tàn nhẫn như trong mộng, cho nên chỉ là mộng thôi.

Ôn Dương giúp tôi lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng nói: “Mơ thấy cái gì rồi, cứ hét lên như vậy!”

Tôi thoáng bất động, chậm rãi ngồi dậy, có chút mỏi mệt hỏi: “Em hét cái gì?”

Ôn Dương chăm chú nhìn tôi, thở dài: “Em cứ luôn nói thực xin lỗi, có phải hôm nay đã dọa em rồi không, xin lỗi, không nên bỏ một mình em lại đó, trước kia anh cảm thấy mình đối với em thực tốt, lần này mới hiểu được, kỳ thật là so với ai khác đều nghiêm khắc hơn, anh cảm giác hôm nay không còn giống chính mình nữa, lúc đó... “

“Em hiểu mà.” Tôi trấn an cười với anh, “Ôn Dương anh không cần phải nói, em đều hiểu, em không bị dọa, hôm nay chỉ là mơ ác mộng.”

Là tôi che giấu quá nhiều, hành động trước sau thay đổi thất thường, khiến cho Ôn Dương vừa mới rời nhà, vốn dĩ khuyết thiếu cảm giác tín nhiệm, mới sinh ra hiểu lầm.

Ôn Dương nhìn tôi, trong con ngươi tựa hồ có thứ gì đó dịu dàng ánh lên, anh thở dài một hơi: “Em hiểu chuyện như thế này lại khiến người ta cảm thấy đau lòng, Thạch Sam, em không cần như vậy, em có lý do giận anh.”

Tôi gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Em biết, cho nên lần sau anh nếu còn dám đối xử với em như vậy, em nhất định sẽ ba ngày không thèm để ý đến anh, không... ít nhất phải bảy ngày.”

Ôn Dương lặng đi vài giây, ngưng mắt nhìn tôi nói: “Không có lần sau.”

Tôi vừa lòng gật đầu: “Ngoan!”

Ôn Dương nhìn tôi bật cười, bấm tay gõ vào trán tôi: “Đứng đắn một chút.”

Cả người tôi giống như vừa được vớt lên từ dưới sông, đành phải đi tắm rửa đơn giản một trận, lúc trở về, Ôn Dương đã đổi lại ra giường, anh nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, lộ ra nụ cười ôn nhu, lòng tôi đầy ấm áp, trái tim vẫn luôn thấp thỏm lo âu trở nên an định hơn không ít.

Ôn Dương cầm lấy cốc sữa đã đặt sẵn trên tủ đầu giường, đưa cho tôi: “Uống rồi ngủ tiếp, có thể giúp ngủ ngon.”

Xúc cảm ấm áp chạm vào tay giống như theo dây thần kinh một mạch ấm đến trong lòng, tôi không ngừng ngây ngô cười với Ôn Dương: “Tri kỷ như vậy, về sau phải luôn đối với em thế này.”

Ôn Dương nhu nhu mái tóc mới vừa sấy qua của tôi, “Cái này có thể thỏa mãn.”

Anh nhìn tôi, phóng nhẹ thanh âm, “Nhiều sữa bò hơn cũng không thể bù lại hành động của anh hôm nay, Thạch Sam, anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận đến thế này.”

Tôi cúi đầu, nhìn cốc sữa trong tay, vừa cao hứng lại có chút thương cảm: “Ôn Dương, đều đủ rồi.”

Tôi lại trở về giường, Ôn Dương ghép kín góc chăn cho tôi: “Ngủ đi, mai còn phải đi làm.” Giọng nói trầm ổn mang theo một chút trấn an.

Không biết vì cái gì, vừa nghĩ tới Ôn Dương sắp rời khỏi, tôi lại lo lắng khó hiểu, tôi áp chế hoảng loạn trong lòng, cười với anh một cái: “Biết rồi, anh cũng vậy, nhanh đi nghỉ ngơi đi!”

Ôn Dương gật đầu, xoay người muốn đi, lập tức thân thể ngưng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn tôi, sau đó chuyển ánh mắt xuống bàn tay của tôi.

Tôi cũng theo tầm mắt của anh nhìn qua, tôi thế nhưng đang kéo lấy góc áo Ôn Dương, tôi giật mình vội vàng buông tay: “Xin lỗi... em...”

Hoàn toàn là hành động vô thức, có phải bởi vì quá sợ hãi hay không, cho nên mới có loại hành động đi ngược với lý trí này.

Ôn Dương im lặng chốc lát, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Em đây là đang làm nũng?”

“Cái... Cái gì?”

“Mỗi lần gặp ác mộng, ngoài miệng đều nói không việc gì, nam tử hán muốn dũng cảm, nhưng vẫn sẽ kéo góc áo mẫu thân không buông.”

Tôi quýnh quáng, cứng họng giải thích: “Không... Không phải...” Tôi chưa từng được nắm góc áo mẫu thân, lời này rõ ràng chính là Ôn Dương tự nói mình.

Ôn Dương chỉ gật gật đầu, từ chối cho ý kiến, sau đó tôi thấy anh đi đến bên kia giường, kéo chăn, nằm xuống ngay bên cạnh tôi, “Ngủ đi, phụ kiện cho em tùy tiện nắm, đừng gặm lên như heo là được.”

Tôi không khỏi hoảng hốt một trận, tâm tình phức tạp khôn kể, “Nhưng —— “

“Ngủ đi.”

Thời điểm còn ở đại học, trong ký túc xá khi có bạn bè của ai đó vào phòng, giường ngủ không đủ, tôi cùng Ôn Dương sẽ chen chúc vào một chỗ, khi đó còn chưa suy nghĩ nhiều, chỉ là theo bản năng muốn thân cận.

Tôi thích so sánh Ôn Dương với ánh mặt trời, đó là vì anh cho tôi cảm giác, tựa như có một sớm tỉnh dậy, trông thấy sườn mặt anh được ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều là an tĩnh xinh đẹp, cả người giống như đắm chìm trong nắng ấm ôn hòa ngày xuân, toàn bộ phiền não rối rắm đều biến mất, có lẽ từ khi đó liền bắt đầu có loại tình cảm chậm rãi dâng lên trong đáy lòng.

Ôn Dương đối với tôi, vẫn luôn giống như ca ca chiếu cố đệ đệ, thích sủng nịch xoa đầu tôi, bao dung mỗi giờ mỗi khắc, nơi nơi đều quan tâm trợ giúp. Tuy rằng không phải tôi nghĩ đến cái tình cảm ái muội này, nhưng cũng gần giống như người thân —— chúng tôi đều không có thân nhân, không có huynh đệ tỷ muội chân chính, chỉ có thể hộ trợ lẫn nhau, hấp thu ấm áp từ trên người đối phương.

Ôn Dương nói có thể bám vào cánh tay của anh, đề nghị này thật sự là đủ hấp dẫn, nhìn Ôn Dương gần trong gang tấc, tôi do dự thật lâu, trước tư sau tưởng, nhẫn nhịn, chung quy vẫn là không thể cưỡng lại, chậm rãi vươn tay.

Lập tức, tôi nghe được một trận tiếng cười phát ra từ lồng ngực.

Trên mặt nóng lên, như cũ bám chặt cánh tay Ôn Dương không tha, làm như không nghe thấy.

Tôi cho là mình sẽ rấtkhó đi vào giấc ngủ, nhưng sự thật không lâu sau tôi đã ngủ rồi, sau đó một đêm vô mộng.