Tôi thở dài, giao muỗng ra: “Hay là, cô tự làm?”

Dương Huyên cũng hít mạnh: “Tôi còn tưởng là cậu khiêm tốn, thì ra thật sự chỉ có thể nấu chín.”

“Khiêm tốn? Tôi cũng chưa đạt đến cái phẩm chất này, trù nghệ của tôi thật sự chính là như vậy, bằng không cô làm đi, tôi cũng muốn học tập chút.”

“Nếu cậu không để ý, vậy để tôi làm đi, vốn nên là tôi hảo hảo tạ ơn, bằng vào chỗ nguyên liệu này tôi sẽ nấu ra một bữa tiệc lớn.”

Tôi giao nhà bếp cho nàng: “Vậy vất vả rồi, tôi mới vừa rồi còn cảm thấy mình rất lợi hại, không ngờ vừa vào bếp liền lộ nguyên hình.”

Dương Huyên lần nữa bật lửa lên: “Kỳ thật như vậy đã rất giỏi rồi, làm thành hay hỏng không quan trọng, ít nhất cậu nguyện ý xuống bếp, làm người nhiệt tình, đối xử với bằng hữu cũng tốt, nam nhân như cậu rất hiếm thấy.”

Tôi thừa nhận gật đầu: “Lời này không sai, rất nhiều người cũng nói như vậy, nhưng dưới tình huống bình thường, bọn họ còn thêm một câu 'Bộ dáng lại đẹp trai'.”

Dương Huyên khanh khách cười thành tiếng: “Chính là da mặt quá dày, cậu tự khen mình như vậy, tôi thật không biết phải nói tiếp như thế nào.”

Nhìn Dương Huyên bận rộn trong bếp, ánh mắt tôi nhạt xuống, tôi chưa từng nghĩ sẽ có thời điểm hài hòa như thế này. Tôi vẫn luôn coi nàng là kẻ địch, mỗi khi nghĩ đến sự thật Ôn Dương thích nàng, tôi đều như mắc xương cá, hận không thể lập tức khiến nàng biến mất trên đời này.

Tôi và Ôn Dương quen biết từ thời thiếu niên, đã cùng nhau trải qua bốn năm đại học, nhưng bọn họ mới quen được bao lâu? Dương Huyên chưa từng làm bất cứ chuyện gì cho Ôn Dương, ngược lại dưới áp lực của tôi còn dễ dàng từ bỏ.

Cho nên dựa vào cái gì chứ? Nàng lại có thể cái gì cũng không cần làm, liền thoải mái hưởng thụ yêu thương cùng trân trọng của Ôn Dương.

Nhưng giờ ngẫm lại, chuyện tình cảm này, không thể tính toán như vậy, ái tình không cần bay lên đến mức độ lấy mạng ra tranh giành, người bình thường sẽ không cực đoan như thế, chúng tôi đều là người bình thường, áp lực gia đình linh tinh đều có thể dẫn đến chia tay, đầu năm nay, ai lại chỉ bởi vì thích một người mà ngay cả mạng cũng không cần, loại tình cảm nguy hiểm đó đối với ai cũng là gánh nặng.

Dương Huyên là một cô gái ưu tú, ưu tú đến nỗi khiến tôi cảm giác được nguy cơ từ trong tiềm thức, không quản lúc trước tôi nói năng lý lẽ hùng hồn như thế nào, kỳ thật nội tâm rất rõ ràng, cho dù vứt bỏ giới tính, về mọi mặt nàng đều thích hợp với Ôn Dương hơn tôi.

“Thạch Sam, lấy giúp tôi cái đĩa.” Dương Huyên đảo đồ ăn không quay đầu lại nói với tôi.

Tôi thu hồi suy nghĩ, bắt đầu chuyên tâm phụ trợ cho nàng, tiểu nha đầu này trù nghệ thật là ngoài dự đoán.

“Khi còn bé có một thời gian ba mẹ ném tôi cho bà nội. Bà nội mỗi ngày đều đổi bữa ăn đa dạng cho tôi, tôi ở ngay bên cạnh bà phụ giúp, nhưng lão nhân gia vẫn luôn không dám cho tôi đụng vào lửa, sau khi về nhà, tôi bắt đầu ghét bỏ cơm mẹ tôi làm, tự mình xuống bếp nấu, kết quả thật sự ngon hơn so với mẫu thân, cho nên chuyện nấu cơm này, thật ra cũng cần năng khiếu.” Dương Huyên đắc ý nói với tôi.

Tôi gật đầu, đồng ý nói: “Quả thật, ai cưới được cô đúng là có phúc phần.”

Dương Huyên có lẽ đinh ninh là tôi sẽ phản bác, kết quả tôi lại nghiêm túc nói một câu như vậy, nàng ngược lại có chút ngượng ngùng, mặt hơi hơi hồng lên, nói: “Vậy cũng không hẳn, dựa vào cái gì hắn không thể nấu cơm cho tôi a, tôi làm việc cũng mệt chết rồi, hai người chia sẻ lẫn nhau không phải càng tốt sao?”

Nếu là tôi của trước kia khẳng định sẽ nổi giận, Ôn Dương làm việc mệt mỏi, cô còn so đo nhiều như vậy, nữ nhân này sao lại quá tính toán, căn bản là không đủ yêu Ôn Dương.

Bất quá bây giờ nghĩ lại, Dương Huyên nói cũng không sai, làm bác sĩ quả thật rất mệt mỏi, hơn nữa hiện tại mâu thuẫn y tế đặc biệt nghiêm trọng, áp lực tâm lý cũng rất lớn.

Tôi nghĩ đến Ôn Dương mỗi ngày đều rời giường làm bữa sáng, gật đầu nói: “Ân, nếu hắn quá bận, ít nhất cũng nên làm bữa sáng.”

“Cậu một nam nhân lại có ý nghĩ như vậy thật không dễ dàng, có bao nhiêu người cưới vợ chỉ để tìm cho mình một bảo mẫu.”

Tôi có chút dở khóc dở cười: “Nào có nghiêm trọng như cô nói, hiện tại con gái phần lớn đều rất có chủ kiến, liền giống như cô, có lý tưởng riêng của mình, áp lực của đàn ông lại càng lớn, nhà ở X thị này nhiều nam nhân cả đời cũng mua không nổi.”

Chúng tôi cứ như vậy một bên nấu cơm, một bên nói chuyện, không khí cũng hòa hợp, mãi cho đến khi nấu sắp xong, Ôn Dương cũng về đến nhà.

Tôi bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, vừa vặn gặp Ôn Dương đang vào cửa, trong tay xách một gói to màu đen, tôi cười nói: “Hôm nay anh có có lộc ăn rồi, em mời về một đại đầu bếp cho anh.”

“A?” Ôn Dương tháo dây lưng đưa cho tôi, vừa đổi giày vừa hỏi: “Ai tới?”

Tôi mở túi ra, nhìn thấy bên trong là mấy cái cái mai cua cực lớn, cười híp mắt: “Là Dương Huyên, bác sĩ xinh đẹp lần trước giúp đỡ chúng ta ở bệnh viện, vừa vặn, nàng mới đến ở đối diện, anh thế nhưng còn mua cả cua nữa, em sẽ đi hấp.”

Dương Huyên lúc này cũng bưng đồ ăn đến, nhìn thấy Ôn Dương liền mỉm cười nhu hòa: “Thật ngại quá, quấy rầy rồi, hôm nay ống nước bị hỏng, may mắn gặp được Thạch Sam.”

Ôn Dương vừa tháo cúc tay áo, vừa cười nhạt nói: “Lần trước chưa cám ơn bác sĩ Dương được đàng hoàng, còn phiền cô hôm nay tự mình xuống bếp, chúng tôi mới thật sự là băn khoăn.”

“Khách khí như vậy làm gì, hai người trước cứ tán gẫu, em đem cua vào bếp hấp.” Tôi liền xách cua vào trong bếp, vì cái gì hai người này vừa đụng mặt, tôi liền giống như có thể nhìn thấy một trời bong bóng màu hồng. Thật không phải tôi nghĩ nhiều, Dương Huyên trở nên ôn nhu không ít, mà Ôn Dương cũng có vẻ thập phần ôn hòa nhã nhặn.

“Thạch Sam, đằng sau hình như bị mắc rồi, giúp tôi cởi một cái được không?” Dương Huyên sắc mặt lúng túng với tay ra phía sau tạp dề.

Ôn Dương bước lên trước, nói: “Để tôi.” Mặt Dương Huyên vốn đã lúng túng, có vẻ lại đỏ hơn.

Trong lòng tôi buông tiếng thở dài, xoay người vào bếp, nếu đã “dẫn sói vào nhà” thì phải có tự giác nhìn người ta ân ái, mặc kệ là ngượng ngùng đến mình nhìn cũng thấy phiền chán.

Bốn món ăn, Ôn Dương còn mang cua về nữa, so với bữa tối bình thường có thể nói là cực kỳ phong phú, chọn cũng đều là đồ Ôn Dương thích ăn.

Quan trọng là mùi vị, liền nói canh cá, bởi vì Ôn Dương thích, tôi cũng thử làm mấy lần, nhưng mỗi lần hương vị đều không đúng, cư nhiên lần này thịt cá thì trắng, tươi, độ mềm vừa tới, cắn một miếng phải là ngon như thế nào!

Tôi bình thường không ăn cay, lần này cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn mà hạ đũa liên tục, nói chuyện cũng cố bớt đi vài câu, còn lại hai người kia có hơi ngại ngùng, nhưng mà bầu không khí cũng rất vui vẻ, đã trao đổi đến tuổi tác.

“Cho nên từ tiểu học đã bắt đầu một đường nhảy lớp? Dương tiểu thư có thể so với thiên tài rồi.” Ôn Dương khen.

“Không khoa trương như vậy, trí nhớ tốt hơn một chút, luận về hiểu bài thì có rất nhiều đồng học trội hơn tôi.”

Tôi dùng đũa gỡ chút thịt cá cho Ôn Dương, nói: “Tôi bất quá là thời tiểu học nhảy được một lớp, mọi người đã nói tôi là thần đồng. Hiện tại gặp Dương Huyên mới thấy, đủ trình độ lên TV rồi, người ta tuy rằng tuổi xấp xỉ, nhưng bây giờ đã là nghiên cứu sinh, chênh lệch thật đủ lớn.”

Ôn Dương nhìn tôi, bất đắc dĩ cười nói: “So sánh như vậy, em muốn anh tự nhận xét như thế nào, bên người đã có một thiên tài rồi, giờ lại tới thêm một người, là không muốn cho kẻ phàm nhân này con đường sống nữa sao.”

“Ha ha, anh còn có thể giả bộ thêm chút nữa không, nếu lúc đến trường anh đặt tâm tư vào học tập, chuyện của em nào đáng nói nữa a.”

Tôi quay đầu nói với Dương Huyên, “Lúc anh ấy vào đại học liền chuẩn bị gây dựng sự nghiệp, bây giờ đã là ông chủ lớn rồi.”

Hiện tại con gái đâu có thích học giả gì đó, chỉ thích nam nhân có sự nghiệp thành công.

Quả nhiên, tôi thấy nhãn tình Dương Huyên sáng lên, ánh mắt nhìn Ôn Dương có một tia sùng bái.

Ôn Dương nhìn tôi khẽ nhíu mi, giải thích với Dương Huyên: “Chỉ là cùng bằng hữu làm mấy việc, không thể nói cái gì gây dựng sự nghiệp linh tinh.”

“Người vừa tốt nghiệp đã có phần quyết đoán này thực hiếm có, khó trách tôi luôn cảm thấy anh rất đặc biệt, hoàn toàn không có tính cách trẻ con như những người vừa mới bước ra khỏi cổng trường.”

Ôn Dương khẽ cười nói: “Là bởi vì trông tôi già sao?”

Dương Huyên cười một cái: “Đừng đùa, anh biết ý của tôi mà, tôi chưa từng dám suy nghĩ đến chuyện gây dựng sự nghiệp, bình thường làm việc đến mệt, hoặc là thấy người nhà bệnh nhân chịu ủy khuất, nhiều lắm cũng chỉ nghĩ mở một tiệm thuốc nhỏ.”

Hai người bắt đầu hòa hợp, không cần tôi phải tham gia thêm gì nữa, tôi nhìn một bàn đồ ăn, lại cúi đầu tiếp tục tiêu diệt.

Ôn Dương lột mai cua cho tôi, hỏi: “Ngon không?”

Miệng tôi đang ngậm thức ăn, chỉ có thể trước gật đầu vài cái, nuốt xuống mới nói: “Ân, cùng là gia vị như vậy, Dương Huyên nấu ra có thể ăn mãi không chán, rất ngon, lợi hại.” Nói xong tôi so ngón tay cái với Dương Huyên.

Ôn Dương gật đầu nói: “Về sau nếu không bận, sẽ nấu cho em ăn.” (bạn bè không có nói chuyện với nhau như vầy ლ(¯ロ¯ლ)

Tôi thấy Dương Huyên kinh ngạc nhìn qua, cười giải thích: “Ôn Dương cũng biết nấu cơm đó, hai người có thể luận bàn một chút, tuyệt đối không khiến cô phê bình như buổi chiều.”

“A?” Dương Huyên cười nói, “Cái này thật nhìn không ra.”

“Bất quá anh ấy hơi bận, chờ ngày nào đó rảnh rỗi, bắt anh ấy tự mình xuống bếp nấu cho cô xem, người này bình thường rất thích xuống bếp.” Hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của cô.

Ôn Dương lại cười tao nhã, “So cùng bác sĩ Dương chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao, ở nhà ít nhiều sẽ có chút không đủ trịnh trọng, về sau có cơ hội mời Dương tiểu thư đến mấy chỗ nổi tiếng, tôi có biết mấy cửa hàng không tồi.”

Có nên nói là Ôn Dương rất cao tay? Không chỉ hẹn cùng giai nhân, còn bất động thanh sắc xử lý được cái bóng đèn tôi đây.

Một bữa cơm đi qua, khách và chủ đều vô cùng vui vẻ, Dương Huyên cất bước, tôi nằm ườn trên ghế sa lông, một bước chân cũng nhấc không nổi, ăn quá no rồi, cả người mệt mỏi muốn ngủ.

Ôn Dương thu dọn xong bước ra từ phòng bếp, nhìn tôi cực bất đắc dĩ thở dài: “Có ngon cũng không cần ăn đến như vậy chứ.”

Tôi thập phần mất hình tượng bám trên ghế sô pha: “Dương Huyên thật là một kỳ tài, chỉ nhìn người khác nấu cơm đã có thể học được, em lần đầu nấu cơm thì bị sống, xào khoai tây thì là một nồi mùi dầu nành, đến giờ em vẫn còn nhớ rõ biểu tình ghét bỏ của A Hoàng.” A Hoàng là một con chó, thế nhưng còn không thèm ăn.

Ôn Dương ngồi xuống, mở TV: “Vấn đề ăn uống, không cần quá chú ý, loại chuyện này, nấu không ngon cũng không sao.”

“Dân dĩ thực vi thiên, người ăn ngon rồi mới có những theo đuổi khác. Thực, Sắc đều là dục vọng cơ bản nhất của con người. Có câu nói con đường ngắn nhất đến trái tim một người đàn ông là thông qua dạ dày, chính là đạo lý này, thỏa mãn dục vọng của một người, đối phương mới sẽ luyến tiếc không rời bỏ ngươi.”

(dân dĩ thực vi thiên: xuất phát từ 'Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên' có nghĩa là bậc quân vương lấy dân làm điều tiên quyết để tồn tại, dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu)

Ôn Dương mỉm cười: “Hiểu được rất nhiều, em là coi trọng người ta ở thực hay là sắc?”