Cảm giác nơi trái tim giống như đột nhiên bị người bóp chặt, dòng nhiệt lưu trong mắt rốt cục khống chế không nổi tràn xuống hai bên má, tôi đưa tay trái lau mặt, thấp giọng nói: “Ôn Dương, nhất định sẽ không có việc gì đâu, đời này chỉ cần là anh muốn em đều sẽ giúp anh bắt lấy, giúp anh dọn sạch chướng ngại, để anh trải qua mỗi ngày đều vui vẻ khoái hoạt.”

Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện, ánh mắt không có tiêu điểm hướng về đám người tới tới lui lui. Có một khoảnh khắc như vậy, tôi phân không rõ bản thân đang ở hiện thực hay là trong mộng. Sau khi trọng sinh tôi thường xuyên mơ phải ác mộng như thế, trong bệnh viện lạnh như băng, bác sĩ lắc đầu nói với tôi người không được rồi, bảo tôi đi cáo biệt lần cuối cùng.

Giọng nói Ôn Dương mang đầy oán hận, tiếng tôi cuồng loạn gào thét, thanh âm Tần Viễn nguyền rủa cùng cười nhạo —— bao nhiêu lần quanh quẩn bên tai, xua thế nào cũng không đi.

Tôi từng tự hỏi vô số lần, ý nghĩa tôi trọng sinh là gì, là bắt đầu lại một lần nữa, hay là lạnh nhạt thờ ơ, là rời xa hay là bù đắp.

Nhưng mà hiện tại đều không quan trọng, mỗi khi nhìn thấy Ôn Dương, tôi không có biện pháp, cái gì cũng không làm được.

Cửa phòng cấp cứu rốt cục mở ra, tôi vội đứng dậy tiến lên, kết quả chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã.

“Cẩn thận!” Một nữ bác sĩ trẻ đỡ lấy tôi.

Tôi đứng vững, vội vàng nhìn về phía bác sĩ trưởng.

“Dạ dày co rút, hiện tại đã không vấn đề gì nữa, bình thường chú ý chế độ ăn uống, cấm rượu thuốc.” Nói xong vị bác sĩ trung niên lại nói với bác sĩ đứng cạnh tôi, “Tiểu Dương đưa bọn họ đến phòng bệnh đi.”

Tôi chuyển tầm mắt sang người bên cạnh, vừa thấy rõ, thân thể bất giác băng cứng, nhịn không được cười khổ, đây chính là cái gọi vận mệnh.

Đặt Ôn Dương lên giường bệnh xong, tôi hỏi: “Anh ấy bao lâu có thể tỉnh?”

“Chờ hết thuốc mê, thêm thời gian ổn định, phỏng chừng phải vài giờ, cậu có thể về trước chuẩn bị một ít đồ dùng cho người bệnh.” Bác sĩ xinh đẹp trả lời.

Tôi gật đầu, quay về phía nàng nói: “Vậy làm phiền cô giúp tôi chiếu cố trước, tôi liền trở về lấy.”

Nữ bác sĩ mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, giao cho tôi là được. Tôi là sinh viên y thực tập ở đây, không nhiều việc lắm, có thể giúp cậu trông coi người bệnh, cam đoan sẽ không để anh ta có việc gì.”

Tôi gật đầu: “Phiền cô, bác sĩ Dương.”

Chính là bởi vì biết cô sẽ chiếu cố anh ấy thực tốt, mới có thể đem người này phó thác cho cô. Bánh răng của vận mệnh chung quy vẫn phải vận hành theo quỹ đạo đã định, vô luận thế sự thay đổi như thế nào, những người có duyên cuối cùng cũng sẽ gặp lại.

Tựa như... Hai người bọn họ...

“Khách khí rồi.” Nữ bác sĩ cười cười, “Cậu giúp người bệnh thu dọn, không cần mang quá nhiều, một bộ quần áo để thay đổi là đủ, ngày mai có thể xuất viện rồi, dạ dày chủ yếu vẫn là cần tĩnh dưỡng, bình thường phải dặn dò người bệnh nhiều hơn.”

Tôi thản nhiên cười cười, nói một tiếng cám ơn.

Đơn giản thu dọn đồ đạc, điện thoại cho Quách Vũ báo một tiếng, liền rời trường. Quách Vũ cũng muốn theo đến, liền bị tôi cự tuyệt, ngày mai Ôn Dương có thể trở về rồi, buổi tối cứ nên để cho anh hảo hảo nghỉ ngơi.

Tôi mang theo đồ đạc đã thu xếp cùng cháo vừa mua ở trên đường, trở lại bệnh viện. Không chờ đến gần, đã nghe thấy từ trong phòng bệnh truyền ra từng trận tiếng cười.

“Anh không biết cậu ta lúc ấy có bao nhiêu thú vị, thất hồn lạc phách túm tay bác sĩ Trần nói, van cầu ngài nhất định phải cứu anh ấy, nếu người này có chuyện gì, tôi cũng không sống được, ha ha...”

“Khụ khụ... Cậu ấy thật sự là nói như vậy?”

“Tôi học theo không giống lắm, là như trên TV ấy, khóc đến thê thảm, lúc đó chúng tôi đều nghĩ đến anh đây là bị bệnh nan y gì rồi.”

Tôi vội đẩy cửa ra, đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ. Tuy rằng có thể tạo cho bọn họ cơ hội ở chung, nhưng không đồng nghĩa tôi nguyện ý để bọn họ ở sau lưng chế giễu mình, tôi lúc ấy chỉ là quá sốt ruột, căn bản không nhớ rõ bản thân đã nói cái gì.

Nữ bác sĩ trẻ ngưng tiếng cười, Ôn Dương vẫn mang theo tiếu ý nhìn tôi.

Trên mặt tôi không nhịn được nóng lên, hôm nay đúng là quá dọa người rồi, một bệnh bao tử cỏn con, tôi lại biến thành giống như sinh ly tử biệt, bị người cười nhạo cũng là đáng.

Nhưng tôi cũng là hợp tình, tôi cùng lắm là quá sợ hãi thôi.

“Anh... anh tỉnh rồi, ăn chút gì đi, em mua cháo.” Tôi cất kỹ đồ đạc, múc cháo đưa qua.

Nữ bác sĩ lại tiến đến, cười ha ha nói: “Thật chu đáo, còn là cháo hoa, không bột ngọt, có thể ăn một chút.”

Ôn Dương tiếp nhận cháo, mỉm cười nhìn tôi, nói: “Cám ơn.”

Trong lòng tôi thả lỏng, cũng chậm rãi mỉm cười: “Anh thế nào rồi, khỏe hơn chưa?”

“Tôi đi trước, hai người có việc cứ ấn chuông là được.” Nữ bác sĩ xinh đẹp nói.

Tôi quay người lại, cười nhẹ nói lời cảm tạ nàng: “Hôm nay phiền toái rồi.”

“Đừng khách khí, công việc thôi.”

Dương Huyên nói xong, cúi đầu dặn dò Ôn Dương trên giường bệnh, “Ôn đồng học về sau phải chú ý dạ dày của mình, anh tự mình không quan tâm, đem người ta dọa tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu rồi, đừng tiếp tục không biết nặng nhẹ a.”

“Vâng, cám ơn bác sĩ Dương.” Ôn Dương cười đầy ôn nhu.

Tôi hơi cong khóe môi nhìn bọn họ, tâm trạng lại không ngăn được chua xót, mới tán gẫu một lúc, quan hệ đã tốt như vậy, còn biết cả họ tên.

Bỏ đi, mặc sức thông đồng đi, lần này không ngăn cản các người nữa, kiếp trước tạo nghiệt, đời này nói thế nào cũng nên trả lại rồi.

Lần này hai người nhất định phải giữ chặt lẫn nhau, đều đừng buông tay...

“Người đã đi rồi, còn nhìn!”

Thanh âm Ôn Dương kéo tôi về hiện thực, lúc này mới phát giác mình lại thất thần.

Tôi tức giận cười nói: “Còn nói em, em đoán chừng gia phả nhà mỹ nữ đều bị anh điều tra xong rồi, có phải không Ôn đồng học?” Ba chữ tôi cuối cùng tôi cố ý cắn đặc biệt nặng.

Ôn Dương mất tự nhiên ho khan một tiếng, bên tai thậm chí có chút phiếm hồng: “Anh chẳng qua là cám ơn người ta đã hảo tâm chiếu cố, bác sĩ Dương thật có trách nhiệm, vậy cũng là vượt ngoài chức trách rồi.”

Tôi đè nén ghen tuông không ngừng bốc lên, gượng cười nói: “Đâu chỉ là trách nhiệm, còn có ôn nhu hào phóng, thiện hiểu lòng người, tính tình tốt, tâm địa tốt, hiểu chuyện lại không quấn người, thật tìm không ra cô gái nào tốt hơn đâu.”

Lông mày Ôn Dương khẽ nhướn, hỏi: “Em sao mà hiểu rõ như vậy?”

Tôi giờ mới kịp phản ứng, lại không quản tốt cái miệng, thiếu chút nữa hỏng chuyện, lập tức nghiêm mặt nói: “Nhìn là biết, lúc làm thủ tục nhập viện, chợt nghe có người khen, đúng là một cô nương không tồi.”

“Em thích?” Ôn Dương lại hỏi.

Không phải, là anh thích! Anh lúc trước thích nàng như vậy, vì nàng mà gây hấn với tôi không ít, bởi vì sợ tôi tiếp tục uy hiếp Dương Huyên, hai người này cuối cùng bị tôi hại thành một đôi uyên ương bất hạnh.

“Ai lại không thích?” Tôi hỏi lại, chuyển hướng đề tài, “Được rồi, uống chút cháo trước, anh đã một ngày không ăn gì rồi.”

Ôn Dương lúc này mới không nói nữa, tiếp nhận cháo.

Nhìn thấy anh ăn, tôi mới cảm giác trái tim yên ổn lại, Ôn Dương trong trí nhớ kia lại sinh động lên.

Ôn Dương anh yên tâm, lần này em nhất định giúp anh theo đuổi được Dương Huyên, không lưu tiếc nuối.

Ôn Dương ăn xong, tôi đem khăn mặt đã giặt sạch sẽ đưa cho anh lau tay, phục vụ thập phần chu đáo.

“Hôm nay đa tạ em.” Ôn Dương trả khăn mặt cho tôi.