Editor: AJ

.

“Không khác lắm chính là như vậy.” Đàm Yến Minh sờ lông chó của Hund, “Ai biết lông nó càng ngày càng dài, thật là ghê quá đi.”

Tống Chi Hòa cũng đưa tay qua sờ, cùng với tay Đàm Yến Minh đang đặt trên bộ lông mềm mại của chó săn Afghanistan khẽ khàng đụng phải.

“Đừng có luôn nói không muốn nó, anh mắng nó nó nghe đều hiểu được đó.”

“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Đàm Yến Minh rất không quan tâm, “Nó dù là con chó thông minh đi chăng nữa, lại nhặt được nước Đức, tiếng mẹ đẻ của chó chính là tiếng Đức rồi. Nó còn có thể nghe hiểu được ngôn ngữ thứ hai nữa à.”

Tống Chi Hòa không phản bác được, ngẫm lại nói: “Vậy sau khi anh bị thương, tên hành hạ chó sau đó thế nào?”

“Anh báo cảnh sát.” Đàm Yến Minh bắt đầu thắt bím tóc nhỏ cho Hund, “Khởi tố với nhiều tội danh, anh không nhớ rõ lắm.”

“Ồ.” Tống Chi Hòa nói, “Anh thật sự rất dũng cảm.”

Đàm Yến Minh không có chút đắc ý nào liếc nhìn cậu một cái: “Đừng có nói mấy lời sến như thế.”

Tống Chi Hòa phát hiện hiểu biết của mình đối với Đàm Yến Minh không hề đủ. Cậu không hề biết đối phương thì ra là người khi nghe thấy âm thanh kêu la thảm thiết của chó con liền trèo tường vào tranh đấu như thế… Bất quá như vậy rất tốt.

“Tại sao không mang về nước?” Tống Chi Hòa hỏi, “Để nó ở chỗ này không phải rất đáng thương sao.”

“… Chỗ nào đáng thương hở. Bảo Joseph mua thức ăn cho chó tốt nhất cho nó, em xem mớ lông này đi, dài tới như vầy luôn.”

“Nhưng nó không có nhà. Joseph cũng không phải chủ của nó.”

“Chó cũng có thể phân biệt này kia nữa à?” Đàm Yến Minh liếc mắt nhìn Tống Chi Hòa một cái, “Em cuối cùng là muốn nói cái gì.”

“Anh là người cứu nó, Hund chắc chắn sẽ rất thích anh. Hơn nữa anh cũng nói nó không còn người thân nào.” Tống Chi Hòa đem chân duỗi ra đặt dưới bụng Hund, thoải mái thở dài một hơi, “Chúng ta mang nó về đi.”

Đàm Yến Minh không để tâm, nhưng vẫn nhấn mạnh nói với Tống Chi Hòa tiếng mẹ đẻ của nó là tiếng Đức, mang về nơi dùng tiếng phổ thông để giao tiếp có khi Hund sẽ không thích ứng, bị xa lánh… Nói chung vấn đề sinh hoạt sẽ gian nan.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tống Chi Hòa nở nụ cười một chốc rồi nói, “Mang nó về, cho nó đi học tiếng là được rồi.”

“Cũng được.” Đàm Yến Minh thắt xong cho Hund một cái bím tóc nhỏ nhìn không ra hình thù, hài lòng nhìn chung quanh, “Ây, chú chó đẹp trai ghê.”

“…”

“Gào gừ.” Hund nhẹ nhàng kháng nghị.

Ở Zermatt đến năm sau, Tống Chi Hòa mấy lần nhìn thấy Đàm Yến Minh nói chuyện với anh trai hắn, có vẻ nếu Đàm Yến Minh còn không về nữa thì người bên kia điện thoại sẽ liền tới đây tự mình tóm hắn về, lúc này hai người mới kết thúc kỳ nghỉ.

Đàm Yến Minh đối với chuyện này vô cùng bất mãn, ngồi máy bay trên đường trở về không ngừng liệt kê tội trạng oán giận anh trai nghiền ép hắn, không muốn làm việc nữa.

Tống Chi Hòa thấy buồn cười, nhưng hàng lông mày Đàm Yến Minh nhăn lại khiến cậu hơi đau lòng. Tống Chi Hòa nghĩ thật ra cậu cũng có chút không vui, vào giờ phút này thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh cùng Đàm Yến Minh vĩnh viễn lưu lại trong căn nhà gỗ ở Zermatt, chính mình kiếm tiền nuôi hắn.

Bất quá hiện thực lại có chút khó khăn. Cậu vẫn đang là người đặt tiền tài giao dịch vào trong mối quan hệ, mọi việc đều phải cân nhắc đến Đàm Yến Minh, nói chung là không có đủ tư cách.

Hoặc nếu lúc đó không nói là bao dưỡng thì tốt rồi, nhưng vì bức thiết muốn ở lại bên cạnh hắn giống như không còn cách nào khác nữa.

Tống Chi Hòa nhắm mắt lại, mãi đến khi đáp xuống mặt đất rồi mới mở ra.

Cùng với lúc đi không giống nhau, vừa hạ cánh Đàm Yến Minh liền bị một cuộc điện thoại gọi đến bảo phải đi ngay.

“Anh đi đi.” Tống Chi Hòa rất chủ động, “Dù gì hôm nay em cũng phải đi.”

“Đã trễ như vầy rồi em còn đi đâu?” Đàm Yến Minh nhíu mày.

“Về nhà.”

Đương nhiên là chỉ nhà cậu, trước đó Trần Bạch Uyển đã muốn cậu về nhà rồi.

Biểu tình Đàm Yến Minh khá hơn một chút, những dáng vẻ vẫn cứ có chút buồn bực, thoạt nhìn nguyên nhân có vẻ đến từ cú điện thoại kia, Tống Chi Hòa không hỏi.

Bọn họ ở sân bay tách ra, Tống Chi Hòa đón xe về lại nhà mình. Từ ở phía xa Tống Chi Hòa đã nhìn thấy toàn cảnh trên dưới biệt thự nhà mình rõ ràng, vừa đi vào trên mặt đã được phả một luồng ấm áp. Trần Bạch Uyển mặc áo ngủ từ trên cầu thang đi xuống, mẹ; không qua hồi lâu sau lại ngoài ý muốn thấy Tống Huân xuống lầu, ba. Cậu về tới hang ổ nhà mình rồi, rất tự nhiên thoải mái trong không khí thanh tĩnh nhớ tới người nhà.

Cậu không biết lúc Đàm Yến Minh nghe điện thoại đầu bên kia đã nói cái gì, cậu cũng không biết rằng có người xem cậu là cún con yếu ớt đã lập dự mưu muốn cướp đi hạnh phúc của cậu.

Chỉ vì cậu không biết mà phải đón nhận ba năm, mà mỗi một khắc cũng không hề vui sướng được.