Nhà Weasley chỉ vì làm sao tiêu được ba trăm Galleons đó mà mở nguyên một cái hội nghị gia đình.
Cuối cùng, bọn họ nhất trí, quyết định mua đũa phép mới thay thế đám cũ cho bọn nhỏ, sau đó dùng số tiền còn lại đi Ai Cập thăm Bill – hiện đang làm nhân viên giải chú của Gringotts.
Gryffindor đúng là chưa bao giờ thiếu năng lực hành động cả!
Ta cực kì phức tạp mà nhìn cây đũa phép mới của ta – mười hai tấc Anh, gỗ Trăn Mộc, lông đuôi ngựa một sừng.
Gỗ Trăn Mộc: Trí tuệ, tri thức, linh cảm, phẫn nộ…
Ném ra khỏi đầu mối liên hệ với cái đồng thoại muggle kia (chú thích), đối với một người muốn trở thành một Ravenclaw-dỏm như ta mà nói, cái thân đũa phép này chấp nhận được, thế nhưng, lông đuôi ngựa một sừng là có vụ gì????
Ta sao có thể có liên quan đến cái giống ngu muốn chết – bị người ta làm thịt mới hoàn hồn co giò muốn chạy hả??? *đập bàn*
Phiền muộn cự kì đem cây đũa phép mới lấy từ trong cái hộp đen thui viết tên Ginny ra. ta đột nhiên phát hiện trong hộp còn có một đoạn cành khô cong queo, trên cành khô còn vài cái lá cũng đồng dạng khô quắt, nếu như không phải trên đó có bám một chút hơi thở của ma pháp, sợ rằng đoạn cây khô đó đã bị ta một phát phi ra cửa sổ rồi.
Hơi thở ma pháp yếu ớt nó cho ta cảm giác cực kì giống đũa phép – ta cầm lấy nó, hô một tiếng: “Lumos.”
Gia đình phù thủy có một điểm tốt, chính là Vu sư vị thành niên có thể tự do sử dụng một chút ma pháp con con mà không lo bị bẻ gãy đũa phép, đá đít ra khỏi trường học.
Ma pháp thuận lợi di chuyển từ lòng tay phải rót vào trong đoạn cây khô, sau đó giống như một giống cây ma thuật được tưới nước, cấp tốc sinh trưởng, cành lá ố vàng chuyển thành màu xanh um tùm, mấy cái lá khô vừa nãy còn nguy cơ rớt cành bất cứ lúc nào, giờ cũng tràn ngập sức sống, xanh tươi.
Vòng ánh sáng bừng lên trên tay nói cho ta biết – cái đoạn cây khô quái lạ này, đúng là… đũa phép.
– dây Thường Xuân, độ dài không ngừng thay đổi, lõi không biết.
Không biết cái này là do bị lão già Olivander cố ý bỏ vào hay là vô ý bị rớt vô. Ta đương nhiên giữ nó lại, nói chung, đồ không mất tiền, tội gì không lấy.
Tâm linh của ta được cây đũa phép nhặt được kia an ủi, ta quyết định không thèm truy cứu chuyện cái đuôi con ngựa ngu kia nữa.
Ngày nghỉ đầu tiên trong chuỗi ngày hè, cả gia đình nhà Weasley liền lên đường thẳng tiến Ai Cập.
Arthur cùng với Molly mang theo giấy thông hành do Bộ Pháp Thuật Anh Quốc cấp cho, đi tới lò sưởi quốc tế, nói rõ ràng: “Bộ Pháp Thuật AI Cập.”
Đợi được ta lần thứ hai chui ra khỏi lò sưởi, chỉ cảm thấy hơi nóng hầm hập, cứ như toàn bộ không khí đều bị ánh mặt trời chói lọi hun sôi sùng sục.
Ta từ trước tới nay vẫn không bước ra khỏi đất Anh – nghe nói Chủ Hồn đã lượn được vài vòng quanh cả Châu Âu, thế nhưng, nghe giang hồ đồn thổi hắn cũng không có phúc được đi chơi bời như ta.
Ta trưng ra nụ cười ngọt ngào của bọn ranh con, sau đó, hành lý đã được thu nhỏ vắt lên vai bị ta quăng cho tên dài chân dài tay – Ron, khi bước ra khỏi Bộ Pháp Thuật Ai Cập, đội thêm cái nón rơm lùm xùm do Molly đưa cho.
Molly Weasley là một bà nội trợ cực kì xuất sắc, chí ít, bà ta trưng diện cho con gái rất khá – tuy rằng chuyện này cũng không làm ta vui vẻ gì.
Ta túm lấy cái váy ngắn mà bản thân đang mặc, không có áo chùng che bên ngoài, cứ thấy phía dưới lành lạnh, cho dù là ở trên đất sa mạc nóng hầm hập, thế nhưng vẫn khiến ta thấy rất… không an toàn.
Ta đi theo sau Arthur Weasley ra khỏi Bộ Pháp Thuật, bước trên một con đường lớn ở Cairo/
“Ha ha, ba ba mụ mụ, nga ~ còn có mấy đứa em yêu quý của anh nữa!!”
Một gã trai tóc đỏ đứng chờ bên cạnh một chiếc xe đỗ bên lề đường kích động nhào tới, tặng mỗi người chúng ta một cái ôm thắm thiết.
Chú: Dây thường xuân: Trung thành, kiên định không thay đổi, ái, trầm mê.
<
|