Sai Lầm

Chương 6: Trong phòng thay đồ, vì phẫn nộ mà ta run lên bần bật

Đúng là sỉ nhục!!!

Hung hăng lấy cái khăn tay hỉ mũi một cái- có chết ta cũng không thừa nhận thứ nước đỏ choét dính đầy trên khăn tay là máu mũi của ta!!

May là Molly Weasley cứ đinh ninh và vì ta ốm yếu, cộng thêm với thời tiết oi bức mà ngất đi – nói chung cái phương diện này không có liên quan gì đến máu mũi cả.

Bà ta đặt ta lên cái giường nhỏ của Ginny, sau khi ta tỉnh lại, đưa cho ta một tấm khăn, không phải chất lượng thượng thừa, thế nhưng thêu thùa kỳ công.

“Con yêu, con nóng quá mà ngất xỉu” Bà ta dùng đũa phép gọi tới một tấm khăn lông nhỏ, sau đó làm lạnh, làm ướt, rồi lau lên mũi ta. ” Mẹ nghĩ con nên nghỉ ngơi một chút, nhìn xem một năm nay con đã gặp phải những chuyện gì.”

Ta ở trong lòng dẩu môi một cái – hứ, cái này là đến từ Trường Sinh Linh Giá vĩ đại luôn luôn bất tử – Chủ Hồn chết tiệt với thằng ngu Cứu Thế CHủ đó thật là xứng đôi vừa lứa.

Đối với tình hình gia tộc Weasley, ta đã hiểu sơ sơ, từ cái con nhóc ngây thơ dễ gạt moi móc ra tin tức là chuyện dễ cực kì.

Con ranh đó thường xuyên oán giận chuyện nhà mình nghèo khổ.

Thế nhưng theo cái nhìn của ta, có được gia đình yêu thương, nó đã là một đứa hạnh phúc lắm rồi.

Ta cho tới bây giờ vẫn còn nhớ kĩ gương mặt lạnh lùng của những người chiếu cố cho đám trẻ trong cô nhi viên, ánh mắt lạnh lùng thậm chí đã được coi là đối xử tử tế rồi, đánh chửi vô cớ cũng là chuyện bình thường thôi. Người phụ trách, chỉ có khi nhận tiền quyên góp hay đón đoàn kiểm tra thì mới miễn cượng lộ ra nụ cười hiền lành giả dối.

Sau đó là cuộc sống một mình ở Hogwarts, không ai hướng dẫn đường đi cho cuộc sống của ta, không ai đứng ra bảo hộ ta khi ta bị người khác gây khó dễ, địa vị sau này ở trong Slytherin đều là dựa vào bản thân, dưới ánh mắt phòng bị của lão đồ ngọt kia, từng bước, từng bước một giành được tới tay.

– Thế nên sao con ranh đó còn chưa biết đủ?

“Mẹ hâm nóng cho con một cốc sữa bò.” Molly lại đẩy cửa ra, đặt một cái cốc hình con ốc biển lên trên mặt ủ: “Thấy khỏe hơn thì ngồi dậy uống mấy ngụm, không có thần chú để trị mấy thứ lặt vặt như chảy mái mũi, nói cho cùng thì để một lát sẽ ổn thôi.”

Ta nắm lấy khăn mặt trên mũi: “Cám ơn, mẹ.”

– Hiện tại, những thứ này, là của ta!

Bầu không khí ấm áp của nhà Weasley khiến ta buông lỏng cảnh giác, chuyện này làm cho ta quên, có một nguy cơ cực kì to lớn đang tiến tới gần ta.

Ta mới cười, theo Molly đi vào một cửa tiệm bán nội y cho nữ phù thủy…

… Chuyện này, Ginny, ta trả lại gia đình cho ngươi… Lạy ngươi, ngươi nhận về giùm ta…

Phu nhân Weasley vừa nói với cô nàng Pruce, vừa dùng cánh tay trâu bò của bà ta lôi ta đến trước mặt nhân viên cửa hàng – Chết tiệt, buông ra, ta không phải con gái ngươi, mà là học trưởng của ngươi!!!

“Ginny. Đừng xấu hổ.” Bà ta kéo ta đến trước mặt nhân viên tiệm, cô nàng phù thủy kia cười rất chi là… dê, cầm lấy thước cuộn: “Đừng lo lắng, để Lise ta đo đạc giúp cháu.”

-Ngươi muốn là gì!!! Không được tới gần ta, cái thước đo đáng xuống địa ngục này, không được chạm đi chạm lại thế… A -TA MUỐN AVADA NGƯƠI!!!

Giơ tay che gương mặt đã nóng bừng lên, ta cầm lấy cái áo ngực đỏ vàng, tự điều chỉnh kích thước, đi vào phòng thay đồ. Đứng trong đó, vì phẫn nộ mà cả người run bần bật.

“Ginny?”

Ta thôi miên bản thân: “Bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải đóng giả Ginny Weasley trước mặt mọi người!”

Ta chân tay luống cuống đứng trong một góc, nỗ lực khiến Molly và nhân viên cửa hàng quên phứt sự tồn tại của ta đi- thế nhưng, hiển nhiên, ta thất bại.

Ta vừa cởi quần áo, vừa liên tục chửi bới – dĩ nhiên là trong lòng – tất cả mọi người, đương nhiên, ta vĩnh viễn sẽ không quên ba con người trọng điểm: CHỦ HỒN, CỨU THẾ CHỦ VÀ LÃO ĐỒ NGỌT!!

Thân thể của Ginny căn bản còn chưa dậy thì, thế nên nội y bây giờ trông giống hệt quần áo bình thường, dán ở phần người trên của ta, chuyện này ít nhất khiến ta cảm giác an ủi một tí.

Ta mở cửa phòng thay đồ, đi ra ngoài, mặc dù cái áo ngực này sẽ tự điều chỉnh kích thước, thế nhưng Molly Weasley, theo thói quen, vẫn bước tới chỉnh lại giúp ta.

Con mụ tên Lise kia – ta nhớ kĩ tên ngươi rồi, ngươi cứ chờ đấy cho ta – khoa trương nói: “Trời ơi, thật là xinh đẹp, màu này rất hợp với tóc cháu.”