"Trên thực tế, tôi cũng muốn thử một chút xem lần này tôi có chết được hay không." Trong giọng nói của Hawkins mang theo ý cười như có như không, "Cái gã tân binh vừa mới tiến vào tiểu tổ của tôi khoe khoang rằng hắn muốn trở thành người bảo vệ phía sau lưng của tôi, cho nên tôi cho hắn cơ hội đi chứng minh."

"Cái gã tân binh...?" Tiến sĩ Grey buồn cười, vì sao Hawkins không nói rõ tên của “cái gã tân binh” kia là gì?

"Đây là một canh bạc cùng lúc có thể đặt cược hai thứ. Tôi cá cược xem liệu tôi có thể gỡ bỏ quả bom trước khi kẻ khống chế bom ở bên ngoài kích nổ nó hay không, và cũng cá xem cái gã tân binh kia có thể tìm được kẻ khống chế bom trước khi quả bom phát nổ hay không."

"Hawkins, anh lấy tính mạng đi thí nghiệm xem “gã tân binh” kia có thể thực hiện được hứa hẹn của mình hay không sao?"

"Khi đồng hồ hẹn giờ của quả bom dừng lại ở giây thứ 26 của phút thứ 2, tôi mang nó đi ra, gã tân binh kia quả thực đã tìm được phần tử phản loạn. Khi tôi dựa vào chính mình gỡ được bom, tôi rất đắc ý. Thế nhưng khi cái gã kia ném chiếc điện thoại di động của tay phản loạn đến trước mặt tôi, tôi nhìn thấy dòng chữ ‘Gửi tin nhắn/ Yes - No’ trên màn hình."

"Cho nên nếu không có cái ‘gã tân binh’ kia, kỳ thật anh đã bị bom nổ chết. Tuy rằng anh còn sống, nhưng anh vẫn để tâm đến chuyện cái ‘gã tân binh’ kia đã thắng anh trong ván cược này?"

"Không, chuyện này nói nên rằng so với những đội viên trước đây có giá trị sử dụng, mà tôi càng có thể mặc sức hưởng thụ khoái cảm khi phá bom." Hawkins nâng cái gáy lên khỏi lưng ghế dựa, nhìn thẳng về phía Tiến sĩ Grey.

Y đứng lên, đẩy ghế dựa ra, đi về phía cửa.

Tiến sĩ Grey gọi y lại, "Anh có muốn biết đánh giá của tôi về anh không?"

"Điên cuồng, lạnh lùng, lấy mình làm trung tâm, không am hiểu giao tiếp, kẻ dẫn đầu vô trách nhiệm, trừ cái đó ra còn có thêm cái gì?" Hawkins nhìn về phía ông ta.

"Cái anh cần không phải là một người có thể giúp anh được mặc sức hưởng thụ khoái cảm đùa giỡn với tử thần, mà là một người biết giữ chặt lấy anh khi anh muốn nhảy xuống vực thẳm."

"Không ai có thể giữ chặt tôi, bác sĩ." Hawkins nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo tàn khốc. Cửa đóng lại, Tiến sĩ Grey khẽ nhướng mày.

"Ai nha, quên hỏi anh ta ‘gã tân binh’ kia là ai." Tiến sĩ Grey tùy tay lật lật chồng tư liệu, thấy tên Sean, cười khẽ một tiếng.

.........

Ngày hôm sau, mãi cho đến giữa trưa, khi Rick đang cùng Sean ngồi ở cửa phòng uống bia ăn vặt, mới thấy Hawkins từ xa xa đi tới.

Sean không khỏi lại một lần nữa thừa nhận thân thể của Hawkins cân xứng mà tao nhã, quân phục chỉ càng tăng thêm dã tính cùng vẻ cường đại cho y. Khi bọn họ có thể thấy rõ y, Rick kêu lên, "Nga, còn tưởng rằng ngày hôm nay có thể bình an trôi qua, vì cái gì lại có nhiệm vụ?"

"Bởi vì món ăn mà phần tử phản loạn yêu nhất chính là bom." Sean nhét nốt mẩu bánh mì vào miệng, chạy chậm về phía Hawkins.

Ba người nhanh chóng ngồi vào chiếc Hummer quân dụng, Hawkins vẫn ngồi ở băng sau, Rick phụ trách súng máy gắn trên nóc xe, và Sean phụ trách lái xe.

Xe chạy ở trên ngã tư đường chen chúc, cho dù trên biển số xe có dùng cả chữ Ả Rập, Đức và Anh viết rõ ràng: "Tới gần trong vòng một trăm mét liền nổ súng" , nhưng là trên thực tế trước sau người cách xe còn không đến nửa mét!

Rick cười cười, "Nếu hiện tại bất cứ chiếc xe nào xung quanh có chứa bom, chúng ta liền đều lên thiên đường ."

Hawkins chắc chắn sẽ không nói gì, chỉ có Sean tiếp lời, "Lấy tốc độ của chúng ta bây giờ, nói không chừng đợi đến khi tìm đến nơi, bom đã muốn nổ, chúng ta liền bớt việc ."

Xe thật vất vả chạy đến ngã tư đường, lúc này một chiếc xe màu vàng từ phía bên phải vòng lại đây, nhằm thẳng về phía chiếc Hummer. Theo bản năng Sean ấn chặt tay lái, rút ra súng lục bên hông, "Dừng lại! Lập tức!"

Ở trên nóc xe khống chế súng máy Rick cũng hét lớn: "Dừng lại! Nếu không tôi bắn!"

Lái xe giống như cái gì cũng không nghe thấy, vẫn vọt tới chỉ còn cách đầu chiếc Hummer ba mét.

Trong nháy mắt Sean đưa tay súng vươn ra ngoài cửa sổ, một viên đạn đánh trúng kính chiếu hậu bên trái của chiếc xe, mà xe cũng đúng lúc ngừng lại.

Trên đỉnh đầu Rick cũng quát, "Lui ra phía sau! Tôi nói anh lui ra phía sau, không nghe thấy sao!"

Sean cẩn thận quan sát vẻ mặt của lái xe, xung quanh vang lên tiếng còi ô tô thúc giục.

Lái xe lui xe về phía sau mấy mét, thẳng đến khi đụng vào chiếc xe phía sau mới ngừng lại được.

Bốn phía một mảnh tranh cãi ầm ĩ, người Iraq tựa hồ đối với việc lính Mỹ tham gia “đóng góp” vào làm ách tắc tuyến đường vốn không lấy gì làm thông thoáng của Bangdad mà bất mãn.

Nghe thấy cửa xe mở ra, Sean quay đầu lại, thấy Hawkins xuống xe, trong tay còn cầm một khẩu súng lục nòng 15 viên.

Y muốn làm gì?

Chỉ thấy y đưa tay lên không trung, liên tiếp bắn ra năm, sáu phát, trong nháy mắt khi tất cả mọi người nhìn vào hắn, thế giới biến thành im lặng vô cùng, trừ bỏ tiếng vọng của khẩu súng.

Sau đó, y dùng giọng Ả Rập cực kỳ lạnh lùng mà lưu loát lớn tiếng nói: "Giữ im lặng hoặc là đi gặp Đấng tối cao của các ngươi!"

Sean đè lên trán mình, hành vi của Hawkins không thể nghi ngờ là vô cùng đủ khiêu khích, nếu trong số những người này thật sự có một bom cuồng, bọn họ nhất định phải chết hết! Chỉ cần có một phần tử phản loạn mang theo súng, bọn họ cũng chết định rồi! Nếu có một người dân Iraq nào cũng giống họ, bị vây trong áp lực trường kỳ và quyết định không cần tiếp tục nhẫn nại, bọn họ cũng có có thể chết chắc rồi!

May mắn là, tất cả những chuyện này đều không phát sinh.

Hawkins giắt súng trở lại bên hông, lững thững đi tới trước mũi xe.

Tất cả xe đều ngừng động cơ, tựa hồ cả thế giới bởi vì y mà ngừng lại.

Cửa chiếc xe ô tô màu vàng mở ra, một người dân bản xứ đặt hai tay ở sau đầu, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, miệng hàm hàm hồ hồ nói những lời Sean nghe không hiểu.

Hawkins muốn đi đến, Sean xuống xe túm lấy y, "Đừng đến đó!"

"Lý do?"

"Nhìn bánh sau xe hắn, áp lực phải chịu nặng hơn so với lốp xe bình thường nhiều lắm, trong xe hắn nhất định có cái gì!"

Hawkins nghiêng đầu về phía sau nhìn Sean, "Đúng vậy, vừa rồi hắn nói có người bắt cóc con hắn, buộc hắn phải đánh xe đến ngăn trở chúng ta."

"Cho nên trên xe kia có bom?" Trái tim Sean căng thẳng, khoảng cách thật sự quá gần, nếu bom thực sự phát nổ, nơi này đều là xe, bán kính hai trăm mét chỉ sợ sẽ bị tạc bay!

"Có lẽ." Hawkins đẩy bàn tay của Sean ra, "Cho nên hiện tại tôi đi thăm dò."

"Hey, hey! Anh bạn, muốn chạy đi đâu!" Trên nóc xe Hummer, Rick kêu to, Hawkins nhìn lại, chỉ thấy lái xe hốt hoảng chạy xa .

Sean mắng thầm một câu Khốn kiếp, ngẩng đầu nhìn Rick nói, "Mang theo súng của cậu đi, lên tầng thường của tòa nhà kia đề phòng!"

"Vì sao muốn tôi đi xa như vậy?" Rick rời khỏi đỉnh xe, ôm súng đi ra.

"Bởi vì tôi không muốn tiểu đội của chúng ta đến cuối cùng chịu cảnh ‘toàn quân bị diệt’!" Sean ghìm súng, tầm mắt đảo qua xung quanh chiếc xe, cùng với ban công của những ngôi nhà ở hai bên ngã tư đường đang chật ních người vây xem. Có lẽ theo một góc độ nào đó mà nói, người Mỹ hẳn là nên hâm mộ những người này, bởi vì không có người Mỹ nào dùng một thái độ “tích cực” như vậy đi xem lính Mỹ gỡ bom.

Hawkins đi tới phía sau thùng xe, y cũng không vội vã mở nó ra, mà lấy ra một vật cứng dài nhỏ gì đó, dọc theo khe hở chậm rãi tìm một vòng, thử xem cánh cửa cùng thùng xe có gắn dây dẫn nổ hay không.

Xác nhận xong, Hawkins mới mở cửa thùng xe ra.

Sean ghìm súng, thân thể thong thả quay tròn, một vài lái xe đã đi ra khỏi xe, phía bên phải đường xe chạy có một chiếc cố lách mình đi, rồi đến chiếc thứ hai, chiếc thứ ba... giao thông lại bắt đầu lưu động, dường như đã không ai để ý đến chiếc xe đứng ở giữa ngã tư này chứa cái gì, thậm chí có thể là bom.

"Hawkins, trong xe chứa cái gì?" Sean thầm khẩn cầu Thượng Đế, đáng tiếc nơi này cách Thiên đường thật sự rất xa.

"Bom." Hawkins trả lời thực ngắn gọn, y đi về phía chiếc Hummer, chuẩn bị lấy công cụ.

"Có thể kíp nổ không?"

Hawkins hướng về phía Sean nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt y không có bất cứ cảm xúc gì, y dùng cằm ý bảo anh đến gần thùng xe, "Cậu cảm thấy có thể kíp nổ không?"

"Chúng ta đến nơi an toàn trước, chờ quân doanh phái người đến ‘rửa sạch’ hiện trường rồi gỡ bom không được sao?"

"Nếu chỗ bom này phát nổ, nơi đây sẽ trở thành phim Hollywood." Những lời này nghe không ra Hawkins đang nói thật hay là đang nói giỡn.

"Anh lại không mặc trang phục phòng hộ?" Họng súng của Sean chỉ về phía một người đàn ông trung niên đang nhìn về phía họ qua cửa kính phía bên kia đường.

Từ trong bộ đàm chỉ nghe thấy Hawkins khẽ hừ một tiếng, Sean hiểu được ý tứ của y, nếu bom phát nổ, cho dù mặc trang phục phòng hộ họ cũng khó có thể thoát khỏi vòng tay ấm áp của Thượng Đế.

Nhưng không biết vì sao, trái tim Sean bỗng trầm xuống, cho dù mỗi lần gặp nhiệm vụ thần kinh anh đều thực khẩn trương.

"Rick, có phát hiện kẻ khả nghi hay không?"

"Không." Rick dừng một chút, "Sean, anh đang thực căng thẳng?"

"Sao lại nói vậy?" Sean cùng Rick nói chuyện, nhưng tầm mắt vẫn không có rời đi gian cửa hàng phía bên kia đường.

"Hô hấp của anh rất nặng, lần trước khi anh ở sau quán bar bắt được kẻ phản loạn cũng căng thẳng như vậy sao?"

"Không, bởi vì lần đó tôi biết bọn họ ở ngay quanh đây." Nhưng lúc này anh không biết bọn họ có đây hay không, hoặc là bọn họ ẩn nấp ở đâu.

Trong ống nghe truyền đến thanh âm lôi kéo gì đó, hẳn là Hawkins đang kiểm tra bom.

"Lại đây nhìn xem, Trung sĩ Elvis." Thanh âm của Hawkins truyền đến qua bộ đàm, Sean có chút kinh ngạc, anh nghĩ đến kiếp sau anh cũng không có cơ hội cùng Hawkins trò chuyện qua bộ đàm.

"Thực xin lỗi, nhiệm vụ của tôi là đề phòng an toàn cho anh."

"Nếu kẻ phản loạn ở gần đây, chỉ cần nã một phát súng vào thùng xe, di vật của chúng ta sẽ được đặt ở trong rương vận về Mỹ, cộng thêm một lá quốc kỳ." Ngữ điệu của Hawkins thực vững vàng, bình tĩnh đến nỗi làm cho dây thần kinh của người ta đều phát đau.

Sean biết anh hẳn là phải tuân thủ nghiêm ngặt cương vị, "Một khi đã như vậy, hiện tại chúng ta liền rút lui."

"Tôi đếm đến ba, nếu cậu không lại đây, tôi lập tức kíp nổ."

Sean cắn răng, trong ống nghe truyền đến thanh âm của Rick, "Làm theo lời anh ta đi, bằng không anh ta sẽ kíp nổ bom thật sự!"