"Chỉ có.......... Chỉ có một ca khúc này thôi sao?" Sean nhìn về phía Jill, đã lâu lắm rồi anh chưa nghe bài hát này, ngoại trừ một lần tự mình ngâm nga khi ngồi trong xe cách đây không lâu.

"Ca khúc yêu nhất, chỉ cần có một bài là đủ rồi." Jill sửa sang lại mũ.

Hawkins mở cửa xe ngồi vào.

Xe chạy ra khỏi doanh địa.

Nhiệm vụ của họ là đánh giá một vụ nổ.

4h sáng nay, tại một khu nhà ba tầng phía Bắc nội thành đã phát nổ. Tiểu tổ của họ làm nhiệm vụ đánh giá xem vụ nổ này là một cuộc tập kích tự sát hay trước đó chôn giấu bom rồi từ xa kíp nổ.

Bọn họ đi đến mục tiêu, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét. Tiếng trực thanh phành phạch truyền đến từ trên đầu, họ đang vận chuyển người bị thương. Còn có mấy chiếc ô tô bị nổ tung, tuy rằng lửa đã tắt nhưng khói vẫn còn mù mịt, hơi nóng vẫn còn phảng phất như lúc mới phát nổ.

Một người phụ nữ quỳ trên mặt đất khóc lớn, trước mặt cô ta là một thi thể bị nổ không còn trọn vẹn.

Những người dân thường bị thương được nâng sang một bên, huyết nhục mơ hồ.

Sean quay mặt qua chỗ khác, "Bọn họ không muốn chiến tranh, lại bị giam hãm ở trong chiến tranh."

Jill cười cười châm chọc: "Chúng ta cũng thế thôi."

Khuôn mặt Hawkins vẫn trầm tĩnh, y đưa mắt xem xét bốn phía, rồi đi vòng quanh khu nhà đã không còn nguyên hình dạng một vòng.

Vẫn đang có binh lính ra sức đào thi thể từ trong khối đất đá đổ nát.

"Cho dù là tập kích tự sát, thi thể của hung thủ cũng không thể tìm thấy được." Jill nhíu mày.

Hawkins chậm rãi trèo lên trên đống phế tích, đứng thẳng tựa hồ đang tìm thứ gì.

Sean thấy được sự suy tư trong mắt y. Anh cũng đi về phía đó, đứng bên cạnh Hawkins.

Bởi vì khi Hawkins một mình đứng ở nơi đó như vậy, có vẻ cùng mọi người xung quanh đều bất đồng, y tự do đứng ngoài nơi đầy khói bụi, rồi lại phải tìm đáp án ở trong thế giới đó.

Cô độc rồi lại bất khả xâm phạm.

Sau đó y lại chậm rãi đi xuống, nhưng lúc này đây, y nắm lấy tay Sean.

Bởi vì bọn họ đang trèo xuống khỏi đống đổ nát lởm chởm, nắm tay nhau như thế lại có vẻ thực đương nhiên.

Hawkins vẫn đi, bên cạnh là vách tường bị đổ.......... Cây cối.......... và mặt đất.

"Trời ạ, vụ nổ vẫn liên tục tới tận nơi này." Jill lắc đầu.

"Cái này có nghĩa, đây là do người từ xa điều khiển. Bom tự sát gắn trên cơ thể người rất ít khi có uy lực lớn như vậy." Sean nhìn Hawkins.

"Như vậy giả thiết đây là một quả bom được điều khiển từ xa, như vậy cái tên đứng ngoài nhìn xem chúng ta thu dọn tàn cục sẽ làm thế nào?" Jill nheo mắt lại, nhìn quanh bốn phía. Khi anh ta nhìn chằm chằm một cái ngõ nhỏ thì Hawkins đã đi qua đó rồi.

"Quả thật là một địa điểm ẩn thân tuyệt hảo." Sean ngả súng, đi theo phía sau Hawkins, "Lúc vụ nổ xảy ra là trước bốn giờ sáng, trời còn tối. Trốn ở nơi đó không ai thấy được, nhưng hung thủ lại có thể thưởng thức diễn biến vụ nổ. Hơn nữa, đó cũng là con đường chạy trốn rất thuận tiện, sức nổ của bom cũng rất khó có thể lan đến."

Jill nói: "Tôi lại hi vọng bọn họ đã rời đi. Cùng bọn họ giao chiến ư? Tôi không hề có hứng thú."

Bọn họ đến đây lúc này chỉ là vì xác nhận từ trong ngõ nhỏ có thể thấy bom nổ mạnh.

Sean cùng Jill ghìm súng đề phòng phía sau Hawkins, mà Hawkins nhìn về phía tòa nhà, chân bước lui về phía con ngõ, khi tới một khúc rẽ, y ngừng lại. Ở chỗ này không còn thấy vụ nổ nữa.

Sean ngó nghiêng nhìn vào khúc quanh, trên mặt đất loang lổ vết máu, nhìn thấy ghê người.

"Oh, gosh!" Anh mở to mắt, hô hấp nghẹn lại trong xoang mũi.

Jill và Hawkins cùng nhau nhìn về phía đó.

Jill nhắm mắt lại, lấy tay đè lên mặt mình.

Hawkins đi đến kéo Sean lại sau lưng mình.

Một lính Mỹ ngồi tựa vào vách tường, đầu rủ xuống, mũ giáp lệch qua một bên.

Quân phục lấm lem bụi đất, xem ra anh ta đã trực diện giao thủ với phản quân, nhưng súng và đạn dược đều bị cướp đi rồi.

Hai tay anh ta buông thõng dọc bên sườn, suy sút vô lực.

Máu chảy ra từ ngực thuyết minh anh ta đã bị một viên viên đạn xuyên qua ngực, mà trên vai còn dấu vết của dao trát qua.

"Chúng ta phải đưa anh ta trở về." Sean thở dài một hơi, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh thấy chiến hữu ngã xuống, rất nhiều người anh không biết tên, không cùng uống bia lần nào, chỉ nhìn quen mắt mà thôi.

Mà người trước mắt này, Sean cảm thấy anh ta còn trẻ lắm.

Jill chuẩn bị đi đến gần, đang muốn khiêng thi thể lên, bỗng nhiên ngừng lại, "Hey, Hawkins!"

Sean cũng chú ý tới trên bụng của người lính kia tụa hồ vẫn có máu rỉ ra.

Hawkins cùng Jill chậm rãi cởi bỏ y phục của người lính xấu số, bụng anh ta đã ướt sũng máu, có một vết dao dài khoảng 20 cm, bị một sợi dây thô màu đen khâu lại.

Hung thủ chẳng những giết anh ta mà còn nhét thuốc nổ vào trong thi thể của anh ta.

Lúc này, Sean đã nhìn thấy khuôn mặt người kia, "Là cậu ta?"

"Cậu quen người này?" Jill ngẩng đầu hỏi.

"Không tính quen.......... Khi tôi đến đội tăng thiết giáp tìm David - em trai của Jack - người này đã nói cho tôi biết số phòng của David.......... Anh ta hẳn là đồng đôi của David.........." (David chính là binh sĩ từng bị Thượng úy Ogilvy xâm phạm). Sean hổn hển thở.

Nếu vừa rồi không nhờ Jill đủ cảnh giác, nếu thật sự đem thi thể nâng lên, đè ép đến bụng, ba người bọn họ hẳn phải bị bom nổ chết không nghi ngờ.

"Nếu theo trình tự thông thường, chúng ta hẳn phải kíp nổ nó.........." Jill nhíu mày, "Có điều chúng ta những đội viên của tiểu tổ ‘Kẻ điên Hawkins’."

Hawkins không nói gì, lẳng lặng đeo găng tay, cầm kéo, cắt những sợi dây khâu chằng chịt trên vết thương, sau đó chậm rãi khêu mở, bàn tay mò vào trong, cẩn thận tìm kiếm.

Jill cùng Sean dường như ngừng hô hấp.

Sean nghe thấy một trận âm thanh của nội tạng bị nhào lộn, cố nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa.

Biểu tình của Hawkins thủy chung như một, giống như y đang hoàn thành một hạng mục công tác mà thôi. Nhưng Sean biết, quả bom này là điển hình cho phản quân có vũ trang cài đặt, tuyệt đối không phải là Montero, y hoàn toàn có thể lập tức kíp nổ, nhưng y lại lựa chọn tháo dỡ, bởi vì Sean nhận thức người chết.

Bom bị lấy ra, Hawkins tìm giấy niêm phong che lại vết mổ để tránh nội tạng chảy ra.

"Hiện tại chúng ta có thể dẫn anh chàng này về nhà." Hawkins đi về phía ngoài con ngõ. (Ý ảnh là đưa thi thể người lính này trở về Mỹ.)

Sean cùng Jill tiến lên, nâng thi thể ra ngoài, giao cho đội lính tình nguyện đang làm công tác rửa sạch hiện trường.

"Nơi này không còn chuyện của chúng ta." Hawkins nâng cằm, ý nhắc đến chiếc Hummer.

Ba người ngồi trên xe, hiện tại mới là 10h30’ sáng mà thôi, bọn họ còn phải tiếp tục hoàn thành công tác tuần tra.

Bọn họ gặp đội tăng thiết giáp gặp nhau ở khu phố trung tâm, có người ngồi ở đỉnh xe hướng về phía bọn họ ngoắc ngoắc, thần kinh Sean run lên, đó là David.

"Hey —— Sean! Thật lâu không cùng nhau uống bia ! Nghe nói còn hơn một tháng nữa là anh có thể đi trở về?"

Sean gật gật đầu, ngoài miệng dùng hết sức để nở được một nụ cười.

"Cho anh! Mẹ của Jack gửi cho tôi đấy!" David đem một thanh chocolate ném qua cửa xe cho Sean.

"Cảm ơn!" Sean vẫy vẫy tay, hai xe chạy về hai hướng ngược chiều nhau.

Giữa trưa, bọn họ có thể trở về doanh địa .

Mặt trời Baghdad chói chang chiếu xạ xuống cả chiếc Hummer đều nhanh phải bốc cháy lên, Sean ra mồ hôi đầy người, Jill ngồi một bên, lấy ra một chiếc khăn tay, giúp Sean lau đi mồ hôi trên cổ và trán.

"Cảm ơn."

"Không có gì." Jill bình thản tiếp tục dựa vào cửa kính xe.

Ngồi ở ghế sau, Hawkins siết chặt bàn tay, nơi đó cũng nắm một chiếc khăn tay.

Xe chạy trở về doanh địa.

Sean vừa mới đi ra khỏi xe, bỗng nhiên có một bóng người hoảng đến phía sau anh, Sean vừa định hạ thấp thân thể quay đầu lại phản kích, không nghĩ tới động tác đầu tiên của đối phương chính là đè lại gáy anh, động tác kế tiếp chính là chế trụ tay khuỷu tay anh.

"Ai!" Loại công kích trôi chảy thuần thục lại luôn ngoài ý liệu này rất giống một người.

Đối phương bỗng nhiên gạt mạnh chân, Sean ngã trên mặt đất, dùng tay trái miễn cưỡng chống được thân mình, mà cái tên ở phía sau kia quỳ gối đè nặng trên lưng anh, khiến Sean không thể động đậy. (Cái chiêu này cộng thêm mấy phát sờ mông nữa thì còn có thể là ai vào đây nữa!!! ^0^)

Tất cả chỉ phát sinh trong vòng 3s đồng hồ.

"Ha —— thân thủ của cậu đã kém đi nhiều, xem ra EOD thực nhàn nhã." Tiếng nói rất thuần hậu và chứa vẻ trêu cợt.

Sean ngây ngẩn cả người, "Andrew?"

Lúc này Hawkins cùng Jill cũng đi tới cửa.

Jill nghiêng đầu theo dõi tình thế phát triển, thực rõ ràng đối phương hẳn phải quen biết Sean.

Mà khi không ai chú ý đến, ánh mắt Hawkins trầm xuống, làm cho người ta có chút phát lạnh.

Bàn tay Andrew vỗ vỗ lên mông Sean (biết ngay mà, ^0^), anh ta dùng âm điệu ngả ngớn nói: "Babe, cưng có nhận thua không?"

Sean thở dài một hơi, "Andrew, anh biết tôi ghét nhất bị giỡn kiểu này."

"Vậy cậu hẳn phải không khinh địch đến thế!" Andrew nghiêng sang một bên, để cho Sean đứng lên.

Sean bỗng nhiên một quyền thốc hướng mặt Andrew, cơ thể tuy rằng che giấu dưới quân phục, nhưng tốc độ kia là kinh người, ngay khi mọi người nghĩ đến một quyền này hẳn sẽ đánh lên mặt Andrew, tên kia thế nhưng né được, nhưng anh ta không nghĩ tới, mục đích chân chính của Sean là.......... một cái nhấc chân thiếu chút nữa thúc gối đánh lên “thằng nhỏ” của anh ta!

Nhưng Sean trăm triệu không ngờ là, Andrew thế nhưng hai chân một kẹp, đem chân trái của Sean kẹp lấy .

Khuôn mặt dã tính gợi cảm nổi lên nếp nhăn đầy thành thục khi cười, "A, Sean —— cậu tiếp đón bạn cũ của mình bằng cách này đó sao?"

"Nói thực ra, phương pháp chào hỏi của anh cũng không khá thế nào!" Sean lui lại, rõ ràng ngả về phía sau, dùng một chân kia đá về phía Andrew, rốt cục đạt được tự do.

"Anh tới khi nào?" Sean dùng nắm tay nhẹ nhàng đấm vào ngực Andrew, đối phương cũng thực tự nhiên mà đem cánh tay đáp lên vai anh, "Đêm qua. Tôi hỏi thăm thật lâu, ở đội tăng thiết giáp còn có trinh sát doanh uống vài chai bia mới nghe được tin tức về cậu. Còn tưởng cậu chẳng lẽ đã die đâu!" Andrew lướt mắt nhìn qua Hawkins cùng Jill đứng ở cách đó không xa đang nhìn họ, "Không giới thiệu một chút?"