Ngày hôm sau, Lạc Tầm Phong liền lên đường đi Kỳ Châu.

Thẩm Thập Ngũ đẩy Thẩm Chỉ Ngọc đến cổng thành, nhìn hai người nhão nhão dính dính hơn nửa ngày, có chút hoài nghi Lạc Tầm Phong có còn đi hay không.

“Gần nhất trời lạnh, tối ngủ phải nhớ đóng cửa.” Lạc Tầm Phong ngồi xổm trước mặt Thẩm Chỉ Ngọc, nắn nắn lòng bàn tay y nói, “Còn có, không được uống trà lạnh, phải cho người ta đổi nóng.”

Thẩm Chỉ Ngọc gật gật đầu.

Lạc Tầm Phong nghĩ một chút, hình như đều nói xong những điều nên nói rồi, luyến tiếc nói: “Ta đi đây.”

Thẩm Thập Ngũ: Huynh đều nói đến lần thứ tám rồi!

Thẩm Chỉ Ngọc nhìn hắn, khẽ nói: “Sớm trở về.”

Ánh mắt Lạc Tầm Phong sáng quắc, bỗng chỉ một lóng tay lên trời, hô: “Con chim thật lớn!”

Thẩm Thập Ngũ ngửa đầu nhìn, “Chim gì?”

Lạc Tầm Phong nhân cơ hội nghiêng người qua, hung hăng hôn Thẩm Chỉ Ngọc một cái.

Thẩm Chỉ Ngọc: “…”

“Không có a,” Thẩm Thập Ngũ quay đầu lại, nghi hoặc, “Ở đâu? Sao ta không nhìn thấy?”

Lạc Tầm Phong mặt mày hớn hở, nhảy người lên ngựa, cười nói: “Ta nhìn lầm.”

Thẩm Thập Ngũ: “…”

Già cả mắt mờ!

*

Lạc Tầm Phong đi rồi, Thẩm Chỉ Ngọc vẫn lâu lâu phải bị Mục Trì đẩy đến sau núi, lại chống gậy chậm rãi đi về.

Chỉ là, sau khi về không có người chờ lau mồ hôi cho y, chỉ có một sư phụ nằm trên ghế đá ngủ khò khò.

Buổi tối cũng nhớ phải đóng cửa, nhưng y vẫn là cảm thấy lạnh, ôm chăn cũng không thấy ấm.

Nửa đêm canh ba tỉnh lại, cảm thấy trong phòng trống rỗng.

Một tháng, hình như có hơi dài…

Y vùi mặt vào trong chăn, giống như vùi sâu vào trong lồng ngực người kia –— Lạc Tầm Phong, ta nhớ ngươi.

Y ở trong mộng gặp được Lạc Tầm Phong, Lạc Tầm Phong lần đầu tiên trèo tường vào Lưu Vân sơn trang của ba năm trước.

Ngày đó, y nghe thấy ngoài viện có chút ồn ào, đi ra ngoài xem, thấy Thẩm Thập Ngũ dắt tiểu Quy, nổi giận đùng đùng trừng mắt Lạc Tầm Phong.

“Trang chủ,” Thẩm Thập Ngũ thấy y đi ra, cáo trạng, “Tên xấu xa này, nói muốn mang tiểu Quy về hầm ăn!”

Lạc Tầm Phong đứng ở cách đó không xa, lúng túng cười nói: “Không phải, ta nói giỡn…”

Đây là lần gặp mặt thứ ba của bọn họ.

Lần trước tỷ thí ngoài cổng, Thẩm Chỉ Ngọc thua. Y cảm thấy là mình chủ quan, còn muốn đánh một trận với người này.

Vì vậy, y rút roi mềm, giơ tay lên, quất tới.

Nhưng Lạc Tầm Phong không đánh với y, né tránh, chính là không rút đao.

Thẩm Chỉ Ngọc: “Rút đao!”

Lạc Tầm Phong: “Ta không muốn đánh với ngươi.”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Vì sao?”

Lạc Tầm Phong: “Đợi lát nữa thua, ngươi lại mất hứng.”

Thẩm Chỉ Ngọc: “…” Cuồng vọng!

Y ra tay ác hơn, mỗi một chiêu đều là ác liệt sắc bén, muốn bức Lạc Tầm Phong rút đao.

Nhưng Lạc Tầm Phong chính là không rút đao, trốn tới trốn lui, cuối cùng trốn không được đều nghĩ chạy.

Nhưng hai chân Thẩm Chỉ Ngọc lại đau lên không hề báo trước, xuyên tim tận xương.

Lạc Tầm Phong thấy sắc mặt y tái nhợt, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Thẩm Thập Ngũ đã chạy tới, vội la lên: “Trang chủ, có phải đau chân hay không? Ta đi tìm Trình đại phu!”

Nó xoay người muốn đi, bị Lạc Tầm Phong kéo lại, “Quá chậm.” Sau đó, nó chỉ thấy Lạc Tầm Phong trực tiếp bế Thẩm Chỉ Ngọc lên, “Dẫn đường.”

Thẩm Thập Ngũ ngơ ngác, Lạc Tầm Phong lặp lại một lần nữa, nó mới hồi phục tinh thần, vội vàng ở đằng trước dẫn đường.

Chân Thẩm Chỉ Ngọc vô cùng đau đớn, không rảnh để ý người nào bế y, ngược lại túm chặt cổ áo của người nọ, túm đến đốt ngón tay trắng bệch.

“Sắp tới rồi,” Y nghe thấy người kia nói, “Ráng nhịn một chút…”

Trình đại phu đang bốc thuốc trong phòng, bị ba người đột nhiên vọt tới làm cho hoảng sợ.

“Trình đại phu,” Thẩm Thập Ngũ gấp đến độ sắp khóc, “Chân Trang chủ lại bị đau!”

Trình đại phu để cho Lạc Tầm Phong đặt Thẩm Chỉ Ngọc xuống giường, lại cầm thuốc cao tới bôi lên chân y, để giảm đau.

Thẩm Chỉ Ngọc dần dần dịu lại, ngồi trên giường thở phì phò. Y nâng mắt, thấy Lạc Tầm Phong đứng ở một bên, nghĩ rằng dù sao cũng là hắn đưa mình tới đây, cần phải nói một tiếng cảm ơn, “Vừa rồi, đa tạ, ngươi...”

Lạc Tầm Phong thấy y không sao, dường như có hơi cao hứng, mở miệng liền nói: “Ta là Lạc Tầm Phong, nguyên quán Duyên Châu, năm nay hai mươi có hai, còn chưa lấy vợ…”

Thẩm Chỉ Ngọc: “…”