Lạc Tầm Phong cả người mùi rượu, vừa nồng vừa cay, hòa vào hơi thở lượn lờ giữa răng môi Thẩm Chỉ Ngọc, lại trong cắn xé triền miên vào cổ họng.

Môi Chỉ Ngọc mềm như vậy, nóng như vậy? Lạc Tầm Phong nghĩ, nếu không phải mộng thì tốt rồi…

Ngựa còn ở ven đường phì phì phò phò, hai người cũng đã quấn lấy nhau lăn vào trong rừng.

Lạc Tầm Phong cũng không biết, hôn hôn thế nào, đai lưng của hai người đã không thấy tăm hơi, quần áo rải rác khắp nơi, nửa che nửa lộ.

Tối nay là mười lăm, ánh trăng rất sáng, xuyên qua cành lá in thành từng vật loang lổ xuống dưới đất. Sắc mặt Thẩm Chỉ Ngọc ửng đỏ, đáy mắt rọi ánh trăng, lại ngậm hơi nước, ẩm ẩm ướt ướt, lồng ngực vì thở dốc mà phập phồng kịch liệt.

Lạc Tầm Phong đè trên người Thẩm Chỉ Ngọc, bàn tay cọ qua môi y, cười khẽ — quả thật là ta làm mộng, một người thanh nhã lạnh lùng như Chỉ Ngọc, sao lại lộ ra dáng vẻ này ở trước mặt ta?

Lạc Tầm Phong, ngươi đúng là điên rồi…

Cả người Thẩm Chỉ Ngọc càng đốt càng nóng, “Nóng quá…” Y lẩm bẩm cọ cọ người phía trên, lại gặm lại cắn.

Lạc Tầm Phong rượu quấn vào máu, xông lên đầu từng cơn. Hắn bóp eo Thẩm Chỉ Ngọc, cúi người hôn cổ, lồng ngực y, hôn thẳng một đường xuống dưới, hôn eo bụng y…

Bên hông Thẩm Chỉ Ngọc có một vết sẹo, là vết thương cũ năm xưa đã khép để lại, không quá dài, ở bên eo trắng nõn lại đặc biệt rõ ràng…

Lạc Tầm Phong hôn hôn vết sẹo kia, nhịn không được nghĩ, bên hông Chỉ Ngọc có một vết sẹo như vậy sao? Vết thương sâu như vậy, không biết lúc ấy y phải đau đến chừng nào…

Trong rừng an tĩnh, có tiếng côn trùng rả rít, hòa với tiếng thở dốc, hoặc là rên rỉ tràn ra giữa răng môi lúc không nhịn được. Cả người Thẩm Chỉ Ngọc phiếm hồng, ở trong mê loạn khóe mắt ướt át, vừa hổn hển vừa run, trong nức nở hung hăng cắn vào cánh tay mướt mồ hôi của Lạc Tầm Phong.

Cánh tay truyền đến một trận đau đớn, máu Lạc Tầm Phong lại cháy đến càng nóng. Hắn giữ chặt eo Thẩm Chỉ Ngọc, đánh về phía vô cùng mềm mại kia, vừa nhanh vừa sâu. Người dưới thân run đến lợi hại, tiếng khóc xông ra khỏi răng môi, tiếng nức nở nghẹn ngào, nước mắt từ khóe mắt chảy vào tóc đen như mực…

Lúc Lạc Tầm Phong tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, trong rừng có sương mù mờ mờ.

Thẩm Chỉ Ngọc nằm trong ngực hắn, đang đắp quần áo bị bóp nhăn, khóe mắt đỏ bừng.

Lạc Tầm Phong nhìn nhìn y, đầu tiên là cảm thấy mộng còn chưa tỉnh, nhắm mắt lại. Sau đó, bỗng nhiên trợn mắt, như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh.

Hắn nín thở, vẫn không nhúc nhích nhìn Thẩm Chỉ Ngọc, nhìn một lúc lâu, cuối cùng mới xác định, đây là Thẩm Chỉ Ngọc sống sờ sờ.

Không… không phải là mộng…

Lạc Tầm Phong vô cùng hoảng sợ, thậm chí muốn tìm một gốc cây đập đầu chết.

Lạc Tầm Phong, tên súc sinh nhà ngươi!

Này.. này phải làm sao bây giờ?

“Chỉ Ngọc, Chỉ Ngọc…” Hắn gọi người trong ngực, nhưng Thẩm Chỉ Ngọc quá mệt, mí mắt giật giật, lại không tỉnh.

Lạc Tầm Phong nhìn dấu vết hồng hồng loang lổ trên người y, hận không thể lấy đao chém chết mình.

Hắn mặc quần áo cho Thẩm Chỉ Ngọc, sau đó đi ven đường dẫn ngựa, muốn nhân lúc sáng sớm không có người đưa Thẩm Chỉ Ngọc về.

Con ngựa kia chạy có hơi xa, Lạc Tầm Phong thật vất vả mới tìm được, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, Thẩm Thập Ngũ dắt một con chó chạy tới.

“Lạc đại ca!” Thẩm Thập Ngũ giống như gặp được gỗ nổi cứu mạng, thoáng cái òa khóc, “Ô ô… Lạc đại ca, cuối cùng huynh cũng trở lại… không thấy Trang chủ…”

“Thập Ngũ,” Lạc Tầm Phong xấu hổ không thôi, “Ta…”

Lúc này, con chó kia sủa to một tiếng chạy về phía trước, Thẩm Thập Ngũ không giữ chặt, bị kéo chạy về phía trước, “Tiểu Quy, Tiểu Quy….”

Sau đó, chạy chạy, nó liền nhìn thấy, Trang chủ nhà nó quần áo xộc xệnh nằm trong rừng…

Nó “oa” một tiếng, khóc còn lợi hại hơn.

Lạc Tầm Phong bưng thuốc đi vào sân nhỏ của Thẩm Chỉ Ngọc, nghe thấy Thẩm Thập Ngũ khóc hô: “Trang chủ, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi…”

Lòng hắn vui mừng, bưng thuốc đẩy cửa phòng ra.

Sau đó, “ầm” một tiếng, Thẩm Chỉ Ngọc vung tay đánh sập giường.

“Yến Cửu Phi!” Thẩm Chỉ Ngọc nghiến răng nghiến lợi, “Ta nhất định phải toái thi vạn đoạn* tên dâm tặc kia!”

(*碎尸万段 chémỉ thành vạn mảnh.)

Lạc Tầm Phong run rẩy, “…”

Tức… phụ, có gì từ từ nói…

Yến Cửu Phi: Ta k phải! Ta không có.