Buổi chiều tại khu tập thể yên tĩnh trong thành phố, mưa phùn nhẹ bay trên mái hiên của khu kiến trúc lặng im.

“Mở lớn miệng nào, để cho anh bác sĩ nhìn xem răng nanh của em. Một chút là được rồi. Chỉ cần một chút ngắn ngủi thôi, chơi tốt lắm.” Tương Bách mặc đồng phục bác sĩ màu trắng tinh đang kiểm tra khoang miệng cho một nam sinh nhỏ bảy tuổi.

Nhưng đứa trẻ ngồi ở trên ghế nhỏ cao cũng rất tùy hứng ngậm chặt miệng, lắc đầu trốn tránh, thỉnh thoảng phát ra tiếng cự tuyệt nho nhỏ: “Em không muốn! Chơi không tốt!” Bạn học cùng lớp đều nói nhổ răng rất đau, sau khi nhổ xong răng nanh sẽ vẫn chảy máu, không khác gì ma cà rồng hút máu. Biến thành ma cà rồng hút máu là rất oách, nhưng chỉ làm một cương thi dung nhan mấy trăm năm không thay đổi cũng rất nhàm chán nha, cậu mới không thèm làm đâu.

“Vì sao?” Tương Bách nhẹ giọng hỏi, từng chút thuyết giáo với cậu, dịu dàng khuyên cậu nghe lời: “Em không phải một nam tử hán sao, hôm nay không phải một mình đến khám răng sao? Thế nào lại còn sợ cái này? Anh chỉ là nhìn qua mà thôi, cũng sẽ không lập tức nhổ đi.”

“Em… Em…” Tiểu nam sinh nói lắp trừng lớn mắt nhìn Tương Bách. Cậu là sau khi tan học một mình đến khám răng. Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi, trong tay ôm chặt quả bóng đá, trên quai đeo cặp sách có một chuỗi chìa khóa nhà, móc treo chìa khóa vẫn là dùng hình siêu nhân.

Bởi vậy Tương Bách liền suy đoán ra cậu là loại bé trai có cá tính gì, chính là loại tiểu quỷ khuyết thiếu chiếu cố của cha mẹ sau khi tan học phải tự về nhà một mình.

Theo như bình thường, đứa trẻ như vậy cá tính đều rất thích cậy mạnh, không chịu dễ dàng đem nhược điểm trên người mình phô ra cho người khác xem.

“Nếu thật sự sợ thì thôi.” Tương Bách làm bộ muốn bỏ cuộc.

“Sợ? Em mới không sợ! Muốn nhìn thì cho anh nhìn được rồi!” Nói xong, “A…” Bé trai há to miệng, lộ ra hàm răng trắng muốt.

“Anh xem xem.” Tương Bách dùng đèn pin nhỏ cẩn thận chăm chú nhìn, phát hiện phía dưới lợi có một chiếc răng sâu, quyết đoán làm ra kết luận. “Phải nhổ.”

“A?! Nhổ?!” Đứa trẻ lập tức từ trên ghế cao nhỏ nhảy xuống đất, đeo túi sách chuẩn bị muốn chuồn đi thật nhanh.

“Tiêu Duy Thịnh, em đi đâu vậy?” Tương Bách vội giữ chặt cậu lại, “Răng còn chưa khám xong đâu.”

“Buông ra!” Tiêu Duy Thịnh rất khẩn trương.

Tương Bách cười dịu dàng, anh tựa hồ dễ dàng liền vạch trần quật cường ngụy trang của một con người nho nhỏ, có chút tàn nhẫn, nhưng đây là cần thiết. “Ba em nói, nếu em không nhổ cái răng bị hỏng này, vậy hôm nay ba em vẫn bận rộn công việc đến đêm khuya mới về nhà, không chỉ như thế, anh còn sẽ tiếp tục giới thiệu cô y tá xinh đẹp trong phòng khám của anh cho ba em quen.”

Làm cho ba làm việc muộn lại còn đi quen những cô xinh đẹp này, sau đó căn bản không thể lại có thời gian đến quan tâm cậu… Tiêu Duy Thịnh tức giận thô mắng: “Thao, hơi quá đáng, anh sao lại có thể nhúng tay vào việc tư của gia đình người khác?”

“Không phải anh nhúng tay, là ba em tự mình nói cho anh biết.” Tương Bách gặp qua ba cậu, tựa hồ là trợ lý cho một nhân vật kiêu ngạo trong một công ty lớn, cả ngày bận rộn dấn thân vào công việc, không có nhiều thời gian chiếu cố Tiêu Duy Thịnh bảy tuổi. Lúc trước khi đưa Tiêu Duy Thịnh đến khám có nhắc qua điểm này với Tương Bách, còn nói một ít tình huống có liên quan đến Tiêu Duy Thịnh, rất lo lắng nhất thời sơ sẩy, đứa trẻ đang vào tuổi thay răng sẽ mọc răng không thích hợp, hy vọng Tương Bách có thể chiếu cố nhiều hơn.

“Vậy sao ba lại chưa nói cho em biết?” Tiêu Duy Thịnh rất cô đơn cúi đầu, cậu hiểu biết, sau khi mẹ qua đời, ba cũng chỉ là một người đàn ông thích cậy mạnh mà thôi.

“Ba em sợ em lo lắng, cho nên rất nhiều chuyện cũng không nói cho em, nhưng anh biết em đều hiểu.” Tương Bách xoa xoa mái tóc ngắn sáng bóng của đứa bé, nói kích cậu: “Được rồi, đội trưởng không phải nên man một chút sao? Chuyện gì đều có thể làm được, em muốn anh nói cho những thành viên trong đội của em là kỳ thật ngay cả nhổ răng em cũng sợ sao?”

Tiêu Duy Thịnh là đội trưởng đội bóng đá của khối lớp 2 tiểu học, bình thường ở trước mặt các anh em rất vĩ ngạn giỏi giang, mới bảy tuổi liền có khuynh hướng thường xuyên há mồm mắng ‘thao’.

“Thao!” Tiêu Duy Thịnh kéo tay áo đồng phục liền mũ, buồn bực bò lại ghế nhỏ cao. “Nhổ liền nhổ!” Tuy anh nha sĩ ngốc ngốc này bề ngoài thoạt nhìn như mẹ, nhưng đều thật biết hiếp bức người.

Tiêu Duy Thịnh biết dưới bề ngoài dịu dàng kia của anh ta, anh ta kỳ thật rất có tâm cơ. Giờ phút này, anh chính là cố ý muốn dùng nhược điểm của Tiêu Duy Thịnh đến kích Tiêu Duy Thịnh.

“Được rồi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rất nhanh thôi.” Tiêu Duy Thịnh nhìn thấy anh đeo khẩu trang, cầm lấy cái nhíp. Trong tiếng an ủi dịu dàng đó, Tiêu Duy Thịnh lại ở trong lòng mắng, thao.

“Tưởng tượng mọi người em thích giờ phút này tất cả đều ở bên cạnh em. Dịu dàng cùng em, không bao giờ rời đi nữa…”

“Tất cả đều tốt lắm, em thật an toàn.”

“Thả lỏng mà nhắm mắt lại.”

“Taycủa anh chỉ là dịu dàng chạm vào em một chút mà thôi. Toàn bộ là vì tốt cho em.”

“Thao, sao anh vô nghĩa nhiều như vậy, nhanh lên đi ~ ngao ~ hỗn đản!! Răng của tôi!! Ô ô… Anh thật sự nhổ rồi!!” Tiêu Duy Thịnh ngửi thấy mùi máu tươi, rất nhanh bụm miệng lại.

“Đã chấm dứt rồi, căn bản không đau nhỉ, đã tiêm thuốc tê rồi.” Tương Bách buông cái nhíp.

“Ô ô… Hỗn đản… Sao lại không đau… Đau, đau, đau muốn chết…” Tiêu Duy Thịnh túm lấy góc áo bào trắng của Tương Bách mà lau nước mắt. Kỳ thật thật sự không quá đau, nhưng một mình đến nhổ răng như vậy, cho dù trong cả quá trình anh bác sĩ đối xử dịu dàng với cậu, săn sóc cổ vũ cậu như vậy, nhưng trong lòng cậu cũng vẫn rất chua xót, vì sao lúc đau cậu cần ba nhất ba lại không có thể đến với cậu, mà là cần phải dựa vào tưởng tượng.

“Được rồi, lau thì lau, chờ một chút tan ca anh sẽ đưa em về nhà được không?” Anh nha sĩ an ủi cậu nói.

“Tôi mới không cần anh đưa về… Ô ô, cho tôi mượn một trăm đồng đi tàu điện về đi, không, vẫn là hai trăm đồng đi, tôi còn muốn ăn gà chiên miếng ở nhà ga.” Tiêu Duy Thịnh tựa đầu chôn ở bên hông Tương Bách, ra vẻ thống khổ khóc: “Anh lại làm đau tôi, phải chịu trách nhiệm với tôi nha.”

Cậu thường xuyên lấy cớ Tương Bách làm đau mình mà tìm Tương Bách vay tiền như vậy. Chỉ là mượn cũng không trả, thuần túy là muốn tiền mà thôi, sau khi Tương Bách lấy tiền ra, lập tức hít mũi ngừng tiếng khóc, dùng thanh âm bình thường nói: “Em đi đây.” Lúc sau, ngay lập tức chạy ra cửa.

Tương Bách cúi đầu, lúc này mới phát hiện trên quần áo một giọt nước mắt cũng không có, Tiêu Duy Thịnh chính là rất thích diễn, vừa xong cũng là diễn trước mặt anh một lần mà thôi, chẳng những không để cho anh chẩn phí, còn hô đau tìm đến anh đòi tiền. Tương Bách cũng không tức giận, nhìn bóng dáng chạy đi của cậu cười khẽ, nụ cười kia tràn ngập dung túng cùng cưng chiều.

Lúc này, Tương Bách vẫn không biết phía sau có một đôi mắt sáng ngời một mực quan sát anh. Trong hơn mười phút, toàn bộ tình huống anh cùng Tiêu Duy Thịnh một lớn một nhỏ này ở chung, đều bị bệnh nhân nam ngồi ở hàng ghế chờ, làm bộ đến xem bệnh thu hết vào đáy mắt.