Vinh Tuyệt Trần tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, nha đầu tiểu Mai vẫn túc trực bên giường, thấy nàng tỉnh liền ào ra khỏi phòng, chỉ một lúc sau tất cả thành viên đều tập trung đông đủ, chỉ thiếu đại ca đang ở chiến trường mà thôi.

          -Hài tử ngoan, mau mau nằm xuống. Thân thể con sau chuyện hút độc đã suy yếu đi nhiều, hảo hảo tịnh dưỡng a! Phụ thân nàng liền bay tới an ủi.

          -Cái tên tam hoàng tử đó… nhị đệ, tam đệ, hai người chẳng phải thân thiết với hắn lắm sao? Nhất định phải đòi lại công bằng cho Trần Nhi, ta phải về phòng lấy đao chém đôi hắn.

          -Con dâu ngoan, bình tĩnh, lỡ xúc động quá ảnh hưởng tới chất tử của ta. Chuyện này ta vẫn còn lo được! nào bình tĩnh ngồi xuống!

          Thấy phụ thân lo lắng an ủi, nhị ca thì trầm mặc, tam đệ bứt rứt Nàng không rõ chuyện ngày hôm đó tiếp theo ra sao liền lên tiếng hỏi:

          -Phụ thân, nhị ca, tam đệ… chuyện đó, như thế nào rồi?

          -Chuyện đó… tỷ cứ hảo nghỉ ngơi an dưỡng đã. Tam đệ giật mình lên tiếng.

          -Nhị ca, phụ thân… Đừng coi con là kẻ yếu đuối như vậy được không? Nàng cụp đôi mắt xuống, quật cường nói.

          -Tiểu Trần, sau khi muội ho ra máu ngất đi, hoàng thượng nổi trận lôi đình, phạt Hạ ngự sử giảm 3 bậc, khấu trừ 6 tháng tiền lương. Hôn sự của muội cũng không bị hủy, tháng sau lập tức cử hành hôn lễ. Nhị ca nàng điềm đạm trả lời nhưng gương mặt mỗi lúc một xanh hơn.

          -Vì sao Tiểu trần cứ phải gả, chả phải cái tên Tam hoàng tử đó lúc muội ấy ngã xuống đã hét lên là nữ nhân đê tiện, giả yếu nhược lấy lòng hoàng thượng… cho nên ta phải đi chém hắn! Đại tẩu thở hồng hộc bực tức, tiểu Cúc bên người liền nhanh chóng châm trà giúp nàng hạ hỏa.

          -Hắn thật nói như vậy?! Vinh Tuyệt Trần thất vọng hỏi.

          -Hắn thì biết cái gì? Cứ cho muội giả vờ, còn cái con hồ ly tinh gì gì đó trong lòng hắn há chẳng phải đồ giả mạo. Ghê tởm, hắn còn đưa con hồ ly đó về phủ, chăm sóc nàng kháng mệnh hoàng thượng.

          -Vậy à?

          Vinh Tuyệt Trần chỉ hờ hững đáp lại một câu rồi nhắm mắt nằm xuống, nàng cần thời gian để tiếp thu mớ thông tin này, người nàng cứu, người nàng tin lại là một kẻ hồ đồ như vậy, uổng cho nàng từng yêu hắn.

          Thấy tiểu muội cứ vậy nhắm mắt ngủ, Đa Tinh Lan muốn nói tiếp thì thấy phụ thân đau lòng thở dài vẫy tay cho tất cả lui ra nên nàng cũng biết điều ngậm miệng.

          Mọi người vừa rời đi, Tiểu Mai liền tiến đến bên giường hỏi nàng:

          -Tiểu thư, ngài có cần…?

          -Giết không thể làm trái tim quay lại, chỉ càng khắc sâu thêm thôi. Em bảo tiểu Phong điều tra rõ ràng về Hạ gia. Ta muốn biết phía sau nàng còn có ai dựng nên vở kịch này không?

          -Vâng!

          Tiểu Mai vâng lời đi ra, thuận tiện khép cửa. Vinh Tuyệt Trần mới nhắm mắt ngủ một chút vậy mà chỉ mới mở mắt đã thấy ngày chuyển khác. Nàng cố gắng ngồi dậy vươn vai, Tiểu Mai nghe tiếng liền vào hầu hạ rửa mặt thuận tiện báo hôm qua có công công trong cung hoàng thượng tới truyền nhưng vì nàng chưa tỉnh dậy mà chỉ để lại lời nhắn. Xem ra, hoàng thượng có việc cần nói...

          -Tuyệt Trần khấu kiến hoàng thượng bá bá!

          -Trần Nhi, miễn lễ! Bá bá đã dặn con không cần hành lễ với ta rồi cơ mà, chưa nói sức khỏe con chưa hồi phục. Hoàng thượng từ ái nói.

          -Lễ quân thần sao có thể bỏ, người xin yên tâm, Tuyệt Trần vẫn khỏe lắm!

          -Aizzz, Trần Nhi, bá bá biết lần này con oan ức nên mời con vào đây để giãi bày… Tam hoàng tử là đứa con trẫm tin tưởng, nhất định nó sẽ sớm nhận ra quỷ kế của nữ nhân kia thôi. Con hãy cố nhẫn nhịn.

          -Ý hoàng thượng bá bá là…

          -Ta vẫn mong con ngồi lên chiếc ghế Tam hoàng tử phi, mà không là tam vương phi. Ngày đại hôn cũng là ngày phong vương cho nó.

          -Tuyệt Trần không muốn, cũng không có lòng tin với người lấy sắc làm gốc. Nàng thẳng thừng từ chối.

          -Trần Nhi, con hãy đồng ý đi. Ta đã mất đại nhi tử, nhị hoàng tử thì tầm hoa vấn liễu, ngoài tam nhi ra, những đứa khác hãy còn nhỏ cũng chưa vững vàng, ta muốn con phò tá tam nhi, tạo phúc cho dân chúng như Ngọc Nguyện mẫu thân con từng phò tá ta mà có mối lương duyên đẹp với La Thiên.

          -Hoàng thượng bá bá… việc này…

          -Trần Nhi là cung chủ của Ngọc Thần Cung, trên giang hồ nhất cung nhất trang nhất các danh chấn cũng không ngờ nhất cung này lại phục vụ cho hoàng thất. Haizzz… Trần Nhi ta tuyệt đối không cho Tam nhi biết, cũng hứa với con ta sẽ không ngồi nhìn nó vì nữ nhân kia hành xử bậy bạ. Đến một ngày, Trần Nhi muốn rời đi, ta sẽ viết chiếu hòa ly cho con.

          -Hoàng thượng bá bá, người nói vậy là đã dàn xếp hết mọi chuyện rồi.

          -Thiệt thòi cho con Trần Nhi!

          -Bá bá, có thể không, cho phép Hạ gia tiểu thư làm trắc phi cho Tam hoàng tử?

          -Trần Nhi con không phải thiện lương quá chứ? Đó là kẻ giả danh con! Hoàng thượng hoảng hốt từ chối.

          -Xin thành toàn cho Tuyệt Trần, coi như là thử thách cho tam hoàng tử cũng là cho chính con!

          Thấy nàng cúi đầu, hoàng thượng đành phất tay cho lui kèm theo một câu “Chuẩn” rồi thở dài quay mặt đi. Vinh Tuyệt Trần biết ngài có nỗi lòng riêng cũng không tiện tiếp chuyện nữa liền rời thư phòng, không ngờ chạm mặt với người sắp thành phu quân.

          -Vinh đại tiểu thư, sớm liền vào cung gặp phụ hoàng chắc là vì chuyện hôn sự phải không? Lăng Gia Hy gằn giọng.

          -Tam hoàng tử chớ lo lắng, Tuyệt Trần chỉ bồi hoàng thượng bá bá nói chuyện phiếm. Còn ngài muốn cưới mỹ nhân Hạ gia cũng không cần sớm vậy đã vào cung!

          Lăng Gia Hy giật mình bị nói trúng tim đen khiến hắn xấu hổ bỏ đi một nước. Vinh Tuyệt Trần nhìn theo bóng lưng hắn, cảm xúc vẫn còn nhưng đau lắm, nàng cũng phải buông xuống thôi. Nghĩ rồi nghĩ nàng từ từ dời bước đi.